Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang đi nhớ ghi nguồn
Cả khu phố thương mại vẫn rất phồn hoa, không ít người ngồi trong các quán bar, quán trà sữa để nghỉ ngơi sau một tuần làm việc, lúc này việc kinh doanh ở những nơi này lại càng khấm khá hơn.
Bốn phía xa hoa trụy lạc, tiếng hát nhẹ nhàng từ xa đến gần truyền đến, các cửa hàng chung quanh còn chưa đóng cửa, đều là tiếng hò hét kêu gọi mọi người lui tới.
Sau khi Tần Yên gửi địa chỉ cho Cận Nam Dã, cô dè dặt nhắn hỏi hắn: [Anh có muốn đến không?]
Cận Nam Dã: [Không đến].
Tần Yên: [Có việc? Cuộc sống về đêm của Cận tổng quả thật rất phong phú].
Cận Nam Dã: [Không phong phú bằng em].
Ồ, giọng điệu gì vậy?
Hung dữ.
Trong suy nghĩ của Tần Yên, Cận Nam Dã ở nhà một mình, hắn không biết phải làm gì, lại càng không có người nói chuyện phiếm.
Kết quả khi nghe nói cuộc sống của hắn không phong phú bằng của mình, cô cảm thấy bực bội.
Tần Yên gửi cho hắn một biểu tượng cảm xúc khác biểu tượng tiểu cô nương chạm vào trán của đứa bé lúc nãy.
Hừ?
Có chút nóng rần lên? Có phải uống say hay không? Có đúng hay không rất tịch mịch? Có hay không muốn tỉnh táo một chút?
Ôn Tâm chọc chọc cánh tay cô, "Quán bar! Có nên đi vào uống một ly không?".
Tần Yên: "Cậu uống say rồi làm khổ tớ!".
Tưởng Y chỉ vào cửa hàng ăn tối bên cạnh, "Không uống, ăn chút gì đi."
"Được, được, được!".
Cả ba chạy đến quán ăn bên cạnh ngồi xuống, nhanh chóng gọi một bàn đồ ăn.
Ôn Tâm đi tới, nói: "Tần Yên, lúc nãy cậu nhắn tin tán gẫu với ai vậy?".
Tần Yên đưa đũa dùng một lần cho bọn họ, khóe môi cong lên ý cười, "Các cậu đoán xem?".
Cô gật đầu, "Ừ."
Bạn bè cùng phòng hai bên đẩy một cái, phát ra âm thanh "tấm tắc" mập mờ, "Ai là người chủ động trước?".
"......anh ấy."
Nữ sinh đối với chủ đề này vô cùng hứng thú.
Ôn Tâm: "Anh ta nói cái gì?".
"Anh ấy kêu tớ bắt đầu đọc cuốn sách mà anh ấy đưa cho tớ." Tần Ngạo dùng đũa tách miếng thịt kho tàu ra đĩa.
"À, anh ấy còn bảo tớ nên tập trung học hành, đừng chơi nhiều".
Những người bạn cùng phòng không khỏi bật cười.
Ôn Tâm kéo ghế dựa, "Tớ thắc mắc, lý do vì sao mà hai người lại chia tay? Tuy rằng từ chối lời cầu hôn thì vẫn có thể làm bạn được mà?".
Tưởng Y đánh cô, cau mày lắc đầu, sau đó nhìn Tần Y nói: "Yên nhi, đừng nhắc tới quá khứ, chuyện đã qua rồi."
Ôn Tâm nhận được ý đồ của Tưởng Y, nhanh chóng phụ họa: "Đúng, đúng, tớ sẽ không hỏi nữa. Con người phải luôn nhìn về phía trước, sau này còn có thể tái hợp".
Thực ra, cô rất hối hận.
Hai năm trước.
Khi cô học năm cuối, cô nghe tin Cận Nam Dã trở lại với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc, hơn nữa hắn còn thuê phòng KTV, mời rất nhiều bạn cũ tham gia.
Vào thời điểm đó, danh tiếng của Cận Nam Dã trong trường vẫn không bị suy giảm.
