Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 4: Hai thế giới




Từ khi vào cấp hai, Diêu Lương đã biết mình là gay.

Lúc ấy, Diêu Lương phát hiện mình không có hứng thú gì với nữ giới, thậm chí sau này dù xem phim kɦıêυ ɖâʍ, Diêu Lương cũng chỉ chú ý đến những nhân vật nam có đặc điểm giới tính giống mình, khi đó Diêu Lương xác định mình thích con trai.

Diêu Lương sau khi biết cũng không hoảng, bởi vì chưa từng rung động nên vẫn có thể giả vờ như không biết, coi mình như bao người khác, và nếu cần, Diêu Lương có thể đeo cái mặt nạ này cả đời.

Nhưng sau khi Trương Dịch Văn xuất hiện, mọi thứ đã khác.

Trương Dịch Văn là tình đầu của anh, có lẽ cũng sẽ là tình cuối.

Đã nói là làm, hôm qua vừa lập nhóm cho Diêu Lương và Trương Dịch Văn, hôm nay lão Tào đã thu xếp xong.

"Thầy đã bàn bạc xong với trường rồi, các trò có thể ở lại phòng học vào thứ hai, tư và sáu, bắt đầu từ ngày mai, đừng lo lắng, thầy sẽ ở lại với các em, em đó Trương Dịch Văn, học hành nghiêm túc vào, thầy sẽ đến kiểm tra đột xuất."

Trương Dịch Văn vừa nghe phải ở lại trường học ba ngày thì nhăn mặt, lão Tào cũng không để tâm, nói xong rồi đi.

"Lão Tào quá độc ác, chưa gì đã muốn ngày mai bắt đầu."

Trương Dịch Văn nằm lên bàn Diêu Lương kêu khổ, bàn vốn không lớn, bị Trương Dịch văn chiếm hết, Diêu Lương thậm chí không biết nên để sách ở đâu.

"Ngày mai cậu có việc gì phải làm à?"

Diêu Lương dời cánh tay Trương Dịch Văn ra bên ngoài, cố gắng tạo ra một khoảng trống, nhưng dù Trương Dịch Văn nhìn có hơi gầy yếu, song có lẽ do nhiều năm vận động nên vẫn còn một chút cơ tay, cánh tay như dính chặt ở trên bàn, dời thế nào cũng dời không ra.

Động tác này của Diêu Lương trở thành giữ chặt cánh tay Trương Dịch Văn, nhìn từ xa giống như Diêu Lương đang ôm Trương Dịch Văn vậy.

"Thật ra thì không có."

Trương Dịch Văn nhìn tay Diêu Lương đặt trên tay mình, nhếch môi rồi lại nhíu mày, vẻ mặt như đang có mưu đồ gì đó xấu xa.

"Bạn học Diêu, cậu cũng không thể mãi nắm tay tôi không buông nha."

Trương Dịch Văn nói mấy lời này đặc biệt nhẹ, ngữ điệu hơi cao, thêm vài phần ngả ngớn, có ý trêu tức.

"Vậy xin bạn học Trương lấy tay ra nhanh một chút nha, tôi còn phải cất sách."

Giọng Diêu Lương vẫn bình tĩnh, chủ động buông tay, phản ứng có hơi không được tự nhiên.

Trương Dịch Văn đã quá quen với sự điềm tĩnh của Diêu Lương, hắn mỉm cười rồi quay người lại.

Diêu Lương nhìn bóng lưng của người phía trước, mặt có chút nóng, liên tục nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mình, may là không bị lộ.

Nhưng Diêu Lương lại không thấy được, từ lỗ tai đến cổ mình đều đỏ cả lên, xé rách lớp ngụy trang của anh.

Giờ ăn trưa, Diêu Lương lên sân thượng như mọi khi, vừa mở cửa sân thượng, đã nhìn thấy Trương Dịch Văn ngồi đó.

"Hôm nay lại là túi gì vậy?"

Diêu Lương lười phản ứng, trực tiếp ném chiếc túi về phía hắn ta.

Trương Dịch Văn gần đây thường lên sân thượng ăn trưa, nói ăn trưa nhưng chẳng bao giờ mang đồ ăn theo, vì vậy Diêu Lương phải mua luôn phần hắn.

