Mỹ Nhân Kiều

Chương 48




Sắp tới buổi trưa, những tia nắng xuyên qua tán lá tạo thành những vết sáng rực rỡ trên bãi cỏ.

Bên dòng suối truyền đến tiếng kêu la hưng phấn của Thẩm Ứng Minh, hình như là Thẩm Ứng Thời đã bắt được cá, Tạ Lan Âm tò mò xoay người lại nhưng trước mặt đột nhiên lại xuất hiện mấy cành cây.

“Bọn họ xuống nước bắt cá, y phục không chỉnh tề”. Tiêu Nguyên đi ngay sau nàng, vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy nàng muốn nhìn về phía dòng suối, không chút nghĩ ngợi liền chặn lại. Thê tử tương lai của hắn sao có thể nhìn người khác được chứ? Cánh tay cẳng chân cũng không được.

Tạ Lan Âm tức hắn quản nhiều, lại không có cách nào phản bác. Nếu khăng khăng muốn xem tiếp chẳng phải lại thành thứ không liêm sỉ sao? Nàng chỉ muốn coi chút náo nhiệt thôi, mà cách xa như vậy, có thấy nhìn rõ gì chứ?

Liếc mắt trừng hắn một cái, Tạ Lan Âm tiếp tục nhặt củi.

“Để ta cầm cho”, Tiêu Nguyên đuổi kịp nàng, muốn đỡ lấy bó củi trong tay nàng.

Tạ Lan Âm do dự một lát, nghĩ đến sự khinh thường của hắn đối với một quý nữ hàng đầu Thiểm Tây như thiểm diệu, trong mắt thật sự chỉ có nàng, Tạ Lan Âm khẽ cắn môi, chớp chớp mắt đưa bó củi cho qua

Tiêu Nguyên thả lỏng bải vai, cố gắng nhịn xuống không tiếp tục nhìn chằm chằm cổ tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng nữa, cực kì quy củ nhận lấy bó củi của nàng, cười nói: “Nàng nhặt đi, ta giúp nàng ôm”.

Hắn cam nguyện làm người hầu, Tạ Lan Âm cũng chả có ý kiến gì, chỉ liếc mắt nhìn vạt áo của hắn, sẵng giọng: “Huynh cách xa ta một chút”.

“Giấu đầu lòi đuôi, giữa ban ngày ban mặt chúng ta lại đứng xa nhau chứng tỏ trong lòng có quỷ, đứng gần lại càng không thẹn với lương tâm, bọn họ sẽ không hoài nghi”. Tiêu Nguyên không chịu, nhìn một bên mặt nàng cười, “Lan Âm, ta không có nhiều cơ hội nói chuyện với nàng như vậy, nàng đừng đuổi ta nữa, nếu không ngay ngày mai ta sẽ đến gặp bá mẫu để cầu hôn, sớm lấy nàng vào cửa đó”.

“Ngươi còn nói lung tung…”

Nếu đã động tâm, đương nhiên sẽ cân nhắc đến chuyện xuất giá, nhưng nghe hắn nói trực tiếp như vậy, đột nhiên Tạ Lan Âm có cảm giác khẩn trương, giống như là chuyện lấy chồng còn cách nàng rất xa, bây giờ đột nhiên nhắc đến khiến trong lòng nàng thấy hốt hoảng.

“Ta thực sự nghiêm túc”. Tiêu Nguyên nhìn đôi mắt trong suốt của nàng thấp giọng nói: “Lan Âm, nàng chỉ mới mười bốn tuổi nhưng ta đã hai mươi rồi, đương nhiên phải lo lắng nhiều hơn nàng. Năm trước không đề thân là sợ chúng ta hữu duyên vô phận, bây giờ chưa nhắc đến là vì bà phụ còn chưa trở về, đợi bá phụ trở về ta lập tức mời bà mối đến nhà nàng đề thấy, chỉ có điều đó Lan Âm có nguyện ý gả cho một thương nhân như ta không? Ta có gia sản, có thể cho nàng áo cơm không lo, nhưng mà chỉ sợ nàng cùng bá mẫu bá phụ sẽ ghét bỏ thân phận của ta”.

