Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 36




Diêm Trạch Dương nhìn bố anh một cái, tiến lên từng bước, mở ra phong thư, phong thư chuyên dụng quân khu hơi to, bên trong có bảy, tám trang cũ kỹ, anh đem giấy viết thư lấy ra, lật xem được một nửa, gân xanh trên mu bàn tay đã tuôn ra.

Vốn cảnh vệ viên đang nghiêm túc đứng canh gác ngoài cửa, bị âm thanh ở bên trong truyền ra làm hoảng sợ, sau đó liền nghe thấy từ bên trong văn phòng thủ trưởng truyền ra rất phẫn nộ, lờ mờ mang theo mấy chữ con không tin các loại, nếu không phải người đi vào là con trai của thủ trưởng, cảnh vệ viên đã muốn xông vào rồi.

Không bao lâu sau, cửa văn phòng bị dùng sức mở ra, mặt Diêm đoàn trưởng lạnh lùng, trong tay cầm mấy tờ giấy đã bị anh nắm đến vặn vẹo, cửa cũng chưa đóng liền trực tiếp đi luôn.

……

Thạch Lợi An gần đây không tệ, vào nhà tòa soạn báo, bố anh ta cố ý tìm quan hệ cho anh ta, hiện tại ở tòa soạn báo coi như là một người doanh nhân không lớn cũng không nhỏ rồi, ngẫu nhiên còn có thể đóng góp mấy câu chuyện cho các tạp chí khác, viết một bài thơ.

Tuổi hai mươi, đã rất giỏi, đương nhiên, cái tuổi này, cũng là lúc não đầy phế liệu màu vàng( nghĩa là trong đầu nghĩ gì đều liên quan đến tình hoặc tình dục).

Cuộc sống vừa mới ổn định xuống, anh ta liền nghĩ đến cô gái chuyển nhà lần trước ít nói trầm tĩnh đó, cô gái đó vẫn luôn đi theo một người hơn 80 tuổi vẫn tai thính mắt tinh, bà cụ tinh thần tràn đầy sống cùng nhau, bà cụ đó vừa nhìn liền biết không phải là hiền lành, mỗi lần ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta đều giống như mắt cá chết sủi bọt mép, cùng người chết giống nhau dọa người.

Thạch Lợi An mỗi lần đưa cô gái về nhà, nhìn thấy cô ấy cách thật xa rồi mới chạy về, nghe nói bà cụ ấy còn thường xuyên giáo huấn cô gái đó, không phải đánh sau lưng, thì đánh ở cánh tay.

Anh ta cùng cô gái kia ban đầu chỉ là bạn học, anh ta lớn hơn cô ấy hai tuổi, tuy rằng cô gái kia sắc mặt vàng vọt, nhưng mà ngũ quan(tai, mắt, mồm, mũi,thân mình) lớn lên rất xinh đẹp, lúc ở trường học cũng rất dễ làm người khác chú ý, chính là tính cách của cô ấy không tốt, một ngày cũng không nói một câu, sau này anh ta tặng cô ấy mấy lần đồ ăn, mới từ từ làm quen.

Sau đó lại phát triển thành đưa cô ấy về nhà, lại sau đó……

Anh ta từ trên người cô gái đó nếm được mùi vị phụ nữ, đối với người đàn ông mà nói, kia thật sự là mỹ vị không gì hơn, nếu không có nếm qua thì không có cách gì cảm nhận được cái loại cảm giác sảng khoái có thể bay lên kia, cô gái kia không có người thân, nghe nói bố mẹ làm việc ở trong xưởng lớn, lại để cô một người ném ở trong nhà, cùng một bà cụ góa làm bạn, trong nhà nhiều năm chỉ có một cô gái trẻ với một bà cụ dáng vẻ già nua trầm lắng ở cùng nhau.

Ngay từ đầu Thạch Lợi An phát hiện cô ấy không dễ tiếp cận, nhưng chỉ cần đối xử với cô ấy tốt một chút, cô ấy sẽ trở nên vô cùng tin tưởng ngươi, sau khi anh ta năm lần bảy lượt đối xử tốt với cô ấy, cô ấy liền yêu thương nhung nhớ, lần đầu tiên là năm anh ta mười tám tuổi, trên đường đưa cô ấy về nhà, ở trong một khu rừng cây nhỏ không người.

Sau đó thời gian dài đến hơn nửa năm, anh ta đều đang lén lút lần mò đưa cô ấy về nhà, cho nến một ngày nửa năm sau, cô ấy cũng không đến trường học, nghe nói bỏ học rồi, sau đó anh ta chạy đến nhà cô ấy, phát hiện cô ấy đang bị bà cụ đó đánh đến tàn nhẫn, giống như là sắp chết, tê liệt ở trên giường bò dậy không nổi, sắc mặt tái mét như thiếu máu.

Bà cụ đó nhìn thấy anh ta, mắt trắng như mắt cá, cánh tay cầm lấy gậy gộc chân nhỏ liền đuổi theo, mắng anh ta súc sinh, sau lưng Thạch Lợi An bị đánh xuống mấy cái, sau đó anh ta đem bà cụ đẩy ngã, mới chạy trốn được.

Lại sau đó nữa, anh ta cũng không gặp qua cô gái đó nữa, cho đến một năm sau, nhà anh ta chuyển đến thành bên, có một đoạn thời gian quay về phòng cũ anh ta còn nghe ngóng một chút về tung tích của cô gái đó, nghe nói bà cụ đó mấy tháng trước chết rồi, cô gái đó bị bố mẹ đưa về nhà, rồi cũng không có tin tức nữa.

Thạch Lợi An ban đêm vô số lần, đều nằm mơ thấy cô ấy, dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh ta, nếm qua mùi vị đó, cái mùi vị mê hồn, khi trong đầu chỉ cần nghĩ đến, mỗi ngày mỗi đêm đều là bóng dáng cô ấy, làn da của cô ấy có bao nhiêu trơn mền, trước ngực có bao nhiêu mềm mại, lúc làm có bao nhiêu sảng khoái, lúc kêu lên có bao nhiêu êm tai.

