Mưu Đoạt Hạnh Phúc

Chương 1: Đụng Phải Nhầm Người Thiên Mạc






Sở Nhi là con gái của tập đoàn Sơ Thị từ nhỏ cô đã được cưng chiều đến nỗi mà trở nên hống hách kiêu căng, trong mắt cô mọi người luôn thấp kém cô chẳng cho vào mắt.

Đối với cô đối xử với mọi người đều dựa vàp tâm trạng vui thì cái gì cô cũng cho qua nếu không mọi việc đều thấy chướng mắt khó chịu.

Lúc khó chịu cô phải đem người ra mà mắng và sỉ nhục mới hả dạ được.Hôm nay là sinh nhật của Sở Nhi, cô cùng hai đứa bạn của mình là Lam Nhi và Bạch Mai, bọn họ cùng đi đến hộp đêm để ăn chơi.Dưới những ánh đèn lấp lánh mang theo sự ồn ào náo nhiệt, ba cô gái cùng nhau nhảy nhót vui vẻ trong hộp đêm.

Khi đang nhảy Sở Nhi không để ý xung quanh mà vô tình đụng vào một tên thanh niên chạc tuổi cô.Lúc này cô cảm thấy rất khó chịu, cô xoay người sang nhìn hắn ta, đó là một cậu thanh niên rất đẹp trai.


vẻ đẹp của thiếu niên toát lên vẻ cao ngạo gương mặt không góc chết ngũ quan sắc cạnh cân đối khiến người nhìn phải mê đắm vào vẻ đẹp này, cô cũng không ngoại lê đơ mất mất giây mới hồi hồn.Đẹp trai là vậy nhưng nhìn từ trên xuống dưới anh ta chẳng có món nào đáng tiền cả, quần áo cũng chỉ là loại mua ở chợ, nhìn anh ta cô thấy rất ngứa mắt cái thứ nghèo hèn này sao lại vào chỗ này của bọn cô đòi kiếm chat chút gì hay may mắn vớ được một chị nào đó hòng được bao nuôi, nghĩ đến đên cô càng khó chịu thứ này vào đây làm anh hưởng tâm trạng của cô, cô lớn giọng quát."Bộ anh bị quáng gà hay bị mù, đi đứng không cẩn thận va vào bổn tiểu thư khiến bổn tiểu thư không vui”Mọi người xung quanh đang phiêu theo nhạc bị tiếng quát này dừng lại giây lát sau cũng xem như không có chuyện gì tiếp tục.

Sở Nhi nghĩ một chút lại nói thêm.“ Giờ anh quỳ xuống liếm sạch giày cho tôi tâm trạng tôi tốt lên thì may ra tôi tha cho anh”Người thanh niên đó nhìn cô, rồi cười khinh khỉnh với dáng vẻ lạnh lùng, dường như anh ta không có liêm sỉ.

Mà đưa tay chạm vào người cô dở thói dê đờm mà đàn ông ai cũng muốn.

Rồi trả lời những câu khiến cô rất khó chịu và biết được rằng anh ta dường như cũng là một tay chơi khét tiếng."Này cô em ! Tại sao tôi lại phải xin lỗi em chứ ?Với lại tôi cũng chẳng làm gì sai, bởi vì người chủ động va vào tôi là em.Tôi nghĩ rằng người phải xin lỗi là em mới đúng, hay đêm nay chúng ta cùng vui vẻ một đêm nhé ?"Nghe những lời nói kia cô càng bực tức hơn sắc mặc đã thay đổi hoàn toàn, cô tức giận nghiến răng suy nghĩ trong đầu.“Cái tên khốn nạn này ! Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học mới được…”Cô đưa tay lên tát vào mặt của anh ta, nhưng cô không biết rằng mình đã đụng vào nhầm người rồi.

Bởi vì anh ta là Thiên Mã con trai của tập đoàn Thiên Gia.

Một tập đoàn thép tiếng mà ai ai cũng biết.

Và đương nhiên dù cô là con gái của Sở Thị thì cũng không thể nào đối đầu được với quyền thế của anh ta…Tiếng của cái tát va vào mặt vang lên thật to lực tát cũng không nhẹ dấu tay còn in hằn trên má anh ta.

Anh và cô đưa hai đôi mắt đối diện với nhau.

Gương mặt Sở Nhi đỏ lên vì tức giận ánh mắt nhìn anh ta không khác gì viên đạn nếu có thể bắn thì anh đã chết ngàn vạn lần.


Anh không có phản ứng gì mà vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nhếp môi cười như đang khinh bỉ cô.“Chưa từng ai dám đụng hay là đánh tôi như vậy ! Nhưng cô lại dám tát cả tôi nữa à ? Tôi không ngờ cô lại to gan đến như vậy ! Nhưng tôi rất là thích sự mạnh mẽ này của cô !”Cô lúc này đôi mắt trợn to đầy sát khí đôi môi cắn chặt lại cứ nhìn chằm chằm anh ta, cô lúc này không chịu được nỗi sự biến thái và con người ghê tởm khi anh đụng vào cô.“Anh cái loại đàn ông đê tiện này ! Anh dám sờ mó vào người tôi sao ? Tôi nghĩ rằng chắc cái tát lúc nãy là chưa đủ nhỉ ? Vậy để hôm nay tôi dạy cho anh một bài học thích đáng mới được”Nộ khí trong lồng ngược bắt đầu lan tràn, không quản tôn nghiêm là gì nữa cả cô vung tay lên định giáng vào mặt anh ta một cái tát thứ hai nhưng chưa kịp hạ tay xuống mặt cô đã bị một cái tát khác giáng vào, một bàn tay to lớn đánh cô, cô tức giận ngẩng đầu cô muốn nhìn xem ai to gan dám đánh Sở Nhi cô thật không ngờ lại là người ba yêu thương cô nhất.“Mày…Mày sao lại dám làm ra cái chuyện này cơ chứ ?”Lúc này cô gọi lên một tiếng ba nhưng lại trở nên hoảng loạn.