Tạ Lan Âm ngửa đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn mặc một thân cẩm bào, trên đầu cài chiếc trâm ngọc cực kì xa xỉ, trong lòng lại ôm một bó củi lớn, đôi mắt phượng sáng ngời nhìn nàng chăm chú, nhìn thì bình tĩnh nhưng lại chứa đầy sự thâm tình cùng sự kiên định muốn cưới nàng. Vốn đã là một nam nhân ngọc thụ lâm phong, nay lại nhìn nàng đầy tình ý như vậy, trái tim Tạ Lan Âm đập nhanh đến mức không thể kiềm chế, bối rối không dám mở mắt.

Ghét bỏ thân phận của hắn ư?

Nếu ghét bỏ thì lúc trước đã không thích hắn, lúc nhà phát sinh biến cố rõ ràng nàng đã quyết định tương lai sẽ gả cho con cháu thế gia, vậy mà vẫn bởi vì những lời thâm tình của hắn mà âm thầm cảm thấy vui mừng.

Thực sự nàng vẫn muốn được gả cho người mình thích, thương nhân thì sao chứ, chẳng phải mợ vẫn hạnh phúc như thường sao?

Nhưng Tạ Lan Âm không biết nên trả lời như thế nào nữa?

Nàng không muốn thừa nhận mình thích hắn nhanh như vậy, mới quen biết được bao lâu chứ, chưa chi đã nói đến chuyện cưới xin. Nhưng nàng cũng không nỡ trực tiếp cự tuyệt, lúc hắn nhắc đến chuyện thân phận có chút tội nghiệp, Tạ Lan Âm sợ hắn hiểu lầm nàng khinh thường hắn.

“Huynh đừng nói nữa, trước khi cha ta trở về, ta không muốn nghĩ đên chuyện hôn sự”. Lúc xoay người nhặt củi, rốt cuộc Tạ Lan Âm cũng nghĩ được câu trả lời.

“Được, ta sẽ chờ bá phụ trở về, nhưng mà về sau gặp mặt, nàng đừng trốn tránh ta nữa được không?” Tiêu Nguyên nhẹ nhàng thương lượng.

Thấy hắn quanh co lòng vòng ép nàng phải chấp nhận, Tạ Lan Âm càng không để hắn được như ý, làm bộ như không nghe thấy gì đi thẳng về phía trước.

Tiêu Nguyên bật cười. Tiểu cô nương này đúng là giảo hoạt. Nhưng mà cũng rất dễ lừa gạt.

Nhìn bóng dáng đơn bạc của nàng, nghĩ đến chuyện một tiểu thư nhà quan như nàng vậy mà không ghét bỏ thân phận “thương nhân” của hắn, phần chân tình này khiến Tiêu Nguyên đột nhiên cảm thấy áy náy. Hắn nói được sẽ làm được, cưới nàng sẽ đối với nàng thật tốt, nhưng chung quy hắn vẫn phải giấu nàng, có lỗi với sự chân thành của nàng.

“Trước kia nàng từng nấu cơm dã ngoại trong núi rồi sao?”. Sau khi đã bày tỏ tình ý, Tiêu Nguyên lại thấp giọng trò chuyện với nàng, cố dỗ nàng mở miệng.

Hắn không tiếp tục dây dưa nên Tạ Lan Âm cũng thả lỏng, ở cùng hắn cũng tự nhiên hơn, cười nói: “Vâng, lúc còn ở Hàng Châu, hàng năm phụ thân đều đưa cả nhà ta ra ngoài du ngoạn, mùa xuân đến Tây Hồ dạo chơi, mùa hè đến Tây Khê nghỉ ngơi, mùa thu đến Lũng Sơn ngắm hoa quế… Hàng Châu rất đẹp, không thiếu chỗ du ngoạn, sau đó ông ấy cùng Đại tỷ đi săn thú còn nương sẽ mang chúng ta đi nhóm lửa”.

