Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 27




Chương 27

“Tôi……” Ôn Hinh do dự hai giây.

Mặt Diêm ma đầu trầm xuống, đuổi cô xuống lầu.

Ôn Hinh: “……”

Cô nói gì sai sao?

Hèn gì trong sách hình dung nam chính là “Bông hoa cao lãnh”, rất khó hái, lớn lên trên đỉnh núi phủ đầy tuyết đó?

Theo kinh nghiệm của Ôn Hinh, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, ít nhất theo kinh nghiệm của cô, dù không tính là cách một tầng sa, chỉ vén lên một chút cũng đã có thành tựu, nhưng nam chính cách tầng này sa, đều bị cô hôn hai lần, vẫn không thành công.

Dù sao cô cảm thấy cách trước mặt cô đây, căn bản không phải là cách một tầng sa, mà là cách một bức tường!

……

Sáng sớm hôm sau, Ôn Hinh làm bánh cuốn thịt bò, sau khi nướng bánh thơm giòn, cộng với nước sốt cay thịt bò tự chế, cô cho những lát thịt bò vừa chiên vàng vào, cuối cùng bỏ vào vài miếng rau dưa màu xanh, sau đó cuộn lại.


Ôn Hinh thấy anh đang ăn, bộ dáng cũng không giống như tức giận, nên xấu hổ lại gần.

Kết quả mới vừa đi lại gần, anh đã ngẩng đầu lên, ánh mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm cô hỏi: “Làm gì?”

Ôn Hinh: “……” Tình huống gì đây? Không thể bước thêm một bước sao?

“Không làm gì cả.” Ôn Hinh hơi lẩm bẩm một câu, trong lòng nhiều ít có chút mất mát, ngày hôm qua bị đuổi xuống lầu, cô cảm thấy khó có thể tin được.

Cô đã lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ chịu loại đãi ngộ này trước mặt người đàn ông nào, lòng tự tin bị đả kích muốn hỏng luôn rồi, vừa rồi cô chỉ định thử xem anh có còn tức giận không, kết quả đúng là như cô nghĩ trước đây, anh căn bản không phải là một người có thể tùy tiện trêu chọc, nếu làm không tốt sẽ phản tác dụng, đúng thật là! Ngày hôm qua lúc cô xuống lầu, trong lòng còn rất lạnh lẽo.


Khó trách Tống Thiến theo đuổi tận hai năm mới theo đuổi được, bông hoa cao lãnh đúng là danh bất hư truyền mà! Bây giờ thì tốt rồi, phòng cô như phòng cháy, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, như thể cô là một nhân vật nguy hiểm lắm vậy.

“Tôi định đưa cơm trưa cho anh, không biết có thể đi vào quân khu bên kia được không, nhưng anh thế này đã biết anh không cho.” Ôn Hinh có chút nản lòng thoái chí dùng tay gõ gõ cái bàn, ngay cả lại gần cũng không cho, thì còn cho cái gì chứ.

“Ở yên trong nhà đi, đừng chạy loạn lung tung khắp nơi.” Diêm ma đầu nhìn cô một cái, không nói gì nữa, ăn hết mấy miếng đồ ăn rồi đứng dậy đội mũ đi ra ngoài.

Ôn Hinh không cam lòng, cô là ai, là hoa khôi nhất nhì trong trường nghệ thuật, phải biết rằng trường nghệ thuật chuyên đào tạo ra tuấn nam mỹ nữ, tùy tiện chọn ra mấy người, đều là những gương mặt ăn ảnh, cô có thể nổi bật giữa bao nhiêu người xuất sắc như vậy mà trổ hết tài năng, đủ để thấy cô rất ưu tú.


Khụ khụ, tóm lại là cô không tin, sao lại có người mà cô không theo đuổi được chứ? Chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình đã giảm xuống rồi sao?

Chắc không đâu, một thời đại lạc hậu như vậy, quan hệ nam nữ trong thế giới này lại bảo thủ, làm sao cô có thể giảm xuống chứ?

……

Ánh sáng rực rỡ vào buổi sáng chiếu vào trên cửa kính văn phòng.

Một dáng người ngồi thẳng tắp, vai lưng của người đàn ông này như thước đo tiêu chuẩn, ngồi trước bàn làm việc đang chuyên chú viết báo cáo.

Lúc này, một đại đội trưởng tiểu đoàn hai trong trung đoàn đang cầm một thứ gì đó trong tay gõ cửa.

“Báo cáo.”

Người ngồi trước bàn làm việc cũng không ngẩn đầu lên mà nói: “Vào đi.”

