Editor: Lé-Chan
Ba ngày sau, vào sáng sớm, một tiểu thái giám tại Sùng Đức Điện bưng một chén thuốc mới nấu xong, đứng bên giường cẩn thận gọi vài tiếng Thế tử, nhưng Ninh Tử Mạch lại không có chút phản ứng.
Dưới sắc trời nhàn nhạt, khuôn mặt Ninh Tử Mạch xám trắng bất thường, tiểu thái giám lo sợ, lấy tay dò xét hơi thở của y, nhất thời hoảng hốt đến độ làm đổ chén thuốc, lao nhanh ra khỏi phòng.
"Nhanh, nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng, Thế tử Ninh vương... Thế tử ngài ấy, một đi không trở lại!"
Vệ Viễn Hi một đêm không ngủ, vừa nghe thấy tin tức, lập tức đi đến Sùng Đức Điện.
Ngoài điện từ lâu đã có một đống người vây quanh, Vệ Viễn Hi chưa đi đến cửa thì bị thị vệ ngăn cản.
"Điện hạ, Hoàng thượng có lệnh, ai cũng không thể bước vào Sùng Đức Điện."
"Ngay cả ta cũng không được?" Trong mắt Vệ Viễn Hi có chút tức giận, "Ta với Tử Mạch từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hôm nay lại không cho ta đi gặp mặt lần cuối?"
"Xin điện hạ thứ tội." Thị vệ đồng loạt quỳ xuống, "Xin điện hạ đừng làm khó thuộc hạ."
"Viễn Hi!" Phía sau truyền đến giọng nói của Vệ Côn.
"Phụ hoàng." Vệ Viễn Hi nhanh tiến lên đỡ lấy ông, "Long thể ngài bất an, đáng lý còn đang tĩnh dưỡng, tại sao -"
"Không còn cách nào khác." Vệ Côn phất tay cắt đứt lời hắn, "Trẫm tới đây tiễn y đoạn đường cuối cùng."
"Đã rõ ạ." Vệ Viễn Hi cúi đầu, cùng ông đi vào trong.
Trong phòng hoà lẫn mùi thuốc đông y cùng mùi máu tươi nhàn nhạt, Vệ Viễn Hi nhìn thân thể gầy yếu được đệm chăn đắp lên, hận không thể tiến lên kéo y dậy.
"Đốt hết đi." Vệ Côn chỉ là nhìn thoáng qua, liền mở miệng nói, "Trước đây là chết nhiều phi tần, hiện tại lại chết thêm một Thế tử, đây không phải là nơi cát lợi, đốt đi là tốt nhất."
Vệ Viễn Hi lĩnh mệnh, đỡ Vệ Côn đi ra ngoài phòng.
Vào ban đêm, một trận hoả hoạn đem Sùng Đức Điện đốt cháy sạch sẽ.
Vào lúc không ai chú ý, tại một góc nhỏ của hoàng cung, có mấy bóng đen cấp tốc nhảy qua khỏi tường.
Thế tử một đi không trở lại, Sùng Đức Điện biến thành một mảnh phế tích, đây là chuyện lớn nhất ở trong cung. Tuy Vệ Côn đã hạ thánh chỉ nghiêm cấm đem chuyện này tiết lộ ra bên ngoài, nhưng trong cung bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, sẽ không tránh khỏi để lộ tiếng gió thổi.
Tư Mã Uy nghe được tin tức này xong, ngực không khỏi có chút bối rối. Nếu Ninh Tử Mạch đã chết, triều đình không thể không xuất binh, binh quyền của mình sẽ tràn ngập nguy cơ.
"Tướng quân." Quản gia ở cửa bẩm báo, "Ô tiên sinh tới."
"Mau mời." Tư Mã Uy từ ghế đứng lên, tự mình thay ông mở cửa.
Nam nhân đứng ngoài cửa tuy nói là mặc theo trang phục của người Trung Nguyên, nhưng nhìn kĩ, cũng không khó phát hiện hắn có ngũ quan thâm thuý, nói thẳng ra là có chút đông cứng.
Người này tên là Ô Cốt Lực, là người thân cận của Phiên vương Tây Bắc, cũng là mưu sĩ của mình.
"Tướng quân." Ô Cốt Lực mạnh mẽ khom người, "Nói như vậy ngài đã nghe tin tức ở trong cung, sở dĩ ta đến đây thương thảo, là để xem bước tiếp theo nên đi thế nào."
