Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 177: 177: Vị Khách Trong Nhà Kề





Bà Còm đăng ở Wattpad
Chờ mãi đến giữa trưa mà Lục Trạm vẫn chưa trở về.
Ngay cả Sở Hoài Uyên vốn tự tin cũng bắt đầu sốt ruột, mới ăn cơm xong là hấp tấp tìm tới một thanh niên trong Đông Viên, sai hắn vào kinh điều tra tin tức.
Bởi vì Lục Trạm đã giao phó Sở Hoài Uyên che chở Minh Cẩm, hắn không dám rời khỏi Lục gia.
Minh Cẩm nói hôm nay sẽ sang nhà Mạc đại tẩu ở bên đó nên bảo Sở Hoài Uyên đi cùng người thanh niên kia, nếu lỡ thực sự có chuyện rắc rối gì cũng tiện cùng nhau giải quyết.
Lục Trạm luôn luôn đúng giờ, nếu không phải có sự cố gì khiến chàng không thể rời đi, nhất định sẽ không đến lúc này vẫn chưa trở về.
Trong lòng Sở Hoài Uyên cũng lo âu, thấy Minh Cẩm nói như vậy bèn gật đầu đáp ứng, đi theo người nọ vội vàng rời khỏi Đông Viên.
Ai ngờ hai người kia đi hết cả ngày, mãi đến khi trời tối vẫn chưa thấy ai về.
Minh Cẩm cáo từ Mạc đại tẩu, về đến nhà càng cảm thấy bất an.
Mãi đến sau nửa đêm, ngoài cửa mới truyền đến tiếng động khe khẽ.
Minh Cẩm cuống quít đứng dậy, tiện tay chộp lấy áo choàng khoác vào rồi bước ra ngoài.
Quả nhiên là Lục Trạm, còn mang theo vài người khác cùng Sở Hoài Uyên đã trở lại.
Bên ngoài tối thui nhìn không rõ mặt ai, Minh Cẩm chỉ có thể mở cửa để mọi người tiến vào.
Sở Hoài Uyên thấy Minh Cẩm bèn gật đầu chào, sau đó bỏ mặc khách khứa xoay người về phòng mình.
“Có chuyện gì thế?” Minh Cẩm nhíu mày, nhìn gương mặt phong trần của Lục Trạm.
“Trước tiên vào nhà đã.” Lục Trạm hơi mỉm cười với Minh Cẩm, đưa hai vị khách một già một trẻ vô nhà.
Minh Cẩm đốt đèn dầu, lúc này mới nhìn rõ mặt hai vị khách nữ, một người là bà lão phúc hậu, người kia là một cô gái tuổi thanh xuân, gương mặt trông rất quen.
Người tới là khách, Minh Cẩm không tiện trực tiếp hỏi điều gì, chỉ lo rót nước pha trà mời hai người.

Chờ mọi người đều ngồi ổn mới cười chào hỏi bà lão: “Xin hỏi phải xưng hô lão phu nhân thế nào ạ?”

