Mỹ Nhân Kiều

Chương 52: Cực kì lưu luyến, âm thầm truyền tin




Đêm khuya tĩnh lặng, trong màn sa có ánh sáng của dạ minh châu, hẳn là có thể nhìn rõ chữ viết.

Tạ Lan Âm nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, lại nhìn viên thuốc trong ống, nghĩ nghĩ một lúc vẫn quyết định nhét nó lại vào ống trúc, đóng kín nắp ống lại.

“Sao lại không xem?” Tiêu Nguyên có chút nghi hoặc.

Tạ Lan Âm lắc đầu, nhìn ống trúc nhỏ bằng ngón tay, nhẹ giọng nói: “Không cần, nếu chẳng may thất thủ, biết càng ít thì lúc bị Thẩm Tiệp truy vấn càng đỡ bị lộ tẩy.”

Hơn nữa hắn đã tin tưởng nàng như vậy, thì nàng cũng sẽ tin hắn không lừa gạt mình, tin hắn sẽ không khiến nàng lâm vào phiền toái.

Vì sao tin tưởng? Bởi vì thích sao? Tạ Lan Âm không nói rõ được, nhưng nàng thực sự tin, cũng như hắn tin nàng sẽ không đến chỗ Thẩm Tiệp mật báo vậy.

Ngẩng đầu, nàng liếc hắn cười cười.

Không hiểu sao nhìn ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng của nàng, đột nhiên Tiêu Nguyên không dám nhìn nhiều nữa.

Chuyện cứu dì, quả thật hắn không lừa nàng quá nhiều, nhưng còn những chuyện khác, hắn đã cô phụ sự tín nhiệm của nàng.

“Đi đường vất vả, nàng ngủ sớm một chút đi.” Tiêu Nguyên xoa mái tóc dài mềm mại của nàng, ôn nhu dỗ dành: “Nhớ giấu kĩ thứ này, đừng để cho nha hoàn nhìn thấy, từ bây giờ trở đi, ban đêm ta lại đến tìm nàng, cứ canh một chúng ta gặp.”

Hơn mười ngày mới có thể gặp mặt, chưa nói được vài câu hắn đã muốn rời đi, Tạ Lan Âm cực kì không muốn, nhưng cũng không thể mở miệng giữ hắn lại, nàng nghi hoặc hỏi hắn: “Buổi tối huynh ở đâu vậy? Ở gần đây cũng có thôn trang sao?”

“Cho dù có ta cũng không dám ở.” Được quan tâm, lồng ngực Tiêu Nguyên còn đang nặng trĩu vì lừa gạt nàng lập tức tiêu tan, cực kì nghiêm túc nói: “Thẩm Tiệp phái người nhìn chằm chằm, đã nhiều ngày nay những người đến Ly Sơn ông ta đều biết, ta sợ phiền toái nên lặng lẽ đến đây, ban đêm sẽ ở trong rừng.”

Tạ Lan Âm nhìn hắn, thấy hắn không giống nói dối thì đau lòng, “Nếu sợ bên kia biết chuyện hay là huynh cứ về trước đi? Huynh yên tâm, ta sẽ không thất thủ đâu.”

Tiêu Nguyên cười cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Tạ Lan Âm vội trốn nhưng hắn lại nắm chặt hơn, cúi đầu nhìn nàng, “Không đi, ta đã đồng ý dẫn nàng đi thưởng cảnh, màn trời chiếu đất hai ngày thôi mà, không khổ chút nào.”

Tạ Lan Âm nhìn bàn tay lớn của hắn, cúi đầu không nói.

“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Nguyên nhịn không được muốn nâng cằm nàng lên, ai ngờ nàng lại cúi đầu hơn, chỉ chừa cho hắn cái gáy.

Tạ Lan Âm tránh khỏi tay hắn.