Là một doanh nhân xuất sắc, hắn đã nhận đỡ đầu cho những sinh viên nghèo năm nhất của trường.
Hơn nữa, hắn còn rất đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, mỗi lần hắn được mời trở lại trường giảng bài, toàn bộ lớp học đều chật cứng người.
Tần Yên năm nào cũng nghe nói về hắn, nhưng cô chưa bao giờ dám gặp.
Thường thì khi hắn quay trở về trường để chia sẻ khoảng thời gian đi du học, cô đều đi sang trường khác để giao lưu
Cố tình tránh.
Mãi cho đến ngày hôm đó, khi nghe tin anh đặc biệt thành lập hội cựu sinh viên, cô mới thu hết can đảm đi xem.
Tuy nhiên, ngay trước cửa phòng KTV, đã say đến mức mắt có chút đỏ, cũng không tỉnh táo lắm.
Hắn đang một mình dựa vào ghế sô pha trong khu vực tiếp khách, hai chân dài duỗi ra, đôi mắt hơi nhắm lại, trông không được thoải mái cho lắm.
Tần Yên nhìn từ xa, không khỏi muốn đi tới giúp hắn.
Nhưng khi cô vừa đi được nửa đường, thì người bạn học cũ đã quay lại và vỗ vào lưng Cận Nam Dã, "Cậu thật đấy, sao cậu lại uống nhiều như vậy."
Cận Nam Dã cười, xua tay, "Không sao đâu. Mọi người vui vẻ là được."
Tần Yên trốn trong góc, nghe trộm lời nói của bọn họ.
"Cậu nói cậu đã trở lại trường học rất nhiều lần, nhưng cô ấy chưa bao giờ tìm anh một lần. Cậu có biết tại sao không?"
Cận Nam Dã im lặng.
"Tần Yên không ở đây là vì cô ấy đều đi sang trường khác giao lưu".
"..."
Tần Yên nghe Cận Nam Dã thản nhiên nói, "Liên quan gì đến tôi?"
"Cậu không định tìm cô ấy sao?"
Người đàn ông lười biếng dựa vào trên sô pha, khóe mắt càng ngày càng đỏ, nhưng giọng điệu lại lãnh đạm: " Tìm cô ấy làm gì? Tôi không phải không cần cô ấy".
"..."
Khoảng khắc đó.
Tần Yên nghe được thứ gì đó dường như đứt quãng, kèm theo đau đớn kịch liệt tràn ngập khắp người.
Cô quay lưng, bỏ đi không ngoảnh lại.
Tần Yên luôn cho rằng, Cận Nam Dã dù công việc bề bộn đến như vậy mà vẫn kiên quyết quay trở lại trường để thuyết giảng.
Mục đích là để cô không quên hắn.
Nhưng Cận Nam Dã lại nói rằng, không phải là vì cô.
Không phải là vì cô.
Nếu điều nay không quan trọng với cô.
Vậy thì hãy quên nó đi.
-
Dưới ánh đèn đường, bóng của Cận Nam Dã kéo dài trên mặt đường đang nhiều người qua lại.
Mãi đến khi đèn xanh tiếp theo, hắn đi tới và dừng lại trước cửa quán bar.
Mắt hắn hướng về quán ăn đêm bên cạnh.
Tần Yên vốn không đến quán bar nhưng lại cố tình gửi địa chỉ của quán bar cho hắn, cố ý nói rằng mình sẽ uống rượu.
Cô là đang giận hắn.
Cận Nam Dã đứng lại nhìn một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa quán bar bước vào.
......
Tần Yên và bạn cùng phòng đã ăn gần hết bữa tối, chuẩn bị đứng dậy thanh toán
Nhưng khi người phục vụ đến chỗ họ, lại nghe anh ta nói: "Hôm nay cô là khách hàng thứ 99 của cửa hàng chúng tôi, vậy theo quy định, đơn hàng hôm nay của cô hoàn toàn miễn phí."
Cả ba ngạc nhiên thích thú: "Hay quá!"
Người phục vụ cười nói: "Đúng vậy, cám ơn mọi người đã ghé quán."