“Tôi là gia quyến của tội thần, không cần xưng hô gì.” Sắc mặt bà lão tái nhợt, ánh mắt vẩn đục, trông cực kỳ mệt mỏi như sắp sửa ngã gục bất cứ giây phút nào.
“Là cháu đường đột,” Minh Cẩm vội xin lỗi, quay sang hỏi Lục Trạm, “Hai vị khách nhân sẽ nghỉ ở đây? Nhà kề còn một gian phòng trống, ngặt nỗi chưa quét tước nên phỏng chừng sẽ hơi bụi bặm.”
“Nàng không cần vội.” Lục Trạm giữ Minh Cẩm lại, muốn nàng ngồi trong phòng tiếp khách, còn mình thì đứng dậy nói: “Để ta đi dọn dẹp.”
Bà lão trông có vẻ thuộc gia đình phú quý, thấy Lục gia chẳng phân biệt nam nữ, đàn ông mà còn phải quét tước phòng ốc, hơi nhíu mày rồi lại lập tức giữ vẻ mặt bình thản, cúi đầu trầm ngâm.
Cô gái kia lại hơi híp mắt, dường như nghĩ đến điều gì.
Minh Cẩm thoáng nhìn bà lão mới khẽ nhíu mày, biết bà xuất thân cao nên khó có thể chấp nhận đàn ông dọn dẹp phòng ngủ cho mình, không khỏi hơi mỉm cười đứng dậy.
“Chàng biết đệm chăn ở đâu à?” Minh Cẩm nguýt Lục Trạm một cái, kéo chàng ta ngồi xuống.
Đây không phải vì nhân nhượng cho thói quen của bà lão, chỉ vì Lục Trạm hiển nhiên chưa hề nghỉ ngơi suốt từ hôm qua đến giờ, nàng không nỡ để anh chàng phải dọn phòng.
Hai vợ chồng mắt qua mày lại một chút khiến bà lão thoáng nhíu mày, nhưng bà giấu kỹ không để ai nhìn thấy.
Ý cười của Minh Cẩm càng sâu, nếu đổi lại là nhà người khác, nàng tuyệt đối không có khả năng trực tiếp lôi kéo ông chồng như vậy, càng không thể có cử chỉ lời nói thân mật với chồng trước mặt người khác.

Có lẽ dưới mắt bà lão, nàng bị đánh giá là người tùy tiện không biết quy củ, nhưng ở trong lòng nàng lại là chuyện không thể tốt hơn.
“Muội đi theo tỷ tỷ dọn dẹp nhé!” Cô gái kia cùng đứng lên, cười tủm tỉm nói câu khách sáo với Minh Cẩm, “Tỷ tỷ đừng chê bai chân tay muội vụng về thì tốt rồi.”
“Vậy muội hãy theo ta.” Minh Cẩm hơi mỉm cười.
Nàng đi một đường đến nhà kề mà trong đầu vẫn chưa thể nghĩ ra rốt cuộc đã gặp cô gái này ở đâu.

Mãi đến khi lấy đệm chăn, nàng mới sực nhớ vừa rồi thấy ngón cái của cô gái lướt qua miệng chung trà, ngón tay cong lên, lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra tư thế kia đã từng gặp qua vào lần Giang Du tới chơi, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
May mà nàng coi như kiềm chế được bản thân, không mở miệng hỏi nhiều, dọn dẹp xong bèn đưa hai người đến nhà kề, đổ một chậu nước ấm để sẵn rồi lui ra.

Nhớ vào thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
Lục Trạm đã sớm đi tắm kỹ càng một phen, lúc này vừa lau tóc ướt vừa chơi đùa với Lục Phi còn chưa ngủ.

“Mau đi ngủ nào.” Minh Cẩm bế lên Lục Phi đặt vào giường nhỏ của bé, vỗ về vài cái.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà Lục Phi không cần ru dỗ lâu dài mới đi vào giấc ngủ.

Bé ngoan ngoãn chui vào chăn nhỏ, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát là đã thở đều đều.
Minh Cẩm quay sang Lục Trạm, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chỗ Minh Lan xảy ra chuyện gì làm chàng chậm trễ cho tới hôm nay mới về?”
Đó là cô gái con viện trưởng từng đi theo Giang Du tới Đông Viên, Minh Cẩm đã gặp mặt cô ta một lần.

Lúc ấy cô ta mặc đồ lạnh rất dầy, lại còn cải trang thành nam tử, hiện tại thời tiết chưa chuyển lạnh, cô ta còn thay đồ nữ, thật đúng là nhận không ra ngay lập tức.
Giang Du là người duy nhất kết giao với cô gái con viện trưởng, nhưng cô gái này cũng là người Giang Du muốn cưới làm bình thê, với cương vị là chị của Minh Lan, đương nhiên nàng không muốn thu lưu một cô gái có thân phận như vậy.
“Lúc chúng ta tới đó gia đình viện trưởng đã xảy ra sự cố,” Lục Trạm cười ôm Minh Cẩm giải thích, “Thuận tay giúp Giang Du một chút mà thôi.”
“Tội thần.” Minh Cẩm bĩu môi, “Đây không phải chuyện đùa.”
“Không sao đâu.” Lục Trạm lắc đầu, “Ta phải đưa họ ra khỏi kinh thành, nếu ta không giúp đỡ, e là lúc này họ đã tự thắt cổ.”
Minh Cẩm nghĩ đến gương mặt tái nhợt của hai bà cháu, tim cũng dịu lại.