"Bước tiếp theo?" Tư Mã Uy có chút do dự, "Ý của ngươi là, đẩy kể hoạch nhanh hơn?"
"Thế tử Ninh Vương đã chết, con đường kế tiếp của triều đình là đoạt lại tất cả binh quyền, Tướng quân cần phải tính toán cho thật kỹ." Ô Cốt Lực mạnh mẽ nhắc nhở.
Tư Mã Uy nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay, làm như tự đánh giá bên kia sẽ có lợi cho mình như thế nào.
Những năm gần đây mình đắc tội không ít người, binh quyền có như không có, uất khí gây nên không thiếu, nghiêm trọng hơn, nói không chừng sẽ đánh mất luôn cái mạng.
Nhưng nếu không giao bình quyền ra, đó là kháng chỉ, nếu không muốn chết, thì có duy nhất một con đường -- bức vua thoái vị rồi đoạt vị.
Tuy nói là trong lòng tính toán nhiều năm nay, nhưng khi cơ hội đến, vẫn không tránh khỏi do dự. Dù sao mưu phản chính là tru di cửu tộc, nếu không có ai chống lưng giúp đỡ, thì đừng hòng nghĩ đến việc hành động thiếu suy nghĩ.
"Vua ta truyền mật báo, nếu Tướng quân nguyện ý gia nhập vào Tây phiên, chuyện này mà thành, ngài quyết định sẽ cùng Tướng quân chia đều thiên hạ." Ô Cốt Lực nhân cơ hội thổi gió châm ngòi, "Vua ta đối với Tướng quân ngưỡng mộ đã lâu, mong Tướng quân suy nghĩ lại."
Tư Mã Uy có chút động tâm, non sông ngàn dặm, ai mà không muốn?
"Thái tử giá lâm." Không đợi ông suy nghĩ cho thật kỹ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thông truyền.
Tư Mã Uy ngực cả kinh, Ô Cốt Lực lắc mình một cái trốn sau bình phong.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Vệ Viễn Hi một thân ăn mặc nhàn phục tiến đến, phía sau là bốn năm tiểu tuỳ tùng.
"Cựu thần tham kiến Thái tử." Tư Mã Uy quỳ xuống đất cúi đầu.
"Lão tướng quân xin hãy đứng lên." Vệ Viễn Hi lấy tay nâng ông dậy, còn mình thì ngồi xuống cáu ghế bân cạnh.
"Thái tử giá lâm, không biết là vì chuyện gì?" Tư Mã Uy thử thăm dò hỏi.
"Phụng mệnh phụ hoàng, đến thỉnh lão tướng quân hãy trao ra binh phù." Vệ Viễn Hi vân đạm phong khinh nói, Tư Mã Uy lại chấn động.
Vốn còn tưởng rằng chí ít cũng sẽ là ở trong triều, Hoàng thượng tự mình hạ chỉ để cho ông giao ra binh quyền, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, không có thánh chỉ, không có an ủi, chỉ cử một vị Thái tử vẻ mặt đanh đá tới, để thu lại binh quyền của ông.
"Lão tướng quân, nếu không có chuyện gì khác, xin hãy đưa binh phù cho ta, để ta hoàn thành xong mệnh lệnh." Vệ Viễn Hi có chút không kiên nhẫn.
Môi Tư Mã Uy trắng bệch, tức giận đến có chút run.
Khoé miệng Vệ Viễn Hi vẫn không thay đổi, vừa muốn mở miệng nói, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
Một phi tiêu màu bạc gào thét bay tới, khó khăn lắm Vệ Viễn Hi mới thoát được.
Tư Mã Uy kinh hãi, còn chưa kịp ngăn lại, Ô Cốt Lực đã nhảy ra ngoài bình phong cùng thị vệ đánh nhau.
"Người của Phiên quốc Tây Bắc." Vệ Viễn Hi cười nhạt, "Người của Tư Mã gia quả thật có hoài bão."
"Lão tướng quân, việc đã đến nước này, sợ là ông không còn lựa chọn nào khác." Ô Cốt Lực giữ khoảng cách với quân địch, quay đầu lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt Tư Mã Uy ám trầm, vẫy tay âm thầm gọi tử sĩ mà mình bồi dưỡng.
