Muôn Vàn Mềm Mại

Chương 5




Edit: Nhang – Beta: Hann

Ngu Ý gọi một ly mojito, bạn của A Tĩnh xông tới hỏi cô học trường gì. 

Cô cũng không muốn tiết lộ nhiều thông tin, chỉ trả lời vài câu đơn giản. A Tĩnh cướp ly rượu trong tay Ngu Ý bảo: “Nhỏ tuổi mà gọi cocktail gì, uống coca đi.” 

Ngu Ý mấp máy môi: “Chị Tĩnh, tửu lượng của em cũng ổn mà.” 

A Tĩnh lo lắng cô gái nhỏ sau khi uống nhiều sẽ xảy ra chuyện không hay, vậy nên đưa cho cô một ly coca. Ngu Ý nhấp một ngụm, mùi vị không tệ, chí ít vẫn hơn mùi cồn. 

Nếm được vị ngọt của coca khiến cô cũng không còn muốn uống rượu nữa. Sau khi uống hết một ly coca, Ngu Ý lại uống thêm một ly nữa.

Quả thật bạn bè của A Tĩnh không phải người xấu gì. Mấy người bạn nam tuy há mồm há miệng cứ gọi cô là “Người đẹp” mãi nhưng cũng không nói mấy ngôn từ bỉ ổi gì, ngay cả trêu đùa quá phận với cô cũng không có nốt. Thoạt nhìn Ngu Ý trong rất trong trẻo, còn có vài phần không hiểu thế thái nhân tình, vậy nên những người này cũng rất tự giác không nói đến những chủ đề màu mè. Ngu Ý ăn uống cũng ít, uống coca có chút đã no rồi. Sau đó cô hỏi vị trí của nhà vệ sinh, muốn đi toilet. 

Ngu Ý rửa mặt, ;úc lau xong xuôi tính đi ra thì nghe được một trận ồn ào. 

Một người đàn ông dáng dấp cao to mạnh mẽ kéo một người phụ nữ ra sau lưng mình, mắng người kia: “Dám dụ dỗ vợ bố mày á? Chán làm vịt* sống rồi, muốn làm vịt chết à?” 

Vịt = male prostitute aka trai bao, hoặc là đ y ~ đực =))

Ngu Ý thấy vẻ mặt hung tợn của người đàn ông kia, trông rất dữ dằn. Cô muốn tìm một cơ hội dựa vào vào tường mà đi ra, lúc lơ đãng nhìn qua người đàn ông thì Ngu Ý ngây ngẩn cả người. 

Trông anh rất đẹp trai.

Mấy năm gần đây, những gương mặt nổi tiếng cũng sẽ luân lạc tới mức biến thành trai bao.

Vì đi xa nhà, đến bản thân Ngu Ý còn không bảo vệ được thì lấy gì nghĩ đến chuyện bảo vệ người khác. Nhưng người đàn ông này trời sinh quá đẹp trai, mắt như biển mực, mũi cao môi mỏng, trông dịu dàng nhưng lại bạc bão, là kiểu nhan sắc mà Ngu Ý chưa từng thấy qua. 

Cô có hơi động lòng, cũng muốn tiện tay giải vây giúp người ta. 

Ngu Ý bước tới, cầm tay của Hoắc Huyền nói: “Sao anh lại ở chỗ này? Tôi tìm anh nãy giờ.” 

Người đàn ông kia ôm chầm lấy người phụ nữ đang say khướt, kinh ngạc liếc mặt nhìn Ngu Ý. Trông cô cứ như học sinh vậy, nhưng nhìn chung thì chắc đang học đại học, tuổi tác không lớn mấy, đôi mắt to tròn, dáng vẻ thanh thuần mềm mại.

Cánh tay cứng rắn của Hoắc Huyền cũng cảm giác được một phiến mềm ấm. 

Ngu Ý cũng hơi hồi hộp, thật ra cô sợ nếu mình bước tới thế này thì người đàn ông sẽ không cảm kích đâu. 

Nhưng người này cũng không khiến cô phải xấu hổ, Hoắc Huyền thuận thế ôm vai Ngu Ý, cúi đầu nói nhỏ. 

Giọng nói anh trầm thấp, tê tê dại dại nỉ non bên tai cô, khiến cả người Ngu Ý mềm nhũn: “Mang tôi ra khỏi chỗ này với.” 

Ngu Ý lấy hết dũng khí, nhìn người đàn ông làm khó dễ Hoắc Huyền trước mặt, nói: “Đây là bạn trai của tôi, tránh ra giúp, chúng tôi phải đi rồi.” 

