Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 70: Đi biển




Edit & Beta: Tịnh Hảo

Tháng sáu, cả thành phố bước vào giữa hè nắng chói chang, Cố Vũ La tốt nghiệp mời Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến tham gia.

Đại học D không trang nghiêm giống đại học A, cũng không tao nhã như đại học C, mà hiện ra sự tự nhiên giản dị riêng biệt của khoa khoa học và công nghệ. Trong sân trường có mấy con đường rộng lớn, lầu học khắp nơi đều được bố trí chỉnh tề.

Khoa y nằm ở phía nam của vườn trường, là một trong những khoa được chuyển đến khu trường mới sớm nhất, trải qua ba bốn năm phát triển, đương nhiên đã thành lão làng. Ngoài cổng trường, những học sinh tốt nghiệp mặc cổ áo màu trắng đi đi vào vào.

Lương Yến Thu đã đến, khiêng máy chụp ảnh, đảo quanh Cố Vũ La, thấy Tưởng Tây Trì và Cố Vũ La, cũng chỉ vội vàng lên tiếng chào hỏi, sau đó chụp Cố Vũ La không ngừng, trong miệng không ngừng nói, “Tiểu Cố của anh, thật sự là chụp thế nào cũng đẹp.”

“...”

Chờ nghi thức trao tặng học vị của khoa y kết thúc, Lương Yến Thu lôi kéo mấy người cùng nhau chụp ảnh.

Phương Huỳnh đã sớm bị mặt trời chói chang chiếu đến không có một xíu tinh thần, hoàn toàn không hiểu Lương Yến Thu này vui vẻ là do đâu.

“Lương Yến Thu, bộ cậu chưa tốt nghiệp sao? Sao nhìn cái gì cũng ngạc nhiên.”

“Tớ tốt nghiệp đâu có giống Tiểu Cố tốt nghiệp.”

Phương Huỳnh đã không có tâm tư phối hợp chụp ảnh với Lương Yến Thu, nóng đến đầu óc choáng váng, tránh dưới ô của Tưởng Tây Trì, tựa vào bả vai anh, luôn miệng nói “Nóng quá nóng quá.”

Cố Vũ La cũng ngượng ngùng nhường hai người đi trước đi sau, thấy thời gian không còn nhiều lắm là đến buổi trưa, liền nói, “Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi.”

Cơm trưa có Lương Yến Thu mời khách, mọi người gọi món ăn cũng không chút khách sáo.

Lương Yến Thu nghe nhân viên phục vụ báo tên đồ ăn xong, hỏi: “Có đủ không, hay là thêm hai món?”

Cố Vũ La ngăn cậu lại, “Đừng gọi nữa, lãng phí.”

Lương Yến Thu cười nói: “Hôm nay em tốt nghiệp, vất vả năm năm, gọi nhiều một chút cũng không có lãng phí đâu.”

Phương Huỳnh nhìn hai người bọn họ, “Bây giờ Cố Vũ La đã tốt nghiệp, phải đi làm, cậu cả ngày chơi bời lêu lổng, không biết xấu hổ sao?”

“Xấu hổ cái gì chứ! Nếu một ngày nào đó tớ không không chơi bời lêu lổng nữa, thì làm sao thay quốc gia kéo nguồn nhu cầu trong nước lên được?”

Nói chuyện tào lao đôi câu, Cố Vũ La hỏi chuyện của Vạn Tử Lâm, “Tớ nghe nói cậu nhận vụ án của cậu ấy, muốn giúp cậu ấy khởi tố ly hôn.”

“Ừm.”

Lương Yến Thu xen mồm, “Vạn Tử Lâm là ai?”

“Là bạn học hồi cấp 2 của tụi em.” Cố Vũ La đơn giản giới thiệu cho Lương Yến Thu.

Lương Yến Thu trợn mắt há hốc mồm, “Chưa đến mười bảy tuổi đã sống chung, còn cởi mở hơn cả lão Trì đấy!”

Tưởng Tây Trì: “...”

Cố Vũ La hỏi khi nào thì mở phiên toà.

“Sắp rồi, tháng sau đấy.”

Lương Yến Thu nhất thời hứng thú, “Tụi tớ có thể đi nghe không, đây là lần đầu tiên cậu đường hoàng lên tòa án kiện tụng đấy?”

“Đừng đi.”

“Tại sao? Còn sợ người khác xem à?”

“Căng thẳng.”

Lương Yến Thu nở nụ cười, “Cậu còn có thể căng thẳng?”

Phương Huỳnh trợn trắng mắt.

“Vậy định rồi! Đến lúc đó, tớ, lão Trì còn có Tiểu Cố, chúng ta ba người cùng nhau đi nghe, cổ vũ tinh thần cho cậu.”

“Bớt lại đi, sự tồn tại của cậu sẽ quấy nhiễu trật tự của tòa án.”

“Có thể giăng băng gôn không? Có bị người ta đuổi ra ngoài không?”