Tư thông Tây phiên dĩ nhiên là tử tội, huống chi còn nỗ lực mưu sát Thái tử, liên luỵ đến cửu tộc. Không bằng liều mạng đánh một trận, diệt trừ Thái tử, nhân nổi loạn bức vua thoái vị, nói không chừng sẽ mở ra một con đường sống.
Vệ Viễn Hi ngày thường trông bất cần đời, cho dù là ai cũng không ngờ tới, võ công của hắn lại là thâm tàng bất khả lộ.
Dưới tình thế cấp bách, Tư Mã Uy tuỳ tiện lấy một cây trường kiếm (kiếm dài) bên cạnh, xoay người xông đến đâm vào Vệ Viễn Hi.
Một tiếng "Đang", một cây roi mềm màu bạc không biết từ đâu bay tới, gắt gao quấn lấy trường kiếm.
"Này, lão già ngươi cũng biết đánh lén à?" Cải trang thành thị vệ đứng ở một bên xem náo nhiệt, Hoàng Trạch rất bất mãn, tay trái mượn lực vung, trường kiếm liền bị vứt ra ngoài cửa sổ.
"Lên cho ta!" Tư Mã Uy ra lệnh.
Bảy tám tử sĩ đồng loạt chỉa kiếm về phía Hoàng Trạch, nhưng trong nháy mắt đều lần lượt nhau ngã xuống đất.
Hoàng Trạch sửng sốt, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ mình quá mức khí phách, đến nỗi chưa ra tay nhưng vẫn có thể dồn địch vào chỗ chết?!
Lưỡi kiếm màu bạc trợt phá không khí, hắc y nhân trẻ tuổi ngũ quan thân thể cường tráng, hướng Hoàng Trạch nở một nụ cười quyến rũ.
"Ngươi tới làm gì?!" Hoàng Trạch giơ chân, tay chỉ vào mũi hắn la hét.
"Cũng đâu phải nhà của ngươi, mắc cái mớ gì ta không thể tới?" Hắc y nhân buồn cười, "Ngươi là... nương tử của ta, cũng không phải nương ta, quản được ta sao?"
*nương tử = vợ, nương = mẹ
"Ngươi..." Hoàng Trạch chán nản, khốn nạn, lại chiếm tiện nghi của lão tử!
Thấy hắn căm tức, hắc y nhân cười đến vui vẻ, lấy tay xoa xoa đầu hắn.
"Lão tử phải liều mạng với ngươi!" Hoàng Trạch gầm thét nhào qua.
Hắc y nhân nhanh đưa ngón tay dễ dàng điểm huyệt huyệt đạo của hắn, sau đó ôm người vào trong ngực, tay thì vẫn múa kiếm tương trợ Vệ Viễn Hi.
Hoàng Trạch ghé vào đầu vai hắn bi phẫn vạn phần, bộ võ công cao thì ngon à?
Vệ Viễn Hi và mấy người thị vệ ai cũng là cao thủ võ công, hơn nữa có thêm hắc y nhân, rất nhanh chiếm được thế thượng phong.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, đó chính là âm thanh của thông lĩnh đội lâm quân.
Quân trông coi Hoàng thành như thuỷ triều dũng mãnh tràn vào phủ Tướng quân. Ô Cốt Lực thì bị chém đứt một cánh tay, Tư Mã Uy cũng bị Vệ Viễn Hi bắt.
"Tham kiến Thái tử điện hạ." Lưu đại nhân suất lĩnh ngự lâm quân lập tức quỳ xuống tạ tội, "Bọn thần cứu giá chậm trễ, thỉnh Thái tử trách phạt."
"Diễn sâu thật, rõ ràng tối hôm qua đã thương lượng ở phủ Thái tử." Hoàng Trạch bị điểm huyệt không nhúc nhích được, những vẫn không quên càm ràm.
Hắc y nhân buồn cười, ôm hông hắn, thả người nhảy qua tường.
Ba ngày sau, một đạo thánh chỉ được dán đầy khắp đất nước, Tư Mã Uy ám sát Thái tử, theo lý phải tru di cửu tộc, Vạn Tuế gia nhân từ, niệm Tư Mã gia ba đời trung lương, đặc biệt ban thưởng Tư Mã Uy miễn tử, trong ngày đó, đàn ông trong phủ phải lưu vong Tây Nam, gia sản sung công, nữ quyến cống vào quân đội, Ngọc vương phi Tư Mã Yến cách chức làm thứ dân, bị biếm lãnh cung, trừ khi có thánh chỉ thì không được bước ra ngoài dù chỉ là một bước.