Bất kể là ai, họ đều đáng được thông cảm khi gặp phải chuyện như vậy, đặc biệt là phụ nữ cổ đại.

Nếu không nhờ Lục Trạm ra tay sớm, họ có khả năng thật như lời Lục Trạm, tự sát để giữ trong sạch.
“Vậy mang về đây phải làm sao bây giờ?” Minh Cẩm nhíu mày, “Cũng đâu thể ở luôn chỗ này.”
Nàng không cho rằng hai vị kia có thể an tâm ở trong thôn làm người nhà quê, càng không cảm thấy họ có thể sống nổi ở nơi này.
Nhưng cũng không thể để gia đình mình nuôi họ mãi.

"Giang Du nhờ ta đưa họ lại đây ở tạm một thời gian.” Lục Trạm tựa như bất đắc dĩ, vỗ vỗ bả vai Minh Cẩm an ủi, “Nàng yên tâm, vụ bình thê không có khả năng thực hiện.

Bây giờ viện trưởng bị hạch tội, hai người kia là do viện trưởng phó thác cho Giang Du, hắn sợ bị người tra được nên nhờ ta mang đi.”
“Minh Lan biết việc này không?” Minh Cẩm lại hỏi, tâm tình không phải thực tốt.
“Biết,” Vẻ mặt Lục Trạm càng thêm bất đắc dĩ, “Chính là muội ấy đề nghị ta đưa họ về đây, muội phu của nàng còn làm trò trước mặt chúng ta...!khục khục.” Anh chàng không nói hết lời, ho khan vài tiếng rồi lái sang chuyện khác: “Giang Du đang chạy chọt khắp nơi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ được thả ra.

Họ không ở đây lâu đâu.”
Minh Cẩm tức khắc hết ý kiến, muội muội nhà mình thật đúng là bắt đầu đi vào con đường hiền lương thục đức, nhưng làm vậy không sợ sẽ dẫn sói vào nhà? Thiếu nữ gặp nạn và công tử phú quý chính là tiết mục thiên cổ bất biến, hơn nữa hiện tại Giang Du rõ ràng đang chạy chọt vì viện trưởng, nếu thật sự thành công, có thể lại là một tai hoạ ngầm hay không?
“Không đâu.” Lục Trạm lắc đầu, “Hoàng đế sẽ vì thể diện mà không thể để gia tộc viện trưởng khôi phục phồn thịnh như cũ, phỏng chừng cô nương kia chỉ làm thiếp mà thôi.”
Minh Cẩm khẽ thở dài, gật gật đầu.
Ở thời đại này phải tiếp thu những chuyện như vậy, không ai có cuộc sống được bảo đảm.

Người trên cao thoạt nhìn oai phong, nhưng một khi không cẩn thận sẽ rơi xuống còn thảm hơn người ở dưới, mà người ở dưới nếu cả đời thuận lợi, không chừng càng hạnh phúc hơn người trên cao.
Minh Lan nên được coi như người may mắn.

Vốn dĩ với xuất thân của mình, Minh Lan không có cách nào cùng ngồi cùng ăn với cô tiểu thư con viện trưởng.

Nếu thật sự hoàn thành vụ bình thê, đời này Minh Lan phải bị cô tiểu thư kia đè ở phía dưới không thể lật người.