Nhưng ngón tay Tiêu Nguyên lại đụng phải gò má nóng bừng của nàng, xúc cảm tinh tế kia giống như noãn ngọc thượng phẩm vậy, khiến toàn thân hắn rung động, đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, Tạ Lan Âm kinh hô một tiếng, mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tới gần, nàng liền quay đầu trốn vào hõm vai hắn, “Huynh đừng như vậy….”

Đánh lén không thành, Tiêu Nguyên ảo não nắm tay lại, hắn không làm nổi chuyện cưỡng ép, đành nhìn lỗ tai lộ ra ngoài của nàng, Tiêu Nguyên kịp thời nắm lấy bàn tay muốn che mặt của nàng, thì thầm vào lỗ tai nàng: “Lan Âm, lần trước nàng gọi ta là gì? Nàng nói ta có nên phạt nàng hay không?”

“Không nên!” Tạ Lan Âm rầu rĩ nói, chẳng qua nàng chỉ đặt cho hắn một biệt danh thôi, cho dù phạt cũng không thể ức hiếp người khác như vậy.

Sợ hắn chơi xấu, Tạ Lan Âm vội vã thúc giục hắn, “Huynh mau đi đi!”

“Đúng là ngoan tâm mà.” Tiêu Nguyên cúi đầu oan giận, hôn môi nàng không được, hắn lại nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng.

Xúc cảm hơi lạnh, thân mình Tạ Lan Âm khẽ run lên, tay phải không khỏi nắm chặt lớp áo bên hông hắn. Nàng nghĩ hắn chỉ hôn một chút là đủ rồi, ai ngờ hắn lại như thưởng thức điểm tâm, không chút chần chừ chỗ nào trên mặt nàng cũng hôn một cái, mỗi lần hạ môi lại giống như sợi lông chim lướt nhẹ qua, khiến trái tim nàng đập loạn, Tạ Lan Âm cực kì khẩn trương, phát hiện hắn muốn hôn tiếp vào trong, nàng liền cái khó ló cái khôn, hung hăng véo thắt lưng hắn một cái.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít vào của hắn, Tạ Lan Âm cắn môi, tiếp tục dùng sức.

Xứng đáng, ai bảo hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng chứ.

“Đừng véo….” Tiêu Nguyên nhận mệnh mở miệng cầu xin nàng tha thứ.

“Huynh đi đi.” Tạ Lan Âm vẫn giữ nguyên tư thế trốn hắn như cũ, thuận tay dùng vạt áo hắn xoa mặt.

Tiêu Nguyên thở dài, ôm nàng, than thở bên lỗ tai nàng, “Lan Âm rất thơm, ta không nỡ rời đi.”

Một chút đều luyến tiếc, chỉ hận không thể lập tức cưới nàng, ôm lấy nàng muốn làm gì thì làm.

Tạ Lan Âm nghe được sự lưu luyến của hắn, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, cũng không tiếp tục đuổi người nữa, nguyện ý cho hắn ôm thêm một chút.

“Lan Âm…” Không biết đã qua bao lâu, hắn cúi đầu gọi nàng.

Tạ Lan Âm mở to mắt, nhẹ nhàng xoay qua, nhìn về phía hắn, trong đôi mắt hoa đào ngập nước đầy ý hỏi.

Tiêu Nguyên nhìn nàng chăm chú, ngón trỏ khẽ vuốt qua hàng mi tú lệ của nàng, vừa định đi xuống thì nàng đã cảnh giác nghiêng đầu trốn đi. Tiêu Nguyên không biết làm sao, đành đặt nàng nằm xuống, kéo cao chăn lên nói: “Ngủ đi, ta đi đây.”

“Trên đường huynh cẩn thận một chút.” Tạ Lan Âm nhẹ nhàng nói.

“Ta biết.” Cuối cùng Tiêu Nguyên chỉ xoa khuôn mặt nhỏ của nàng một chút, rồi lưu luyến rời đi.

Hắn đã mang dạ minh châu đi, trong phòng lập tức tối đen, Tạ Lan Âm nằm im, trái tim đập dần dần bình thường, khóe miệng hơi cong lên.

~

Biệt viện Thẩm gia.