"Vương gia, Vương gia, ngài mau cứu thiếp với!" Bị thị vệ lôi ra, Tư Mã Yến hoá điên gào khóc, liều mạng muốn nhào qua bên người Vệ Viễn Ngọc.
Vào lãnh cung là chỉ có thể ngồi đợi ngày qua ngày, không cần suy nghĩ đều có thể đoán được, mình chỉ mới hai mươi, còn vài thập niên nữa, chẳng lẽ phải tiêu tuổi thanh xuân trong cái nơi cỏ mọc tràn lan như thế này?
Vệ Viễn Ngọc mặt không biểu tình, nhìn nàng bị thị vệ lôi ra ngoài.
Vệ Viễn Hi đứng ở ngoài cửa thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày.
"Tốt xấu gì cũng là Thái tử phi của ngươi, nếu ngươi cầu tình với phụ hoàng, nói không chừng có thể đổi sang hậu viện của phủ Ngọc vương đấy." Vệ Viễn Hi nhảy vô gian nhà, "Vẫn hơn lãnh cung."
"Y đã chết." Vệ Viễn Ngọc ngẩng đầu, giọng nói có chút thê lương.
Vệ Viễn Hi không trả lời.
"Lúc y còn sống ta nên dẫn y đi." Vệ Viễn Ngọc buồn bã cười, "Đáng tiếc y không chịu, tại sao chứ?"
"Tử Mạch trước đây có nói, y rất cảm kích ngươi." Vệ Viễn Hi vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nếu trong ngực không thoải mái, thì đi ra ngoài một chút đi."
"Ngươi nói ngươi có cái gì tốt?" Vệ Viễn Ngọc thẳng tắp nhìn hắn, hung tợn mở miệng, "Có lẽ mắt y bị mù, mới có thể coi trọng ngươi."
Vệ Viễn Hi không muốn cùng hắn dây dưa, xoay người ra khỏi Vĩnh Ngọc Điện.
Cách ngày sau, vào lúc tảo triều, Vệ Côn ban xuống một đạo thánh chỉ, phong Thái tử Vệ Viễn Hi thành Tướng quân chinh Bắc, năm ngày sau sẽ xuất binh đi Đông Bắc.
Vệ Viễn Hi quỳ một chân trên đất tiếp nhận binh phù, quần thần đều đồng loạt quỳ xuống, ba tiếng hô "Vạn Tuế" rộn rã truyền đi khắp Kim Loan Điện, thật lâu sau mới tiêu tan.
Hai ngày trước khi xuất chinh, cũng là lúc Ninh Tử Mạch tỉnh lại. Đến ngày này, Vệ Viễn Hi vào ban đêm lấy cớ ra khỏi hoàng cung, vô cùng lo lắng chạy đến nơi Hoàng Trạch đã nói.
Núi Vân Vụ so với hoàng cung không tính là xa, thanh sơn lục thuỷ phong cảnh tuyệt hảo, nhưng bởi vì đường sá gian nguy, cho nên có rất người lui tới.
Vệ Viễn Hi dựa vào khinh công xẹt qua rừng sâu, quả thực thấy được một gian nhà nho nhỏ.
"Tiểu Mạch!" Vệ Viễn Hi đứng ở trong sân hét.
"Gào cái gì mà gào?!" Hoàng Trạch càng bị hoảng sợ, ai oán hùng hổ đi tới.
Vệ Viễn Hi không có tâm giải thích với hắn, trực tiếp chạy ào vào gian nhà.
Ninh Tử Mạch vốn đang nằm ở trên giường, thấy hắn vào phòng, liền muốn chống tay ngồi dậy.
"Tử Mạch." Vệ Viễn Hi nhanh tiến lên đỡ lấy y, "Không sao chứ?"
"Ta không sao." Ninh Tử Mạch hướng hắn cười cười, "Chỉ là ngủ mấy ngày, nên bây giờ không có khí lực."
"Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?" Vệ Viễn Hi đau lòng nhíu mặt.
"Y vừa tỉnh dậy, thân thể phải từ từ điều dưỡng." Hoàng Trạch vừa vào cửa, liền đem thuốc đưa cho Vệ Viễn Hi, "Đừng lo lắng, không phải chuyện lớn gì."
"Ngươi còn phải cùng ta đi đến Đông Bắc." Vệ Viễn Hi giúp y uống thuốc, "Đường xá xóc nảy, ngươi chịu không nổi."
