Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu!!

Chương 30: Hạ Vũ gặp nạn




Cả bọn Hạ Vũ bắt đầu suy tính cách tìm đường thoát. Tình hình không mấy khả quan cho lắm, vì có vẻ khu rừng này rộng hơn bọn cô tưởng.

- Mọi người nói xem, Tống gia đã đút lót bao nhiêu để có thể bao trọn khu này? - Lãnh Hàn đen mặt hỏi.

Hạ Vũ thực sự có đồng cảm với anh nha. Cả đám đi, cứ đi, đi mãi như thế, vì có gì mãi vẫn chưa ra tới bìa rừng??

Trong lúc mọi người vẫn đang suy tính biện pháp, bất chợt lại nghe thấy tiếng gọi lớn:

- Nam ca! Kiệt ca! Hướng này!

Từ đâu, Tống Như Hoa cùng Mộc Thiên Nhu hoa hoa lệ lệ bước đến, trông chẳng khác gì như đang đi du ngoạn cả!

Nữ chủ vẫn thế. Một thân váy trắng thướt tha, yểu điệu. Sau lưng có thắt chiếc nơ đỏ nổi bật. Tóc dài xõa ngang vai. Gương mặt thiên sứ dường như mang ý cười. Đôi mắt to tròn ngập nước, thoạt nhìn khiến người đối diện phải động tâm.

Vẫn biết chỉ có thể làm nền, nhưng không thể không nói đến Mộc Thiên Nhu. Áo sơ mi overside trắng. Quần soóc cạp cao, để lộ ra đôi chân dài mị hoặc.

Hai thân ảnh nhỏ nhắn tiến đến. Một dịu dàng, một năng động. Thế mà lại làm cho không khí lúc này nhiệt độ hạ thấp, áp suất tăng vùn vụt!

Trần Tuấn Kiệt đáy mắt chợt hiện lên tia chán ghét, không mặn không nhạt cất tiếng:

- Hai người cũng bị tách đoàn?

- Ân... - Như Hoa nhỏ nhẹ đáp. - Thật may là gặp mọi người ở đây.

Phi, phi, phi... Hạ Vũ cô có cho tiền cũng không dám lên tiếng lúc này. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn tâm trạng đi diễn. Buồn nôn chết đi được. Quả thực, thèm đòn quá mà!

Lãnh Hàn nhìn bộ dáng nín nhịn của Hạ Vũ, không cần hỏi cũng đoán ra được một phần suy nghĩ của cô. Ân... Đi lạc theo nhóm, tối quan trọng là đoàn kết và lạc quan. Có lẽ anh nên ra tay cải tạo bầu không khí hiện tại một chút.

- Nhóm cũng đông đủ rồi. Vậy mau chóng li khai chỗ này thôi. Tống Như Hoa, biệt viện Tống gia ở hướng nào?

- Hướng Bắc. Nhưng... không có la bàn...

Hạ Vũ sực tỉnh. Phải ha... Cả cái trường này chứ đừng nói là nhóm bọn cô đều không ai ngờ được là sẽ bị tách đoàn như thế này. Hẳn là sẽ chẳng ai mang la bàn đi. Mà khoan... Hạ Vũ khóe môi cong nhẹ. Cũng đâu cần la bàn để xác định phương hướng!

- Dựa vào mặt trời lặn mọc mà xác định chứ sao.

Hạ Vũ nâng mắt nhìn. Mộc Thiên Nhu, bị chửi nhiều thành khôn rồi đúng không?

- Ừm... Có tiến bộ.

Hạ Vũ có chút tán thưởng. Nhưng bên cạnh, Âu Dương Nam lại lắc đầu chán nản:

- Không được! Hôm nay quá nhiều mây. Đừng nói xem mặt trời lặn mọc, ngay cả áp dụng phương pháp Owen Doff* cũng không tác dụng được. Mà nếu quang mây, cũng phải dựa vào tiết trời để phán đoán. Trục Trái đất là trục nghiêng. Đông chí, Hạ chí... Mặt trời so với Trái đất lại ở vị trí khác nhau. Lại nói, cũng không có gió. Căn bản không sử dụng được!

Bị thuyết một hồi, Mộc Thiên Nhu không ngóc đầu lên được. Ờ thì... có khôn ra nhưng vẫn gọi là khôn nhà dại chợ! Trần Tuấn Kiệt lười nhác đặt cằm lên đỉnh đầu Hạ Vũ, tư thế vô cùng ái muội. (Ai kêu Hạ Vũ thấp hơn hẳn một cái đầu làm chi)

- Vũ Vũ... Định không lên tiếng sao?

- Không cần hồ ly nhà ngươi nhắc! - Hạ Vũ liếc xéo hắn ta. - Oa... Mọi người nghĩ đơn giản chút đi. Thế này nhé. Nhìn vào thân cây này. Phía ẩm ướt nhiều là hướng Bắc vì Mặt trời không đi qua hướng này. Cách khác. Phía thân cây có vỏ dày, xù xì, màu sẫm là hướng Bắc. Đây nữa. Đi trong rừng, gặp gốc cây bị cưa đổ, nhìn số vòng tuổi của cây, nơi nào vòng tuổi dày đặc nhất chính là hướng Bắc!

Hạ Vũ lại chỉ tay về phía một tổ kiến, nhàn nhạt cất tiếng:

- Gốc cây có tổ kiến, tổ kiến chỉ hướng Nam! Có cả ngàn dấu hiệu nhận biết đơn giản. Mọi người cứ phức tạp hóa vấn đề lên làm gì?

Lãnh Hàn nhìn Hạ Vũ bằng ánh mắt sùng bái. Oa... Lãnh phu nhân kiến thức sâu rộng, hiểu biết nhiều, sau này đối với việc cùng ông xã phát triển Lãnh thị, tuyệt đối đơn giản a!

