Muộn Màng Nhận Ra

Chương 1: Hiểu lầm




" Chát"

Một cái tát to lớn vang lên. Bạch Nhược nhìn Lãnh Tâm bằng ánh mắt độc ác, nụ cười khinh miệt hiện rõ trên môi, giọng nói lanh lảnh chan chát vang lên

" Lãnh Tâm, mày tưởng mày là cái gì cơ chứ? Một con hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông như mày có tư cách gì màđòi ở bên anh Dạ? Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Từ giờ tao ra lệnh cho mày cút ngay đi cho tao, đồ tiện nhân "

Giọng nói chanh chua the thé cứ thế kéo dài, đầu óc Lãnh Tâm giờ hoàn toàn trống rỗng, cô cười khổ lắc chiếc đầu nhỏ.

" Nhược Nhược "

" Anh Dạ, em ở đây "

Vừa nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông, khuôn mặt vặn vẹo 360 độ của ả lập tức biến thành người phụ nữ xinh đẹp dịu hiền, ả quay lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, trên môi nở nụ cười khinh khỉnh

" Hức... hức... Lãnh Tâm, cô ấy, cô ấy..."

Nghe tiếng khóc nức nở đầy thương tâm của Bạch Nhược, Phong Dạ vội vã chạy lại, ôm cô ả vào lòng rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô. Giọng nói hơi trầm xuống:

" Cô đã làm gì em ấy hả? Nói mau "

Lãnh Tâm cười. Một tay che đi bên má sưng đỏ vừa bị Bạch Nhược tát, cô lâm vào trạng thái tuyệt vọng. Có lẽ, sau việc này, cô sẽ không thể ở bên cạnh anh nữa

" Tốt nhất là từ bây giờ cô đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi. Nhìn thấy cô, tôi thực phiền "

Đôi mắt lam mông lung nhìn Phong Dạ, ngực trái như bị hàng ngàn mũi tên cắm phật vào. Đau đớn lắm.

" Dạ"

Lạnh lùng cúi người đáp, cô quay người biến mất vào trong bóng đêm. Phong Dạ sững người nhìn giọt nước ở mu bàn tay của mình, đây là cô khóc sao? Mờ mịt ngẩng đầu nhìn về nơi cô vừa biến mất, tim anh nhói lên.

" Dạ, sao vậy?"

Nhìn người phụ nữ nhu nhu nhược nhược trong ngực, rồi nhìn theo nơi cô vừa biến mất, hắn thẫn người. Đạm mạc nói một câu:

" Không sao "

******

" Thủ lĩnh, cô không sao chứ?"

Nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của cô, đàn em bên dưới ai nấy cũng nhao nhao lên, mỗi người nói một lời

" Thủ lĩnh, lại là cậu chủ phải không?"

" Làm sao có thể chứ? Chỉ là vừa rồi khi đi làm nhiệm vụ sơ ý bị bụi bay vào mắt thôi "

Nhàn nhạt cười với tất cả. Cô lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt mình, thân thể nhanh chóng biến mất

*****

" Mẹ, người có thể nói cho con biết là mình bị làm sao không?"

Lãnh Tâm đứng ở bên mộ, nở nụ cười tươi rói. Bàn tay mảnh khảnh rót rượu xuống bia mộ, lam mâu ngẩng lên, thẫn thờ.

Cô không phải là yêu anh ngày một ngày hai. Từ khi được cậu bé đó cứu về từ cõi chết, có lẽ tâm, đã không phải là của cô rồi. Nhìn người con gái khác thân mật trò chuyện với anh, nghe nụ cười trầm thấp mà vui vẻ đó, lòng cô như quặn lại. Đã có rất nhiều người nói, hãy đi mà cướp đi chứ, tôi chắc chắn rằng chàng trai cậu kể thích cậu.

Cướp? Đây đúng là một từ dễ đọc, dễ viết, nhưng không dễ làm. Cô lấy tư cách gì để mà tranh đoạt cơ chứ? Trong khi Dạ cũng thích Bạch tiểu thư và cô ấy cũng mới là trân chính vị hôn thê của anh.

Ai nói yêu là vui vẻ?

Nếu như anh đã chán ghét khi nhìn thấy cô, vậy thì thôi đi, cô sẽ làm ngươi đứng trong bóng tối dõi theo anh vậy. Làm một công việc mà ám vệ thường làm, có lẽ mới là thứ hợp với cô nhất.

Cô gái xoay người đi, bóng tà chiếu xuống, bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ cứ đúng nơi đó. Lạnh lẽo và cô đơn đến kì lạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.