Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 175: 175: Phó Gia Gởi Thư





Lục Trạm sửng sốt một chút rồi cười nắm tay Minh Cẩm: "Yên tâm, ta sẽ không cho bất kỳ ai mang đi Tiểu Phi.

Một khi ta không đồng ý thì ai nói gì cũng vô ích."
"Ngặt nỗi Đại tẩu vốn dĩ tâm tình không tốt," Minh Cẩm dừng một chút, "Hiện tại Tiểu Xuyên như vậy, khẳng định tẩu ấy muốn sinh đứa nữa.

Nếu lúc này báo cho Đại tẩu em lại có thai, không chừng tẩu ấy sẽ rất bực bội."
"Đại tẩu bực bội liên quan gì đến ta?" Lục Trạm khó hiểu, chỉ vào bụng Minh Cẩm, "Huống chi, cho dù hiện tại không nói, bụng của nàng cũng không giấu được."
"Em đâu nói là phải giấu mọi người." Minh Cẩm hờn dỗi nguýt Lục Trạm một cái, "Ý em là, hiện tại chưa xác định, chỉ do em có cảm giác vậy thôi, chờ thêm một thời gian tin tức chuẩn xác thì báo tin cũng không muộn.

Bây giờ hấp tấp nói ra, nếu lỡ không phải thì sao?"
"Vậy chúng ta đi kinh thành để đại phu chẩn xem." Lục Trạm ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói thêm, "Cũng đúng, hiện tại trông nàng suy nhược quá, có phải nên uống thuốc bổ dưỡng thân thể hay không?"
Trước kia chỉ cần giao Minh Cẩm cho Lục lão nương hoặc chị cả chăm sóc, Lục Trạm không cần xen vào bất cứ chuyện gì.

Lúc này Lục lão nương không ở đây, chị cả cũng đã về thôn, thật sự khiến trong lòng Lục Trạm hơi bồn chồn.
"Hay là chúng ta về thôn ở tạm? Mẹ ta tuy có chút thiên vị nhưng rốt cuộc cũng dầy dặn kinh nghiệm," Lục Trạm cân nhắc, "Hoặc là mời Đại tỷ đến nhà chúng ta một thời gian?"

"Không cần làm gì cả." Minh Cẩm lắc đầu cự tuyệt, "Em qua bên kia ở, trong lòng Đại tẩu khẳng định càng không thoải mái.

Hơn nữa loại chuyện này đâu tiện làm phiền Đại tỷ, tỷ ấy đã kết hôn bao nhiêu năm, hiện tại khó khăn lắm mới hòa hảo lại với nhà chồng, sao có thể bỏ đi giúp người nhà mẹ đẻ, sẽ khiến người ta bàn ra tán vào.

Em đã sinh một đứa, chỉ cần chàng ở bên cạnh trông chừng, em sẽ không có việc gì."
"Thôi được." Hồi lâu Lục Trạm mới miễn cưỡng gật đầu, dặn thêm một câu, "Nếu chỗ nào không khỏe nhất định phải nói."
"Dĩ nhiên rồi." Minh Cẩm gật đầu mỉm cười, úp cả hai tay bao trùm bàn tay to hơi lạnh của chàng, "Em không dám lấy mạng mình ra để đùa."
"Thôi thì đừng đi kinh thành nữa." Lục Trạm quyết định, "Đường xá tuy không xa nhưng cũng vất vả, lại không có chuyện gì cần gấp."
"Ừ." Minh Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.
Cho dù Lục Trạm không nói thì nàng cũng sẽ không mạo hiểm.

Lần trước lăn lộn thời gian dài như vậy mà may mắn không có việc gì, nghĩ tới vẫn còn sợ, lần này nàng nhất định phải cẩn thận tối đa.
"Chuyện của muội muội nàng giao cho người khác không yên tâm, để ta đưa đi tốt hơn," Lục Trạm bàn bạc, "Còn vụ Tiểu Xuyên thì trước tiên hoãn lại cái đã, lúc nào khám chả được.

