Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 58






Lâm Tư Niệm biết mình chạy không được, nàng đang mang thai sáu tháng, người mà thiếu niên còn đánh không lại, với bộ dáng chậm chạp bây giờ của nàng, gàng không thể thắng được.
Nàng mím môi đứng dưới hiên, nhìn Hoa Lệ giống đang xách nha đầu như xách một con gà, sau đó kéo lê trường bào đỏ rực như lửa chầm chậm bước vào Lâm phủ.
Lúc thấy gương mặt kia của Hoa Lệ, Lâm Tư Niệm bỗng thấy sợ hãi.
Hoa Lệ sắc mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, đôi mắt sâu hoắp thâm đen, cả người tà khí vạn phần như ác quỷ. Lâm Tư Niệm biết, Hoa Lệ trúng độc quá nặng rồi, đã tẩu hỏa nhập ma.
Người như thế chính là một kẻ điên, không thể nói lý được.
Lâm Tư Niệm một tay bảo vệ bụng, vô thức lùi về sau một bước, tay kia chạm đến đoản kiếm trong tay áo.
"Nàng mai thai sao?" Ánh mắt hoa lệ lại độc thêm mấy phần, đứng trong mưa nhếch môi, âm trầm cười: "Tạp chủng của ai? Có phải của tiểu súc sinh này không!"
Dứt lời, hắn giơ chân giẫm lên trên lưng thiếu niên, "Nói ra thì, nếu không phải tiểu tử này xuất hiện ở Lan Lăng, kinh đến cở sở ngầm của ta, ta còn thực sự không biết tìm đến đây đâu."
Thiếu niên vốn vùng vẫy muốn đứng lên, kết quả lại bị Hoa Lệ đá một cước, nhất thời miệng mũi đầy máu, rồi lại bị hắn một chân đá vào trong bùn nước, không còn sức lực đứng dậy.
"Hoa Lệ!" Lâm Tư Niệm thét lên chói tai.
"Sao, đau lòng à? Chẳng trách tiểu súc sinh này không chịu trở về Diệt hoa cung nữa, thì ra..." Hoa Lệ khoanh tay, đạp lên lưng thiếu niên nghiền mấy cái, lúc này mới thong thả ngấm nước mưa bước đến trước mặt Lâm Tư Niệm, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào cái bụng đang nhô cao của Lâm Tư Niệm, cười nói: "Nàng nói, nếu ta ấn nhẹ lên bụng nàng một cái, tiểu tạp chủng này còn có thể sống không?"

Đầu ngon tay Lâm Tư Niệm run rẩy, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên nói: "Ngươi dám thử xem, bất quá thì cũng chỉ là một người hai mạng, ngươi mãi mãi cũng đừng mơ tưởng đến thứ mà ngươi muốn!"
"Được, nàng được lắm. Nàng cũng chỉ có điểm hữu dụng này thôi, Lâm Tư Niệm." Hoa Lệ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tư Niệm, giống như còn nhện nhìn vào con mồi đang mắc vào mạng: "Nàng trở về luyện thuốc cho ta, ta liền không giết nha đầu và tiểu súc sinh kia. Bất quá..."
Ánh mắt hắn lại rơi trên bụng Lâm Tư Niệm, lạnh lùng cười một tiếng: "Thứ trong bụng nàng, ta rất không thích, cho nàng hai lựa chọn, hoặc là sau khi trở về Diệt hoa cung tự mình lôi nó ra, hoặc là, ta giúp nàng."
Lâm Tư Niệm mím chặt môi, ánh mắt sắc bén như dao: "Hoa Lệ, ngươi đừng ép ta."
Hoa Lệ giơ ra hai ngón tay, nắm lấy cằm Lâm Tư Niệm nói: "Nếu nàng bỏ đi ý định bỏ trốn, ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta, ta còn thương nàng không kịp, sao lại nỡ ép nàng chứ."
Lâm Tư Niệm nói: "Ngươi đừng đụng vào ta, cũng đừng đụng vào bọn họ, ta liền trở về Diệt hoa cung luyện thuốc cho ngươi."
"Ta không chỉ cần thuốc, ta còn cần lấy được đơn thuốc." Hoa Lệ buông tay, cười điên cuồng độc ác: "Còn có, ta nghe nói nàng làm vài vị hương thuốc đối phó Thái tử? Ta rất có hứng thú với kiểu giết người vô hình này của nàng, nàng chắc là đã biết nên làm gì rồi chứ?"