"Cậu rất thích ăn mấy thứ đựng trong túi à?"

Diêu Lương giữ nghi vấn này trong lòng rất lâu rồi, Trương Dịch Văn rõ ràng là một cậu ấm giàu có, cái không thiếu nhất chính là tiền, không hiểu sao mỗi ngày đều chạy tới sân thượng ăn mấy loại bánh này, Diêu Lương nghĩ trăm lần vẫn không ra.

"Không tệ."

Còn ăn rất ngon miệng.

Diêu Lương nghĩ thầm.

Trương Dịch Văn không quấn lấy Diêu Lương trò chuyện như mọi khi, lúc này Diêu Lương và Trương Dịch Văn dường như đã đạt đến thỏa thuận bất thành văn nào đó, cả hai đều không nói gì.

Trương Dịch Văn lười biếng nằm trên sàn nhà, đối diện với ánh nắng yếu ớt, Diêu Lương dựa vào vách tường bên kia, trốn tránh ánh nắng, hai người rõ ràng ở cùng một không gian, lại như người của hai thế giới, một rạng rỡ trong ánh mặt trời, một chìm sâu trong bóng tối u ám.

Sân thượng vắng vẻ không có tiếng người, chỉ nghe tiếng chim hót và tiếng hò hét từ sân thể dục. Không gian như bị phân làm hai nửa tách biệt, trừ sân thượng này, chung quanh đều vô cùng náo nhiệt.

Diêu Lương nhìn thấy Trương Dịch Văn nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt say ngủ thật đẹp đẽ, nhìn khuôn mặt này của hắn, hoàn toàn không thể tưởng tượng người này khi tỉnh lại có thể làm ầm ĩ như vậy.

Tiểu thiếu gia, đây là biệt danh Diêu Lương len lén đặt cho hắn.

Vì Trương Dịch Văn chính là một thiếu gia, không có gì phải phiền não, thẳng thắn, không mang tâm cơ.

Khi ở cùng hắn, Diêu Lương có thể quên hết ưu tư, quên không còn một mảnh, vừa thả lỏng lại thoải mái.

Nhưng quên cũng chỉ là tạm thời, không có nghĩa là chúng không tồn tại, mà đối với Trương Dịch Văn, Diêu Lương không muốn để hắn biết được phiền não của mình.

Bọn họ rõ ràng là người của hai thế giới, Trương Dịch Văn vĩnh viễn đứng dưới ánh mặt trời, đối diện với nó, Diêu Lương thì ngược lại, anh không có biện pháp tiến vào thế giới của Trương Dịch Văn, Trương Dịch Văn cũng không thể nào hiểu được thế giới của anh.

Từ lúc bắt đầu thế giới quan đã khác biệt, sao có thể tiếp tục làm bạn?

Diêu Lương nhìn Trương Dịch Văn, nghĩ đến việc tìm một ngày thích hợp nói rõ ràng với hắn, cắt đứt sợi dây liên kết giữa bọn họ.

Tìm một ngày tốt, một ngày như hôm nay, rồi nói rõ ràng với hắn ta.

Kết quả, không đợi được ngày Diêu Lương nói rõ ràng với Trương Dịch Văn, lại chờ được ngày đám bạn tốt của hắn tìm tới.

Mấy người bạn tốt này của Trương Dịch Văn cũng là con ông cháu cha, không ăn mặc nổi loạn như hắn, khoác trên người đồng phục học sinh, nhưng khí chất tự tin của người có tiền không sao che giấu được.

"Diêu Lương đúng không, tâm sự chút đi?"

Nam sinh vừa lên tiếng kia là một anh chàng đẹp trai cao lớn, nếu nói bộ dạng vô lại của Trương Dịch Văn nằm ở vẻ bề ngoài của hắn, thì nét vô lại của người này xuất phát từ bên trong, hoang dã, điên cuồng hơn Trương Dịch Văn nhiều.

"Đang nói gì vậy? Tôi tưởng cậu đến đây hẹn đánh nhau đó."