Ở niên đại này kia là cấm kỵ, trong rừng và trên bãi cỏ không có dân cư, trong bóng đêm, đều là chuyện vô cùng kỳ diệu, không biết anh ta đã nhớ lại biết bao nhiêu lần, vì để giữ lại cái loại cảm giác đó, mỗi lần anh ta nhớ đến cô ấy, liền sẽ đem mẩu chuyện trong trí nhớ sửa lại, dùng tất cả từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ mà anh ta biết cùng với sự táo bạo miêu tả viết ra, cơ thể cô ấy, làn da cô ấy, âm thanh cô ấy, lúc cô ấy chủ động, lúc cô ấy cao trào……

Vô cùng tinh tế, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đem mấy thứ này cho người khác xem, anh ta chỉ là đem chuyện tình trong trí nhớ viết xuống, lưu lại bản thân từ từ thưởng thức, mùi vị chậm rãi, bởi vì cơ thể thuần khiết của cô gái trong trí nhớ đó, thiêng liêng mà xinh đẹp, cho đến một ngày anh ta không cần, sẽ đem nó tiêu hủy không để lại dấu vết.

Cho nên, đồ anh ta tự viết, lén lút kẹp ở bên trong một chồng giấy báo ở dưới giá sách trong phòng, mỗi lần đêm dài sẽ lấy ra nhìn một cái, trên trang giấy đã dính đầy dấu vết anh ta không ngừng lật, cùng một chút dấu vết ố vàng……

Ở trang giấy cuối cùng anh ta viết tên cô gái kia, anh ta viết nói: Cô gái đó đem thanh xuân cùng lần đầu tiên cho tôi, tôi vĩnh viễn cũng không quên được cô ấy, cô ấy là đoạn tình yêu xinh đẹp nhất của tôi, cô ấy có cái tên xinh đẹp, cô tên Ôn Hinh.

Gần đây, Thạch Lợi An có chút bất an, mấy ngày hôm trước mẹ anh ta thu dọn phòng, vậy mà động vào giá sách anh ta, còn đem chồng giấy báo đó của anh ta tặng cho người khác.

Anh ta đuổi theo mẹ hỏi, đưa cho ai? Mẹ anh ta nói trong nhà có đến mấy người làm lính, đi đường mệt mỏi đến xin cốc nước uống, còn cho không ít tiền và phiếu phòng, buổi trưa ở trong nhà ăn bữa cơm.

Sau đó có một người làm lính nói, muốn mua ít giấy báo dán tường, biết được anh ta là toà soạn báo, bao nhiêu cũng được, cho không ít tiền, mẹ anh ta thấy tiền nhất thời sáng mắt, liền đem một chồng giấy báo anh ta để ở giá sách bán cho họ.

Những binh lính đó cầm lấy giấy báo liền rời đi luôn.

Hiện tại cũng tìm không thấy.

Thạch Lợi An với mẹ anh ta nổi ra một trận cáu kỉnh xong, mấy ngày này đi làm đứng ngồi không yên, trong lòng cứ âm ỷ có dự cảm không tốt, anh ta biết bản thân mình viết cái đồ gì, những miêu tả to gan đó một khi bị người nhìn thấy……

Anh ta chỉ nghĩ may mắn, người nhìn thấy nhưng không biết chữ, hoặc là người cầm được cũng không biết người viết là ai, anh ta cũng không có kí tên ở trên giấy, anh ta hoàn toàn có thể đến đấy và từ chối thừa nhận nó.

Liền ngay lúc anh ta tan làm, lái xe đạp trở về, lái đến một chỗ hẻo lánh, mới vừa rẽ một khúc, có một người liền đột nhiên lại đây, đem anh ta cả người cả xe lập tức đạp ngã, cả người liền giống như bị lực của một viên đạn đại bác bắn trúng, ngã ra xa hai mét, đâm cho anh ta váng đầu hoa mắt, đến câu rên rỉ, đều nói không ra.

Anh ta nằm ở chỗ đấy nhìn thấy một người một bước qua đây, lãnh khốc đem anh ta kéo vào một căn phòng hoang vu không người ở vùng phụ cận.

Không lâu, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết vì bị đánh.

“Không được đánh nữa, tôi nói, tôi nói, là tôi viết!” Mắt kính của Thạch Lợi An đã bị nghiền nát bét, ngay cả khung kính cũng bị làm gãy rồi, răng cửa đã rơi một cái, miệng đầy máu, đối phương hạ đòn nặng, đánh cho anh ta hít thở không thông, nếu anh ta không nói, rất có thể hôm nay anh ta liền chết ở chỗ này.

“Tôi nói, tôi viết, là tôi viết, tôi viết đều là thật, cô ấy tên Ôn Hinh, tôi cùng cô ấy là bạn học cấp hai, bạn học ngồi trước sau, chúng tôi là tự do yêu nhau, chúng tôi là không kìm lòng nổi……”

Sức lực của người kia lớn đến nỗi anh ta là đàn ông cũng không có cách nào phản kháng, anh ta bị bóp ở trên tường, chân bất lực ở không trung đá đạp, nhưng lại ngay cả mặt đất đều đạp không đến, sức lực ở trên cánh tay anh cũng có thể đem anh ta vào chỗ chết, Thạch Lợi An rõ ràng hiểu rõ được điểm này.

“Có phải hay không ngươi cưỡng ép cô ấy? Có phải không!” Đối phương nhìn anh ta dữ dội với đôi mắt đỏ hoe, giống như một người sát thủ mất đi lý trí.