Người đàn ông kia nhìn Ngu Ý – cô gái nhỏ trông mong manh dễ vỡ này, khó mà gây khó dễ tiếp được, ngay cả câu chửi bới “Quản bạn trai mày cho tốt vào” cũng không nói ra được. Người đó tự giác tránh sang một bên, để Ngu Ý nắm tay của Hoắc Huyền rồi rời đi. Trong mắt người đàn ông kia cũng chẳng nghi ngờ gì, chắc chắn đây là tình tiết cô gái nhỏ thích nhầm tra nam rồi. 

Ngu Ý đưa Hoắc Huyền ra khỏi quán bar, buổi tối nóng nực, Hoắc Huyền đã mở cúc áo sơ mi ra rồi. Ngu Ý nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt nói: “Anh say rồi à? Nhà ở đâu? Tôi gọi tài xế đưa anh về nhé?” 

Hoắc Huyền bảo: “Đưa tôi tới khách sạn gần đây đi.” 

Ngu Ý do dự một chút. Người đàn ông này cao gần 1m9, đẹp trai đến ngỡ ngàng. Hôm nay còn uống say nữa, nhưng chắc đưa anh tới khách sạn cũng không có chuyện gì đâu. 

Sản nghiệp của nhà họ Ngu ở khắp mọi người, Ngu Ý đưa anh tới khách sạn nhà mình. Dùng thẻ căn cước của Mộc Tiểu Ngư lấy một căn phòng. Khách sạn của nhà họ Ngu là loại cao cấp, một căn phòng thôi đã tốn 900. Lòng Ngu Ý đau như cắt, lúc đưa người đàn ông vào thang máy, cô nhìn sườn mặt tuấn tú của anh. Vậy nên cảm giác rỉ máu trong lòng của Ngu Ý cũng tốt hơn được chút xíu. 

Từ nhỏ Ngu Ý đã là “nhan khống” rồi, hồi bé lúc còn ở ngoài. Anh zai nhà hàng xóm có vẻ ngoài đẹp trai vô cùng, Ngu Ý cứ quấn lấy người ta chơi chung suốt cả mùa hè. Sau đó cô về nước học tiểu học nên phải xa anh trai xinh đẹp. 

Sau khi vào phòng, Ngu Ý đưa Hoắc Huyền tới ghế salon, người đàn ông này thật sự rất nặng. Ngu Ý vốn đã không cao, cô cảm thấy mình bị người đàn ông này đè thấp thêm vài cm nữa rồi. 

Tất cả sức lực của cô đã được lấy ra dùng hết rồi. Lúc đặt người đàn ông này ngồi xuống, cô nhất thời đứng không vững, ngã nhào vào người đàn ông này. Cả người anh rất cứng rắn, cơ ngực và bụng còn rắn rỏi hơn. Ngu Ý cảm thấy mũi của mình xịt luôn cả máu rồi, cô “á” một tiếng, chống tay ngồi dậy: “Xin lỗi ạ.” 

“Không sao.” Giọng của Hoắc Huyền có hơi khàn, anh đỡ Ngu Ý dậy, chóp mũi của cô bị đập vào nên ửng đỏ, nặng hơn chút nữa là chảy máu được luôn đấy: “Em ổn không?” 

Ngu Ý xoa xoa cái mũi, nước mắt gần như trào cả ra, cô chịu đựng nói: “Anh có muốn uống chút nước lạnh không? Vừa rồi anh uống nhiều quá sao?”

Hoắc Huyền “Ừ” một tiếng, hình như người anh đã ngấm men say, giọng nói cũng khàn khàn, gợi cảm đến mê người: “Tôi làm phục vụ trong quán rượu, không cẩn thận uống phải rượu mà khách đã pha chế, nên bây giờ tôi chẳng còn sức lực gì. Em có thể đưa tôi tới nhà vệ sinh không, tôi ngâm nước lạnh chút.” 

Đã thêm gì vào rượu thì không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được. Không phải cái gì Ngu Ý cũng không biết, cô cũng không hỏi thêm, đỡ Hoắc Huyền đứng lên rồi đưa anh tới toilet.

Sau khi đóng cửa toilet lại, Ngu Ý tự rót cho mình một ly nước, uống một ngụm. 