Tiểu Nhan thị rời giường trang điểm, thấy nha hoàn mang đến một bộ y phục thêu hoa văn như ý màu vỏ quýt, lần đầu tiên bà mở miệng sai sử: “Đổi một bộ ý phục màu thuần đến đây.”

Nha hoàn không khỏi nhìn về phía nam nhân trên giường.

Thẩm Tiệp lạnh lùng liếc nàng ta một cái, tim nha hoàn đập mạnh một cái, lập tức bước nhanh đến tủ y phục, nhưng trong tủ đều là đồ màu rực đầy vẻ phú quý, tìm rất lâu mới thấy một bộ y phục màu tím nhạt. Vụng trộm lau lớp mồ hôi trên trán, sau khi bình tĩnh hơn nàng ta mới bắt đầu hầu hạ di nương thay đồ.

Sau khi chỉnh trang xong, Thẩm Tiệp ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, ôm Tiểu Nhan thị vào trong lòng, cúi đầu nhìn bà: “Nàng sợ hai tỷ muội các nàng nghĩ nhiều sao?”

Dù sao bây giờ bà cũng chỉ là một di nương, Mạnh thị mới là mẫu thân của con.

Tiểu Nhan thị gật đầu, thần sắc cô đơn, “Nếu ta ăn mặc quá phô trương, hơn phân nửa các nàng sẽ hiểu lầm rằng Ứng Thời không được chàng thích.”

Trong lòng Thẩm Tiệp cảm thấy áy náy, nhưng không biết có thể làm gì để bồi thường.

Ở trong lòng ông, bà vĩnh viễn là Nhị tiểu thư cao cao tại thượng của phủ Hộ Quốc Công, là một nữ tử cao ngạo thích mặc xiêm y rực rỡ, cho nên ông vẫn dựa theo sở thích trước kia của bà để chuẩn bị y phục bốn mùa, chuyện ăn mặc ở đi lại gần như bằng đãi ngộ của chính thất, nhưng chung quy ông vẫn khiến bà tủi thân, không thể cho bà danh phận chính thê, lại còn vì sự an toàn của trên dưới Thẩm gia mà bắt bà sống một cuộc sống không khác gì giam cầm.

“Ta xin lỗi.” Ông hôn lên trán bà, thấp giọng thì thào.

Tiểu Nhan thị tựa trán vào ngực ông, nhẹ nhàng lắc lắc, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười châm chọc, trong giây lát đã biến mất.

Mặt trời dần lên cao, Thẩm Ứng Thời đã sớm đứng trước cửa biệt viện, mắt phượng nhìn về đường núi xa xa, chỉ thoáng thấy bóng chiếc xe ngựa nào đang đi đến, hắn lại nhịn không được mà khẩn trương.

Phụ thân nói đúng, đã thích nàng, mà tuổi nàng cũng vừa vặn, vì sao không thử một lần chứ? Bị cự tuyệt cũng còn hơn là bỏ lỡ. Mạnh thị Thẩm Diệu thì sao chứ, đâu liên quan gì đến hắn, chỉ cần cưới được nàng, hắn liền cam đoan sẽ không để nàng chịu uất ức vì Mạnh thị.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Thẩm Ứng Thời bước lên, cười cười chào hỏi Tiết Cửu cùng Tưởng Hoài Chu.

“Nét mặt thế tử rất rạng rỡ, hôm nay có chuyện vui gì sao?” Tưởng Hoài Chu kinh ngạc trêu ghẹo, phải biết Thẩm Ứng Thời là kẻ không bao giờ tùy tiện nói cười, bây giờ lại thấy hắn cười sáng lạn như vậy, quả thực đáng ngạc nhiên.

Thẩm Ứng Thời cười đến mức không tự phát giác, nghe hắn nói vậy mới ý thức được bản thân thất thố, cũng không thể giải thích rõ nên chỉ có lệ mấy câu, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía xe ngựa. Đúng lúc Tạ Lan Kiều cũng bước xuống xe, nghe thấy lời của biểu ca cũng tò mò nhìn qua, hai ánh mắt gặp nhau, nàng vừa định mở miệng chào hỏi thì Thẩm Ứng Thời đã vội vàng quay đầu đi.