Người đến không phải là ai khác mà là Triệu Đông Thăng, trước kia anh ta là cấp dưới của Diêm Vệ Quốc, bây giờ lại là đại đội trưởng dưới quyền của Diêm Trạch Dương, nên quan hệ rất thân thiết.
Anh ta cầm đồ vật bước đến trước bàn làm việc.

“Bên ngoài trời nóng quá, tôi phải mất cả buổi sáng để tìm người đi tìm hiểu, hồ sơ và bản ghi chép tôi đều viết ở bên trong.” Triệu Đông Thăng vừa tiến vào đã lấy mũ xuống, không khách khí đi đến bàn trà rót một chén nước, há mồm uống cạn, uống xong còn xoa xoa miệng.

Diêm ma đầu viết xong bản báo cáo trên tay.

Mới buông bút xuống, cầm lấy phần hồ sơ kia lật xem.

“Đội trưởng, người mà cậu yêu cầu tôi tra là ai vậy? Thoạt nhìn rất bình thường, cũng không có vấn đề gì về phương diện sinh hoạt hay tác phong cả, cũng không giống như là điệp viên, mấy người bạn học vủa cô ta tôi cũng đã hỏi qua, đều có thể chứng minh cô ta vẫn luôn sinh sống ở địa phương, theo cách quen thuộc mà người ta nói thì người bạn học tên Ôn Hinh này ngày thường sinh hoạt rất đơn giản, từ nhỏ đã có mối quan hệ rất tốt với một cô gái nhà hàng xóm, ba năm trước đây gia đình cô gái hàng xóm này về nông thôn, cô ta đã ăn mặc cần kiệm tiết kiệm được đồ ăn và tiền giấy giúp đỡ đối phương trong ba năm, bây giờ cô gái hàng xóm kia đã thi đậu trường đại học XXXX.”
Triệu Đông Thăng lau mồ hôi trên mặt nói: “Nghe nói cô gái tên Ôn Hinh này trong ba năm đó đã đói té xỉu hai lần, chỉ như vậy thôi.” Anh ta tra xong cũng không hiểu ra sao cả, không biết vì sao đội trưởng lại đột nhiên cho anh ta một phần hồ sơ, lệnh anh ta đi điều tra, từ cuộc sống đến sinh hoạt tác phong đều phải điều tra chi tiết.

Hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ như vậy, anh ta phải nhịn không được hoài nghi, đối phương có phải là điệp viên đang ẩn núp trong quần chúng nhân dân hay không, nhưng sau khi điều tra thì không giống lắm, đây là một cô gái mười tám năm đều sinh hoạt ở địa phương, chưa từng đi xa nhà, ngày thường ngay cả cửa lớn cũng không bước ra, tính cách cũng hướng nội, nếu là điệp viên thì khả năng thật sự quá thấp.

Trước bàn làm việc, Diêm ma đầu một thân quân trang, một mí tóc ngắn, khuôn mặt lại tuấn tú lạnh lùng, mày nhíu lại mà nhìn nội dung hồ sơ trong tay.
“À, đúng rồi.” Triệu Đông Thăng nhớ đến cái gì đó nói: “Có một người bạn học của cô gái này nói, lúc cô còn học ở trường đã rất thân với một bạn nam cùng lớp, mỗi ngày đối phương đều đưa cô về nhà, nhưng sau đó cô lại bỏ học và hình như không còn liên lạc gì nữa.”

Đáy mắt Diêm ma đầu không dậy nổi một gợn sóng lật xem hết mấy tờ bản ghi chép trong tay rồi bỏ sang một bên nói: “Được rồi, tôi đã biết, anh trở về đi, hôm nào sẽ mời anh đi ăn cơm.”

Triệu Đông Thăng làm chuyện vô tích sự này xong, thì xong việc rồi sao? Anh ta có chút bối rối không rõ lắm, cuộc điều tra này rốt cuộc là sao? Cái người tên Ôn Hinh rốt cuộc là ai? Còn có, rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ của anh, còn bị đoàn trưởng sai đến chạy vặt, kết quả lại để mình trở về như vậy? Sao không phải là ngày khác mà là hôm nay chứ?
Triệu Đông Thăng một bụng không hiểu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đội trưởng chỉ đành uất ức rồi rời đi.

……

Ôn Hinh nghĩ lại, cô hỏi có thể đến quân doanh không, để cô đưa cơm trưa gì đó, vừa lúc cô cũng chưa từng đến quân khu, còn nghĩ rằng muốn quan sát một chút, lúc ấy Diêm ma đầu đã trả lời gì nhỉ? Anh hình như cũng không có nói thẳng là không được đi, hoặc là nói thẳng ra là quân khu là nơi quan trọng, dù là ai cũng không được đi vào.