"Ừ, ngươi... nhớ phải cẩn thận một chút." Ninh Tử Mạch do dự một lát, rồi tiến tới, nhẹ nhàng hôn khoé miệng của hắn.
Vệ Viễn Hi cười xoa nắn khuôn mặt y, thả chén thuốc trong tay lên bàn.
"Chuyện trong cung, Hoàng đại ca đã nói hết cho ta rồi." Ninh Tử Mạch có chút bận tâm, "Trữ vương luôn luôn quỷ kế đa đoan, ngươi lần này đi Đông Bắc cần phải cẩn thận."
"Yên tâm đi." Vệ Viễn Hi nắm tay y, "Ngươi không cần phải cái gì cũng xen vào, chỉ cần tĩnh dưỡng chăm sóc bản thân cho thật tốt, ngoan ngoãn chờ ta quay về, có biết chưa?"
Ninh Tử Mạch gật đầu, nhu thuận nép vào lồng ngực của hắn.
Vệ Viễn Hi lần này muốn đi Đông Bắc, là nơi gia hương của mình, nhưng trong đầu lại không lưu được nhiều ký ức.
Chỉ nhớ rõ nơi đó mùa đông rất lạnh, cũng cách nơi này cực xa.
Khi còn bé bị Trữ vương tống đến kinh thành, lúc đó còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, thẳng đến lúc lên xe ngựa, vẫn chưa hiểu tại sao mẫu thân lại khóc.
Đến kinh thành xong, bị sứ thần mang đến Kim Loan Điện, cúi đầu không có sĩ diện, ngay cả Hoàng thượng đang nói gì cũng không nghe được, sau đó được dẫn đến nơi ở, từ đó liền bị chém rớt cánh, không bao giờ.... biết tự do là gì.
Tường thành màu vàng rất cao, một mình ngồi trong viện nhìn ra ngoài, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là bầu trời màu xanh, cửa thì suốt ngày có vệ binh canh chừng, không dám đi ra ngoài, mà căn bản có muốn cũng không đi ra được.
Vất vả lắm một chạy ra ngoài được một lần, mà xui phải Vệ Viễn Ngọc kiêu ngạo bá đạo, vào mùa đông khắc nghiệt nhưng vẫn phải tiến vào ao sen. Không phải là không lạnh, cũng không phải là không sợ, chỉ là bẩm sinh tính tình quật cường, thà rằng bị đông chết, cũng không muốn mở miệng cầu xin tha thứ.
Ai biết sai sót ngẫu nhiên, hết lần này tới lần khác gặp phải hắn.
Vị Thái tử vú lấp cả miệng em, mặc cẩm bào vàng sáng, mang theo ngọc bội màu xanh, đi theo phía sau là một đống cung nữ thái giám, gương mặt trẻ con lộ ra ngạo khí không ai bì nổi, khác hẳn với vẻ mặt chật vật của mình.
Vốn là người của hai thế giới, chỉ đơn thuần nghĩ đây chỉ tình cờ gặp gỡ, không ngờ nhoáng một cái đã ở bên nhau hơn mười năm.
Người buôn ba bên ngoài thường thường nhận hết khi dễ, nào có như mình, ở đâu cũng được hắn cưng chìu che chở, một chút uỷ khuất cũng không có.
Không biết vận khí tốt đến mức nào, mới có thể gặp được một người như vậy.
"Viễn Hi." Ninh Tử Mạch lấy hết dũng khí, "Đêm nay, ở lại được không?"
Thân thể Vệ Viễn Hi cứng đờ, có chút không tin nhìn y.
"Đông Bắc xa như vậy, hễ đi cũng phải mất ít nhất hai năm." Ninh Tử Mạch ôm hông của hắn, "Ta..."
Ta ta ta nửa ngày, thẳng đến khi khuôn mặt trắng nõn trướng đến đỏ bừng, nhưng vẫn không thể đem lời còn lại nói ra.
"Ngươi... chắc chứ?" Vệ Viễn Hi giờ cằm của y, đáy mắt có chút chần chờ, "Ta không muốn ngươi miễn cưỡng."
Ninh Tử Mạch mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Vệ Viễn Hi trong lòng mừng như điên, cánh tay dùng sức ôm lấy hắn, hận không thể ôm chặt hơn nữa.
"Ta thể đời này sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất." Vệ Viễn Hi ghé vào lỗ tai y nói đồng ý.