Thạch Lợi An hoảng sợ giãy dụa, “Không phải! Không phải! Tôi không có cưỡng ép, gian dâm cô ấy, là cô ấy, là cô ấy dụ dỗ tôi, là cô ấy hôn tôi trước, là, là cô ấy bổ nhào vào trong ngực tôi, cô ấy nói cô ấy thích tôi, cô ấy thật sự là tự nguyện, tôi thề, tôi lấy mạng của tôi ra thề, nếu tôi nói dối một câu, tôi chết không được tử tế, cả nhà chết không được tử tế……”

Sau khi Thạch Lợi An nói xong, cả người giống như bao tải bị ném lên trên tường, sau đó chậm rãi yếu ớt ngã xuống đất, trên mặt đầy máu tươi quỳ rạp trên mặt đất thoi thóp.

……

Ôn Hinh đang ở trong viện phơi chăn, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên chăn, chăn bị phơi qua ánh nắng, vừa xõa tung vừa thoải mái, hai ba ngày cô sẽ phơi nắng một lần, một bên phơi nắng một bên quét bụi ở mặt trên, miệng còn hừ hừ điệu hát dân gian.

“Tôi phải xuyên qua vùng sa mạc này, tìm kiếm chính mình thật sự, bên người chỉ có một con lạc đà theo tôi.” Vừa hát hai bả vai còn vặn vẹo theo câu hát, cánh tay có tiết tấu mà vung vẫy, “Đây ngọn gió thổi qua, kia đám mây bay qua, ở giữa đột nhiên xuất hiện một con sông nhỏ, tôi sải bước trên sa mạc……”

Cô còn chưa có hát xong đâu, cửa lớn liền”Loảng xoảng bùm” một tiếng, bị người đẩy ra.

Dọa Ôn Hinh hết hồn, hướng tới cửa nhìn thấy, dĩ nhiên là Diêm Trạch Dương, cô lập tức cao hứng chạy qua, “Anh hôm nay làm sao về sớm như vậy a, trở về ăn cơm trưa sao? Tôi đi nấu, anh muốn ăn gì.” Nói xong cô liền muốn chui vào trong ngực anh, ôm eo anh.

Diêm Trạch Dương thích nhất là cô ôm eo anh, cho dù là ôm phía trước hay đằng sau, hoặc là ôm từ phía sau, hoặc là từ bên cạnh ôm vào, anh đều thích vô cùng, yêu cầu anh chuyện gì anh đều có thể đồng ý.

Chỉ là hôm nay, không biết như thế nào, anh một tay liền đem tay cô đẩy ra, bước vào trong phòng.

Ôn Hinh sững sờ một chút, tính khí như thế nào lại lớn như vậy a? Buổi sáng lúc đi làm vẫn rất tốt, cô rất nhanh liền đi vào theo.

Lúc vào nhà, anh đứng ở cạnh tủ âm tường đó, đưa lưng về phía cô, trực giác của Ôn Hinh cảm giác được, bầu không khí không tốt lắm, có một loại cảm giác mờ nhạt về một loại cảm xúc nào đó đang bị đè nén bùng phát.

“Làm sao thế?” Cô đi qua, nhỏ giọng hỏi.

Diêm ma đầu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, giống như người xa lạ nhìn cô.

“Làm sao vậy, làm gì mà nhìn tôi như vậy, tối hôm qua ngủ không được sao? Mắt làm sao mà đỏ thế.” Ôn Hinh từ từ tiến lên kéo tay anh.

Diêm ma đầu không hề động, mặc cho Ôn Hinh ôm lấy cánh tay anh, từ từ mà tựa vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ ngửa lên nhìn anh, vẻ mặt như muốn làm nũng.

“Anh không phải là mệt mỏi……”Ôn Hinh lo lắng nói.

“Cô đối với đàn ông đều chủ động như vậy sao?” Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm cô, âm thanh càng lạnh.

Ôn Hinh: “……” Cô nhẹ nhàng nới lỏng tay ra, vui đùa nói: “Không có, chỉ chủ động như vậy đối với anh, anh không thích a.”

“Chỉ đối với tôi?” Môi mỏng anh nhếch lên, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao nhọn, “Tôi hỏi cô, cô thành thật trả lời tôi, không cần nói dối, ở trước mặt tôi, cô có từng thích qua đàn ông không không? Hắn là ai?”

Ôn Hinh sửng sốt một chút, cô……Đương nhiên là từng có thích một người, nhưng đó là trước khi xuyên vào, cô kết giao qua ba người bạn trai, thích đều là vì tiền đề nên mới kết giao, nhưng mà, thích lại cũng không đại biểu là cái gì, ở chung một đoạn thời gian, cảm thấy lại không thích nữa, hơn nữa mỗi ngày cô đều rất bận, lại thích nhiều hơn nữa thì cũng liền phai nhạt, dù sao đàn ông anh tuấn và mỹ nữ đều đối với dung mạo của bản thân rất tự tin, xinh đẹp có rất nhiều, không có người này, thì còn có người kế tiếp, hơn nữa bầu không khí của trường nghệ thuật khá cởi mở, bạn bè nam nữ đổi lại rất chăm chỉ, ấn tượng tốt đến rất nhanh, cũng đi rất nhanh, thậm chí không có ai sẽ ôm lấy mục đích kết hôn mà qua lại, trong tiềm thức phần lớn đều là chơi đùa mà thôi, có rượu thì hôm nay say, không có rươu thì hôm nào đó nghỉ ngơi.

Người trong cái vòng này, ai cũng không biết tương lai ai sẽ thế nào? Sẽ không ai còn sớm như thế mà xuống quyết định.