Cô cũng không hay xen vào việc của người khác. Nếu là một người bỏ nhà ra đi gặp phải chuyện này, thì chắc chắn sẽ chẳng nhúng tay vào vũng nước đục này làm gì. Nhưng lần đầu tiên Ngu ý gặp người đàn ông này, trong lòng xuất hiện một cảm giác tê dại khó hiểu. Có thể là do vẻ ngoài vô cùng đẹp trai của người đàn ông, hoặc cũng có thể là do khí chất dịu dàng của anh khiến cô nảy sinh ấn tượng tốt chăng.

Người này trông không giống người xấu. Nếu lúc đó không giúp anh một tay khiến anh bị người hạ thuốc lợi dụng, không biết anh sẽ gặp tổn hại gì nữa.

Hoắc Huyền đóng cửa toilet lại rửa tay, đôi mắt cũng tỉnh táo hơn hẳn.

Ngu Ý còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh. Vô cùng lương thiện, không suy không nghĩ gì nhiều, nửa đêm lại dám vào khách sạn với một người đàn ông không quen không biết gì. 

Nếu mà là người đàn ông nào đó có ý đồ xấu, gạt cô vào khách sạn thì chắc chắn cô sẽ không có kết cục gì tốt đẹp rồi. 

Ai rồi cũng phải lớn, duy chỉ có Ngu Ý vẫn lóng ngóng như ngày nào, ngơ ngơ ngác ngác. Vốn là người được người khác định đoạt là phế vật, lại có thể trốn thoát khỏi cái lồng, bay nhảy đến một bầu trời mới lạ khác. 

Anh cởi quần áo, xối một đợt nước lạnh. 

Điện thoại của Ngu Ý cũng vang lên, là chị Tĩnh gọi tới: “Tiểu Ngư, em đi đâu rồi? Sao mới chớp mắt đã không thấy em nữa?” 

Ngu Ý không kể chuyện mình bị mê cmn hoặc trước vẻ đẹp của một người đàn ông xa lạ, nghĩ ngợi chút: “Em uống đồ lạnh nên dạ dày có hơi đau, đang tìm nhà thuốc để mau thuốc giảm đau ạ. Chị Tĩnh, mọi người chơi vui vẻ nhé, tí nữa em sẽ tự đi tàu điện ngầm về ạ.” 

A Tĩnh cũng không nghĩ gì nhiều: “Được rồi, em đi đường cẩn thận.” 

Ngu Ý nắm chặt điện thoại, thở dài một hơi. 

Lúc này, Hoắc Huyền cũng đi từ toilet ra, anh đã cởi chiếc áo sơ mi và quần ra rồi, trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm, nước trên đầu vẫn đang nhỏ giọt. 

Ngu Ý không dám nhìn sang, cô không có nhiều tiền để bao nuôi một “tiểu ca ca” đẹp trai như vậy đâu. 

Giọng nói của Hoắc Huyền trầm thấp, cầm ly nước trước mặt Ngu ý. Cô vươn tay đoạt lấy: “Cái này tôi…” 

“… Uống rồi.”

Chỉ là hành động của cô chậm một bước rồi. 

Hoắc Huyền cầm ly nước, ngửa đầu uống cạn. Tóc của anh vẫn còn ướt, giọt nước nhỏ xuống, trượt qua yết hầu gợi cảm của anh, rồi tới vị trí của xương quai xanh. Anh chỉ che nửa người dưới, còn nửa người trên thì không thua gì mấy người mẫu nam, cơ ngực gợi cảm, cơ bụng rõ ràng. Ngu Ý cũng không có nhìn sang, cô nhìn trân trân vào mặt bàn. 

Ly được đặt xuống bàn, lúc này Hoắc Huyền mới nhìn về phía Ngu Ý: “Sao thế?” 

“… Không sao.”

Không nhất thiết phải nói ra… Nói ra chỉ khiến hai người đều xấu hổ thôi.

Hoắc Huyền vươn một tay: “Tôi tên Ngụy Hiển.” 

Ngu Ý nhìn bàn tay to lạnh trước mặt. 

Tay của Hoắc Huyền rất đẹp, khớp xương rõ ràng, nhìn thon dài nhưng rất có lực, là một đôi tay phù hợp cho việc chơi đàn. Tay của Ngu Ý thì nhỏ, căn bản cũng không hiện xương, cô thận trọng nắm một tí vào đầu ngón tay Hoắc Huyền: “Tôi là Ngu….Mộc Tiểu Ngư.” 

Hoắc Huyền híp mắt, giọng nói xen lẫn tiếng cười: “Mộc Tiểu Ngư?” 

Tên rất ngu ngốc nha. 

Ngu Ý “Ừ” một tiếng: “Bởi vì mẹ của tôi thích ăn cá.” 