Hôm nào ta vào kinh thì nhờ Đại tỷ đến trông chừng nàng một ngày."

"Tuổi nhỏ đúng là thời điểm đang phát triển," Minh Cẩm không đồng ý, "Nếu quả thật có bệnh căn thì nên sớm điều trị sẽ tốt hơn.

Hôm nào chàng đến chỗ Minh Lan thì đưa Tiểu Xuyên đi cùng, em sẽ viết phong thư cho Minh Lan nhờ nó mời đại phu tới nhà nhân tiện khám luôn."
Nếu hiện tại không đưa Tiểu Xuyên đi xem bệnh, e là phải đợi sau khi nàng sinh con mới có giờ rảnh.

Tuy Minh Cẩm chả thích gì Lục Đại tẩu, nhưng Tiểu Xuyên là đứa bé đáng thương.

Huống chi nếu sức khỏe thằng bé tốt hơn, có lẽ cha mẹ Lục sẽ không nhắm nhe Lục Phi, muốn đoạt con trong tay Lục Trạm không phải chuyện dễ dàng.
Ngoài ra, tình hình như bây giờ cũng đủ khiến Lục Đại tẩu ghen ghét, nếu bởi vì mang thai mà coi nhẹ chuyện khám bịnh cho Tiểu Xuyên, Lục Đại tẩu lòng dạ hẹp hòi không chừng còn hận biết bao nhiêu.
Thà rằng đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân.
Đặc biệt là người bên nhà chồng còn phải nhìn mặt nhau cả đời, Minh Cẩm không chút nào dám lơ là.
Hiện tại Minh Lan rất có tiếng nói ở Giang gia, mời một đại phu tới xem bệnh cũng không phải chuyện phiền toái gì, coi như lót đường cho Minh Cẩm.
Lục Trạm nhìn sắc mặt Minh Cẩm tuy hơi trắng bệch nhưng lại trong sáng vô cùng, nhịn không được vùi đầu vào hõm cổ nàng, trầm giọng nói: "Vất vả cho nàng."
"Em cũng vì bản thân mà thôi." Minh Cẩm cười, giơ tay giữ lấy cái đầu đang dụi loạn của Lục Trạm, vuốt v e.

"Vậy nàng viết thư ngay đi, thuận tiện báo với Minh Lan, hai ngày nữa ta sẽ đến đưa đồ cho muội ấy." Lục Trạm làm việc sấm rền gió cuốn, "Đi sớm một chút để mau về trông chừng nàng.

Sau này ta sẽ ở nhà làm mộc, không ra ngoài nữa."
"Được." Minh Cẩm cười tươi hơn, úp mặt vào vòm ng ực Lục Trạm lắng nghe nhịp tim của chàng.

Kể cũng lạ, hình như từ khi nàng lại mang thai, tất cả sự sợ hãi và khủng hoảng đều hoàn toàn không còn, ngay cả ác mộng cũng biến mất không thấy bóng dáng, giống như một đoạn thời gian khổ sở trước đó đều là ảo ảnh.
Ngay cả Lục Trạm cũng cảm thấy thần kỳ, chàng ta còn lo lắng tình trạng tinh thần bất ổn của Minh Cẩm có thể ảnh hưởng xấu đến thai nhi hay không, ai ngờ người ta lập tức điều chỉnh bản thân, mỗi ngày cố gắng ăn cơm, nghỉ ngơi đúng hạn, sắc mặt cũng hồng hào thấy rõ, làm một đôi cha mẹ tương lai đều yên tâm hơn nhiều.