Độc, chia làm rất nhiều loại. Có người có thể mấy ngày không ăn cơm, không uống nước, nhưng không thể không hô hấp, cho nên độc hương là một loại thuốc độc khiến người ta không thể phòng bị nhất.
Hoa Lệ hiển nhiên là muốn mượn tay Lâm Tư Niệm đến hoàn thành giấc mộng xưng bá giang hồ của mình. Không, không chỉ là xưng bá giang hồ, hắn là một người có quan hệ vô cùng thân mật với Vinh vương, chắc còn có âm mưu đáng sợ hơn nhiều.
Lâm Tư Niệm bận tâm đến đứa nhỏ trong bụng, không dám lấy trứng chọi đá với Hoa Lệ, chỉ có thể địch tiến ta lùi, giả vờ khất nhục.
"Được, sau khi trở về Diệt hoa cung, ta sẽ đưa hết toàn bộ đơn thuốc cho ngươi." Lâm Tư Niệm ôm bụng, nhả từng câu từng chữ nói: "Nhưng ngươi đừng có ý gì với đứa nhỏ trong bụng ta, đây là giới hạn cuối cùng của ta."
Hoa Lệ hừ một tiếng: "Về rồi hẵng nói."
Đáp án này rất ba phải, Lâm Tư Niệm trầm mặt, trong lòng rất bất an. Suy nghĩ của nàng nhanh chóng bay xa, bắt đầu tìm kiếm cách đối phó với Hoa Lệ.
Nhưng Hoa Lệ lại không hề biết tính toán trong lòng Lâm Tư Niệm, có lẽ, hắn căn bản không hề đặt Lâm Tư Niệm vào mắt, trong mắt Hoa Lệ, Lâm Tư Niệm vẫn là bộ dáng hồn nhiên như lần đầu gặp vào nhiều năm trước, không thể làm nên sóng gió gì.
Hắn phất tay, gọi đệ tử Diệt hoa cung ở ngoài cửa vào, cười lạnh nói: "Mang bọn chúng về!"
May mà Hoa Lệ vẫn còn vài phần tùy hứng, thuê một chiếc xe ngựa cho Lâm Tư Niệm, cũng ném nha đầu và thiếu niên nửa sống nửa chết kia vào, bảo người ngày đêm trông coi nghiêm ngặt.
Người Diệt hoa cung vừa đi, chưa đến nửa ngày, Tạ Thiếu Ly liền nhận được tin phụ thân âm thầm truyền tới, liền ra sức thúc ngựa chạy đến Giang Lăng.
Ngựa còn chưa dừng hẵn, Tạ Thiếu Ly đã vội vàng xoay người nhảy xuống ngựa. Hắn xông vào Lâm phủ, chỉ nhìn thấy sân nhà sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên đã có người ở đây lâu dài, nhưng trong ngoài phòng lại không có bóng dáng của Lâm Tư Niệm.
Tạ Thiếu Ly đỏ mắt tìm đến thư phòng, bút mực trong phòng còn chưa dọn, trãi đầy một bàn giấy Tuyên Thành viết đầy chữ. Tạ Thiếu Ly tùy ý cầm lên hai trang giấy nhìn, đa số chữ phía trên viết mất trật tự, giống như chưa từng tập viết, còn có một bút tích thanh tú xinh đẹp, viết mấy chữ Lâm Tư Niệm và Thập Thất, đúng là chữ viết y vô cùng quen thuộc.
Hô hấp Tạ Thiếu Ly cứng lại, ôm chặt hai tờ giấy kia vào trong lòng.
"Phi Phi." Y mờ mịt gọi, đè nén tình cảm đau khổ và vui mừng, khàn giọng nói: "Ta biết muội không sao, muội chính là ở đây."
Tạ Thiếu Ly cúi người ngồi trước án kỷ, nhìn nét mực khắp bàn, thờ thẫn nghĩ: Nàng ở cùng ai, nàng biết mình đang tìm nàng đến phát điên không?
Ấm trà trên bàn sách đã lạnh, nhưng vẫn nhìn ra hôm nay vừa mới pha, trong lòng Tạ Thiếu Ly thoáng yên tâm một chút, hắn chắc chắn Lâm Tư Niệm chỉ là đang ra ngoài một chuyến, đợi một lúc nữa sẽ trở về. Nghĩ đến đây, y liền có chút đứng ngồi không yên, cũng không biết Lâm Tư Niệm lát nữa về thấy y, có phải sẽ bị dọa hay không, có phải sẽ trách y không chăm sóc tốt cho nàng.