"Ừ." Khoé môi Ninh Tử Mạch giơ lên, đáy lòng lại nảy lên chua xót.
"Tại sao khóc?" Vệ Viễn Hi nhíu mày.
"Cao hứng." Ninh Tử Mạch vuốt vuốt cằm hắn, trên mặt tràn đầy ý cười.
Chạng vạng, Hoàng Trạch đang ở phòng bếp nấu canh, đột nhiên thấy chỉ có mình Vệ Viễn Hi vọt vào.
"Ngươi có rượu không?" Vệ Viễn Hi đi thẳng vào vấn đề.
"Rượu?" Hoàng Trạch buồn bực, "Ngài muốn rượu làm gì?"
"Đêm nay ta với Tử Mạch viên phòng." Vệ Viễn Hi xoay một vòng trong phòng bếp, "Không có kiệu lớn tám người, nhưng rượu giao bôi là phải có."
"Gì?!" Hoàng Trạch khiếp sợ.
"Lê Hoa Đốt?" Vệ Viễn Hi tìm được một bình rượu nhỏ, mở ra ngửi một cái, "Được đấy, lấy nó đi."
Hoàng Trạch từ trong khiếp sợ hoàn hồn, phất tay cầm cái muôi đập lên đầu hắn.
"Ngươi muốn chết hả?" Vệ Viễn Hi giận dữ."
"Cái đồ t*ng trùng lên óc!" Hoàng Trạch hai tay chống nạnh, "Thân thể Tiểu Mạch hư thành như vậy, còn bị ngài lăn qua lăn lại, huống hồ ngày hôm sau ngài còn phải xuất chiến, nháo gì mà nháo, đi về!"
"Ta sẽ chú ý." Vệ Viễn Hi vui vẻ giựt lấy bình rượu, mắt ngượng ngùng nhìn Hoàng Trạch, "Ngươi có thể truyền đạt một tí kinh nghiệm được không? Lần đầu tiên nên làm thế nào?"
"Lão tử làm gì có mấy cái kinh nghiệm này!!" Hoàng Trạch trong nháy mắt tạc mao, trên mặt hiện lên màu đỏ khả nghi.
"Quên đi. Để tối tự ta đẽo mình đẽo gọt." Vệ Viễn Hi quay đầu muốn chạy, lại bị Hoàng Trạch níu lại.
"Cầm cái này." Hoàng Trạch bất đắc dĩ, ném cho hắn một cái bình nhỏ, "Ngài phải tiết chế, nếu như y bị thương, thì người đau lòng chính là ngài."
"Còn cần ngươi nói sao, đây là Thái tử phi của ta mà!" Vệ Viễn Hi vỗ vỗ vai Hoàng Trạch, dương dương tự đắc trở về phòng.
Hoàng Trạch ngồi chồm hổm trên đất cảm thán, có một vị Thái tử như vật, tổ quốc mình quả thật bất hạnh.
Tiểu viện rất nhỏ, lo lắng mấy người này trong đêm hôn tình nùng ý mật, mình khó trách khỏi nghe được những âm thanh không nên nghe. Vì vậy Hoàng thiếu hiệp mang theo nhuyễn tiên của mình đi lên trấn trên lắc lư lắc lư, thuận tiện dẫn theo lão Dương đang nấu cơm.
"Thế tử nhà ta..." Lão Dương lưu luyến, liều mạng quay đầu chống cự.
"Yên tâm đi, Thế tử nhà lão sẽ có người trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Hoàng Trạch mua hai xiên mứt quả, mình một xiên lão Dương một xiên, nhâm nhi nhâm nhi một cách vui vẻ.
Lúc này trong tiểu viện rất an tĩnh, Ninh Tử Mạch ngâm nước nóng xong, liền bị Vệ Viễn Hi ôm lên giường, dùng tấm vải đỏ trùm kín lên.
"Uống một chút, có được hay không? Nhé?" Vệ Viễn Hi đưa cho y một ly rượu, "Không kịp chuẩn bị những thứ khác, chỉ có rượu giao bôi thôi."
Ninh Tử Mạch hơi mím môi, lấy tay tiếp nhận ly rượu.
Vị đạo của Lê Hoa Đốt trong veo, mùi hương thanh nhã thấm lâu vào miệng. Một chén đi vào cổ họng, trong mắt liền sinh ra vài phần ý xuân.
