Mười Lăm Năm

Quyển 2 - Chương 17: Lựa chọn đầu tiên




Bước chân Lương Túc dừng lại, khuôn mặt thiếu niên vẫn ngây ngô như cũ, nhưng đường nét nơi gò má đã dần lộ vẻ cứng rắn trưởng thành, anh cau mày, nắm lấy ống tay áo sờn cũ của Lương Tuyết, giọng nghiêm túc khác thường:

- Lương Tuyết, em nói rõ cho anh, em thật đồng ý rồi?

Lương Tuyết vẫn không ngẩng đầu, nỗ lực duy trì dáng vẻ thờ ơ vô cảm, cố nói hời hợt:

- Hôm nay em đã ký thỏa thuận rồi.

Lương Tuyết trầm mặc hồi lâu, cứng nhắc hỏi:

- Vì tiền?

Lương Tuyết gật đầu, nhưng nhớ ra gì đó, lại lắc đầu.

Lương Túc mặc kệ cô gật hay lắc đầu, đánh một cái lên lưng cô như đang dạy dỗ trẻ con, nghiến răng nghiến lợi, lại sợ đánh đau cô nên chỉ giơ cao đánh khẽ:

- Một năm chỉ hơn 3000 tệ thôi mà, có đáng không? Em có tiền đồ một chút được không, làm chuột à? Mắt chỉ thấy cái mông to...

Trong lòng Lương Tuyết chợt dâng lên nỗi tủi thân không thể nói thành lời____nhiều năm nay, cô luôn như một cây cỏ không người để tâm chăm bón, mặc gió thổi, mặc nắng mưa, vẫn phải cắn răng kiên trì bảo vệ chính mình, liều mạng lớn lên, nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh, nhưng cô cũng là một đứa trẻ, cũng hi vọng có một người lớn có thể để cô dựa vào bất cứ lúc nào.

Cô chưa bao giờ không sao cả, chưa bao giờ mạnh mẽ như người khác mong chờ, cô cũng sẽ thầm đố kỵ, khi ở một mình, cảm xúc u ám trong lòng cô cũng sẽ trào dâng____cô đố kỵ Liễu Dung, đố kỵ Thường Lộ Vận, đố kỵ những cô gái hồn nhiên vô tư cả ngày khóc cười vì những chuyện vặt vãnh không đâu.

Không cam tâm, vì thế giới này bất công đến thế.

Lương Túc thở dài:

- Em... em đúng là... tức chết anh mà____mẹ em thì sao? Lần trước bà ấy gọi em ra mà, không đưa em phí chăm sóc à?

Lương Tuyết gằn từng chữ:

- Em không cần bà ta.

Cô ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, quật cường hất cằm, nhìn chằm chằm người thiếu niên cao hơn cô một đoạn, cắn chặt răng, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rằng không được khóc, không được khóc.

- Em không cần bả, em thà đi ăn xin cũng không cần tiền của bả! Em không có mẹ!

Lương Túc chợt không nói nên lời.

Lương Tuyết nhìn chằm chằm anh một lát, chợt cảm thấy hơi buồn cười___anh chỉ là anh họ của cô, cô gào với anh thì có tác dụng gì?

Kỳ thực cô gào với ai cũng vô dụng, chuyện đi học cấp 3, nên thế nào thì thế nấy, vốn dĩ cô không ngờ mình đậu trường số 1, vốn dĩ đó là một tham vọng xa vời. Lương Tuyết nỗ lực thôi miên chính mình, rằng như vầy rất tốt, ít nhất điểm cao còn có thể được miễn học phí, đây đã là thu hoạch ngoài ý muốn rồi, đã là...

Cô lặng lẽ tiếp tục đi về phía trước, giơ ống tay áo lên lau nước mắt.

- Anh đóng cho em.

Người thiếu niên phía sau chợt nói một câu như vậy, Lương Tuyết quay đầu nhìn anh, hình như nước mắt cô lau không sạch, mặt Lương Túc trở nên mơ hồ, chỉ có thể phân biệt được hai tay anh đút túi quần, mái tóc dài vương trên sống mũi cao tuấn tú.

Thiếu niên khẽ nói:

- Em đến trường số 1 học, anh đóng tiền cho em, không phải tiền cha mẹ anh mà là tiền anh kiếm được, anh vốn định lấy nó mở cái quán nhỏ, có điều em đi học quan trọng hơn, dùng trước đi, mấy thứ đó của anh không cần thiết, qua vài năm rồi tính cũng được.

Lương Tuyết há miệng:

- Anh...