Phương Huỳnh: “...”

Khi sắp ăn cơm xong, Lương Yến Thu gọi điện thoại, sau đó hỏi Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh, “Các cậu có sắp xếp gì không?”

Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh liếc nhau, “Không có sắp xếp gì.”

“Không có sắp xếp gì, vậy đi ngắm biển đi.”

Cố Vũ La: “Mặt trời chói chang như vậy, còn đi ngắm biển?”

Lương Yến Thu dỗ nói: “Không có chuyện gì, bờ biển gió lớn mát mẻ.”

Sau đó đi khỏi nhà ăn, đã không biết chiếc xe Mercedes đậu bên ven đường khi nào.

Lương Yến Thu đi qua chiếc xe có mui, nhìn về phía Tưởng Tây Trì, “Lão Trì, thay tớ làm tài xế nhé.”

Tưởng Tây Trì hiếm khi không chèn ép cậu, vòng đến chỗ tay lái mở cửa xe ra.

Xe đi về phía đông, người ở càng thưa thớt, đi được một đoạn đường ngắn cao tốc, phía trước thấp thoáng hiện ra đường chân trời kéo dài.

Cố Vũ La mở cửa sổ, gió mang theo hơi nóng tiến vào cửa sổ, đã có thể nghe thấy tiếng sóng biển gào thét.

Xe giảm tốc độ, dọc theo con đường giáp biển rồi đi tới một đoạn, dừng lại ở khu nghỉ ngơi gần bờ.

Biển đã gần trong gang tấc, nước biển cuốn lấy thành bọt sóng đánh về phía bãi cát, du khách ăn mặc sặc sỡ lui về sau né tránh. Tránh không kịp, bị sóng biển cuốn ngã xuống.

Cố Vũ La nhìn về phía Lương Yến Thu, “Muốn đi xuống chơi không?”

“Không được đi, hoạt động kịch liệt như vậy, lỡ anh muốn đánh rắm thì làm sao?”

Cố Vũ La: “...”

Lương Yến Thu cười nói, “Chúng ta sang đây đi, nghe tiếng sóng biển và gió thổi, ăn chút đồ uống chút bia, nhân tiện thưởng thức cảnh đẹp trên bờ, chẳng phải vô cùng tốt sao.”

“Anh còn mang theo bia?”

“Có mang theo, trong cốp xe, còn có đồ ăn vặt nữa.” Lương Yến Thu chống tay lên lan can, vươn người lên, ngồi xuống lan can, cười nhìn Cố Vũ La, “Em lấy vài chai đến cho mọi người nhé.”

Phương Huỳnh nhìn Cố Vũ La đi đến chiếc xe ở chỗ không xa, quay đầu nhìn Lương Yến Thu, “Căng thẳng sao?”

Lương Yến Thu lại không nói gì, lực chú ý đã sớm không còn ở bên cạnh, ánh mắt nhìn theo Cố Vũ La, nhìn chằm chằm động tác của cô ấy.

Đã thấy cô ấy ấn chìa khóa xe, lập tức đi đến cốp xe.

Cầm lấy, nhấc lên trên, sau đó đột nhiên lui về sau nửa bước, đứng ngây người.

Lương Yến Thu không cầm lòng được nhảy từ lan can xuống, tay đặt vào trong túi áo, nhìn thẳng vào Cố Vũ La. 

Liền thấy cô ấy quay đầu lại, nhìn thẳng vào cậu, cốp xe đầy hoa hồng xinh đẹp, chiếu rọi vào mặt cô ấy đến sáng rực lên.

Lương Yến Thu bỗng nhiên hít sâu một hơi, giơ tay lên làm thành hình cái loa, la lớn với Cố Vũ La, “Cố Vũ La! Gả cho anh nhé!”

Gió làm giọng cậu cuốn vào trong sóng biển.

Tay cậu chống lên lan can, trực tiếp chạy qua, lại la lớn một lần nữa, “Cố Vũ La! Gả cho anh!”

Phương Huỳnh yên lặng nhìn sang, liếc ngang Tưởng Tây Trì đang đứng ở một bên, “Em nói các anh đó, sao ai cũng tầm thường vậy.”

Tưởng Tây Trì cười, “Cho dù có tầm thường hay không, có ích là được rồi.”

Hai người đứng sóng vai với nhau, gió lẳng lặng thổi.

Bên kia, Lương Yến Thu huýt sáo báo hiệu đã thành công.

Thoáng chốc, Lương Yến Thu dẫn Cố Vũ La đi tới, cười hì hì giơ ngón tay của cô ấy lên, là một viên kim cương rất lớn, dưới ánh mặt trời làm hoa mắt người khác.

“Sau này, Tiểu Cố chính là của tớ!”

Phương Huỳnh lườm cậu một cái, “Có chuyện tớ nhịn đã lâu, cậu có thể đổi cách xưng hô không, Tiểu Cố Tiểu Cố, nghe giống như lời dạy bảo của cán bộ lãnh đạo.”

