Edit: Ngọc Hân
Âm thanh trong TV ở phòng khách rất nhỏ hình ảnh đủ mọi màu sắc di chuyển, thế nhưng còn muốn sáng hơn cả đèn treo trên kia, Hạ Hàm hít một hơi giơ tay lên vuốt nhè nhẹ lên mấy vết sẹo sau lưng anh.
Đầu ngón tay dọc theo dấu vết khâu lại đi xuống dưới, nhẹ nhàng lưu luyến nhưng lại khiến anh mềm nhũn chút khí lực cũng không có. Anh chịu đựng sự khó chịu, xoay người bế cô ngồi trên đùi mình, bạc môi mấp máy, “Ngứa quá.”
Cô cũng không biết vì sao đối mặt với người đàn ông như được tẩm gió xuân thế này, trong đêm khuya vắng lặng như vậy thế mà lại khóc thành tiếng.
Tóc bạc như mới, vừa gặp đã như thân.
“Rốt cuộc là như thế nào?” Hạ Hàm cầm bàn tay to của anh lau nước mắt cho mình.
“Vết thương trong một vụ án, địa điểm xảy ra vụ án điều kiện chữa bệnh quá kém, miệng vết thương không được xử lý kịp thời cho nên bây giờ mới dọa người như vậy.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, không để lại chút dấu vết.
May mắn là lúc tỉnh lại có thể tự mình nhẹ nhàng bâng quơ thế, vậy là anh thỏa mãn rồi.
Nâng mặt cô hôn lên không ngừng, hút khô dòng lệ của cô để cô sớm không có thời để ý tới những thứ này. Bàn tay to vắt ngang chân cô đặt cô thành tư thế ngồi trên thắt lưng anh, nắm tay nhỏ bé của cô lần xuống chỗ nóng bỏng khô hanh kia.
“Đừng sờ chỗ kia, sờ chỗ này nè.” Anh cười trầm thấp cắn môi cô hà hơi nóng như lửa. Váy ngủ của cô rộng rãi có đai vài động tác đã cởi sạch, thân thể no đủ non mềm liền hiện ra ngay trước mắt, Chung Tuyển không nhịn được đau trướng rên lên. Giọng nhuốm mùi tình dục nóng bỏng mãnh liệt như vậy ngay cả anh nghe cũng có chút không đỡ được.
Anh cầm chặt hai luồng mềm mại, cúi người xuống cắn một nụ hoa anh đào hồng hào, răng ngậm lấy nó làm việc. Hạ Hàm không chống đỡ lại được, hai tay trắng nõn che trước ngực rúc vào trong lòng anh, yên ổn dịu dàng ru rú trong ngực anh, khẽ thở phì phò.
“Anh… Chờ một chút để em nghỉ một lát.” Mí mắt cô run rẩy nói.
Cùng anh triền miên sung sướng quả thật làm cho cô không thở được, tâm tư cũng trôi bồng bềnh không ổn định như đang trong cơn mộng ảo, giống như một giây sau sẽ hít thở không thông.
Anh cười khẽ cúi đầu hôn lên tóc dài như thác nước đen như mực của cô, giữa động tác này cái kia bị lôi ra ngoài, cứng rắn dán sau mông cô. Hạ Hàm lập tức giật mình mọt cái, ngồi dậy hai con thỏ nhỏ trước ngực nhảy lên không ngừng.
Chung Tuyển chôn vào nơi trắng như tuyết trơn bóng mềm mại như sữa hít một hơi thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng tùy tiện, “Chỗ này lớn rồi.”
Hạ Hàm bị anh nói xấu hổ nâng tay nhéo thịt anh, nhưng trong nháy mắt nâng mông đó lập tức liền có thứ nong nóng gì đó muốn tiến vào. Nơi đó vốn ẩm ướt trơn bóng, bị hành động thử dò xét tiến công vào khiến cô không chịu nôi, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Cô ngoan như vậy quả thực mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng chỗ nơi tiểu huyệt nhỏ hẹp yêu kiều non mềm của cô căng chặt khiến anh có chút lo lắng.