Hoắc Huyền nói: “Cô Mộc, rất cảm ơn cô đã giúp tôi. Có thể thêm phương thức liên lạc được không, hôm nào tôi mời cô ăn một bữa.” 

Ngu Ý gật đầu: “Được, anh thêm Wechat của tôi nhé.” 

Cô lấy điện thoại ra: “Anh quét này.” 

Hoắc Huyền quét mã của cô, ảnh đại diện của Ngu Ý cũng là chính mình, một cây kẹo que lớn đã che nửa gương mặt rồi, chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán, nickname cũng là “Tiểu Ngư”.

Đương nhiên Ngu Ý cũng nhìn acc của Hoắc Huyền, ảnh đại diện của Hoắc Huyền là hồ nước, nickname là “Quán bar Tiểu Dã – Ngụy Hiển”, xem ra anh đã làm việc ở đây lâu rồi. 

Thời gian không còn sớm nữa, Ngu Ý cũng tính rời khỏi khách sạn: “Tôi phải về rồi, hôm nay đã muộn lắm rồi. Bây giờ không về sẽ không kịp chuyến tàu điện mất, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.” 

Hoắc Huyền đứng lên: “Tôi tiễn em.” 

Anh đứng dậy, đột nhiên cầm tay của Ngu Ý, cả người không tự chủ được ngã về phía trước, kéo Ngu Ý ngồi xuống salon chung. Tay của Ngu Ý bị thân thể anh đè lên, mắt anh trợn tròn ngay lập tức. 

Hoắc Huyền chậm rãi đứng lên khỏi người cô: “Xin lỗi, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết nên cơ thể tôi còn hơi khó chịu. Cô Mộc có thể đưa tôi vào toilet lần nữa được không?” 

Ngu Ý vội vàng đỡ Hoắc Huyền đến toilet. 

Dưới tình huống thế này, Hoắc Huyền vẫn không có động tay động chân gì với cô, cũng đủ để thấy được nhân phẩm của anh rồi. Ngu Ý yên tâm hơn phần nào, cô tra Baidu một chút, Baidu bảo cô đưa anh đến bác sĩ, nhưng mà…

Chắc Hoắc Huyền cũng không nghĩ gì đâu. 

Ngu Ý suy nghĩ một chút, sau đó rót cho Hoắc Huyền một chén nước, vẫn nên uống nhiều nước thì hơn. 

15 phút sau, Hoắc Huyền đi ra, đến giờ này rồi. Ngu Ý có ra ga tàu cũng không kịp nữa. 

Phương tiện công cộng cũng không chạy suốt, đón xe thì tốn không ít tiền. 

Cô nhìn về phía Hoắc Huyền: “Tôi có thể ở chỗ này một đêm không? Tôi ngủ ở sofa cũng được.” 

Trong mắt Hoắc Huyền hiện lên một vẻ hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã hồi phục sự dịu dàng ban nãy: “Dĩ nhiên có thể, cô là con gái, cứ ngủ giường đi, tôi ngủ sofa là được.” 

Ngu Ý lắc đầu: “Tôi ngủ sofa là được rồi, kích thước sofa cũng phù hợp.” 

Hoắc Huyền dáng dấp cao ráo, sofa không đủ cho anh. 

Ngu Ý vào toilet rửa mặt, cô cũng không cầm theo quần áo. Cô mặc đồ của mình, nói với Hoắc Huyền: “Yên tâm, buổi tối tôi sẽ không chạy lên giường làm gì anh đâu.” 

Cô thật sự không có tiền, Hoắc Huyền tướng đẹp vậy chắc đắt lắm, không thiếu phú bà bao nuôi đâu. 

Hoắc Huyền thản nhiên nói: “Cô Mộc, ngủ ngon.” 

Tắt đèn, Ngu Ý nhắm mắt lại. 

Nhưng Hoắc Huyền thì không ngủ được. Chiếc ghế sofa rất nhỏ, tuy có thể chứa được Ngu Ý nhưng ngủ sẽ không thẳng giấc, tướng ngủ của cô cũng không tốt cho lắm, rất nhanh đã nằm lên sofa, một chân thò ra. Bắp chân của cô trắng tuyết, nhẵn nhụi như ngọc, vừa mảnh mai vừa thon. Trước khi xoay người lại nằm sấp thì phía trước điện nước đầy đủ, trắng như tuyết, đường cong eo và hông đều rất quyến rũ. 

Như báu vật vậy, kỳ thật không nên tín nhiệm người đàn ông nào mà. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.