Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù

Chương 28




“Hôm nay người muốn gặp là Lý Bích.”

Phương Mộc nghe được cái tên này, mí mắt hơi run lên, lập tức bình tĩnh lại. Lý làmột họ rất thông dụng, lấy Bích làm tên cũng không hiếm thấy, cho nên trên đời này rất nhiều người tên Lý Bích.

Phương Mộc tiếp tục đi theo giáo sư. Một người đồng nghiệp ở bên cạnh hỏi: “Tại sao đột nhiên yêu cầu hợp tác?”

“Lúc năm ba đại học hắn ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, khi tham gia Tech Crunch* nhìn trúng một cái kỹ thuật định vị, sau này thông qua reverse engineering* chế tạo ra một ứng dụng, sau khi về nước cũng không học caolên, lập tức mở công ty đầu tư sử dụng app. Cái app này các cậu có thể đã nghe qua, tên là Huyễn Tưởng.”

(Tech Crunch: là một nhà xuất bản trực tuyến của Mỹ về tin tức công nghệ. Nó báo cáo về hoạt động kinh doanh, tin tức công nghệ, phân tích các xu hướng mớinổi trong công nghệ, và lược tả các doanh nghiệp và sản phẩm công nghệ mới.) Nguồn wiki.

(Reverse Engineering (Kỹ thuật đảo ngược): cũng được gọi là kỹ thuật ngược lại, là quá trình mà theo đó một đối tượng nhân tạo được giải mã để tiết lộ các thiết kế, kiến ​​trúc của nó, hoặc trích xuất kiến ​​thức từ đối tượng; tương tự như nghiêncứu khoa học, khác biệt duy nhất là nghiên cứu khoa học là về một hiện tượng tựnhiên. Kỹ thuật đảo ngược được áp dụng trong các lĩnh vực kỹ thuật cơ khí, kỹthuật điện tử, kỹ nghệ phần mềm, kỹ thuật hóa học, và hệ thống sinh học.) Nguồn wiki.

Phương Mộc nhướng mày: “Huyễn Tưởng là hắn làm?”

Đó là một ứng dụng du lịch rất nổi tiếng gần đây, sau khi sử dụng dù ra nướcngoài du lịch cũng không cần lên kế hoạch, bất luận trong hay ngoài nước, căncứ vào sở thích của khách mà tự động thiết kế hành trình, có thể đặt khách sạn, cũng có thể tìm homestay gần đó, nhà hàng, xe cộ, tất cả đều được lên kếhoạch, ngay cả chi tiêu mua sắm cũng được sắp xếp thỏa đáng, căn bản không cần mang tiền mặt ra ngoài.

Huyễn Tưởng chỉ xuất hiện mới có một năm, thế nhưng người xây dựng appnày đã đạt được giá trị con người tận hai trăm triệu, gần đây còn nghe nói đangchuẩn bị đưa ra thị trường.

Phương Mộc đang tính toán trong lòng. Năm ba ra nước ngoài, không phải bây giờ 23 tuổi sao… Thật trùng hợp.

“Người khởi nghiệp này khá khiêm tốn, cũng vì hợp tác nên tôi mới nhìn tư liệucủa hắn. Cha mẹ đều là phiên dịch, trong nhà cũng khá nhưng không phải là quá giàu, có thể nói là tay trắng xây dựng sự nghiệp. Chúng ta có một kỹ thuậtmà hắn hứng thú, muốn tích hợp kỹ thuật vào ứng dụng của hắn, cho nên mớitìm người bắc cầu.”

… Hả? Phiên dịch.

“Nghe nói cũng từng là học sinh cá biệt, cấp hai không lo học hành, cấp ba mới bắt đầu chuyên tâm, thi tốt nghiệp không tệ nhưng chưa đến loại xuất sắc, aicó thể ngờ tới năm ba có thể làm ra chuyện như thế?”

Phương Mộc cảm thấy mí mắt nhảy không ngừng.

Đồng nghiệp cười nói: “Vẫn là câu nói kia, bây giờ học tập kém cũng có thể làm ông chủ, học giỏi đều làm công cho bọn họ.”

“Người trẻ đầu óc linh học, rất nhạy cảm với cái mới, chúng ta theo không kịp.”Giáo sư đẩy cửa phòng họp: “Đến rồi.”

Cửa từ từ mở ra, Phương Mộc nhìn người thanh niên đang ngồi trước bàn, mộtthân âu phục, đang cúi đầu nghe trợ lý báo cáo gì đó với hắn.

Hắn vừa nhìn thấy có vài người tiến vào, liền vội vàng đứng lên nắm tay chàohỏi giáo sư, trao đổi danh thiếp.

Phương Mộc nhìn hắn, cảm giác không quá chân thực.

Người thanh niên đi về phía anh, vóc người vẫn tiêu chuẩn như sáu năm trước: “Thầy Phương, đã lâu không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.