Mỹ Nam Nhân

Chương 1: Mỹ Nam Nhân




Tác gi: Shi Yan


Th loi: Phúc hắc bá đạo mỹ cường công x ngốc thụ (cường thụ),(sinh tử văn), 1x1, (CHÚT) ngược, HE


CP: Vương Thiếu Đình (王少亭) x Hoa Phi Phi ( 花飛飛)


H lit : Nam Nam Chi Luyến


Lm nhm: cực kỳ lo sợ ăn gạch khi viết cái này :v nên là xin mấy thiếm k iêu đừng nói lời cay đắng :* nha nha nha nha nha


Văn Án


Hắn, một mỹ nam nhân nắm uy quyền trong tay vô cùng kiêu ngạo, không thiếu thứ gì đang yên yên ổn ổn sống thì một thiếu niên ngốc xuất hiện, vừa tầm thường vừa "có vấn đề". Cậu làm đảo lộn cuộc sống của hắn, cậu không tự chủ động lòng với hắn. Tìm đủ mọi cách để tiếp cận hắn nhưng mãi vẫn không có kết quả. Cậu mệt mỏi buông tay. Vắng đi bóng dáng cậu, thế giới của hắn tịch mịch hẳn, hắn muốn níu kéo cậu, muốn quay lại nhưng do tự tôn quá cao hắn không cho phép điều đó xảy ra. Bất ngờ hắn phát hiện giữa hắn và cậu vẫn còn một điểm chung chính là đứa con chính cậu hạ sinh, tranh giành với cậu đứa con để cậu lại một lần nữa để ý đến hắn nhưng.....


"...Hn mt tay đot ly đa bé giao cho qun gia mt bên gi cu li "Đa tr này mang dòng máu Vương gia, ngươi có tư cách gi nó sao ?"


Cu gào thét trong nước mt, vùng vy trong vòng tay hn "Xin các người ! Đng đem nó đi, A! Con ta!!!'


Gào thét đến đau rát c hng nhưng nhng người khác đã đem đa tr đi ri, ch còn hn li, người mà sut đi cu không h mun dây dưa hay gp li ln nào na ..."


Chương 1


Mùa hè chính là mùa của những cơn mưa bất chợt, hắn từ quán coffe ở gần Vương thị bước ra thì thấy trời đang mưa. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, khẽ chau mày. Đã sắp bắt đầu cuộc họp, hắn hừ một tiếng rồi bước ra ngoài màn mưa nhỏ đang rơi.


"Tiên sinh phía trước, tiên sinh phía trước !!!" Từ đằng sau Vương Thiếu Đình cất lên một giọng nói thánh thót. Hắn khó chịu dừng lại, người phía sau có mang theo dù nhanh chóng chạy lại chỗ hắn cười ngốc "Ngại quá! Anh có biết phố xx ở đâu không ? "


Vương Thiếu Đình lười biếng liếc mắt nhìn cậu nhóc ngớ ngẩn trước mặt "Tại sao hỏi tôi ?"


"Hề hề ~ Xin lỗi ! Vì lúc nãy tôi có hỏi một người, hắn ta rất hung dữ, còn muốn hành hung tôi, nên tôi thấy tốt nhất tìm người ăn mặc lịch sự một chút như anh chẳng hạn, ít nhất cũng có chút học thức, sẽ không tuỳ tiện đánh người !"


Hắc tuyến trên mặt hắn xuất hiện "Mặc kệ cậu ! Đừng phiền tôi !" Hắn tiếp tục bước đi, cậu lì lợm chạy theo sau, hắn chân dài mỗi bước đi đều rất xa rất đều đặn, còn cậu chiều cao khiêm tốn chạy theo hắn muốn trật chân. Tới trước cửa Vương thị, hắn mặc kệ cậu lẽo đẽo theo sau bình thản bước vào trong.


Hoa Phi Phi trợn mắt kinh hỉ, đúng là nơi cậu cần tới, có phải hay không hắn có thuật đọc suy nghĩ .Cậu bị bảo vệ chặn lại bên ngoài, phải giải thích mỏi cả miệng mới được bước vào trong, cầm theo cây dù màu cầu vồng vào bên trong, đến quầy lễ tân.


