~Chap này ta tặng bạn ChuV61 nha, cám ơn vì đã ủng hộ truyện~
Những ngày sau đó Hạ Vũ liên tục nhận được điện thoại của Hoàng Thiên. Mặc dù rất phiền toái nhưng cô vẫn lịch sự nhấc máy trả lời:
- Hoàng tổng, không hiểu anh có hiểu tiếng người hay không nữa. Những lời tôi nói hôm trước có cần nhắc lại không?!
Đàn ông con trai gì mà phiền chết đi được! Cô cũng chịu thua tên này rồi.
Tiện tay tắt nguồn, lẳng chiếc điện thoại xuống đất, Hạ Vũ vui vẻ lên
giường đi ngủ!
«"Lẳng điện thoại" cơ đấy!»
~Hai ngày sau
"Rầm!!!"
- A... a... Lãnh thiếu gia! Lãnh thiếu gia! Tiểu thư vẫn đang nghỉ ngơi! - Vu quản gia lực bất tòng tâm gọi với theo cơn bão cấp 12 đang lao vào
phòng Hạ Vũ và chưa có dấu hiệu chậm lại.
Hạ Vũ vẫn đang say giấc nồng, chưa hề ý thức được việc tồi tệ đang xảy đến...
- Hạ! Vũ!
- Á!!!
Con sóc nhỏ nào đó nghe tiếng thét giận dữ của ai đó mà giật bắn mình. Vỗ
ngực để tự trấn an mình, Hạ Vũ từ từ xoay người nhìn đám mây đen dày đặc kia.
- Lãnh... Lãnh Hàn... A... chào buổi sáng...
- Hạ Vũ! Cô giỏi lắm! Dám cắt đứt liên lạc với tôi hả?! Ai cho cô cái gan lớn cỡ đấy hả?!!
Khoan! Anh ta đang nói cái gì mà khó hiểu vậy?? Cắt đứt liên lạc là sao? Cô
nhớ là chỉ từ mặt Hoàng Thiên với Tống Như Hoa thôi mà. Lòi đâu ra một
Lãnh Hàn nữa vậy? Anh ta cũng đâu có gọi điện...
- A... Anh có gọi điện cho tôi đúng không?
- Phải! - Lãnh Hàn gật đầu khó hiểu.
Hạ Vũ chợt hiểu ra vấn đề, vội vàng giải thích:
- Ha... chuyện là thế này. Hôm trước tôi có lỡ tắt máy, vứt đâu đó trong
phòng nên chắc chắn là không nhận được cuộc gọi của anh rồi...
Hạ Vũ lấm lét nhìn Lãnh Hàn, bộ dáng như của trẻ con mắc lỗi, làm Lãnh
thiếu gia không tài nào giận cô được. Ai bảo cô đáng yêu quá làm chi!
Lần nào cũng dùng sắc đẹp hối lộ anh hết á!!
«Sặc......»
Ánh mắt Lãnh Hàn đã dịu đi vài phần, nhưng vẫn không quên quăng một câu trách móc:
- Bừa bãi thế đấy! Làm tôi cứ tưởng cô chết rồi!
Mặt Hạ Vũ đen đi một nửa. Tên Lãnh biến thái này úng não rồi chăng? Đang
yên đang lành tự dưng lại đi trù ẻo cô. Sống lâu quá nên sinh nông nổi
đây mà.
- Rồi, rồi. Anh định nói chuyện cả buổi với tôi trên giường hả? Đi ra ngoài cho tôi thay đồ!
Lúc này Lãnh Hàn mới nhận ra sự thất thố của mình, đang định đi ra thì thấy Hạ Vũ bước ra khỏi chăn...
Váy ngủ mỏng manh ôm lấy dáng người cô. Mái tóc nâu hơi rối. Đôi chân thon
dài lộ ra. Đây như được coi là một sự kích thích buổi sáng! Lãnh Hàn mải nhìn cô đến si ngốc, làm Hạ Vũ rét run:
- Lãnh biến thái! Nhìn đủ chưa? Ra ngoài!!
~Một tán cây nào đó tại công viên trung tâm
Hạ Vũ và Lãnh Hàn vừa kết thúc vòng chạy bộ. Ngồi xuống dưới một tán cây, Lãnh Hàn cất giọng trầm ổn:
- Mệt chứ? Tôi đi mua nước.
Rất nhanh sau đó, anh trở lại với chai trà xanh trên tay.
Hôm nay tâm trạng Hạ Vũ rất tốt. Cô lại thấy Lãnh Hàn mua đồ chơi mới cho
Tiểu Hắc nên tâm trạng đã vui lại thêm vui. Cô nói rất nhiều. Cô nói về
chuyện gia đình, bạn bè... Cô kể rất nhiều về việc cô mang ơn Hạ gia
nhiều đến thế nào. Khi kể, đôi mắt cô sáng lấp lánh tia hạnh phúc.
Lãnh Hàn cũng vui theo tâm trạng của cô. Nhưng anh không tài nào thấu hiểu
những gì mà cô nói. Vì thực chất, anh không có mà cảm nhận.