Lúc vừa bắt đầu còn đầy hưng phấn, nhưng càng về sau lại càng giảm. Nàng rất nhớ phụ thân cùng Đại tỷ.

“Đừng lo lắng, nhạc phụ sẽ không có chuyện gì đâu”, Tiêu Nguyên thấy nàng buồn liền nhẹ nhàng an ủi.

Tạ Lan Âm gật đầu, gật xong mới có phản ứng, ngẩng mạnh đầu lên, “Huynh….”.

Thấy nàng giống như chú mèo dựng hết lông, Tiêu Nguyên sợ thực chọc giận nàng, lập tức nhận lỗi: “Được rồi, không trêu nàng nữa, thực ra ta rất hâm mộ nàng, không tính đến Đồng Sơn năm trước thì hôm nay là lần đầu tiên ta được trải nghiệm chuyện nấu cơm dã ngoại trên núi”.

Tạ Lan Âm tò mò chuyện nhà hắn, đem một bụng lửa giận nuốt xuồng, đi thêm hai bước nhỏ giọng hỏi hắn, “Phụ thân huynh không đưa huynh ra ngoài du ngoạn sao?”. Sự hiểu biết của nàng về hắn đều thông qua Tam biểu ca, chỉ biết nguyên quán của hắn là ở Lạc Dương.

Tiêu Nguyên nhận lấy bó củi nàng mới nhặt, thản nhiên nói: “Không có, mẫu thân ta mất sớn, lúc nhỏ thân thể ta không tốt nên phụ thân đưa ta đến Ngũ Đài Sơn học công phu để cường kiện thân thể, đến lúc ta dưỡng tốt thân thể trở về thì phụ thân lại ngã bệnh rồi mất, hai cha con gàn như chưa từng ở chung. Ở Lạc Dương ta cũng không quen biết ai nên mới chuyển đến Tây An”.

Rốt cuộc Tạ Lan Âm cũng hiểu rõ vì sao tính cách hắn lạnh lùng như vậy, vì sao lại hâm mộ nàng. Nếu biết cha mẹ hắn đều đã mất thì vừa rồi nàng đã không kể nhiều chuyện trong nhà như vậy.

“Nàng không cần phải nhìn ta như vậy, ta đã sớm quen rồi”, Tiêu Nguyên nhìn lướt qua phía dòng suối, thừa dịp không có người nhìn về phía bên này liền nhanh tay xoay đầu Tạ Lan Âm, cười cực kì vui mừng, “Quả thật Tây An đúng là mảnh đất lành của ta, nếu không đến đây, làm sao ta có thể gặp được nàng chứ?”.

“Đừng đụng vào người ta!”. Thấy hắn lại không đứng đắn, Tạ Lan Âm không thèm thương tiếc hắn nữa, xoay người trốn hắn.

Tiêu Nguyên không nhanh không chậm đi theo nàng, nhìn bó củi trong lòng, biết đã sắp phải trở về nên thanh âm càng thấp, “Lan Âm ta đã thăm dò kĩ càng rồi, ngày mười tám Thẩm Tiệp sữ đưa Nghiêm di nương đến Ly Sơn ngâm ôn tuyền, nàng nghĩ cách để Hoài Chu đưa nàng đến một chỗ rất đẹp, chúng ta cùng nhau ngắm cảnh”.

Bước chân Tạ Lan Âm chậm lại, một lúc sau thừa dịp đưa củi cho hắn mới nghi hoặc hỏi: “Chỗ nào đẹp?”. Trong ánh mắt có vài tia chờ mong.

Tiêu Nguyên hơi giật mình, “Nàng có chỗ nào muốn đi sao?”.

Tạ Lan Âm vỗ vỗ lớp bụi đất trên tay, thở dài: “Hồi mâu nhát tiếu bách nhị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc*, trong lịch sử Dương Quý Phi là một mỹ nhân nổi tiểng, cho nên ta cũng muốn đến nơi nàng ấy ngụ để nhìn một lần, có điều tuy bây giờ Hoan Thanh cũng đã đổi tên thành Lộ Hoa cung những vẫn là biệt viện của hoàng gia như xưa, Thẩm Tiệp còn không thể vào đó thì sao chúng ta có thể đây”.