Sau đó, Ôn Hinh đến thời đại này, mới phát hiện, thời đại này tuy rằng vật tư thiếu thốn, nhưng mà trên phương diện cảm tình so với đời trước trung thành thuần túy, cư nhiễn vẫn có kiểu người đàn ông trước mắt này ở cùng với nhau mấy ngày liền muốn kết hôn chịu trách nhiệm, cô liền cảm thấy được rất hiếm lạ, đồng thời lại cảm thấy có gì đó không hiểu, cảm giác an toàn mà thế giới ban đầu không thể mang lại, giống như đặt ở trên người anh, có thể che mưa chắn gió, có anh ở, liền giống như cái gì cũng không sợ, ở thế giới cũ trước giờ cô chưa có cảm giác qua, khi đó cô một người, chỉ có thể dựa vào bản thân, ai cũng không dựa được, ai cũng không đáng tin.

Không đợi cô trả lời, ánh mắt Diêm ma đầu liền có chút đỏ và thịnh nộ, “Cô cùng đàn ông khác hôn qua? Cùng người khác sống qua?”

Ôn Hinh bị hỏi trong lòng nhảy lên một cái.

Nhiều ít còn có chút trống rỗng, làm sao có thể không có a, nhưng ở thời đại này không có a.

Liền ở ngay trong ánh mắt do dự kia của cô, Diêm ma đầu cưỡng chế lửa giận nổi lên trong lòng, gân xanh trên trán mờ nhạt mà nổi ra, trong lòng anh đau đớn, ánh mắt đỏ bừng, đưa tay liền đem điện thoại ở tủ bên cạnh lập tức gạt rơi xuống đất, ngay cả khay trà bên cạnh,”Rầm” một tiếng, vỡ nát.

Nhìn người phụ nữ trước mắt mà anh một lòng muốn cưới về nhà, nghĩ đến người đàn ông kia nói bọn họ yêu thương lẫn nhau, nhìn thấy miêu tả ở trên mặt giấy, anh nhìn cô trong ánh mắt đỏ một vùng.

Anh Diêm Trạch Dương từ trước đến giờ chưa từng thất lễ qua trước mặt phụ nữ, thiên quân vạn mã anh còn không sợ, không nghĩ đến có một ngày sẽ ngã đến trên người của một người phụ nữ.

Giẫm lên vụn mảnh thủy tinh đầy trên đất, tựa như giẫm nát đau đớn trong lòng anh.

Ôn Hinh nghe thấy cửa lớn”Rầm” một tiếng, âm thanh đạp cửa.

Cô có chút dọa ngốc rồi, không biết sao lại thế này, cô nhìn mảnh vỡ trên đất, không kịp thu dọn, liền vội vàng chạy đi ra ngoài, chạy đến cửa lại chỉ nghe thấy tiếng xe jeep khởi động, âm thanh rầm rầm mà đi.

……

Buổi tối thời điểm ăn cơm, Hà Văn Yến còn nói thầm một câu, “Có chuyện gì vậy? Hôm nay hai bố con này cũng không về ăn cơm? Trạch Dương cũng có việc? Không nghe nói trong đoàn gần đây có việc bận a?”

Ôn Hinh chăm sóc Diêm Diệu Diệu ăn cơm ở bên cạnh, sau khi nghe được, trong lòng lo sợ, nói: “Có thể là bận chuyện khác đi.”

“Đúng rồi, điện thoại trong nhà có chuyện gì vậy? Tay cầm làm sao vỡ rồi?” Hà Văn Yến hỏi.

“Dì thật xin lỗi, lúc con quét dọn vệ sinh không cẩn thận làm rơi xuống, điện thoại bao nhiêu tiền, con đền.” Ôn Hinh vội vàng nói, cô không dám nói là Diêm Trạch Dương làm rơi, tóm lại làm rơi là lí do đi.

Hà Văn Yến liếc mắt đánh giá cô, “Bỏ đi, đến lúc đó kêu lính cần vụ Tiểu Vương đi xin đổi một cái, lần sau chú ý chút, điện thoại là đồ bền chắc như vậy, không dùng lực làm sao vỡ được, vỡ thành như thế đổi lại nhà khác làm sao xem? Không biết người ta còn tưởng rằng thủ trưởng đánh, đem cả điện thoại đều đập vỡ đấy.”

Ôn Hinh lập tức nói một tiếng, con sẽ chú ý, lúc này mới không lên tiếng mà ăn cơm.

Buổi tối cô vẫn luôn chú ý động tĩnh ở cửa lớn, nhưng mà cho đến ngày thứ hai, cũng không có người trở về.

Điều này làm cho trong lòng Ôn Hinh có chút suy nghĩ miên man, buổi sáng lúc anh đi rất tốt, giữa chưa trở về liền chất vấn cô, trả lời chậm liền tức giận đá cửa đi luôn, bình thường Diêm ma đầu sẽ không cố tình gây sự, nếu mà ghen, anh không phải như thế, cô chỉ cần lập tức làm nũng liền tốt, nhưng mà buổi trưa rõ ràng không thích hợp, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

Giữa trưa cô đem theo cặp lồng liền chạy đến bộ đội quân khu bên kia, trạm canh gác vẫn là binh lính canh gác ngày đó, lập tức thông báo cho cô.

Cô cầm theo cặp lồng đợi rất lâu, Diệp chính ủy mới chạy qua đậy, trên đầu anh ta đầy mồ hôi, cũng không biết là từ chỗ nào vội vàng chạy qua đây, nhìn thấy Ôn Hinh còn có chút xấu hổ cười nói: “Đồng chí tiểu Ôn chờ lâu rồi đi? Tìm Diêm đoàn trưởng hả, ồ, anh ấy……Hai ngày này anh ấy không ở trong đoàn, trên tổ chức có huấn luyện cho nên……”

“Như vậy a.” Ôn Hinh tròng lòng khó nén mất mác, chẳng qua là cô vẫn cười đem túi đựng cặp lồng đưa cho Diệp chính ủy, “Đây Diệp chính ủy anh đừng ghét bỏ, tôi sẽ không sách về nữa, cho anh thêm bữa cơm.”