Hạ Vũ bắt gặp cảnh tên nào đó tự luyến điên cuồng mà không khỏi rét run. Cô cứ có cảm giác... tên điên kia đang hướng về cô thì phải. Tạm gác hắn ta sang một bên, cô quay lại, nhìn mọi người, nghiêm túc nói:

- Không còn sớm. Đi chứ?

- Ừ được...

- Mau đi thôi!

Sáu con người không một tiếng động, rảo bước thật nhanh trong khu rừng. Trời bây giờ đang là buổi chiều. Không khí vô cùng thoáng đãng. Ấy vậy mà ngoài tiếng lá khô dưới chân.

Feeling it, loving it, everything that we do

And all along, I knew I had something special with you

But sometimes you just gotta know that these things fall through

But I'm still tied and I can't hide my connection with you...

Bản năng mách bảo Hạ Vũ, có cái gì đó không may sắp xảy đến. Nhưng nó quá mơ hồ, cô không ý thức được đó là gì. Chợt đâu, nghe thấy tiếng nhỏ nhẹ của Như Hoa:

- Nam ca... Nhìn bọn côn trùng... Hơi lạ!

- Lạ? - Âu Dương Nam nghi hoặc nhìn xung quanh.

Chẳng hiểu vì lí do gì, toàn bộ kiến, mối, côn trùng, sâu bọ cùng động vật nhỏ dường như đang "chuyển nhà" vậy! Anh ngước nhìn lên trên. Đám chim chóc cũng không yên phận, bay nháo nhác xung quanh, ý muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Sẽ không phải chứ?...

Hạ Vũ có hơi lạnh sống lưng. Lãnh Hàn khó hiểu lên tiếng hỏi:

- Sao... giống như chuẩn bị có động đất vậy???

- Á!!!

Quả không sai, Lãnh Hàn lời vừa dứt, một cơn địa chấn bất ngờ ập tới. Những con người bé nhỏ trước cơn giận dữ của thiên nhiên dường như chẳng thể làm gì. Ai nấy đều không thể đứng vững. Âu Dương Nam hét lên:

- Kiệt! Hàn! Chia nhau bảo vệ ba người còn lại! Đây là núi đá vôi, có thể xuất hiện vài tảng đá to, rung chấn mạnh thế này chỉ sợ đất đá trên cao đổ xuống phía này. Cẩn thận tìm chỗ nấp!

Mặt đất như muốn nứt ra, không ngừng rung lắc dữ dội. Trên cao, lá cây rơi rụng như mưa. Dưới đất, đá sỏi bật tung như nhảy múa.

Trần Tuấn Kiệt hướng phía Hạ Vũ hét lớn:

- Vũ Vũ, mau nhảy lại đây!

Hạ Vũ nhìn về phía hắn, đang định chạy lại thì khóe mắt chợt nhìn thấy cái gì đó đang chuyển động bất thường...

"Đá tảng?!"

Hoảng hốt chính là tâm trạng của Hạ Vũ lúc này. Càng hoàng hốt hơn khi cô thấy hướng của tảng đá lăn là phía mình.

Không suy nghĩ được gì, Hạ Vũ nhấc chân chạy, chạy thục mạng. Cô chỉ biết hướng thẳng phía trước mà chạy nhanh nhất có thể. Loáng thoáng sau lưng còn nghe được tiếng hét bất lực, giận dữ của Lãnh Hàn, Âu Dương Nam cùng Trần Tuấn Kiệt.

Tâm trí Hạ Vũ căng như dây đàn. Chợt nhìn thấy quang cảnh phía trước, cô chỉ có duy nhất một ý niệm: Đời cẩu huyết!

Hạ Vũ vội vàng phanh chân lại, tới sát mép vách núi. Không còn đường lui nữa, cô xoay người nhìn tảng đá khổng lồ đang lăn với tốc độ chóng mặt. Trong cơn rung chấn, tảng đá nặng sao lại trông có vẻ giống quả bóng, nảy lên nảy xuống về phía cô.

- A... - Hạ Vũ nhắm nghiền mắt khi thấy tảng đá nảy lên cao rơi về phía mình...

- Không đau?

Hạ Vũ mơ hồ mở mắt ra. "Quả bóng lớn" đã chệch hướng mà lao thẳng xuống vách núi. Cô thở hắt ra...

- Hết hồn... Á!

"Ầm!!"

Đất đá dưới chân Hạ Vũ đổ ập xuống. Hạ Vũ vùng vẫy bám vào được một gờ đá nhô ra. Lại nghe được tiếng của Lãnh Hàn:

- Hạ Vũ!! Cô bám chắc vào! Tôi sẽ cứu cô!

Hạ Vũ cố bám trên vách đá thô ráp, tay như muốn rời ra khỏi cơ thể. Bất ngờ, một hòn đá rơi xuống đập vào bàn tay đang cố bám trụ của cô.

- A... Không!!

- Hạ Vũ!!...

*Phương pháp Owen Doff: Cắm một cây gậy xuống đất khi trời nắng, vuông góc với mặt đất, đỉnh bóng ban đầu của cây gậy là T.

Đợi khoảng 15 phút sau, bóng cây gậy sẽ khác đi, đỉnh bóng của cây gậy lúc này là Đ.

Nối T với Đ ta có một đường thẳng chỉ hướng Đông Tây. Đầu T là hướng Tây, đầu Đ là hướng Đông.

~Done!!

~Ta đã suy nghĩ không biết có nên cho tiếp trailer không a... Nhưng mà ta nghĩ bí mật vẫn hơn

~Tránh trường hợp ta bị mấy nàng khi dễ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.