Mà anh chỉ nói là ở yên ở nhà đợi, không được chạy loạn lung tung. Nói như vậy, có thể đi được đúng không?

Ban ngày Diêm gia không có ai cả, cô rất nhàn rỗi, tủ lạnh đều tràn đầy đồ ăn, tuy rằng không có món ăn mỹ vị trân quý như tổ yến hay vây cá gì, nhưng ở thời đại này mà nói thì cũng coi như là nguyên liệu nấu ăn phong phú, tỉ mỉ làm chút đồ ăn, thay đổi bộ quần áo, cô xách theo hộp cơm đi ra ngoài.
Đến một nơi nghiêm trang như quân khu thì mặc váy hình như không tốt lắm, vì thế cô thay đổi một chút cách ăn mặc của mình, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần màu xanh và một cái thắt lưng, thắt hai bím tóc để nó xõa tung tự nhiên, vừa nhìn đã thấy vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, sau đó một đường xách theo hộp đồ ăn, đi đến cửa sau quân doanh.

Cô có nghe một ít người nhà ở đại viện nói, đi cửa sau có thể được vào trong.

Khi cô còn đang nghĩ đến chỗ nói chuyện với lính gác, để họ thông báo cho Diêm đội trưởng, hay là đi tìm Diệp chính ủy trước, vì dù sao Diệp chính ủy cũng dễ nói chuyện hơn, còn trực tiếp tìm Diêm ma đầu, không biết anh có thể ném cô ra ngoài luôn hay không, điều này đúng là rất có khả năng, ngày hôm qua anh còn đuổi cô xuống lầu, vừa nhớ lại lại thấy đau lòng.
Nhưng khi đến cửa sau, còn cách một chút, cô đứng ở cổng lớn khu quân sự nghiêm ngặt nhìn xung quanh thì nhìn thấy Diệp chính ủy đi ngang qua cửa lớn, đúng lúc nhìn thấy cô.

“Ôi, đây không phải là đồng chí Tiểu Ôn sao? Sao cô lại ở đây?” Diệp chính ủy cười ha hả hỏi.

“Tôi đến đưa cơm trưa cho Diêm đội trưởng, cũng không biết quân khu không cho người khác bước vào, hay là Diệp chính ủy giúp tôi đi vào được không, tôi cũng mang theo phần cơm của anh nữa.” Làm một phần là làm, làm hai phần cũng là làm, có một cái nhân tình không có gì là không tốt cả.

Diệp chính ủy vừa nghe đã cao hứng muốn điên rồi, anh ta cũng rất nhớ tay nghề của Ôn Hinh, nhà ăn cơm tập thể anh ta đã sớm ăn đủ rồi.

“Vào đi, không có việc gì đâu.” Diệp chính ủy quay đầu lại nói với trạm gác: “Đây là người nhà của Diêm đội trưởng, tiểu Mạnh, cậu đăng kí một chút.” Người nhà của quân nhân có thể đến thăm, nhưng cần phải hỏi rõ thân phận, hơn nữa còn phải đăng ký trong danh sách, rồi thông báo người đến đón, nhưng có Diệp chính ủy ở đây thì không sao cả.
Có Diệp Kiến Châu mang vào, Ôn Hinh tiến vào mà không cần phải phí công sức.

Quân khu rất lớn, rộng rãi và sáng sủa, có doanh trại, có gara, còn có tường cao, phía đông là mấy tòa nhà ba tầng, sau đó là một số trang thiết bị huấn luyện và sân thể dục, tuy rằng không thể so với đời sau, nhưng bây giờ xem ra, vẫn rất tiên tiến, thậm chí còn có thảm thực vật xanh biết ngay ngắn.

“…… Nhà trệt bên kia là nhà ăn, vừa đến giờ dùng cơm, cô đến rất vừa lúc, ha hả, nếu trễ một chút thì tôi và Diêm đội trưởng đã đến nhà ăn rồi.”

Tuy rằng không phải là thời gian huấn luyện, nhưng sân thể dục vẫn còn lẻ tẻ những tiểu binh chạy bộ, hoặc là chơi bóng, khi nhìn thấy Diệp chính ủy, còn có một người còn chạy đến, khi nhìn thấy Ôn Hinh bên cạnh Diệp chính ủy, tròng mắt đều đứng lại, nhìn chằm chằm vào Ôn Hinh nửa ngày mới lắp bắp nói: “Chính, chính ủy, cô ấy cô ấy cô ấy……”
“Cô ấy cái gì mà cô ấy?” Diệp Kiến Câu nói: “Cô ấy là người nhà của Diêm đội trưởng.”

Tiểu binh lập tức hoảng sợ chạy mất.