- Cô có vẻ rất yêu gia đình mình nhỉ?
- Tất nhiên! Ai chẳng vậy. Chẳng lẽ anh không như thế?
Lãnh Hàn cười khổ:
- Cô thật thông minh.
- Có chuyện gì vậy?
Lãnh Hàn ngả người nằm dài ra bãi cỏ, Hạ Vũ cũng nằm xuống theo anh. Anh bắt đầu lên tiếng:
- Mẹ tôi là một họa sĩ. Ba tôi gặp mẹ tôi ở Paris năm ông 25 tuổi. Khi
đấy bà mới 18. Hai người đến với nhau và sinh ra tôi. Năm năm đầu tiên
của cuộc đời, tôi được sống quãng thời gian hạnh phúc nhất. Năm tôi lên
6, một chuyện đã xảy ra. Ba thua lỗ, mắc nợ rất nhiều! Ông đã không hỏi ý kiến mẹ mà đem bán tất cả những bức tranh mà mẹ tôi đã vẽ, chỉ để lại
duy nhất một bức. Mẹ nói: "Chỉ cần bức tranh đó vẫn còn, mẹ vẫn tha thứ
cho ba con." Năm tôi 8 tuổi, bức tranh kia lại không cánh mà bay. Một
thời gian sau, người ta tìm thấy nó được bán qua tay rất nhiều người và
cuối cùng được bán ở một sạp tranh nhỏ trên vỉa hè. Lần đó tôi mới được
nhìn tận mắt bức tranh. Phải nói sao cho đủ nhỉ? Đó quả là một tuyệt
tác! Đó là bức tranh mà mẹ đã dành trọn tâm huyết để vẽ cho ngày cưới
của hai người. Nhưng rồi sao? Nó vẫn bị ba ném ra ngoài đấy thôi!
- Lên 10 tuổi, tôi bắt đầu sống xa lánh bố tôi. Ha... Cô biết không? Vào
đúng cái thời khắc tôi tròn 10 tuổi, ông ta không hề ở cạnh tôi. Mà 1
tiếng sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, ông ta mang một cô tình nhân
trở về trong tình trạng say khướt!! Bỏ qua sinh nhật của con trai để
mang một cô vợ nhỏ về nhà! Từ đó mẹ tôi đeo sầu mang bệnh. Cũng chẳng
mấy chốc mà rời xa tôi. Còn nhớ, đem cuối cùng nằm cạnh mẹ, tôi đã tỏ ra rất giận dữ khi nói về bức tranh của mẹ.
Trên giường bệnh, người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp nhưng lại tiều tụy, phờ phạc đến đáng
thương đang ôm lấy một đứa trẻ có gương mặt non nớt nhưng vẫn thấy rõ
vài nét giống bà.
- Con rất ghét ba! - Đứa trẻ đó nói một cách giận dữ.
- Hàn nhi! Không được nói thế. Đó là ba của con. - Người phụ nữ nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Nhưng ba đã bán bức tranh đẹp nhất của mẹ!
Người phụ nữ xinh đẹp xoa đầu đứa con nhỏ, thủ thỉ bên tai cậu:
- Đồ ngốc. Dù có bán đi bức tranh đó, ông ấy vẫn là ba con. Với lại, giờ
mẹ đã tìm thấy bức tranh khác, đẹp hơn gấp vạn lần bức tranh kia. Và hơn hết, con là người đã làm nên bức họa đó!
Đó là những lời cuối
cùng cậu nghe được từ đôi môi của mẹ. Ngay trong đêm khi cậu vẫn còn say giấc, mẹ cậu đã dùng chút sức lực cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên trán cậu
một nụ hôn:
- Ngủ ngoan nhé, con yêu của mẹ. Mẹ yêu con.
Những lời cuối ấy đi vào trong giấc mơ của cậu, trở thành bài hát ru của các thiên thần...
Hạ Vũ nhìn giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt anh. Người con trai này bề
ngoài lãnh khốc vô tình nhưng thực ra tâm can anh rất yếu đuối. Bao
nhiêu lâu nay những giọt nước mắt ấy đều được anh hút trọn vào trong.
Nay chỉ khi ở cạnh cô, chìm trong sự yên bình cô mang lại, anh mới vô
thức bỏ quên một giọt, để cho lệ tràn khóe mi.
Hạ Vũ đưa tay đỡ lấy giọt nước mắt của đàn ông ấy, nhẹ nhàng cất lời:
- Hàn, có lẽ khi đó anh không biết. Có thể bây giờ anh vẫn chưa thực sự
hiểu. Bức tranh đẹp nhất ấy không phải do mẹ anh vẽ hay bất cứ họa sĩ
nào vẽ nên. Đó thực ra là bức tranh mẹ anh luôn cất kín trong lòng, tận
nơi sâu thẳm. Là bức tranh chỉ anh và mẹ mới nhìn thấu được. Bức tranh
đẹp nhất, chính là bức tranh về con đường, nơi mà anh cùng mẹ đã đi qua: Cuộc sống.
~Huhu... Thực sự là ta vừa khóc vừa viết chap này đấy!
~Có phải ta sướt mướt quá không??