Các cô không ngờ rằng hôm nay mình lại may mắn đến như vậy, vui vẻ dọn đồ rời đi.
Không lâu sau, người phục vụ đến quán bar, đến chỗ mà Cận Nam Dã đang ngồi, "Chào anh, tôi đã làm theo những gì mà anh đã dặn".
Hắn gật đầu, "Cảm ơn."
Sau khi người phục vụ rời đi, rượu đỏ trước mặt hắn không hề động đậy, bên dưới ấn một tờ tiền màu đỏ.
-
Trở lại trường học, Tần Yên vui mừng đăng lên bữa ăn miễn phí trên vòng bạn bè.
——Tần Yên: Tối nay dự định đi ăn nhẹ một chút, lại may mắn trở thành khách hàng may mắn được ăn miễn phí. Cám ơn thần may mắn đã tới, tớ đây rải vía cho các cậu [cắn khăn tay].
Đính kèm là 9 bức ảnh cô ăn uống vui vẻ với các bạn cùng phòng trong ngày hôm nay.
Không lâu sau khi những bức hình này được đăng tải, cô nhận được lượt like đầu tiên.
Cận Nam Dã.
Khóe môi Tần Yên cong lên...một cái, bấm vào ảnh đại diện, hỏi: [Anh đang làm gì vậy?].
Hỏi như vậy, có hơi không trong sáng.
Cô quyết định xóa tin nhắn cũ, đổi chủ đề: [Tôi về rồi, giờ chuẩn bị đọc sách. Anh muốn tôi ghi chú vấn đề gì trong sách?].
Cận Nam Dã: [Không cần thiết. Sau khi đọc xong, em hãy viết những gì mà em suy nghĩ].
Tần Yên lấy ra cuốn sách mà Cận Nam Dã đưa.
"Săn lùng tăng trưởng doanh nghiệp"
Cô lật qua phần mục lục, xem qua một chút, nhìn có chút hơi bí hiểm, lại còn có khá nhiều từ chuyên ngành.
Điện thoại kêu lên "ding dong".
Cận Nam Dã: [Nếu gặp khó khăn cứ đến tìm tôi].
Tần Yên nhận ra Cận Nam Dã đã đọc xong cuốn sách, có lẽ hắn muốn nghe suy nghĩ của cô trong cuốn sách này nên mới đặt ra nhiệm vụ như vậy.
Cô mở cuốn sách liền nhìn thấy ngày tháng được viết trên trang đầu tiên của cuốn sách.
- Vừa hay hôm nay là ngày này của hai năm trước.
Vậy cuốn sách này là cuốn sách khai sáng khởi nghiệp của hắn sao?
Tần Yên: [ Được, đọc một chút rồi có gì tôi sẽ hỏi anh].
Cô lật từng trang, tìm kiếm tất cả những dấu vết mà Cận Nam Dã để lại trên cuốn sách.
Hầu hết mọi thuật ngữ chính đều được đánh dấu, có cái hắn tự giải thích, có cái được mở rộng chuyên sâu.
Nét chữ đẹp, cứng cáp mà xuyên thẳng qua giấy.
Tần Yên không đọc nội dung chính của cuốn sách, chỉ cần đọc ghi chú mà hắn để lại, cô liền nắm được điểm mấu chốt.
Sau khi đọc hết ghi chú của hắn, Tần Yên bắt đầu đọc.
***
Cuối tuần đã qua, và thứ Hai sắp đến.
Tần Yên có lớp vào thứ hai nên cô không đến công ty.
Nhưng có vẻ như Cận Nam Dã không biết, hắn nhắn tin cho cô bên WeChat.
Cận Nam Dã: [Sao hôm nay lại không đến công ty?].
Tần Yên ngồi ở trong phòng học trả lời hắn: [Sáng thứ hai có lớp. Tôi có lớp vào sáng thứ hai nên không thể đến công ty, chuyện này bên phụ trách thực tập sinh biết mà].
Sau khi gửi xong tin nhắn, hắn thật lâu vẫn không nhắn lại.
Có thể là sau khi xác minh xem có phải sự thật hay không, Cận Nam Dã một lần nữa nhắn tin với cô.