Tạ Thiếu Ly thở phào nhẹ nhõm, thuận tay cầm lên một hộp gỗ trên bàn mở ra, nhất thời liền ngẩn người.

Trong hộp tràn đầy thư, mỗi phong bì của từng lá thư đều dùng chữ Khải nhỏ xinh đẹp viết Gửi phu quân Tạ Thiếu Ly.
Viết cho mình sao?
Tạ Thiếu Ly nghi hoặc lấy một lá thư ra, vội vàng quét mắt nhìn, sắc mặt y liền thay đổi.
Y liền tiếp bóc ra mấy lá thư, càng xem đến cuối, tay liền run rẩy đến lợi hại, đến cuối cùng vành mắt liền đỏ lên.
Thì ra phụ thân nói nàng mang thai, đó là sự thật..
Y vô cùng vui mừng, đứng dậy xông vào trong viện, sau đó khó khăn dừng lại cước bộ, ý cười trên miệng liền cứng lại.
Trong đám bùn trong viện có một ấn ký mà đỏ bình thường, lúc nãy Tạ Thiếu Ly không để ý đến, cộng với mưa lớn như vậy, mùi máu tươi đã bị hòa tan, bây giờ nhìn kỹ hơn, Tạ Thiếu Ly mới nhận ra đó là máu -- máu người.
Chính là vào lúc trước khi y đến, trong tiểu viện này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
Y không dám tưởng tượng, hoảng loạn chạy ra ngoài, xoay người lên ngựa, vội vã chạy đi.
Lâm Tư Niệm bị Hoa Lệ nhốt vào Lâm Phong lâu, cửa sổ đều bị khóa chặt, xung quanh có đệ tử Diệt hoa cung canh chừng, Lâm Tư Niệm căn bản không thể chạy thoát.
Hoa Lệ uy hiếp nàng trong vòng bảy ngày phải đưa thuốc và đơn thuốc cho hắn, nếu không, thiếu niên, nha đầu thậm chí đứa nhỏ còn chưa sinh ra trong bụng nàng, đều nguy hiểm đến tính mạng.
Bởi vì cửa sổ đã đóng chặt, ánh sáng trong phòng rất tối, Lâm Tư Niệm run rẫy dùng cân nhỏ phối dược nghiền thuốc, chỉ cảm thấy toàn thân giống như đang ở trong lồng hấp, vô cùng khó chịu, không được bao lâu liền thấy choáng váng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nha đầu bên cạnh đang đút thuốc cho thiếu niên thấy sắc mặt nàng không đúng lắm, nhanh chóng đặt chén thuốc lên án kỷ, nâng tay chạm vào trán Lâm Tư Niệm. Nhiệt độ dưới bàn tay lạnh băng, mồ hôi dầm dề, nha đầu sợ hãi, lo lắng nói: "Phu nhân, người mau nghỉ ngơi một lát đi, chắc là bị cảm rồi!"
Lâm Tư Niệm lắc đầu, miễn cưỡng mở mắt, đỡ lấy bàn tay nha đầu yếu ớt nói: "Ta cảm thấy... có chút không khỏe..."
Nha đầu sốt ruột nói: "Ngươi gắng nhịn một chút, em đi nấu chén trà giả cảm, bảo người mở cửa thông khí cho người!"
Ai ngờ nàng còn chưa kịp đi, Lâm Tư Niệm đã rên lên một tiếng, ôm bụng mềm oặt ngã xuống đất.
"Phu nhân!"
Nha đầu cả kinh hô một tiếng, giơ tay đỡ lấy eo Lâm Tư Niệm, kết quả lại chạm vào một mảnh ẩm ướt. Trong lòng nha đầu bộp một tiếng, nâng tay lên xem, nhất thời sợ đến ngã xuống đất, run giọng nói: "Máu... máu?!"
Tay chân nàng luống cuống đỡ Lâm Tư Niệm lên giường, tay chân run rẩy rồi mới khóc nói với thiếu niên đang nằm ở gian ngoài: "Thập Thất ca ca làm sao đây, phu nhân chảy máu rồi!"
Gian ngoài rầm một tiếng, thiếu niên cư nhiên không để ý đến thương tích, vật lộn bò xuống giường, đỡ tường lảo đảo vào gian trong, làm động tác tay với Lâm Tư Niệm: Ngươi sao vậy? Đau ở đâu?