Thứ thô to dữ dằn kia vẫn đâm nhẹ vào chỗ kia của cô, nhiều lần trượt qua như vậy khiến cô nhanh có cảm giác, đương nhiên cô không kiên trì được lâu, cơ thể run rẩy đến một lần nữa, đáng thương nhưng lại rất mê người.
Qua lúc lâu sau Chung Tuyển mới hỏi: “Khỏe chưa?”
Hạ Hàm cúi thấp đầu tất nhiên không trả lời câu hỏi trắng trợn như thế của anh, chỉ ôm anh càng chặt, tóc dài bị tầng mồ hôi mỏng trên người thấm ướt, bay tán loạn trên cơ thể non mềm trắng trẻo.
Anh khó có được khi kiên nhẫn, ngón tay cuốn tóc cô chơi đùa, vừa dỗ vừa lừa gạt giữ chặt eo nhỏ mảnh của cô nâng lên, chuẩn xác ngắm ngay vào không để cô kháng cự giãy dụa nửa phần, cứ thế lấp đầy.
Ấm nóng chặt khít bao vây khiến chỗ kia của anh lớn thêm vài phần, bàn tay to anh xoa mông cô, rồi đưa tay lần mò tới vị trí hai người kết hợp, nhẹ nhàng vuốt ve cô khiến cô nhanh chóng thích ứng.
Mặc dù kích cỡ này quả thực mà nói thì có chút khó khăn với cô, nhưng cô nhất định phải thích ứng.
Lúc lâu Hạ Hàm cũng chưa dám động đậy, liên tiếp bị đè ra đâm vào, động tác rất nhỏ cũng khiến cô trướng đau, nhưng dần dần lại như con kiến nhỏ cắn cô.
Mật ngọt tại chỗ kia nhanh chóng tràn ra khiến cô dần dễ chịu hơn, nhưng lại không thỏa mãn lắc nhẹ mông nuốt của anh, cắn môi rên hừ khe khẽ. Chung Tuyển thấy cô gái nhỏ cuối cùng cũng mở rộng ra hoàn toàn, làm như hổi đói giữ chặt eo cô dây dưa, động tác càng lúc càng thâm sâu, hận không thể trực tiếp nuốt gọn cô mới thỏa mãn.
Mặc dù chiếc sofa này rộng rãi nhưng không chịu được động tác mạnh mẽ như vậy của Chung Tuyển, đã tới rạng sáng quảng cáo đêm khuya trong TV vẫn phát như mọi ngày, nhưng tiếng hơi nhỏ nên sẽ không chút nào quấy rầy tới hai người quấn quít triền miên lả lướt kia.
“Bà xã, em giỏi quá.” Lúc nghỉ anh như đang làm nũng chôn trên người cô nhưng dưới thân vẫn cứng rắn ngang ngược chiếm đoạt cô. Lại sắp có cú đâm sâu vào, không biết qua bao lâu vật xấu xí kia mới bằng lòng bắn ra, đầu đỉnh phun ra một ít trên chỗ lông lưa thưa mềm mại trên bụng cô.
Dư âm của Hạ Hàm vẫn còn, anh lấy khăn giấy lau cho cô, ngay cả chút ấy cô cũng không chịu nổi cơ thể run rẩy khóc thành tiếng, đưa tay che mắt bộ dạng rất đáng thương.
Chung Tuyển cho rằng Hạ Hàm không thoải mái lập tức bế cô dậy rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh lo lắng cúi người muốn xem đùi cô, sao Hạ Hàm còn sức lực chứ, chân cũng đã tê rần bắt buộc chấp nhận tay anh kiểm tra.
“Muốn tắm rửa, khó chịu quá.” Cũng chẳng còn sức động đậy ngón tay, cô há mồm cắn anh một ngụm, ánh mắt đỏ au lên án anh.
Chung Tuyển nở nụ cười lập tức bế ngang người cô đi lên phòng tắm trên lầu, trên cơ thể hai người đều không mặc gì, cơ thê trơn bóng mồ hôi nhễ nhãi, Hạ Hàm xuyên qua khe hở cánh tay anh nhìn về phía sofa.