Vệ Viễn Hi cảm thấy si mê, xoa nhẹ gò má của y, tiến tới hôn lên một cái.
Lấy ra một chuỗi ngọc, đeo lên cổ tay mảnh khảnh của đối phương, một vòng lại một vòng, màu đỏ xen lẫn vòng ngọc trắng trẻo, tạo nên sự ôn thuận không thể diễn tả bằng lời.
"Đây là ở miếu Nguyệt Lão cầu cho." Vệ Viễn Hi cười cười nhìn y, "Lão phương trượng quả thật không phải là người bình thường. Lúc ta xin xăm, ngay cả không cần nhìn, ông liền ta sẽ có một đoạn nhân duyên rất đẹp. Quả thật là vậy."
Gương mặt của Ninh Tử Mạch ửng đỏ, tuỳ ý để Vệ Viễn Hi đặt mình nằm ngang lên giường.
Rèm giường được buông xuống một cách tuỳ tiện, chỉ có thể nghe được những âm thanh ái muội thật nhỏ không ngừng truyền ra ngoài.
"Đau quá."
"Tử Mạch ngoan, nhịn một chút, nhịn một chút có được hay không?"
"Không được." Ninh Tử Mạch có chút uỷ khuất, liều mạng giãy dụa thân thể, muốn đuổi dị vật đang xâm nhập mình ra ngoài.
"Tiểu tổ tông." Vệ Viễn Hi hô hấp ồ ồ đè y lại, "Ngươi đừng dằn vặt ta nữa có được không?"
Thắt lưng Ninh Tử Mạch bị hắn liều chết chế trụ, trong lúc giãy dụa, thứ đó trong cơ thể lại lớn thêm vài phần.
"Ngươi... đi ra ngoài." Ninh Tử Mạch vừa thẹn vừa vội.
Vệ Viễn Hi mềm giọng thoải mái, cúi đầu hôn xuống tấm lưng bóng loáng, đợi y thả lỏng tứ chi, liền nhân cơ hội nâng hông của y lên, hung hăng quyết đoán tiến vào.
Ninh Tử Mạch kêu thảm một tiếng, cả người đều ngồi phịch ở trong chăn, phía sau cứ như bị xé rách, trước mắt suýt nữa biến thành màu đen, thêm chút nữa ngay cả thở cũng không thở nổi.
"Tử Mạch." Vệ Viễn Hi ôm chặt lấy y, áy náy yêu thương nói, "Xin lỗi."
Ninh Tử Mạch đau đến mức tận cùng, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, uỷ khuất đến mũi đều đỏ bừng.
Mắt thấy y khó chịu thành như vậy, Vệ Viễn Hi cũng không dám cử động nữa, không thể làm gì khác hơn là ôm bờ vai của hắn, đem tất cả những lời đời này học được nói ra sạch sẽ.
May là thuốc bôi kia có tác dụng, lúc đầu tuy có đau, nhưng sau đó liền có cảm giác nhồn nhột, Ninh Tử Mạch cắn môi dưới, quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Viễn Hi.
"... Không đau?" Vệ Viễn Hi thăm dò hỏi.
Cái đầu của Ninh Tử Mạch một lần nữa quay về với gối đầu, không nói gì, nhưng thân thể lại âm thầm nâng cao lên chút nữa.
Khoé môi Vệ Viễn Hi tràn đầy tiếu ý, cầm nắm cái hông mảnh khảnh, khiến y phải quỳ gối trên giường.
Nến đó lấp lánh, soi sáng căn phòng đầy cảnh kiều diễm.
Lần đầu triền miên đương nhiên rất thực cốt tiêu hồn. Vệ Viễn Hi không dám làm càng, làm xong một lần liền tự mình xối nước nóng, xong rồi thận trọng giúp y tắm rửa.
"Có còn đau hay không?" Vệ Viễn Hi giúp y lau khô nước trên người, rồi thả người lên giường.
"Không có việc gì." Ninh Tử Mạch đấm một quyền vào ngực hắn, "Biến đi."
"Ngủ đi." Vệ Viễn Hi ôm sát y, "Cùng nhau."
Chóp mũi truyền đến mùi long não (??) quen thuộc, Ninh Tử Mạch nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ta tương lai nếu chiếm được thiên hạ, người duy nhất trên đời này có thể sánh vai cùng ta chính là ngươi.
Đây là lời thề của ta, có chết cũng không thay đổi.