Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh Anh Đừng Lại Đây!

Chương 3: 3: Labradorite





"Ầy..."
Dì Lâm nhìn người con trai dù đã mười chín tuổi nhưng nhỏ thó giống như chưa lớn, lúc này nằm lọt thỏm trên giường cả người bị bà gói ở trong chăn chỉ chừa ra một khuôn mặt nhỏ có chút đỏ bừng do sốt lại không nhịn phát ra một tiếng thở dài.

Đâu phải bà không biết lúc này họ là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, nhưng nếu cứ để thế này...
"Cứ xem như không còn cách nào gọi người vào lúc này nhưng cậu Dương, bệnh của cậu không phải bệnh thường, sốt nhẹ nếu không cẩn thận..."
Bà bối rối lại không nhịn được lum la nói vài câu, nhưng giữa chừng nhìn thấy Nạp Lan Dương vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền thì vô thức ngập miệng.

Nạp Lan Dương thật sự là đã không còn sức, tuy rằng cậu còn chưa ngất đi nhưng đến mắt cũng không muốn mở, muốn đáp lại bà lại không có lực.
Sau đó Nạp Lan Dương trong cơn mơ hồ nghe thấy dì Lâm vô lực nói: "Dù sao cũng không thể cứ để vậy được."
"Để tôi đi rót cho cậu cốc nước ấm, còn có..."
Nhưng Nạp Lan Dương chỉ nghe được đến đó thì âm thanh bên tai giống như ngày càng xa dần, cậu đã bất giác lịm đi lúc nào không hay.

Sau đó thế nào Nạp Lan Dương chỉ mơ mơ hồ hồ biết được một chút.

Đó là có người cho cậu uống nước, đắp khăn hạ nhiệt cho cậu.

Những lúc đó cậu đều ở trong trạng thái mê mang bởi cơn sốt, hoàn toàn mặc người bày bố.

Vậy mà trong lúc đầu óc hồ hồ một mảnh như vậy cậu còn có thể lại mơ thấy giấc mơ kia nữa.

Tuy rằng phía sau chỉ giống như những mảnh vụn ký ức xa xôi, lúc tỉnh lại cậu chẳng nhớ gì nữa, thế nhưng khuôn mặt nữa như mơ hồ nữa lại rõ ràng hiện lên trong tâm trí cậu trước khi triệt để chìm vào mê mang Nạp Lan Dương vẫn là nhớ được.
Chỉ là mãi đến hai ngày sau đó Nạp Lan Dương mới có tinh lực đi nhớ lại những chuyện này.

Bởi vì ngày hôm sau trời còn chưa sáng, mưa rơi cả đêm cũng chưa chịu tạnh, vẫn còn lưu luyến râm ran không ngừng dì Lâm đã chạy đi gọi bác sĩ đến coi cho cậu.

Sau đó nữa là một hồi bận rộn đến xoay vòng chỉ để đem cái mạng nhỏ của cậu kéo về.
"Haizz..."
Nghĩ đến tấm thân tàn tạ của mình đã dạo quanh quỷ môn quan không dưới một bàn tay rồi Nạp Lan Dương bất giác thở dài một hơi, tay khẽ vươn ra đi sờ soạn cánh hồng trứng mong manh nơi chậu hoa bên cạnh lan can.

Lan man một hồi tầm mắt cậu lại rơi vào chỗ mà đêm đó cậu đã nhìn thấy được bóng đen cứ ngỡ là ảo giác kia.

Rốt cuộc thì cũng chỉ có một cách lý giải này mới xem như hợp tình hợp lý...!Thời điểm đó cậu đang sốt, có lẽ thật sự chỉ là bị ảo giác thôi.


Còn người trong giấc mơ của cậu...
"A Dương!"
Ở lúc này bỗng nhiên từ phía sau vang lên một tiếng gọi bất ngờ đem hồn Nạp Lan Dương kéo trở về.

Cậu vừa theo bản năng quay đầu nhìn lại toàn thân đã mãnh liệt chấn động, ánh mắt gần như là ngẩn ngơ chăm chăm chú mục vào một trong hai người vừa xuất hiện trong phòng mình kia.
Labrad lại không hề bận tâm cái nhìn của Nạp Lan Dương.

Trong lúc cậu mất hồn nhìn mình, trong mắt người ngoài thì giống như là bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, bản thân hắn cũng âm thầm quan sát cậu.

Chưa nói lần đầu tiên vào ba ngày trước, khi đó hắn một người đứng dưới khuôn viên trường đại học A, Nạp Lan Dương ngược lại giống như hiện tại cũng ở chỗ đó cùng hắn cách không chạm mắt nhau một cái thì mấy đêm trước hắn âm thầm mò lên lan can nhà người ta, như một tên bi3n thái rình trộm cậu, hắn đã biết sẳn Nạp Lan Dương đang bị bệnh rồi.

Cậu lúc này rõ ràng vẫn còn chưa khỏi hẳn, khuôn mặt hình trứng ngỗng tái nhợt b3nh hoạn càng thêm khó nhìn.
Vốn khuôn mặt đã không thuộc loại đẹp, cùng lắm chỉ ưa nhìn thôi, hiện tại trắng bệch tiều tụy...!Nếu không phải vẫn còn cặp mắt đặc biệt lớn lại thủy linh linh cứu cánh thì...!Nhưng vào lúc này thứ khiến Labrad quan tâm lại không phải những thứ kia mà là cái bớt màu son hình giọt lệ giữa trán của cậu.
Ở nơi không ai để ý, nắm tay đang đặt sau lưng của hắn khẽ siết chặt.

Hắn lại nhìn vào nó vài giây rồi lạnh lùng buông rèn mi xuống không nhìn nữa.

Trái ngược với nó, trong lòng hắn lại vang lên giọng nói của bản thân cách đây mấy trăm năm...
Nạp Lan Ninh Lục, Labradorite ta nhân danh vị thần tối thượng của tộc nhân ngư nguyền rủa cô kiếp kiếp đều không thể sống quá hai mươi tuổi! Cô muốn sống? Ha, đừng có mơ tưởng! Vì những tộc nhân do cô mà đã phải trầm mình mãi mãi dưới đáy biển sâu, cho dù ta chết ta cũng muốn cô phải đời đời chịu đựng nổi đau chết dần chết mòn cho đến lúc sinh lực cạn kiệt mới thôi!
"Thầy Lucian?"
"Ân?"
Labrad bất ngờ bị người mạnh mẽ kéo khỏi hồi ức mém chút là không giữ được bình tĩnh mà để lộ biểu cảm khác thường.

Nhưng dù vậy thì tâm trạng hỏng bét do bị những ký ức kia gợi lên vẫn là khiến giọng điệu của hắn có phần lạnh lùng quá mức khi mở miệng đáp lại Nạp Lan Sách.
Người sau thì chẳng biết chút gì về nội tâm đầy gợn sóng của hắn, lại đối với hắn vừa cười vừa giới thiệu: "Thầy Lucian, đây là con trai tôi, Nạp Lan Dương."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.