“Đây……” Diệp chính ủy nhìn cô đem cả dây túi đều đưa qua rồi, “Vậy cám ơn đồng chí tiểu Ôn rồi, chờ Diêm đoàn trưởng trở về tôi sẽ lập tức nói với anh ấy, cô qua đây đưa cơm trưa.”

Ôn Hinh gật gật đầu, sau đó hướng đến chỗ đi về vừa đi một bước thì quay đầu lại ba lần.

Diệp chính ủy trở lại văn phòng đoàn trưởng, Diêm Trạch Dương đang viết báo cáo, anh ta nghiêm túc khụ một miếng, đem cặp lồng”Đùng” một tiếng đặt lên trên bàn văn phòng, “Cơm của anh, tôi nói anh đem tôi gọi về, liền bảo tôi đuổi người đi cho anh sao? Người đi rồi, lúc đi còn vẫn cứ quay đầu lại, vành mắt đều đỏ rồi.”

Lúc anh ta nói, cổ họng Diêm Trạch Dương hơi động, nhưng biểu tình anh vẫn không thay đổi, bút dưới tay cũng không có dừng.

“Viết kiểm điểm đây? Đáng đời! Anh nói anh đem người ta đánh thành cái gì rồi? Bị thương thế kia ít nhất phải ba tháng.” Diệp chính ủy là về sau mới biết anh ta đánh người, nghe nói bố anh ta gọi anh ta đến phòng làm việc, nói cái gì người khác không biết, nhưng vệ cảnh viên trước giờ chưa gặp qua thủ trưởng tức giận lớn như vậy, giáo huấn Diêm Trạch Dương nửa tiếng, nói cái gì mà Đảng và nhân dân đối với con bồi dưỡng nhiều năm như vậy, chính là để con vô duyên vô cớ đánh người đánh đem người ta đánh thành trọng thương nhập viện ba tháng?

Nhưng mà chuyện này Diệp chính ủy có nghe ngóng qua, đối phương áp chế cái gì cũng không dám nói, rất có thể là chột dạ, nhưng quân nhân đánh người bản địa không tốt lắm, đóng cửa cấm túc Diêm Trạch Dương một ngày, viết kiểm điểm, chuyện này cũng coi như xong, thực ra cho dù không nể mặt thủ trưởng, quân khu đối với binh lính của chính mình cũng rất bảo vệ, đánh bản địa? Bình thường không có loại sự tình này xảy ra, nhưng nếu đối phương là một người ác ôn lưu manh.

Người người hô đánh! Chẳng qua rốt cuộc là vì cái gì, cũng không có mấy người biết.

“Thôi vậy, nhìn anh cũng không ăn, Ôn Hinh nói rồi, đây là cơm thêm cho tôi, tôi cầm đi.” Diệp chính ủy làm bộ làm tịch liền đem hộp cơm xách đi, ra cửa Diêm ma đầu cũng không có phản ứng.

Anh ta cũng không nhịn được nói thầm trong lòng, báo cáo kết hôn đều đã gõ rồi, đây lại xảy ra chuyện gì đây? Hỏi cũng không nói, anh ta là chính ủy làm nhiệm vụ tư tưởng cũng khó làm quá đi, nghĩ nghĩ, trở về văn phòng của mình, khóa trái cửa văn phòng vui vẻ mà hưởng thụ cơm trưa phong phú, thịt trứng rau cơm toàn bộ hương vị đều đủ cả, có bao nhiêu ngon cũng không cần nói.

……

“Chị Ôn Hinh, chị làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?” Ngay cả Diêm Hòa Miêu ở tiệm may cũng nhìn ra, cô có chút không vui, mấy ngày nay đều rất ít nở nụ cười, tuy rằng mỗi ngày đều sẽ đến trong tiệm đi dạo một vòng, nhưng mà không giống như trước kia nói nói cười cười, luôn là bộ dáng không cao hứng.

“Không có gì.” Ôn Hinh buồn bực đá góc bàn, từ ngày đó về sau, Diêm ma đầu vài ngày đều không trở về, điều này trước kia là chưa từng có, Hà Văn Yến cũng nói qua, anh vì Diêm Diệu Diệu không bị bắt nạt, mỗi ngày đều trở về, rất ít lần lâu trở về như vậy, chẳng lẽ là bộ đội thật sự có nhiệm vụ sao, vậy cũng không nói một tiếng, cho dù là nhiệm vụ không thể nói, không thể trở về tóm lại cũng phải nói một tiếng đi.

Ngay cả Diệu Diệu cũng đều nhớ anh trai rồi, mỗi ngày đều nhắc anh trai làm sao còn chưa trở về.

Ôn Hinh cứ cảm thấy chuyện này cùng ngày đó anh tức giận có quan hệ, là anh cảm thấy bản thân rất tùy tiện rồi sao? Hay là người người khác nói gì với anh? Có gì thì nói ra a, cứ thế mấy ngày không thấy bóng dáng thì đoán cái gì, cô hiện tại muốn tìm anh hỏi rõ ràng, nhưng lại đến cả người cũng không gặp được.

Diệu Diệu nhớ anh trai, ngày hôm qua đều khóc, cô cũng rất nhớ anh, cô biết trạng thái của bản thân là yêu rồi, người trong tình yêu làm sao không thể không nhớ đối phương đây, cô nhịn không được lại đem theo cặp lồng chạy đến quân khu.

Sau đó lính gác thông báo, lần này Diệp chính ủy đến rất nhanh.

“Đồng chí tiểu Ôn, lại đây?” Diệp chính ủy đem cô ra khỏi cửa lớn, lúc này mới nói, “Diêm đoàn anh ấy……” Anh ta nhìn thấy ánh mắt Ôn Hinh lấp lánh, nhất thời nghẹn, “Anh ấy……Đảm nhiệm nhiệm vụ còn chưa có trở về đâu, hay là cô chờ một chút.”

“Có phải là anh ấy đang trốn tránh tôi?”