*đây là hau câu thơ trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, một nhà thơ lớn đời Đường. Bài thơ nói về mối tình ngang trái giữa Đường Huyền Tông Lý Long Cơ và Dương Quý Phi. Tản Đà dịch thơ: “Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”.

Nói xong khẽ chu miệng, nhìn chung quanh sau đó đi đến chỗ khác nhặt củi. Đi được vào bước lại phát hiện nam nhân kia chưa đi theo. Tạ Lan Âm nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy nam nhân đứng yên Tại chỗ không hề nhúc nhích, dùng một loại ánh mắt kỳ quáy nhìn chằm chằm… vạt áo của nàng, hai mắt có thể nói là đăm đăm.

Ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên Tạ Lan Âm lại nhớ tới vào câu phía sau của “Trường hận ca”, “Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì, ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi, thị nhân phù khởi kiều vô lực*…”.

*dịch nghĩa: Mùa xuân nhà vua cho nàng tắm ở ao Hoa Thanh. Nước suối ấm chảy mau, rửa thân thể mịn màng như mỡ đọng. Con hầu nâng dậy, nàng yếu đuối tưởng chừng như không có sức để đứng lên nổi.

Lại nhìn vệt hồng khả nghi trên mặt nam nhân, mặt Tạ Lan Âm lập tức đỏ ửng, nhanh chóng bước tới trước mặt hắn đoạt lấy bó củi trong lòng hắn, trước khi rời đi lại hung hăng đạp lên giày hắn một phát, “Hạ lưu, về sau người đừng đến gần ta nữa”.

Nói xong lại tức giận rời đi, lúc này nguyên tiêu mới hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn bóng lưng nàng, trong ngực dần dần bừng lên một ngọn lửa.

Quả thật Đường Minh Hoàng rất biết hưởng thụ, chẳng qua Tiêu Nguyên cảm thấy vận khí của mình so với Đường Minh Hoàng càng tốt hơn. Bởi vì Lan Âm của hắn chắc chắn càng đẹp hơn Dương Quý Phi, mà cung điện do Đường Minh Hoàng vất vả xây dựng, trải qua mấy triều đại, bây giờ đã là của Tiêu gia bọn họ, mà cũng sẽ nhanh chóng là của hắn. Nếu nàng muốn đến đó, vậy hắn sẽ mang nàng đi, cũng sẽ ban thưởng cho nàng được tắm trong hồ Hoa Thanh.

Đám người Thẩm Ứng Thời bắt được mười con cá béo ú, sau khi làm sạch bèn giao cho các cô nương nướng.

Ba đống lửa, Tạ Lan Âm cố tình chọn chỗ cách xa nam nhâm kia nghỉ ngơi nhất, mượn làn khói che khuất tầm mắt của nguyên tiêu. Người này vậy mà dám suy nghĩ lung tung như vậy, Ly Sơn chắc chắn nàng sẽ đi, nhưng nàng tuyệt đói không ra ngoài với hắn một mình, lỡ chẳng may hắn thành thật thì sao? Hiện Tại Tạ Lan Âm không tin hắn một chút nào.

“Lan Âm nướng thế nào rồi?”. Đang miên mang suy nghĩ, Thẩm Diệu đột nhiên đi tới, Tạ Lan Âm nghiêng đầu nhìn qua, thấy nàng ta đưa ba con cá cho Thẩm Ứng Minh, không khỏi có chút hâm mộ nói: “Còn phải đợi thêm một lát nữa, Diệu Diệu thật may mắn, còn có đệ đệ giúp đỡ”.

