Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu!!

Chương 9: Xuân cung đồ nơi trường học (vi H)




Lãnh Hàn đưa cô đến một căn phòng ở dãy nhà đa năng, bảo cô vào trong đợi, còn hắn đi lấy quần áo cho cô thay.

- Cô vào đó đợi, trong đó có cả phòng tắm, máy sấy và khăn bông. Chờ một lát tôi đem đồ qua cho.

- Cảm ơn.

Mãi đến khi Lãnh Hàn khuất bóng sau hành lang, Hạ Vũ mới đẩy cửa bước vào...

"Mẹ kiếp, cái khỉ gì đây?!" Hạ Vũ thực sự rất muốn văng tục.

Trước mặt cô là một bầu không khí đầy vị kích tình, những âm thanh mờ ám vang lên.

- Ưm... a... sâu thêm chút... a... ưm...

- Như thế này?

- A... ư... Kiệt... em muốn... ưm...

Hai thân thể đang quấn lấy nhau. Người con gái đã sớm không còn mảnh vải che thân. Còn người con trai vẫn đang quần áo chỉnh tề kia không phải là Trần Tuấn Kiệt sao? Nhìn ngón tay hắn đang chơi đùa nơi u cốc của người con gái, Hạ Vũ bỗng cảm thấy một cơn buồn nôn nơi cuống họng.

- Ưm... mau cho em... a...

- Bảo bối, thực sự không thể chịu được nữa hay sao? - hắn đút thêm một ngón tay, tiếp tục công việc của mình.

Dịch mật tuôn ra như suối, làm ướt đẫm tay hắn. Người con gái đã sớm lên tới cao trào rên rỉ:

- A... mau cho em... ưm... em muốn của anh... ư...

- Thật kinh tởm.

Hạ Vũ thành công thu hút ánh nhìn của hai người bọn họ. Người con gái trong cơn dâm tình không suy nghĩ được gì nhiều, lại tiếp tục vươn bộ ngực trổ mã rất đẹp về phía Tuấn Kiệt.

Nhưng vị hoa hoa công tử kia vẫn nheo mắt nhìn bóng dáng bé nhỏ đứng ở cửa. Đôi mắt đen trong một khắc bắt gặp ánh mắt nâu lạnh lẽo của Hạ Vũ, chợt nổi lên tia hứng thú. Hắn cất giọng đều đều đầy mị hoặc:

- Hôm nay tôi hết hứng thú rồi, biến!

Hạ Vũ nghe thế cũng chẳng tính nán lại, còn tưởng hắn đuổi mình. Ai ngờ vừa xoay người đi chưa quá 2 bước đã bị kéo trở lại.

- Tôi đâu có nói để cô đi. Xem xuân cung đồ xong phủi tay đi như thế à? Còn cô, biến!

Hạ Vũ đưa mắt khó hiểu nhìn Tuấn Kiệt rồi lại nhìn cô gái vừa bị hắn đẩy ngã đang lồm cồm bò dậy. Cô ta ngước nhìn Hạ Vũ, lườm đến xém cháy mặt cô.

- Còn không mau đi? - tên biến thái kia lại lạnh giọng.

Cô cũng phục tốc độ thay đổi của tên này quá. Cách đây 5 phút thì tình tình ái ái ngọt như đường, bây giờ thì trơ mặt ra làm như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy. Không ổn, tên này biến thái khó lường. Phải tránh!!

- A... buông... tôi phải đi rồi!

Hạ Vũ vùng vằng thoát khỏi hắn ta. Nhưng vừa đi lại bị hắn kéo cho đứng không vững, mất thăng bằng ngã thẳng vào lòng hắn.

- Mau buông ra!

- Sao tôi phải nghe cô? Còn nữa, sao lại ướt hết thế này?

Hắn nheo mắt nhìn Hạ Vũ. Quần áo ướt dính vào người cô, lộ ra thân hình quyến rũ, làm hắn bất giác miệng đắng lưỡi khô. Nhưng mắt hắn lại hiện lên tia thương cảm. Hắn kéo cô lại chỗ phòng tắm.

- Mau vào tắm đi. Để lâu sẽ cảm.

- Tôi đợi Lãnh Hàn đem quần áo.

Hạ Vũ vẫn cố né tránh bàn tay của Tuấn Kiệt, nhưng chỉ càng làm hắn siết chặt tay hơn.

Hắn lại một lần nữa nhíu mày. Vì sao cô không giống như những gì mọi người vẫn đồn? Cô lãnh đạm, lạnh lùng không bám trai hay lẳng lơ như người khác nói. Cô không giống những người khác. Cô không tỏ ra quá khích khi thấy hắn, cô yên tĩnh và êm đềm. Có hay không khi ở gần cô, hắn lại thấy... bình yên?

- Cứ vào trước đi. Lát tên đó sẽ đưa tới.

Hắn nhẹ nhàng kéo cô về phía phòng tắm, ôn nhu cất giọng với cô. Đẩy cô vào trong hắn còn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô và còn thì thầm vào tai cô:

- Tôi cam đoan sau này em sẽ không bao giờ phải thấy cảnh vừa rồi nữa. Giờ thì giữ sức khỏe cho tốt.

Hương cam thảo nhè nhẹ của hắn như quẩn quanh đầu cô, làm cô có chút si ngốc. Đến lúc cô hoàn hồn thì hắn đã bay cao bay xa rồi.

Hạ Vũ thầm rủa mình tại sao lại mất cảnh giác để cho hắn mê hoặc dễ dàng như vậy. Thiên a, có khi nào sau khi xuyên cô trở nên đần đi không?! A... a... cô không muốn đâu!!

~Có vẻ ngắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.