Lúc này Diêu Lương mới nhìn thấy phía sau nam sinh kia còn có hai người, một người ưa nhìn, vóc dáng so với hai người còn lại cũng không tính là cao, cả người phát ra vẻ ôn hòa, người còn lại cao gầy, mang cặp mắt kính, khí chất lạnh lùng, tựa như thần tiên.

Giọng nam sinh thanh tú kia không trầm thấp như những nam sinh khác, ngược lại rất ôn nhu, nhẹ nhàng như chính con người cậu ta.

Nhưng động tác của cậu ta không nhẹ nhàng như vậy, vỗ vào đầu nam sinh đẹp trai, để người đó tránh sang một bên rồi mới nói chuyện.

Nam sinh đẹp trai chỉ thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi lui người về sau.

"Đúng là không có ý tứ gì cả, cậu ấy nói năng quá khích, xin lỗi nhé. Giới thiệu một chút, tôi là Lưu Ninh, cứ gọi Lưu Béo là được. Người vừa nói chuyện với cậu tên là Vương Húc Thăng, bên cạnh kêu Trịnh Khải."

Lưu Ninh vốn định nói tiếp nhưng Diêu Lương đã cắt ngang hắn:

"Nếu muốn tìm Trương Dịch Văn, cậu ta hiện tại đang ở phòng chủ nhiệm.

Diêu Lương liếc mắt nhìn đám người kia, sau đó tiếp tục thu dọncặp sách.

"Lại bị giáo huấn à, chắc chắn vì cái đống lông vàng kia..."

Nghe nam sinh đẹp trai nhỏ giọng thầm thì, Diêu Lương nhíu mày, những lời này thật ra lại rất hợp ý anh.

"Chúng tôi đến tìm cậu, có thể cùng đi một chuyến không?"

Nam sinh thanh tú nhìn qua tưởng chừng dễ nói chuyện, ôn nhu hòa nhã, nhưng lời nói ra ngược lại không giống như vậy, một câu vừa rồi nghe như hỏi ý Diêu Lương, trên thực tế lại là câu khẳng định, không cho phép từ chối, không thèm bận tâm Diêu Lương có đồng ý hay không.

Bọn cậu ấm bày ra bộ dạng nếu Diêu Lương không đi thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này, Diêu Lương nhất thời có chút bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy mấy vị ở đây người này so với người kia còn khó đối phó hơn.

Nghĩ rằng kiểu gì cũng bị đánh, Diêu Lương đành đi cùng bọn họ.

Dù sao việc bị đánh này với anh cũng là chuyện cơm bữa, nhắm mắt làm ngơ là được rồi.

Nhưng sự thật chứng minh, suy nghĩ của các vị con nhà giàu này người bình thường như Diêu Lương không thể nào hiểu được.

Diêu Lương nhìn những ký tự lớn màu đỏ trước mặt - Tiệm net Vinh Sinh, cảm thấy hiện tại còn bất đắc dĩ hơn.

Đây là không đánh, hay vẫn là muốn mình cùng họ chơi một chút rồi mới đánh?

Nghĩ như vậy, Diêu Lương thấy mình như tên biếи ŧɦái, người ta thậm chí không muốn đánh mình, chính mình lại còn thay người ta nghĩ xem khi nào nên đánh mới phải.

"Vị thành niên không được vào."

Diêu Lương chỉ vào tấm thẻ viết bằng chữ đỏ dày cộp đặt bên ngoài quán cà phê Internet, không được phép cho trẻ vị thành niên vào.

Vương Húc Thăng nhìn theo hướng Diêu Lương chỉ, không để ý chút nào hừ một tiếng.

"Tôi muốn vào, ai dám ngăn cản. Cậu yên tâm, nơi này tôi thường lui tới, không có việc gì, dù có chuyện cũng có tôi lo liệu."

Nói xong, Vương Húc Thăng liền bị Lưu Ninh đánh đầu, còn bị dạy dỗ vài câu, Vương Húc Thăng ngược lại không phản bác, ngoan ngoãn chịu mắng.

"Tên này mở miệng không được mấy câu đứng đắn, mặc kệ cậu ta, đi thôi."

Vừa nói xong, Lưu Ninh dẫn Diêu Lương vào trong. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.