Diệp Kiến Châu quay đầu lại cười ha hả mà nói: “Đều là mấy tiểu binh xấu xa, nhắc đến Diêm đội trưởng của bọn họ thì thành thật hơn nhiều.”

Ôn Hinh: “……”

Xem ra đại ma đầu trong quân doanh đúng là không cần phải nói, vừa nhắc đến danh hiệu, đã lập tức bỏ chạy rồi, còn chạy nước rút 100 mét trong vòng chín giây, xem ra tiểu binh này đã bị dọa sợ rồi, như vậy xem ra, ngày thường anh vẫn đối xử với người khác như vậy, thì đuổi cô xuống lầu được tính là gì chứ?

Diệp chính ủy đưa Ôn Hinh vào một tòa nhà nhỏ ba tầng, đi lên lầu hai, sau đó gõ cửa.

Trong văn phòng, trước bàn làm việc, Diêm ma đầu vẫn đang múa bút thành văn.
Bộ quân phục được ủi phẳng phiu, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, mũi cao, nét mặt sắc sảo, hai mắt hơi híp lại, môi mỏng mỉm chặt, bộ đồng phục làm cho anh thêm sự hấp dẫn, và hơi thở cấm dục.

Trái tim của Ôn Hinh lại bắt đầu đập thình thình thình, có chút hít thở không thông.

“Trạch Dương, cậu xem tôi đưa ai đến này? Hôm nay không cần đến nhà ăn, đồng chí Tiểu Ôn nhà cậu đến đưa cơm trưa, còn mang cho tôi một phần nữa chứ, tôi đưa người đến cho cậu, tôi cầm cơm trưa của tôi đi đây.” Diệp chính ủy như lão bán bánh quẩy, lập tức cầm cơm trưa chạy đến văn phòng của mình ăn.

Một đường đến đây anh ta đã ngửi thấy mùi hương mê người từ hộp cơm xộc thẳng vào mũi, kiên nhẫn cho đến bây giờ, cuối cùng cũng có thể trở về ăn một miếng rồi.
Ôn Hinh mới đến, xách theo hộp cơm, còn có chút sợ hãi nhìn khắp nơi.

Bốn bức tường trong văn phòng làm việc có giá sách và tủ tài liệu, sô pha, bàn trà, cuối cùng cô đưa ánh mắt nhìn người ngồi trước bàn làm việc.

Ngoại trừ lúc Diệp chính ủy tiến vào anh có nâng mắt liếc nhìn cô một cái, thì lúc sau đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng không để ý đến cô nữa.

Trong phòng chỉ còn lại âm thanh “sột soạt” của tiếng ngòi bút trong tay anh.

Ngay từ đầu Ôn Hinh còn không dám quấy rầy, có lẽ là viết tài liệu quan trọng gì đó, nên cô để hộp cơm đặt ở trên bàn trà, ngồi chờ trong chốc lát, thấy anh còn đang viết, cô bước đến cạnh bàn làm việc của anh, tay vuốt lên trên vân gỗ ở một góc bàn làm việc, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Còn chưa viết xong sao? Đồ ăn sắp nguội rồi.”
Ngay cả lông mày Diêm ma đầu cũng chưa nâng lên dù chỉ một chút, anh không thèm để ý đến cô.

“Còn phải viết bao lâu nữa chứ?” Không phải bây giờ là giờ nghỉ trưa sao?

Diêm ma đầu vẫn không lên tiếng.

Ôn Hinh đã nhìn ra, anh không thèm phản ứng với mình đây mà, tốt xấu gì mình cũng đưa cơm trưa đến, cho dù không cao hứng, thì nói thẳng một câu về sau đừng đến nữa, làm cô bối rối như vậy, không để ý đến cô là có ý gì chứ?

Cô đứng ở góc bàn nhìn anh, sâu kín nhìn trong chốc lát.

Không để ý đến đúng không?

Cô rời khỏi bàn làm việc, trong miệng nói: “Nơi này nóng quá. Sao một chút gió cũng không có thế nhỉ.” Sau đó bắt đầu tháo nút áo sơ mi trắng trên người.

Quả nhiên, trước bàn làm việc Diêm ma đầu nghe không đúng lắm, vừa ngẩn đầu lên thì thấy chiếc áo khoác bị cô ném trên sô pha, tuy rằng bên trong có mặc áo hai dây, nhưng vẫn lộ ra bờ vai và cánh tay trắng mịn, chiếc áo bó sát trước ngực phác hoạ rõ nét hai bầu ngực no đủ……
“Hồ đồ, mau lấy quần áo mặc vào.”

Diêm ma đầu nãy giờ còn không để ý đến cô, lập tức đứng lên, đôi mắt trừng cô, vài bước đi đến cửa, nhanh chóng đóng cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.