Mọi người vào thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
Ngày hôm sau Minh Cẩm lập tức gởi thư cho Tề thị và Minh Lan, báo tin mình có khả năng mang thai.
Phong thư viết cho Minh Lan hơi dài hơn một chút, Minh Cẩm báo cho em gái biết đồ vật sẽ do Lục Trạm đưa tới, còn nhắc đến vụ Tiểu Xuyên, nhờ Minh Lan giúp đỡ lo lắng giùm, cuối cùng còn dò hỏi hai cô nàng hồng nhan tri kỷ của Giang Du hiện tại đã giải quyết đến đâu, vụ bình thê tính thế nào?
Ngay tối hôm đó là thư trả lời của Minh Lan đã đến Đông Viên, đầu tiên chúc mừng Minh Cẩm làm mẹ lần nữa, còn về vụ của Giang Du, hình như dạo này triều đình đang xảy ra phong ba, không rảnh quan tâm đ ến nhi nữ tình trường, vụ này tạm thời gác sang một bên.
Trước đó Giang Du vì dỗ Minh Lan nên hầu như cô nàng nói gì nghe nấy, hiện giờ kế hoạch bị ngâm nước, hơn nữa bởi vì chính sự mà không cách gì nhắc lại, Giang Du thật là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không nói nên lời.
Giữa những hàng chữ của Minh Lan đều mang theo vẻ hả hê khi người gặp họa, giấu không được sự cao hứng, thoạt nhìn có vài phần bộ dáng Minh Lan lúc xưa, làm Minh Cẩm cũng cảm thấy thân thiết không ít.
Cho dù Minh Lan biểu hiện sành sỏi lõi đời đến mức nào thì vẫn chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi mà thôi, Minh Cẩm không hy vọng nhìn thấy sự chán nản, ghen tị và mỉa mai trên người em gái.

Mặc dù lựa chọn Giang Du, Minh Lan cũng nên đối xử tử tế với bản thân để cuộc sống của chính mình được thoải mái hơn.
Minh Lan còn gởi cho Minh Cẩm rất nhiều thuốc tễ an thai kèm theo một tờ ghi chú thật dài về cách sử dụng và những thức ăn xung đột với dược tính.


Ngoài ra cô nàng còn báo cho Minh Cẩm biết, đợi thời tiết tốt hơn một chút sẽ đến Đông Viên thăm nàng, không chừng Tề thị sẽ cùng đi theo.
Giang gia có một biệt viện rất gần thôn này, lần trước để lấy lòng Minh Lan nên Giang Du đưa nó cho cô nàng.

Tuy một phu nhân không thể đến ở trong thôn, nhưng nếu đến biệt viện của nhà mình ở một hai ngày giải sầu thì không ai có thể nói gì.
Tin tốt này khiến Minh Cẩm càng thêm cao hứng, đã thật lâu nàng không gặp Tề thị và Minh Lan.

Hai người đều là phu nhân ở kinh thành, có thể ra ngoài một chuyến thật sự không dễ, đặc biệt là hiện giờ nàng đã hoài thai, càng hy vọng có thể được người nhà chúc phúc.
Thư của Tề thị cũng đến ngay sau đó, mẹ và Minh Lan đã trao đổi tin tức với nhau nên trong thư của mẹ không cần nhắc lại, chờ sau này gặp nhau tha hồ hàn huyên.
Lục Trạm thuộc trường phái hành động chớp nhoáng, thư của Minh Lan vừa tới là chàng ta bắt đầu chuẩn bị.

Đầu tiên là kêu Sở Hoài Uyên lại đây ở chung chái nhà với Tiểu Nguyên, nhờ vậy trong nhà có người trông chừng bảo đảm an toàn, sau đó đi tìm chị cả nhờ giúp một ngày.
Chị cả nghe tin Minh Cẩm mang thai cũng rất vui mừng cho em trai, dĩ nhiên đồng ý đến giúp.

Lục Trạm dặn chị tạm thời giữ bí mật khiến chị có điểm hồ nghi nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sáng hôm sau chị cả lập tức tới nhà, còn Lục Trạm dẫn theo Tiểu Xuyên đi vào kinh thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.