“Không có không có, anh ấy làm sao trốn cô được, cô nghĩ nhiều rồi, yên tâm trở về, nên trở về thì về rồi.”

“Được rồi.” Ôn Hinh thất vọng duỗi tay đưa cặp lồng cho Diệp chính ủy, không nói gì nữa.

Diệp chính ủy cầm theo cặp lồng trở lại văn phòng đoàn trưởng, nhìn thấy Diêm Trạch Dương đang đứng ở cửa sổ hút thuốc, ánh mắt nhìn nhìn qua cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

“Anh nói, anh cũng không nói nguyên nhân giữa hai người, tôi cũng sẽ cho các người hòa giải, đồng chí tiểu Ôn đến một chuyến lại một chuyến, anh có chuyện gì liền cùng người ta nói rõ ràng, anh đây là……Quá không trưởng thành rồi.”

Diệp chính ủy đương nhiên cũng không đợi giải thích cái gì.

Anh ta buổi tối trở về nói với vợ, vợ Diệp chính ủy đã nói: “Ở trước mặt khó có thể nói, lại không nỡ chia tay, có thể là chuyện gì đây? Khẳng định là chuyện của nhà gái bên kia, Diêm đoàn trưởng của các anh cũng đáng thương, hai mươi mấy rồi cũng không có một đối tượng nghiêm túc, thật vất vả mới có một người, lập tức liền kết hôn rồi, đây lại chết rồi( quả lắc đồng hồ đứng im, ví với sự việc ngừng lại) hiện tại nhà cũng không về, mỗi ngày đều ở trong văn phòng, sớm biết như thế, không bằng lấy cô gái mà lần trước em giới thiệu kia, cô gái đó hiện tại đã lấy người khác, năm đầu tiên đã sinh ra một đứa con trai mập mạp, hiện tại lại có thai …….”

Diệp chính ủy: “Đi đi đi, cô gái mà em giới thiệu đó, mặt to như cái mâm, anh còn không nhìn trúng, em là hiện tại không thấy được cô gái ấy thôi, lớn lên thật xinh đẹp a, tươi ngon mọng nước.”

Vợ Diệp chính ủy lập tức bĩu môi: “Phẩm chất đạo đức! Xinh đẹp có thể làm cơm ăn không? Tươi ngon mọng nước có tác dụng gì a, mấy người các người tham gia quân ngũ tìm xinh đẹp như thế, ở trong nhà có thể chờ không? Cẩn thận cùng người khác chạy cũng không biết……”

“Chạy gì mà chạy, cậu mù rồi sao!”

Buổi tối bảy giờ hơn, Diệp chính ủy nói vợ anh ta làm cơm, đựng vào cặp lồng rồi trở về quân khu, lính gác vừa nhìn thấy là Diệp chính ủy liền mở cửa, đèn trong văn phòng đoàn trưởng vẫn sáng, lúc anh ta đẩy cửa đi vào.

Thì nhìn thấy Diêm Trạch Dương ngồi ở trên sô pha, quân phục ném vào một bên, áo sơ mi nửa mở, một ly lại tiếp tục một ly mà uống rượu, trên bàn trà đã có hai bình rượu trắng, trong đó có một bình đã hết.

Diệp chính ủy lập tức đi qua đem bình còn lại cướp lấy xuống, “Uống gì mà uống? Anh còn nhớ mình là quân nhân không.” Hết hai bình này, còn mạng hay không.

Anh ta nhìn thấy Diêm Trạch Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, vành mắt đều là đỏ, mấy ngày nay, anh ta tận mắt thấy tên tiểu tử này gầy đi một vòng, đều sắp gầy thoát tướng rồi.

Diệp chính ủy thở dài, đem cặp lồng đưa đến trước mặt anh: “Vợ tôi hầm gà, mau ăn chút đi.”

Lúc trước khi Dương Trạch Dương không dễ tìm đối tượng, Diệp Kiến Chu là lo đến rụng hết tóc, trong lòng cũng bực bội, ngươi tên tiểu tử này bắt bẻ như vậy, giống như không có phụ nữ cũng không sao cả, được rồi, tôi xem anh về sau tìm người như thế nào đây, đừng có cuối cùng ngươi tìm một người chết tâm rồi, người ta còn chướng mắt ngươi.

Kết quả hiện tại báo ứng đến nhanh như vậy, đây là còn chưa kết hôn, liền đem một người 1m85 đang khỏe mạnh giày vò đến sắp không thành người rồi.

……

Diệp chính ủy ở cùng đến nửa đêm, thấy người ngủ mới trở về, thật đúng là sợ cái tình trạng này của tên tiểu tử này xảy ra chuyện gì, nhưng đây là dòng độc đinh duy nhất của Diêm gia, Diêm thủ trưởng ngày thường dạy dỗ, có thể không đau lòng?

……

Lúc buổi tối, Ôn Hinh đem quần áo giặt qua thu trở về, gấp quần áo chỉnh tề, nhất là của Diêm Trạch Dương, sau khi hai người tốt lên, có lúc quần áo của anh bản thân cô tự giặt, có lúc Ôn Hinh lấy cho anh giặt, cô đem hai cái áo sơ mi gấp chỉnh tề rồi bỏ vào trong tủ.

Nhìn thấy chăn của anh gấp ra một khối vuông, Ôn Hinh có chút khó chịu, cô thật không rõ, vì sao trước đó còn ngọt ngào thân mật, nháy mắt liền thay đổi, cô ngay cả người đều không thấy, ngay cả một cái nguyên nhân đều không có, là bởi vì cô trả lời chậm sao? Còn không để cho người ta suy nghĩ.

Buổi tối Hà Văn Yến trở về, cầm trong tay một cái phong thư lớn, chỗ dán thư còn kín, giao cho Ôn Hinh: “Đây là Vệ Quốc bảo cảnh vệ đưa qua đây, mang theo lời nói, ông không hề phản đối con với Trạch Dương kết hôn, nhưng mà chuyện này hy vọng có thể cho một lời giải thích.”