Thẩm Diệu đứng cạnh nàng, xoay người nhìn cá của nàng, cười nói: “Lan Âm không cần gấp gáp, lần này bá mẫu hoài thai chắc chắn là đệ đệ, đợi vài năm là Lan Âm cũng sẽ có đệ đệ để sai bảo rồi”. Nhắc tới tiểu gia hoả trong bụng mẫu thân, Tạ Lan Âm bất giác khẽ nhếch khoé miệng, quả thật nàng rất muốn có một đệ đệ, nhưng là muội muội cũng không sao, đến lúc dó có thể trang điểm cho tiểu nha đầu thật xinh đẹp. Đang định nói chuyện, bỗng nhiên vạt áo giật giật, giống như có cái gì ngọ ngậy, ta Lan Âm hoang mang quay đầu lại, còn chưa thấy rõ ràng, Thẩm Diệu ở bên cạnh đột nhiên gào to lên rằng có rắng, trong giây lát đã bỏ chạy.

Rắn….

Trong nháy mắt, thân thể Tạ Lan Âm cứng ngắc, không biết là ảo giác hay thực sự có cái gì, chỉ cảm thấy trên lưng có thứ gì đó đang ngọ ngậy.

“Tam biểu ca!”.

Giây tiếp theo, trong phút chốc Tạ Lan Âm nhảy dựng lên, chạy đi vài bước, khóc lớn gọi tên người có thể giúp nàng lúc này, chân tay luống cuống.

Tạ Lan Kiều ngồi ngay ở đống lửa bên cạnh, lúc Thẩm Diệu gào lên nàng đã lập tức chạy đến nhìn sau lưng muội muội, ánh mắt vội vã tìm kiếm, sau đó lại nắm lấy cánh tay muội lần mò thêm một hồi, xác định không có rắn, mới ôn lấy muội muội vì quá sức sợ hãi mà khóc lớn đến mức còn xinh đẹp nào, “Lan Âm đừng sợ, trên người muội không có thứ gì đâu, tỷ tỷ đã kiểm tra rồi!”.

“Có, ở bên trong xiêm y…” trán Tạ Lan Âm dựa chặt vào bả vai tỷ tỷ, cả người phát run.

Tưởng Hoài Chu cực kì đau lòng, biết trong lòng tiểu biểu muội cực kì sợ hãi, bèn chỉ vào phía xa xa nói: “Lan Kiều đưa muội ấy qua bên kia kiểm tra thêm một lần đi!”.

“Không cần, rắn ở đây”.

Tạ Lan Kiều gật đầu, đang định đưa muội muội rời đi, thì nguyên tiêu ở bên kia đột nhiên mở miệng, sau đó xoay người đến trước đống lửa, nhặt con rắn nhỏ xanh biếc dài tầm hai thước lên. Tạ Lan Âm lén nhìn qua, thoáng thấy con rắn kia liền lập tức quay đầu đi.

“Viên huynh cẩn thận!”, Tưởng Hoài Chu lo lắng nhắc nhở, nhưng thật ra lư tuấn lại tin tưởng khả năng phán đoán của chủ tử nhà mình nên không hề động đậy.

Tiêu Nguyên nhìn thê tử tương lai trong lòng Tạ Lan Kiều, sau đó chuyển hướng về phía Thẩm Ứng Thời, trong mắt không có chút cảm nào, “Thế tử nhận ra con rắn này sao?”.

Thẩm Ứng Thời nhìn con rắn, sắc mặt có chút khó coi, “Loại rắn này gọi là Thuý Thanh, cả người nó xanh biếc nên dễ nhầm với rắn lục, nhưng rắn Thuý Thanh không có độc”.

Nếu đã không có độc, hơn nữa tính tình lại ôn hoà, cực kì nhát gan, thấy người là chạy, tuyệt đối không dám chủ động lại gần cong người, trừ phu là nuôi trong nhà.

Tiêu Nguyên nhìn sắc mặt hắn, biết trong lòng Thẩm Ứng Thời đã hiểu rõ, liên quan đến giao tình giữa hai nhà Thẩm, Tưởng nên cũng không nói gì thêm, chỉ tiện tay đem con rắn quăng vào trong đống lửa.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt chưa từng liếc qua Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu thấy không có ai hoài nghi mình, nhớ đến bộ dạng khóc lóc chật vật của Tạ Lan Âm, âm thầm đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.