Lương Túc giơ tay ngắt lời cô, thành thạo móc hộp thuốc trong túi ra, ngậm một điếu, lúc anh không cười đùa cợt nhả thì hệt như người lớn, phát âm chậm rãi rõ ràng mang vẻ đắn đo suy nghĩ, giọng đã vỡ hoàn toàn có chút trầm thấp nhưng cơ thể vẫn gầy gò đặc trưng của thiếu niên dù khung xương đã nảy nở.

Trong nháy mắt Lương Tuyết như có ảo giác, cảm giác người anh trai này tuy còm nhom nhưng đôi vai lại rộng như giang cánh.

Anh nói:

- Bỏ lỡ cơ hội này, về sau muốn bù đắp cũng không bù đắp được, anh có ít tiền, đủ cho em đóng học phí năm đầu, đừng nghĩ nhiều, cứ học hành cho tốt, có anh đây, tương lai em có tiền đồ nhớ trả anh là được.

Lương Túc nhả ra làn khói trắng, mỉm cười, vươn ngón tay lau nước mắt trên mặt cô:

- Được rồi, đừng khóc nữa nhóc, có bản lĩnh đánh nhau mà không có bản lĩnh đi học trường số 1 sao? Nhà họ Lương chờ em làm rạng rỡ tổ tông đấy.

Lương Tuyết cuối cùng không nhịn được nữa, trên đường lớn người qua kẻ lại, cô òa khóc.

Cô nhớ khi mình vừa vào tiểu học, vóc dáng chưa phát triển, còn nhỏ con hơn cả Liễu Dung, ăn mặc vừa bẩn vừa rách, bạn bè đều bắt nạt cô, có lần có một nữ sinh trong lớp chỉ vào cô giới thiệu với một đứa trẻ lớp khác ngay trước mặt mọi người rằng:

- Đứa bẩn nhất lớp mình là Lương Tuyết, nó là vua bẩn.

Năm lớp ba, nữ sinh cùng bàn xem cô là nô lệ, sai cô làm này làm nọ, hễ không hài lòng là trút giận lên cô. Nữ sinh đó và nam sinh phía trước cãi nhau, Lương Tuyết chỉ ở bên cạnh mỉm cười liền bị cô ta thẹn quá hóa giận chửi mắng một trận từ đầu tới chân. Cô ta nói cô “có cha sinh không có mẹ dưỡng, là đồ con hoang quái thai, ngay cả mẹ cũng không thèm”.

Gió rét căm căm lời nói lạnh lòng, câu nói ấy đâm trúng chỗ đau của Lương Tuyết, cô không dằn được đáp trả vài câu, cô ta đưa tay tát cô một cái, còn lấy đinh ghim dùng trong tiết thủ công để đâm mạnh vào người cô.

Khi đó “Hoàn Châu cách cách” còn chưa chiếu nhưng bọn trẻ không cần ai hướng dẫn đã tự học được thủ đoạn của Dung ma ma, ngây thơ đến vậy nhưng cũng tàn nhẫn đến vậy.

Sau đó bà nội Lương Tuyết đến tìm nhà trường, khóc lóc om sòm mắng chửi một trận, mắng nữ sinh kia và cả phụ huynh của cô ta không ngóc đầu lên được, giáo viên không thể không đứng ra hòa giải.

Những chuyện này, Lương Tuyết đều nhớ cả.

Không ai có thể quên được vết thương, dù nhạt đến mấy, dù đã trôi qua từ lâu. Theo thời gian, lớp da sẽ dần dần khép lại, sau đó vết thương sẽ lan đến dưới da, đến nơi người khác không nhìn thấy, từ từ, biến cô thành một người hoàn toàn khác.

Một con thú nhỏ dường như mang địch ý với tất cả mọi người, mọi thái độ của cô đều chỉ để tự bảo vệ mình.

Chưa từng có ai nói với cô ba chữ “có tôi đây”.

Lương Túc hơi hoảng, không biết mình nói sai ở đâu mà khiến nước mắt con nhóc này như vỡ đập Tam Hiệp, muốn dừng cũng không dừng được:

- Lương Tuyết? Tiểu Tuyết? Ôi chao, nhóc, anh nói sai gì à? Em đừng khóc được không, người khác đều đang nhìn đấy, tưởng anh bắt nạt em mất... Tổ tông! Anh gọi em là tổ tông luôn nè, đừng khóc nha...

Lương Tuyết nghĩ, Lương Túc đúng là anh ruột của cô.

Không biết qua bao lâu, cô mới miễn cưỡng đè xuống tiếng nghẹn ngào, gắng sức cong môi, lắc đầu, kéo Lương Túc đi dưới ánh mắt kinh ngạc của người khác, nhỏ giọng nói:

- Anh, em nghĩ kỹ rồi, em vẫn đi trường số 8.