Trong lòng Ôn Hinh”Lộp bộp” một chút, đưa tay nhận lấy, không biết còn có chuyện gì, còn cần giải thích cùng lời nhắn trịnh trọng như vậy, nếu như trong lời nói của Ôn gia, vậy Diêm Trạch Dương ngay từ đầu liền biết rồi, không nhất thiết đến hiện tại mới nói ra, nếu Diêm Vệ Quốc đã hỏi như vậy, vậy chuyện đó, có thể không phải là chuyện vừa.

“Ôn Hinh a, rốt cuộc là chuyện gì, Vệ Quốc muốn con phải giải thích?” Hà Văn Yến cũng cảm thấy được không đúng, câu nói này mức độ cũng không nhẹ a, cô gái như Ôn Hinh, Diêm Vệ Quốc là sẽ không nói lời quá nặng, vừa rồi nói muốn cô cho một lời giải thích, cũng đã là mức độ tương đối nặng rồi.

Ôn Hinh miễn cưỡng cười cười, “Dì, con cũng không biết, con nhìn xem.” Nói xong liền đi xé phong thư.

Dù sao Hà Văn Yến xuất thân phần tử tri thức, tuy rằng trong lòng bà ta tò mò, nhưng cũng không có đi xem thư, chính là đi vào phòng đem túi đặt xuống, ngay từ đầu Ôn Hinh tiến vào làm bảo mẩu, vì tránh cho xảy ra chuyện bảo mẫu trộm tiền trộm phiếu các loại, phòng bà ta để tiền, phiếu, để ở một chỗ khóa lại toàn bộ, bình thường túi cũng khóa kỹ lắm.

Bà ta đối với phương diện này là vô cùng chú trọng.

Ôn Hinh muốn biết tất cả mọi chuyện rốt cuộc sao lại thế này, vì thế vội vàng đem thư xé ra xem, bên trong là mấy trang giấy giống như trang giấy ở trong quyển vở bị xé ra, chỉ có ba tờ, ngay từ đâu nhìn thấy liền như lọt vào sương mù, giống như là một tên đàn ông viết nhật kí dâm loạn.

Nhưng mà khi nhìn thấy nữ gọi nam là A Lợi, nam gọi nữ là Ôn Hinh, cô còn có một loại dự cảm không tốt, cô liền lật đến trang giấy thứ ba, bên trên còn đánh dấu ngày, việc này xảy ra ngày tháng năm nào đấy.

Là nữ phụ mười sáu tuổi hai năm trước.

Ôn Hinh lập tức lờ mờ hiểu rõ, cô xuyên vào quyển tiểu thuyết này, Tống Thiến đã là vì sinh lòng báo thù đem tên cô viết vào trong sách, cũng sắp xếp vai diễn, khẳng định là theo cách thức thảm nhất mà miêu tả ra.

Làm sao có thể cho nữ phụ một cái thời thơ ấu tươi đẹp, cho nên, thời thơ ấu của nữ phụ này là thảm nhất, mặc dù văn chương không có nhiều lắm, nhưng mà thỉnh thoảng giữa những hàng chữ vẫn có thể lộ ra mấy phần thê lương của nữ phụ thời thơ ấu.

Thời thơ ấu của cô cũng không tốt, bố không thương mẹ không yêu, từ nhỏ liền giống như ở trong một cái cung điện cùng bà dì bên cạnh lớn lên, khoảng cách rất lớn, cô có thể có được yêu thương không nhiều, miêu tả trên phong thư này, chính là lúc nữ phụ mười sáu tuổi với người viết nhật ký tên A Lợi này lăn lộn với nhau.

Ở niên đại này cái tuổi đấy đều là chuyện đặc biệt cấm kỵ, trách không được, trách không được trong sách có một đoạn, nữ phụ bị buộc ra sân khấu, khách mời thứ nhất mắng cô ấy là tiện nhân, muốn trả lại tiền, rêu rao bị lừa, căn bản không phải là đúng.

Hóa ra phục bút( đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau) ở chỗ này.

Trên quyển sách, nữ phụ cùng nam chính là hoàn toàn không có quan hệ, đừng nói là kết hôn, đoán chừng là ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn qua, cho nên tự nhiên không có như hiện tại xảy ra những chuyện này, nhưng mà sau khi Ôn Hinh xuyên qua, ngây thơ mờ mịt liền cùng nam chính là đối tượng, chuẩn bị kết hôn, bố anh khẳng định là phải điều tra tình hình bên trong nhà nữ mấy năm nay.

Vốn chuyện này ai cũng không biết, là một dấu bút mờ ám của quyển sách này, nhưng không nghĩ đến người nam tên A Lợi này, thế nhưng ở trong nhật kí viết ra, hiện tại mới có mấy trang giấy này trên tay Ôn Hinh.

Ôn Hinh rất tức giận, cô muốn tìm Diêm Trạch Dương tranh luận, chỉ bằng mấy trang giấy này, anh liền nhận định chuyện này sao? Cô căn bản là không có cùng cái người tên A Lợi này lăn lộn qua cái gì rừng cây nhỏ, cô cũng không có cùng người tên A Lợi này nói qua thích hắn, cũng không có câu dẫn hắn, cô ngay cả hắn hình dạng như thế nào còn không biết, những thứ này đều là bị tác giả thiết kế, nữ phụ là bị Tống Thiến thiết kế ra như vậy.

Nhưng cô rất nhanh liền nắm chặt trang giấy, Diêm Vệ Quốc cùng cô muốn một lời giải thích, nếu như là cô bị cưỡng ép, có lẽ, cô cùng Diêm Trạch Dương còn có thể, dù sao Diêm gia coi như là nghiêm túc, làm một người bị người hại, hẳn là sẽ không bị bọn họ kỳ thị, có lẽ ở trong mắt đàn ông, thương hại sẽ nhiều hơn một ít.