Đột nhiên Tạ Lan Kiều nhớ lại lời nói của muội muội.

Chẳng lẽ Thẩm Ứng Thời thực sự thích mình sao?

Phía sau muội muội cũng đã bước ra, Tạ Lan Kiều tạm thời thu hồi lại sự hoang mang, xoay người lại đỡ muội muội.

Sau khi chào hỏi đơn giản xong, Thẩm Ứng Thời nói với bốn người: “Mẫu đơn trong nhà ấm đã bắt đầu nở rồi, phụ thân ta đã sai người mang tới hoa viên, ông ấy đang cùng di nương ở đó ngắm hoa, chúng ta cũng qua đó thôi.”

Tưởng Hoài Chu gật đầu, Thẩm Ứng Thời liền tự mình dẫn đường.

Tạ Lan Âm cùng tỷ tỷ đi phía sau hai người, quang minh chính đại đánh giá Thẩm Ứng Thời, thấy sườn mặt hắn tuấn lãng, cách ăn nói lại bất phàm, quay sang nhìn tỷ tỷ minh diễm động lòng người bên cạnh, nhịn không được lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Nếu không có Mạnh thị cùng Thẩm Diệu thì tỷ tỷ gả cho Thẩm Ứng Thời cũng không tồi, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn gia thế có gia thế.

Thấy ánh mắt muội muội xoay chuyển loạn lên, Tạ Lan Kiều liền nhẹ nhàng véo nàng một cái, Tạ Lan Âm ăn đau liền nhỏ giọng oán hận.

Thẩm Ứng Thời ở phía trước nghe thấy hai tỷ muội nhỏ giọng chí chóe, âm thầm bật cười, Tiết Cửu đi cuối cùng nhìn hai cô em vợ, trong lòng có chút chua chua, Lan Kiều Lan Âm đều ở đây, duy độc chỉ thiếu Lan Đình của hắn.

Mỗi người đều có nỗi đăm chiêu riêng, rất nhanh đã đến hoa viên.

Thẩm Tiệp cùng Tiểu Nhan thị song vai ngồi trong đình , Thẩm Ứng Thời liền dẫn bốn người qua thỉnh an.

“Hầu gia, mẫu đơn ngài trồng nở thật sớm”, Tạ Lan Âm quen thuộc tán gẫu mấy chuyện trong nhà với Thẩm Tiệp, nhìn mấy gốc mẫu đơn tím bên ngoài đình nói, “Mợ cháu cũng có trồng mấy cây, lúc chúng cháu rời đi vẫn còn là nụ hoa, sợ là lúc quay về cũng chưa nở.”

Tiểu cô nương khéo miệng, Thẩm Tiệp cười nói: “Gọi Hầu gia gì chứ, cứ gọi ta là bá phụ được rồi, mau đến đây, hai tỷ muội các cháu cũng đừng đứng, qua đây ngồi đi. Di nương không có nữ nhi, rất thích bên người có mấy cô nương lớn như các cháu để cùng trò chuyện.”

Sau đó đưa tay chỉ về phía Tiểu Nhan thị.

Tạ Lan Âm không chút khách khí nào lập tức ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhan thị, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Nhan thị một lát, ngây thơ hỏi thăm: “Vì sao di nương lại đội mũ mạo vậy?”

Tạ Lan Kiều khẽ nhíu mày, lặng lẽ kéo tay muội muội, sao hôm nay nàng lại lắm miệng như vậy? Đây là lời nàng nên nói sao?

Lúc này dường như Tạ Lan Âm mới ý thức được mình đã nói sai rồi, ngượng ngùng rụt cổ lại.

Tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, Thẩm Tiệp cũng không để ý, chỉ cười cười nhìn về phía Tiểu Nhan thị.