Đây quả thực….
Quần áo nắm tán loạn nằm trên mặt đất, nơi sofa ẩm ướt một vùng, cô yên lặng nghĩ làm sao bây giờ nhỉ! Vậy sao mà giặt được đây.
Bồn tắm lớn trong phòng tắm rộng rãi mà xa hoa, đây là đáp ứng yêu cầu sửa sang lại của Chung Tuyển, rèm cửa sổ đồ dùng trong nhà từng cái một đều do Hạ Hàm chọn lựa, chỉ riêng việc này Chung Tuyển không đồng ý, nói phải đổi thành bồn tắm siêu lớn, khi đó nói lý do là vóc người anh cao bồn tắm quá nhỏ sẽ không thoải mái.
Phòng tắm nóng hôi hổi, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng gần hai năm cái kia của anh chưa từng được ăn no nên tất nhiên thỏa mãn, tỉnh táo lại hưng phấn.
Xong việc anh quấn khăn tắm lớn cho cô gái nhỏ rồi đặt lên bệ tắm sấy tóc cho cô, Hạ Hàm dựa vào người anh để mặc anh làm việc. Trở về đến giường lại không để cô mặc gì cả, ngay cả khăn tắm cũng không quấn cho cô, kéo cô ôm vào trong ngực nhìn cô ngủ say sưa.
Phòng ngủ chính tất nhiên là do cô sắp xếp, khắp nơi đều ấm áp ngọt ngào, vốn tưởng rằng bản thân mình không chịu nổi sắc màu ấn dịu nhẹ bao quanh phòng như vậy, nhưng bây giờ xem ra rất thích vô cùng. Anh ôm báu vật mất mà tìm lại được, như là có được toàn bộ thế giới.
Thời gian 32 năm phiêu bạt cuối cùng cũng ổn định, vốn tưởng rằng bản thân không có thói quen trải qua cuộc sống an nhàn thoải mái, có thể khi gặp cô không giống với cảnh tượng như vậy, cuộc sống liếc mắt một cái đi tới già ai nói anh không thích.
Sáng sớm tỉnh dậy trong lòng chồng mình, là giấc mộng từ thời thiếu nữa của cô.
Hạ Hàm lặng lẽ mở mắt chợt nở nụ cười, một đêm không mộng mị thật sự rất thỏa mãn.
---
Trong thư phòng sáng rực lại cổ xưa của nhà họ Chung, bé trai thân hình cao ngất mà ngay ngắn chân trần lần lượt giẫm lên sàn bộ dạng như người lớn, bàn tay nhỏ mềm mại cầm lấy chiếc bút lông thô to bằng cánh tay cậu bé, vẻ mặt tuấn tú lại non nớt, chăm chú nghiêm túc luyện chữ.
Dưới lầu kẹt một tiếng.
Khóe miệng Chung Thần cong lên, lập tức buông bút lông trong tay nhanh nhẹn nhảy xuống ghế dựa bằng dây mây, vui sướng chạy xuống lầu đón Hạ Hàm.
“Hàm Hàm.” Chung Thần nhào vào lòng Hạ Hàm kiễng chân lên muốn ôm.
Hạ Hàm thả túi xách ôm lấy con trai, vui vẻ hôn rồi lại hôn, cậu bé thẹn thùng nhưng lại rất hưởng thụ, lông mi dài dán lên mẹ mình.
Chung Thần nhìn về phía Chung Tuyển đang sải bước từ sân đi vào, thấp giọng nói khẽ bên tai Hạ Hàm: “Ba ông ấy rất nhớ mẹ.”
Hôn lễ của Thanh Phong làm thế nào cô cũng phải có mặt, nhưng trong đội của Chung Tuyển thật sự quá bận, không còn cách nào chỉ có thể để mình Hạ Hàm tham dự, hôm nay mới trở về.
Chung Thần thấy ba đi tới nhắm chặt mắt càng ôm chặt Hạ Hàm gọi một tiếng ba.