Cô nhìn thấy tất cả các ánh mắt điều đang nhìn chằm chằm vào mình kể từ lúc nào không hay tất cả điều đang xầm xì bàn tán to nhỏ về cô.“Nhìn kìa đúng là các loại không biết điều mà, cả con trai của Thiên Gia cũng dám đánh…Cô ta đang tự rước họa vào thân đấy”“Mà cô ta là ai vậy ? Cái loại người mà dám làm ra việc này chắc cũng không phải dạng vừa gì đâu nhỉ…”Nãy giờ cô luôn chăm chú đối đầu với tên đàn ông kia, nên cũng không để ý lắm những lời bàn tán xung quanh.

Nhưng bây giờ để ý cô cảm thấy mình thật là nhục nhã và xấu hổ, đường đường và thiên kim của Sở Thị luôn kiêu ngạo hống hách, lại chịu thua một tên đàn ông vô danh tiểu tốt này sao ?Cô lúc này giận dữ quát lớn mấy người vẫn còn đang bàn tán cô sau đám đông kia : “Các người im lặng coi ! Biết gì mà xía mũi vào chứ…Câm không thì tôi sẽ cho mấy người chẳng còn gì bây giờ…”“Nhìn kìa nhìn kìa ! Tôi không ngờ cái loại đàn bà như cô ta lại hung hăng đến thế…”“Đúng thế cứ tưởng rằng mình có tiền là có quyền sao ? Nhưng dường như cô ta không có não thì phải ?”’“Đúng đó không biết động não lên mà xem người mình đang đối đầu là ai, mà cứ tưởng rằng ở đây mình là nhất…”Trái ngược với những lời nói của cô, bọn họ không những không im lặng mà còn lên tiếng xầm xì nhiều hơn.

Nó khiến cô càng lúc càng bực bội hơn và cảm thấy rằng dường như tất cả mọi người điều đang trống lại cô.

Chứ không phải như lúc trước chỉ cần cô nói ra một câu là tất cả phải im lặng nghe lời hết.

Cô càng lúc càng thắc mắc không biết người đàn ông này là ai tại sao anh ta lại có quyền lực như vậy và tại sao ai cũng điều ở bên cạnh binh dựt anh ta mà không đứng về phía cô chứ ?“Bố…Bố mau kêu bọn họ im mồm lại đi và tống cổ ngay cái tên đang đứng trước mặt con nữa…”Vừa dứt lời cô tưởng đâu cha sẽ binh mình, không ngờ ông lại tát cô thêm một cái nữa, sắc mặt lạnh lùng ông ta trầm giọng nói : "Mày đúng là hết nói nổi…Đúng là con với cái chẳng biết cái gì là lễ độ…Tao không biết tại sao mình lại sinh ra một cái đứa vừa kêu căng lại hống hách chẳng biết gì là đúng sai như mày…"Cô sau hai lần đi bố mình vả vào mặt, cô đã không kìm được nỗi đau mà rơi lệ.

Cô không biết tại sao bố lại làm như vậy với mình vì tên đàn ông đó sao ? Không phải bố rất thương cô sao ?“Sao bố lại vì hắn mà đánh con chứ ?”Cô khóc nức nở nhìn tên đàn ông vô liêm sỉ kia bằng ánh mắt hận thù, cùng với sự thắc mắc không hiểu sao bố lại ra tay tàn nhẫn như vậy với mình.

Nhưng đáp lại là cuộc đối thoại giữa bố cô và hắn ta.“Tôi xin lỗi ngài là do con gái tôi không hiểu chuyện…Tôi mong ngài có thể bỏ qua cho con tôi…”Bố cô cúi đầu hành lễ với hắn, mà lúc này cô đã hiểu ra dường như hắn ta có một địa vị rất cao mà đến mức cha cô cũng phải kính nể rất nhiều phần.


Và vì vậy mà ông ta không màn thân phận tiểu thư của Sở Thị và tát cô ngay trước mặt mọi người.

Và mặc kệ những lời bàn tán về cô đi chăng nữa thì tất nhiên mọi người ở đây điều là đang lấy lòng của hắn ta.

Trừ một mình cô là không biết mà vô tình đắc tội với hắn.

Nhưng dù sao cô vẫn không phục bởi vì bây giờ trong tâm trí cô là nỗi hận và sự nhục nhã mà hắn đã ngây ra cho mình.

Cô không thể nào bỏ qua được cô nhất định sẽ phải tìm cơ hội phục thù vì sự nhục nhã này…Không thể nào diễn tả hết bằng lời…“Mày còn đơ người ra đó làm gì mau xin lỗi người ta đi…”Cô vẫn là khuôn mặt khó chịu nhìn anh ta mà nói ra lời xin lỗi không thành tâm, cô nhìn anh không nói gì mà nở một nụ cười khinh bỉ rồi bỏ đi.

Nụ cười đó đối với tất cả mọi người ở đây là điều bình thường nhưng cô cảm nhận đó là một lời khinh bỉ thách thức dành cho cô.

Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn ông bí ẩn này…Cứ thế cô bị bố mình nắm chặt lấy tay kéo đi.Tên đàn ông đó quay người lại nhìn cô hắn lại cười, một nụ cười xảo trá như đang toan tính một điều gì đó hắn nói với những tên thuộc hạ của mình : "Cô ta quả thật là một con người thú vị…Các người hãy mau tìm hiểu tất cả mọi thông tin về cô ta cho tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.