Tiểu Nhan thị thấy Tạ Lan Kiều đầy ổn trọng, nhẹ nhàng nói: “Đừng ngại, thể chất của ta đặc thù, phơi lâu dưới ánh nắng sẽ bị nổi sởi, cho nên rất ít khi xuất môn. Nếu Ngũ tiểu thư thích mẫu đơn thì lát nữa ta sẽ bảo người ta chọn ra mấy gốc, các cháu mang về mà ngắm.”

Tỷ muội Tạ gia lập tức đứng lên cảm tạ.

Tiểu Nhan thị cười cười, ra hiệu bảo hai tỷ muội mau ngồi xuống, bà cười cười hỏi thăm xem các nàng ở nhà thường làm cái gì.

Mấy nữ nhân nói chuyện, Thẩm Tiệp cũng hàn huyên với ba thiếu niên lang.

Tạ Lan Âm thấy Thẩm Tiệp không có ý rời đi, bèn nắm chặt ống trúc nhỏ trong tay, âm thầm phát sầu. Thẩm Tiệp trông chừng Nghiêm di nương kĩ như vậy, nếu nàng mạo muội mời Tiểu Nhan thị cùng ra ngoài đình ngắm hoa thì Thẩm Tiệp hơn phân nửa sẽ không đồng ý, mà lặng lẽ đưa cái ống trúc này qua thì hai tiểu nha hoàn bên cạnh cũng rất dễ phát hiện ra.

Đang lo lắng thì đột nhiên Tiểu Nhan thị bưng chén trà lên, ống tay áo tuột xuống, lộ ra chiếc vòng phật châu trên cổ tay.

Nhãn tình Tạ Lan Âm sáng lên, cả người nghiêng về phía Tiểu Nhan thị, “Di nương, chiếc vòng phật châu ngài đeo là cầu ở Đại Từ Ân tự sao? Hình như có chút giống chuỗi vòng nương cháu đang đeo, cha cháu đang lưu lạc bên ngoài, nương cháu lo lắng cho ông ấy nên cũng lên chùa xin một chuỗi.”

Tiểu Nhan thị có chút giật mình vì cô nương này lại nói trắng ra như vậy, lại thấy tiểu cô nương nhìn chằm chằm cổ tay mình giống như cực kì thích, bà nhìn Tạ Lan Kiều, đặt chén trà xuống liền đưa tay tháo chuỗi vòng ra, đưa cho Tạ Lan Âm nói: “Đúng vậy, thứ này là mời trụ trì Tĩnh Viễn khai quang, nhưng điều ta cầu Phật tổ đã ưng thuận, có giữ lại cũng vô dụng, không bằng đưa cho Ngũ tiểu thư, để nó thay các cháu phù hộ cho phụ thân đi.”

Thẩm Tiệp thấy bà hào phóng tặng chuỗi vòng ông đưa như vậy, cũng có chút bất mãn, chẳng qua nghĩ đến chuyện bà rất thích hai cô nương Tạ gia thì cũng không thèm để ý nữa, tiếp tục nói chuyện với Tưởng Hoài Chu, thuận tiện liếc con trai một cái.

Tạ Lan Âm cố nén sự kích động trong lòng, thừa dịp nhận lấy vòng tay liền đưa ống trúc nhỏ qua.

Ánh mắt Tiểu Nhan thị biến đổi, nhưng bởi vì bà đội mũ mạo nên không ai phát hiện ra.

“Thích không?” Bình tĩnh thu tay lại, Tiểu Nhan thị nhẹ nhàng hỏi.

Thấy bà bình tĩnh như vậy, Tạ Lan Âm nhẹ nhàng thở ra, giơ cổ tay lên, cười cực kì vui vẻ, “Thích ạ, di nương đã ưu ái rồi, đợi lúc Lan Âm khẩn cầu cho phụ thân, cũng sẽ cầu Phật tổ phù hộ di nương vạn sự như ý.”

Tiểu Nhan thị nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm nhét ống trúc nhỏ vào vào trong tay áo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.