Thế nhưng ai ngờ chỉ qua một đêm mà viện trưởng biến thành tù nhân, đừng nói nạp thiếp, cho dù coi cô ta là món đồ chơi thì phỏng chừng không có ai phản đối nửa câu.
Ở thời điểm tình địch gặp nạn, Minh Lan còn "thiện giải nhân ý" nhờ tỷ tỷ nhà mình thu lưu cô ta, e là Giang Du phải mang ơn đội nghĩa suốt đời.
Minh Cẩm thở dài, Giang Du nào biết đâu rằng, lần này Lục Trạm đến kinh thành chính vì chuyển giao thuốc đoạn tử tuyệt tôn để dùng trên người hắn.

Ha ha...!Vào chơi nhà bà còm ở wattpad nhe!

Hai bà cháu bèn cứ thế mà ở tạm trong nhà Minh Cẩm, ngày thường cửa lớn không ra cửa sau không bén mảng, an tĩnh đến nỗi không có bất luận cảm giác tồn tại nào.

Minh Cẩm chỉ cần đưa nước đưa cơm đúng giờ, thỉnh thoảng sẽ giặt quần áo giùm họ.
Giang Du không có thời gian lại đây, chỉ gởi tới một phong thơ, bên trong còn bí mật kèm theo một tấm ngân phiếu giá trị không nhỏ, xem như chi phí ở trọ của hai vị kia.

Minh Cẩm gởi trả lại, nói là Minh Lan đã sớm đưa ngân phiếu, bảo hai vợ chồng không cần ra tay hai lần.
Đây cũng vì giúp Minh Lan một phen, nếu cô nàng muốn cái danh hiền đức, Minh Cẩm cũng không ngại thành toàn cho em gái, trong nhà đâu thiếu chút tiền cơm này.

Hai người kia hoàn toàn không có yêu cầu chi, Minh Cẩm nấu món gì là họ ăn món đó, ngay cả nước trà trong nhà không phải đặc biệt quý giá mà họ cũng uống luôn, không có nửa phần chê bai.
Lần này Tiểu Xuyên được hưởng phúc ngoài ý muốn, Giang Du đặc biệt mời đến một danh y trong kinh thành chẩn trị cho thằng bé.

Hiện giờ tuy chưa thể nói là hoàn hảo, nhưng sau khi uống thuốc điều dưỡng thì sức khỏe sẽ không khác gì người bình thường.
Nhưng vấn đề về chỉ số thông minh lại không có biện pháp giải quyết, đại phu chỉ dặn dò cha mẹ trưởng bối trong nhà nói chuyện với bé nhiều hơn, kiên nhẫn dạy bé hơn, vậy thì có thể hơi bù lại một ít.
Ông bà nội cứ như tuân theo thánh chỉ, toàn bộ thể xác và tinh thần đều giành cho sự nghiệp vĩ đại giáo dưỡng cháu trai.

Lục lão nương thậm chí ra vườn sau trồng rau cũng phải dẫn theo Tiểu Xuyên, nói chuyện với bé không ngừng, kiên nhẫn dạy bé luyện tập nói chuyện đi đường.
Lục Đại tẩu thấy con trai đỡ hơn trước rất nhiều, những ý niệm không thích hợp cũng phai nhạt.

Cho dù có đứa con nuôi trưởng thành khỏe mạnh thông minh cỡ nào thì rốt cuộc không phải con ruột của mình, nếu con nhà mình có thể vượt qua thử thách, cần gì phải tốn công nuôi dưỡng con người khác?
Phản ứng ốm nghén của Minh Cẩm không quá mạnh, lần này còn tốt hơn lần trước nhờ đã có kinh nghiệm, nàng không hề chậm trễ trong việc giặt giũ và nấu nướng mỗi ngày.
Lục Trạm bắt đầu lần lượt làm gia cụ, không chỉ tủ áo bàn ghế mà còn các loại đồ dùng lặt vặt mà mỗi gia đình đều cần, thật sự không thể làm xong trong vòng vài ngày.
Khi bụng Minh Cẩm bắt đầu nhô lên, Tề thị và Minh Lan rốt cuộc đến thăm Đông Viên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.