Nhưng theo miêu tả ở trong phong thư, nữ phụ cũng không phải bị cưỡng ép, ngược lại là tự nguyện, hai người thậm chí tình đầu ý hợp, nhìn người này viết ra lời văn như vậy, thật là cay mắt.

Cô cũng không có biện pháp tưởng tượng được những thứ đó bị Diêm Trạch Dương người bảo thủ nghiêm chỉnh đấy nhìn, sẽ nghĩ như thế nào? Cô đều không dám nghĩ sau khi anh xem, là nghĩ bản thân cô như thế nào.

Ôn Hinh rất ủy khuất, ủy khuất đến hốc mắt đều đỏ rồi, cô là nữ phụ, nữ phụ chính là cô, nhưng mà cô cũng không phải là nữ phụ, nữ phụ cũng không phải là cô, cô hiện tại căn bản nói không rõ, cô nghĩ muốn nhào vào lòng Diêm Trạch Dương, nói rõ cho anh tất cả, nhưng lại có chút mờ mịt, không biết nên nói như thế nào? Không biết anh có tin hay không.

Cô phải giải thích như thế nào, bọn họ đều là nhân vật trong quyển tiểu thuyết? Thế nào nói với anh, cô thực ra là người ở thế giới hiện thực xuyên vào, cô cùng nữ phụ thực ra không phải là một người, chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi.

Những lời này cho dù nói ra cho người khác nghe, người khác cũng sẽ nghĩ đến cô là bị bệnh thần kinh, càng không cần phải nhắc đến người ở niên đại này.

Cô ủy khuất, ủy khuất đều muốn bùng nổ rồi, cô như thế nào cũng không có nghĩ đến Tống Thiến cư nhiên còn có cái phục bút ở trong này, nữ phụ ở trong quyển sách này rất thảm, thời thơ ấu bi thảm, bi thảm bị lừa làm kỹ nữ, cùng với kết cục bi thảm, mà hiện tại, cô xuyên vào, đối với người của thế giới này mà nói, cô chính là nữ phụ, nữ phụ chính là cô.

Hiện tại, quá khứ của nữ phụ bỗng chốc ứa ra, cô cùng nam chủ trong lúc đó, Tống Thiến tuỳ tiện phục bút một cái, liền có một khoảng cách khó mà dung hòa và không thể vượt qua.

Kiêu ngạo như Diêm Trạch Dương, anh sẽ muốn một người phụ nữ có một đoạn tình cảm và quá khứ như vậy sao? Anh bốn năm ngày đều không có trở về, cũng đã dùng hành động làm ra đáp án cuối cùng rồi.

Lúc Hà Văn Yến đi ra, nhìn thấy Ôn Hinh còn đứng ở cửa, vành mắt đỏ đỏ, hỏi cô xảy ra chuyện gì?

Ôn Hinh lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu dì.” Nói xong liền trở lại phòng bếp, đem nó nhét vào trong lò, nhìn nó đốt cháy sạch sẽ.

……

Buổi sáng ngày hôm sau, cô chạy tới quân khu, cô không có mang hộp cơm, cũng không bảo lính gác đi thông báo, cô chính là nhìn qua cửa lớn, nhìn về phía quân khu bộ đội trong viện, binh lính đang thao luyện, lính canh gác kia biết Ôn Hinh cùng đoàn trưởng có quan hệ, cậu ta nhìn Ôn Hinh đang đứng ở cửa nhìn vọng lại.

Còn tha thiết nói với cô: “Đồng chí, nếu cô buổi trưa đến thì tốt rồi, đoàn trưởng cùng chính ủy đang họp.”

Ôn Hinh nói: “Không cần, cũng không có chuyện gì.”

Lúc trở về, vành mắt cô đỏ đỏ, quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, cô hôm nay chỉ là nghĩ muốn đến nhìn anh, thực ra anh chưa từng rời qua khỏi quân khu, chính là không muốn nhìn thấy cô mà thôi.

Ôn Hinh hiểu được, ngày hôm qua cô suy nghĩ một đêm, cô quyết định vẫn là rời khỏi nơi này, hôm này chỉ là nghĩ muốn đến nhìn mặt anh lần cuối mà thôi.

Cô biết bản thân không thể giải thích được chuyện này, cũng không có lý do gì ăn vạ Diêm gia, cô cũng có tôn nghiêm của bản thân, cô sẽ chủ động đi yêu, nhưng cô sẽ không hèn mọn đi khẩn cầu, cũng sẽ không đi dây dưa không cần thiết.

Lúc Ôn Hinh ở về, trời nổi gió lên, mưa xuống, mưa tí tách tí tách rơi xuống, làm ướt quần áo và tóc cô.

Cô một đường trở lại Diêm gia, đem quần áo trong tủ cho vào túi và hòm, lúc trong phòng không lưu lại một chút dấu vết nào của cô, cô mới đem một phong thư, đặt ở trên bàn, vốn dĩ cô muốn đem đồng hồ trên cổ tay tháo xuống, nhưng mà cô có chút không nỡ, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định giữ lại làm kỷ niệm, đây là chứng minh anh từng yêu chính mình a, có lẽ đợi đến ngày nào đó cô cũng buông xuống đoạn tình cảm này, khi hoàn toàn quyên đi, lại gửi bưu điện trả lại anh vậy, chỉ là lúc đó chắc anh không muốn nhìn thấy nó rồi.

Mưa phùn mênh mông, Ôn Hinh ngồi trên xe lửa xuống Nam, ở cửa xổ xe lửa màu xanh, cô cô đơn mà nhìn mưa đang bay ở không trung.

Lại muốn một người lưu lạc rồi.

Nước mắt ly biệt trong nháy mắt chảy xuống dưới, ly biệt, Kinh Đô, ly biệt, người tôi từng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.