Nữ chủ nhân vừa trở về, nhà họ Chung rất tung tăng tưng bừng nhộn nhịp, Chung Thần giống như cái đuôi nhỏ dính sau mông Hạ Hàm.
Con trai dính nhất là Hạ Hàm, Chung Tuyển cười nhìn thoáng qua, đưa tay chèn lên eo Chung Thần khiêng lên vai, nói với con trai: “Cho con một số mô hình khẩu súng máy, thích không?”
Chung Thần bĩu môi không mấy hứng thú, “Cảm ơn ba.” Nhưng vẫn không thấy ba thả cậu xuống dưới, bị nâng lên cao như vậy cậu nhỏ bắt đầu có chút sợ hãi, ôm chặt cổ Chung Tuyển nhắm mắt không dám nhìn xuống, “Ba, đặt con xuống dưới, con muốn mẹ.”
Từ nhỏ Chung Thần đã luôn gọi “Hàm Hàm” “Hàm Hàm,” lúc kêu mẹ rõ ràng cho thấy đang gặp chuyện lớn, ba nâng cậu cao như vậy khiến cậu sợ tới mức rất muốn tè ra quần.
Hai ba con ầm ĩ bên này rất nhanh truyền tới tai Hạ Hàm, cô vội vội vàng vàng xuống lầu thì thấy con trai bị Chung Tuyển dọa sợ tới mức ánh mắt cũng không dám mở to.
Cô vỗ vào Chung Tuyển nghiêm mặt nói: “Mau thả Thần Thần xuống, anh dọa nó rồi.”
Chung Thần vừa nghe tiếng mẹ lập tức mở to ánh mắt xinh đẹp, đầy năn nỉ, “Mẹ, còn muốn mẹ ôm.”
Suy cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ chưa tới ba tuổi, dù tuấn tú bình tĩnh thế nào thì cũng vẫn chỉ là đứa bé.
Hạ Hàm đã yêu cầu sao anh lại không làm được chứ, chỉ đành đưa con trai cho Hạ Hàm. Chung Thần vừa lọt vào vào lòng mẹ lập tức giống như con lười (1 loài động vật) dính chặt trên người Hạ Hàm, ngón tay cuốn mái tóc dài của Hạ Hàm, nhìn ba cười không ngừng. Lại còn vươn bàn tay nhỏ bé lôi kéo vạt áo sơ mi của ba.
Vài ngày rồi Chung Thần không gặp Hạ Hàm, cậu nhớ vô cùng, buổi tối Hạ Hàm tắm cho cậu xong tiểu gia hỏa đặc biệt hiểu chuyện, còn tự mình mặc đồ ngủ. Mặc dù có chút tốn công, khuy áo đều buộc rối tung lộn xộn khiến Hạ Hàm cười mãi không ngừng. Cô ôm con ngồi trên giường, một lần nữa cởi cúc áo cài lại cho cậu. Tất cả đều dọn dẹp xong Chung Thần còn dựa vào trên giường lớn của ba mẹ không muốn đi, bàn tay nhỏ bé kéo góc váy của Hạ Hàm, xấu hổ hít vào thở ra nói: “Mẹ, hôm nay con có thể ngủ với mẹ được không?”
Cô cười khẽ, mặc dù người làm mẹ này không hề có nguyên tắc nhưng vẫn nói với Chung Thần: “Vậy còn ba con làm sao bây giờ?”
Chung Thần nghĩ một lát, mỗi ngày có 24 giờ, tính ra thì quả thật thời gian mẹ theo bên cạnh cậu tương đối nhiều. Mặc dù mỗi ngày ba mẹ có thể ngủ cùng nhau nhưng ngủ thì không thể nói chuyện với mẹ, cậu mở to đôi mắt sáng như ban ngày… Ừm, vẫn là ba tương đối chịu thiệt.
Ba đáng thương như vậy, thôi quên đi, vẫn nên để ba và mẹ ngủ cùng nhau.
“Vậy mẹ hôn con đi, tự con ngủ.”