Cận Nam Dã: [Gửi lại cho tôi thời khóa biểu của em].
Tần Yên gửi cho hắn lịch học gần nhất.
Thứ 2 hàng tuần kín lớp, chiều thứ 4 có thêm một buổi, thời gian còn lại dành cho sinh viên ra ngoài thực tập.
Cận Nam Dã nhìn vào lớp buổi chiều thứ 4, hỏi cô: [Vì sao không đến lớp vào thứ 4?]
Tần Yên: [Tiết này không có điểm danh, thường là cho bài tập về nhà rồi tự học].
Cô gửi cho hắn một cái đầu chó cười nhếch mép.
Cận Nam Dã: [...]
Cận Nam Dã: [Xấu quá. ]
Khóe môi Tần Yên giật giật, ném qua một ít biểu tượng cảm xúc điêu khắc bằng cát.
[hơi nhẹ.jpg]
[Ta chỉ muốn thấy rằng ngươi đang khó chịu với ta và sẽ không thể thoát khỏi ta.jpg]
[Cách màn hình cũng không thể đánh được ta.jpg]
[Thả cức chó.jpg]
[Lại dẫm lên một mảnh rác rưởi.jpg]
Gửi liên tục năm cái biểu tượng cảm xúc, Cận Nam Dã đã vuốt thành công dòng chữ "thật xấu xí" trên đó.
Tần Yên tâm trạng vui vẻ chờ hắn trả lời.
Có lẽ biểu tượng cảm xúc của cô quá xấu, Cận Nam Dã chán không muốn trả lời.
Trước khi giờ học bắt đầu, Tần Yên chụp ảnh sách giáo khoa trên bàn.
Tần Yên: [Tiết học sắp bắt đầu.]
Cô định cất điện thoại đi thì lại nghe thấy tiếng "ding dong".
Cận Nam Dã nhìn xuống chiếc quần cô mặc trên ảnh, [Tại sao quần em lại bị lủng một lỗ vậy?].
Tần Yên:? ? ?
Cô nhìn xuống quần của mình.
Ồ, cô đang mặc quần jean, điều này là chuyện bình thường mà?
Tần Yên vểnh môi nói với hắn: [Đây là kiểu quần jean thời thượng.]
Nhớ tới trong bốn năm qua, phong cách ăn mặc của cô đã thay đổi rất nhiều.
Khoảng thời gian ở cạnh nhau trước đây, cô không hề mặc những bộ đồ như thế này, bây giờ đều không chút kiêng kị mà mặc vào.
Cận Nam Dã rõ ràng là không hiểu xu hướng hiện tại: [Thật là xấu].
Tần Yên: "..."
Cô nhanh chóng trả lời: [Cái này xấu xí ở chỗ nào? Cái quần này đang là trend đó nha].
Cận Nam Dã:[Xấu].
Tần Yên cảm thấy tức cười.
Trực tiếp ném một biểu tượng cảm xúc con chó đất cho hắn.
Xin chào, ngươi là con chó đấy.
Cận Nam Dã bất ngờ chuyển cho cô 1000 tệ.
[Mua kiểu khác không có bị lủng lỗ như vậy].
"..."
Tần Yên đột nhiên nhớ tới lúc trước bọn họ ở cùng nhau, Cận Nam Dã chính là kiểu như bây giờ.
Cận Nam Dã luôn luôn đối với nàng bảo thủ, sợ người khác nhìn thấy một tấc da tấc thịt của cô.
Chỉ muốn cô làm của riêng mình.
Hiện tại đã chia tay bốn năm, hắn còn muốn quản.
Cô thấy hơi tức giận, quyết không nhận tiền.
Cô còn cố ý chọc tức hắn: [Tôi không cần, dù sao cũng không cần anh quản].
Lớp học bắt đầu.
Tần Yên đặt điện thoại ở chế độ im lặng, quyết không để tâm đến Cận Nam Dã.
Cho đến khi tan học, cô mới hết giận, liền mở WeChat ra.
Ở cột trên cùng, có số "1" màu đỏ bên cạnh ảnh đại diện của Cận Nam Dã.
[Tôi muốn quản em].