Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 33: Từng nói




Diêu Lương đã quên mất cuộc gọi kết thúc như thế nào, anh chỉ biết rằng mình vượt mấy cái đèn đỏ, quãng đường một tiếng đồng hồ chỉ còn chưa đầy ba mươi phút.

Có lẽ là ông trời phù hộ, Diêu Lương không xảy ra chuyện gì trên đường.

Diêu Lương đậu xe xong liền đi thẳng đến bệnh viện, bước đi vội vã, còn hận không thể bước nhanh hơn. Anh thở hổn hển, khi vào đến phòng mổ thì chân đã tê dại.

Diêu Lương dừng lại, luồng đau xót từ lòng bàn chân lan ra khắp toàn thân, Diêu Lương không quan tâm, chỉ ngẩng đầu nhìn đèn đỏ trong phòng mổ.

"Tiên sinh có phải là người nhà của bệnh nhân không? Nếu vậy, mời anh ngồi xuống chờ."

Cô y tá nhỏ đi ngang qua có lẽ nhìn thấy hồn phách Diêu Lương dường như sắp lìa khỏi xác cả rồi nên tốt bụng đi đến, bảo người ngồi đợi. Cô không nghĩ tới, lời nói ân cần của mình lại khiến sắc mặt Diêu Lương tái nhợt hơn.

Người nhà à, cha mẹ, anh chị em và bạn đời đều là người nhà, nhưng Diêu Lương chỉ là bạn đời không được pháp luật công nhận của Trương Dịch Văn, hơn nữa bọn họ đã chia tay.

Diêu Lương không phải là người nhà của Trương Dịch Văn, bất kể là trước đây, hiện tại hay cả tương lai, đều không phải.

Vậy thì, Diêu Lương lấy thân phận gì mà đến đây?

"Tôi là bạn của bệnh nhân, tôi cứ đứng đây chờ là được, cảm ơn."

Diêu Lương xốc lại tinh thần, sau đó nở một nụ cười gượng gạo đáp lời y tá. Cô y tá nhỏ an ủi anh mấy câu, bảo anh đừng lo lắng nữa rồi rời đi.

Trong hành lang trống trải, chỉ còn lại Diêu Lương đối diện với cánh cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.

"Diêu Lương, đã lâu không gặp."

Giọng nói đó kéo Diêu Lương trở về, thân thể Diêu Lương cứng đờ, anh chậm rãi quay đầu.

Những tới vẫn y như lần đầu gặp nhau khi ấy, đi giày cao gót, mặc áo khoác đen, trang điểm tinh xảo cùng phụ kiện giá trị, cả người vừa sắc sảo vừa xa hoa.

"Cô Trương, xin chào."

Đây là Trương Mẫn Lộ, chị gái của Trương Dịch Văn.

Diêu Lương bắt gặp ánh mắt của Trương Mẫn Lộ, bộ dáng thất thần vừa rồi sớm đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, anh hơi cúi đầu chào Trương Mẫn Lộ.

Trương Mẫn Lộ vẫn dùng ánh mắt đánh giá Diêu Lương như trước kia, Diêu Lương đã sớm quen thuộc, bởi mỗi lần nhìn thấy anh, Trương Mẫn Lộ đều thế này.

Nhưng quen rồi không có nghĩa là không quan tâm, suy cho cùng, chẳng ai thấy thoải mái nổi khi người khác nhìn mình như nhìn một món hàng.

"Lau mồ hôi đi."

Trương Mẫn Lộ đưa khăn giấy qua, Diêu Lương mới nhận ra rằng trên trán anh đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

"Không ngờ cậu lại quan tâm đến em trai tôi như vậy."

Trương Mẫn Lộ ngồi xuống hàng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, vẫn thẳng lưng như thường, dáng vẻ không chê vào đâu được, không ai tưởng tượng được em trai cô ấy vừa bị tai nạn xe, còn đang nằm trên bàn mổ bên trong.

Diêu Lương đã sống ba mươi năm, trong ba mươi năm này, anh thường nghe thấy người ta nói rằng mình quá vô tâm, giống như người máy không có cảm xúc.

Đối với đánh giá này, Diêu Lương từ chối cho ý kiến.

Cho dù là đối mặt với bà nội và Trương Dịch Văn, trông anh vẫn là bộ dạng lãnh đạm như vậy.

Mà Trương Dịch Văn hay lên án anh về việc này.

Hai người từng có không ít trận cãi nhau lớn nhỏ trong mười năm qua, đặc biệt là mấy năm cuối cùng ở bên nhau, bọn họ cãi nhau nhiều đến mức có khi còn vượt qua số lần cả hai gặp mặt.

Lần ồn ào nhất là lúc Trương Dịch Văn bất mãn với tính cách của Diêu Lương, thậm chí hoài nghi anh có quan hệ ngoài lề.

Lúc đầu Diêu Lương vẫn lặng lẽ nhìn Trương Dịch Văn ầm ĩ, mà lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc lẳng lặng như vậy.

Đó cách bọn họ cãi nhau, Trương Dịch Văn luôn là người chủ động, còn Diêu Lương là người đứng ngoài cuộc, chẳng khác nào ném ra một viên pháo lép, cãi nhau trong im hơi lặng tiếng.

Thế nhưng lần đó, Diêu Lương cùng Trương Dịch Văn làm ầm ĩ một trận, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Trương Dịch Văn là người không thể nghi ngờ anh nhất, cũng không thể không tin anh.

Trương Dịch Văn, người duy nhất được Diêu Lương đặt ở đầu quả tim, làm sao anh có thể không để bụng chứ.

"Diêu Lương, rất cảm ơn cậu đã quan tâm em trai tôi."

Diêu Lương nhìn Trương Mẫn Lộ, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ cô ấy mệt mỏi hơn so với trước đây, người trông mềm mại hơn trước rất nhiều.

Nhưng ngay sau đó, Trương Mẫn Lộ mạnh mẽ đã trở lại, cô đứng lên, nhìn thẳng vào Diêu Lương:

"Nhưng Diêu Lương, cho dù cậu quan tâm đến nó như thế nào, tôi vẫn sẽ không đồng ý."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.