Một gã choai choai còn đi học cấp 3 như Lương Túc thì có thủ đoạn kiếm tiền gì? Chẳng qua là giúp người ta chơi game luyện cấp, mua đi bán lại card điện thoại, thỉnh thoảng làm nhân viên phục vụ cho ông chủ quán bar quen biết mà thôi. Anh nhiều bạn bè xấu, trước nay lại luôn mạnh tay hào phóng với bạn, hơi có chút “chủ nghĩa đàn ông” buồn cười, cảm thấy mình đã lớn, không có tiền cũng không muốn nói với cha mẹ, chỉ có thể tự keo kiệt với bản thân.

Anh nhớ tới uy vọng của mình trong đám tiểu huynh đệ, nhớ họ hễ mở miệng là gọi “anh Lương” “anh Lương”, thỉnh thoảng anh cảm thấy mình không gì không làm được.

Nhưng đó đều là giả_____chẳng qua là một kiểu chơi gia đình (1) ở một cấp độ khác mà thôi, anh chưa bao giờ không gì không làm được, em gái thi đậu trường tốt, ngay cả chuyện đương nhiên như đóng tiền cho em gái đi học mà anh cũng không làm được.

(1) Chơi gia đình: trò chơi của trẻ con, trong đó đứa trẻ đóng vai người lớn, thực hiện các hành động của người lớn như đi làm, chăm em bé, nấu ăn, mua bán,... 

Mặt trời mọc mặt trăng lặn, cả thế giới như một bánh xe không nhìn thấy đường biên, đẩy anh đờ đẫn bước đi, đờ đẫn chịu đựng, nhẫn nại.

Lương Túc chưa bao giờ căm hận sự trẻ tuổi và bất lực của mình đến thế.

Liễu Dung trải qua một kỳ nghỉ vô cùng ung dung vui vẻ, mãi đến khi tới trường số 1 báo danh, cô kiểm tra danh sách chỗ chia lớp, rà tới rà lui nhiều lần, tìm được tên mình và tất cả người quen nhưng không nhìn thấy hai chữ “Lương Tuyết” mới ý thức được, mình bị cô ấy gạt.

Cô ngơ ngác đứng đó hồi lâu, như bị một gáo nước lạnh giội vào đầu, mãi đến khi Thường Lộ Vận gọi cô cùng đi tìm lớp, cô mới phản ứng được, Lương Tuyết sẽ không đến.

Liễu Dung dù sao cũng thông minh, gần như lập tức loáng thoáng hiểu được nguyên nhân Lương Tuyết không đến.

Thường Lộ Vận đang kích động vì vẫn có thể học chung lớp với cô, thuận miệng hỏi:

- Cậu thấy Lương Tuyết ở lớp nào không?

Thế mà cô vẫn có thể điềm nhiên trả lời như không có gì:

- Mình không biết, lúc nãy không thấy, có điều trong kỳ nghỉ cô ấy có nói với mình là có thể sẽ đi trường số 8, anh cô ấy ở đó, cậu biết mà, mình không biết cô ấy có tới trường này không nữa.

Thường Lộ Vận ngớ người, không hiểu sao lại có người vì cái lý do cùi “anh cô ấy ở đó” mà từ bỏ trường tốt nhất thành phố đi trường khác.

Liễu Dung cảm thấy mình có lẽ là thiên tài, muốn nói dối chỉ cần há mồm là được, mắt cũng không hề chớp:

- Trường số 1 chúng ta trọng tự nhiên khinh xã hội, nghe nói lên lớp 11 phân ban xong thì ban xã hội rất bị khinh bỉ, năm nào thành tích thi đại học của ban xã hội cũng không xuất sắc như ban tự nhiên, cô ấy nói cô ấy định học văn, có lẽ trường số 1 không thích hợp, hơn nữa trường số 8 lại gần nhà cô ấy, tiện... thêm vào đó là anh trai cô ấy giao thiệp rộng, có thể chiếu cố cô ấy.

Lúc này Thường Lộ Vận mới hơi sáng tỏ:

- Sớm như vậy mà cô ấy đã nghĩ xong học tự nhiên hay học xã hội rồi à?

Liễu Dung cười như không có gì:

- Lương Tuyết nghĩ xa lắm, hoạch định gần như xong hết 20 năm cuộc đời rồi, không theo số đông, xác định rõ mục tiêu.

Thường Lộ Vận gật gù, luôn cảm thấy Lương Tuyết có tư tưởng, không ngờ lại có tư tưởng đến mức này, bèn nhanh chóng dời đề tài qua hướng khác.

Liễu Dung không chú tâm nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đáp lời.

Kỳ thực Lương Tuyết không nói gì với cô cả, Liễu Dung chỉ nghĩ theo tiềm thức, nếu là cô, cô nhất định không mong người khác biết lý do cô bất lực không thể đến trường số 1, không mong người khác thương hại cô sau lưng, cho nên suy bụng ta ra bụng người...

Mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.