"Xin chào ! Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài cần gì !" Cô gái xinh đẹp ngồi trong bàn lễ tân cười thật tươi với cậu.


Cậu nhóc gãi gãi đầu cười ngây ngô "Xin hỏi, tôi có thể gặp chị Lạc Lạc được không ạ ?". Cô gái lịch sự hỏi lại "Xin hỏi, Anh có thể cho biết họ tên thật của người mình cần tìm không ạ ?"


Hoa Phi Phi lại tiếp tục cười như thằng ngốc "A ~ Là chị Hoa Lạc Lạc !"


"Vị tiên sinh này vui lòng chờ một chút !" cô loay hoay nhấn phím trên điện thoại, rất nhanh sau đó quay ra dắt cậu đến một căn phòng lớn bảo cậu ngồi chờ một chút.


Từ nhỏ Hoa Phi Phi cậu đã được ưng chiều quá mực, cha mẹ cậu luôn bắt cậu ở trong nhà, sợ để cậu ra đường nhiều sẽ nhiễm thói hư tật xấu của xã hội, còn sợ cậu gặp nguy hiểm.


Lần này do cha mẹ cậu đi nghỉ mát vài ngày, cậu mới lén xuất môn "thám hiểm", do không biết đi đâu cậu liền tìm tới chỗ làm của chị mình. Ngồi nhìn trời nhìn đất một hồi chị cậu cũng tới "Lão nhị, tới đây tìm chị có việc gì ?"


Cậu mừng rỡ chạy đến chỗ chị mình quàng lấy cổ cô "Chị hai! Chị thấy em giỏi không ? Tìm được tới đây!"


Hoa Lạc Lạc đẩy cậu ra "nơi đông người, đừng làm bậy. Em tới đây làm gì ?"


Cậu chu chu đôi môi nhỏ làm nũng "chị cũng biết hôm nay cha mẹ đi vắng ~ em cũng lâu lắm rồi mới lẻn ra ngoài được!" Nàng nhìn bộ dáng em trai mình làm nũng vô cùng đáng yêu, nhéo cái mũi nhỏ của cậu giả vờ nói "chị bận rồi !" Ngay lập tức mặt cậu xệ xuống ủ rũ "Làm phiền chị rồi, em về đây!"


Vừa định bước đi, cậu liền bị chị mình kéo lại "Này này! Chị đùa thôi, ở đây chờ chị chút!" Hoa Lạc Lạc cười cười bước đi.


Một lúc sau cô xách theo túi xách bước ra "chúng ta đi thôi!"


Hoa Phi Phi tung tăng cùng chị bước tới thang máy đi xuống. Vô tình gặp được Vương Thiếu Đình bước ra từ thang máy dành cho nhân viên cấp cao.Hắn liếc sơ qua cậu và chị của cậu, trong lòng liền có chút bất ngờ, hắn nhìn như vậy khiến hai người họ dừng lại một chút. Phát hiện không có gì, Hoa Lạc Lạc nắm tay Hoa Phi Phi kéo đi thì bị hắn gọi lại "Trưởng Phòng Hoa, đã xử lý xong văn kiện tôi giao chưa?"


"Vương Tổng! Đã xử lý xong!" Hoa Lạc Lạc buông tay em trai mình ra "xin hỏi ngài có muốn xem qua không ?"


Hắn khẽ gật đầu, nàng nhanh chóng giao túi xách cho cậu cầm giúp, bước vào văn phòng lấy văn kiện.


"Không ngờ anh lại là tổng giám đốc ở đây! Tiên sinh, anh thật ngầu nhaaaa!" Cậu tiến lại gần anh, tiếp tục cười nham nhở như ban nãy.


Hắn chán ghét bộ dáng này của cậu, liên tục tạo khoảng cách "Đừng nói như kiểu chúng ta thân nhau lắm vậy!"


"Ơ...Nhưng tôi là đang khen anh a~"


"Mặc kệ cậu! Lắm lời!" Hắn quay đi, bước vào trong văn phòng. Âu phục thẳng tắp màu đen sang trọng, mặc lên người hắn quả nhiên rất đẹp, rất tinh xảo. Cậu nhìn ngắm mà trong lòng vô cùng ngưỡng mộ mắt không rời một giây. Trong lòng bỗng một cảm giác yêu thích khó tả bắt đầu xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.