"Không phải máu, chắc là vỡ nước ối rồi." Lâm Tư Niệm nằm trên giường, cắn răn cười trừ: "Ta còn chưa hoảng, dọa các ngươi đến ngốc rồi."
"Sắp, sắp sinh sao?" Nha đầu lắp bắp nói, chạy lui chạy tới trong phòng, lẩm bẩm: "Kéo, nước nóng... kéo, nước nóng..."
Nha đầu dù sao cũng còn là một thiếu nữ chưa kết hôn, thiếu niên lại càng không hiểu, Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi, đợi cơn đau trong bụng qua đi mới dặn dò: "Có lẽ còn cần một chút thời gian, nha đầu, ngươi đi nấu cho ta một ít canh cháo gà gì đó đi."

Dù sao, đợi lát nữa thật muốn sinh, cũng cần phải có thể lực.
Thấy gương mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa của Lâm Tư Niệm, thiếu niên còn sốt ruột hơn cả nàng, ánh mắt chìm chằm chằm nàng, sợ vừa nhắm mắt nàng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lâm Tư Niệm nói: "Ngươi ra ngoài đi."
Thiếu niên lắc đầu.
Lâm Tư Niệm cười: "Ngươi là nam nhân, ở đây có thể làm gì chứ."
Thiếu niên ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một tầng đỏ nhạt.
Hắn đứng dậy, có chút không yên tâm nhìn Lâm Tư Niệm một cái, dùng thủ ngữ nói: Ta đi nấu cháo cho ngươi, để nha đầu vào đây với ngươi.
Lâm Tư Niệm gật đầu, biểu thị đồng ý. Nhân cơ hội bây giờ còn chưa đau quá, nàng phải nhắm mắt ngủ một lát, như vậy với có đầy đủ thể lực ứng phó với cơn đau lúc sinh.
Vào buổi tối, Lâm Tư Niệm cảm thấy cơn đâu càng nặng thêm, dường như hít thở một cái cũng sẽ đau, nàng cũng lần đầu tiên sinh con, mơ hồ đoán chắc sắp sinh rồi.
Chuyện này nha đầu cũng không giúp được gì, chỉ nhớ cảnh lúc nhỏ khi mẹ nàng sinh đệ đệ, liền học theo bộ dáng bà đỡ nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Lâm Tư Niệm, sốt ruột nói: Phu nhân, ngươi gắng nhịn mốt chút, hít thở sâu, một lát liền tốt thôi!"
Lúc đầu Lâm Tư Niệm còn có thể cắn răn nhìn đau, sau đó thật sự quá đau, nàng nhịn không được liền rên lên đau đớn, thử điều chỉnh hô hấp, bắt đầu dùng lực.
Cơn đau giày xé như vậy vẫn suy trì cho đến đêm khuya, mặt Lâm Tư Niệm trắng như giấy, cả người như đắm mình trong mồ hôi, nàng cảm thấy mình sắp không chịu được nửa, cứ như vậy đứa nhỏ sẽ phải chết trong sản đạo.
Thiếu niên đang canh giữ bên ngoài cũng một đêm không ngủ, hắn dùng sức gõ bàn, dường như đang nôn nóng hỏi gì.
"Thập Thất ca ca huynh đừng gõ nữa, đừng làm phiền phu nhân!" Nha đầu lau nước mắt, tùy ý Lâm Tư Niệm nắm cổ tay đến xanh tím.
Thiếu niên liền bực bội vò đầu, không dám phát ra tiếng động nữa.
Không biết qua bao lâu, lực đạo trên cánh tay Lâm Tư Niệm dần yếu đi, tiếng rên càng lúc càng vô lực, nha đầu lo lắng, không ngừng cổ vũ Lâm Tư Niệm: "Phu nhân, người đừng bỏ cuộc! Cố gắng thêm lần nữa, sắp sinh ra rồi! Đứa nhỏ sắp ra ngoài rồi!"
"Đừng gọi nữa. Ngươi cứ ầm ĩ như vậy, sẽ làm ta phân tâm..."
Lâm Tư Niệm kịch liệt thở dốc, dùng giọng nói thấp đến không thể nghe được nói: "Nha đầu, ngươi đến ngăn tủ cuối cùng ở đầu giường của ta, cầm hai tờ giấy Tuyên Thành cũ trong đó lại đây."
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.