“Cậu biết cái gì!” Lương Yến Thu cầu hôn thành công nên vô cùng vui, nắm ngón tay Cố Vũ La, tỉ mỉ nhìn, giống như cậu là người được cầu hôn.”

Cậu nhịn không được khoe khoang với Tưởng Tây Trì, “Sao hả, lão Trì, nhẫn này lớn không…”

Tưởng Tây Trì: “...”

“...” Cố Vũ La không chịu nổi bước lên phía trước, rút tay ra, “… Được rồi, về nhà lại nhìn nữa.”

Đã lái xe gần một tiếng đến đây, bốn người cũng không định cứ như vậy trở về.

Gần đấy có khách sạn nghỉ ngơi, Lương Yến Thu phát huy truyền thống tốt đẹp rộng rãi hào phóng, vung tay lên đặt hai phòng.

Sau khi vào ở, bốn người cùng đi bờ biển.

Chỉ riêng Lương Yến Thu không thể xuống nước, nhìn một đám ba người trong bọt sóng trắng, nằm trên ghế tựa dưới cây dù chống nắng, uống nước dưa hấu ướp lạnh, không nhịn được than thở.

Buổi tối tự mình đi nướng thịt, cuối cùng Lương Yến Thu cũng có đất dụng võ, đi theo làm phục dịch. Nhưng cậu không ăn bao nhiêu, nướng chín thịt toàn bộ đều để trong dĩa của Cố Vũ La.

Khách sạn làm theo phong cách đường phố Nhật Bản, có suối nước nóng, bốn người đi bộ một hồi, đến mười giờ đêm mới trở về phòng.

Chờ Tưởng Tây Trì tắm rửa xong, Phương Huỳnh cũng đi tắm, khi đi ra phát hiện Tưởng Tây Trì đang ngồi trên cửa sổ ở khách sạn uống bia.

“Sao thế, mượn rượu giải sầu à?”

Tưởng Tây Trì chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Cảnh đêm không tệ.”

Phương Huỳnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, lắc lư hai chân, quay đầu nhìn lại, cười nói, “Em còn tưởng rằng cách sống hoang dâm vô độ của Lương Yến Thu kích thích anh.” 

“Có bao nhiêu bản lĩnh đâu mà đòi làm việc lớn, hơn nữa, khách sạn này cũng không mắc, nếu em thích, lần sau anh sẽ dẫn em tới đây.”

“Không thích.” Phương Huỳnh cười nhìn anh, “Rất kỳ quái, anh nói xem, có phải em đã quen với nghèo từ nhỏ không, sao lại cảm thấy cuộc sống của tư bản chủ nghĩa, không có thú vị lắm?”

Tưởng Tây Trì nở nụ cười.

Bọn họ cũng không phải là người chú trọng vật chất, bình thường chỉ cần có một món thôi cũng đã thấy đầy đủ.

Học làm món mới, mua một hộp trà mới, hoa dành dành ở ban công nở hoa, hay là tìm được một quyển sách hay…

Tất cả thứ này, đã làm cho cuộc sống khắp nơi đều tràn ngập vui vẻ.

Hơn nữa, ở bên cạnh nhau, đã là niềm vui lớn nhất.

“Nhưng mà.” Phương Huỳnh chuyển đề tài, “… Nhiều hoa hồng như vậy, vẫn dễ làm cho người khác nhìn thấy rồi thèm thuồng.”

“Thích?”

“Con gái nào không thích.” Cô thấy Tưởng Tây Trì muốn tỏ thái độ, lại vội nói, “Haizz, anh đừng có lãng phí, tiết kiệm tiền, em tình nguyện chỉ nuôi chó thôi.”

“Nuôi con gì?”

“Có Ngao Tây Tạng nhé? Nhìn khí thế.”

“...”

Phương Huỳnh nhìn thoáng qua trong tay Tưởng Tây Trì, lại nhìn cảnh ngoài cửa sổ, giận dữ nói: “Cảnh đẹp như vậy, đáng tiếc anh không thể uống bia.”

“Lại đây.” Tưởng Tây Trì duỗi tay về phía cô.

Phương Huỳnh không rõ chân tướng, nhưng vẫn làm theo lời anh, vừa mới vươn ngón tay đặt trong tay anh, liền bị dùng sức túm lấy, cơ thể không tự chủ được ngã xuống, chân ngã xuống mặt đất.

Tưởng Tây Trì lách người qua, một tay chống trên cửa sổ, một tay đặt trên lưng cô, cúi đầu hôn xuống.

Trong miệng anh có mùi bia, hơi đắng.

Ngoài cửa sổ phảng phát có tiếng sóng biển, từng trận càng ngày càng cao hơn.

Sau khi chấm dứt, Phương Huỳnh nằm trên sofa gần cửa sổ, mệt đến không nói ra lời.

Vươn chân, nhẹ nhàng đạp Tưởng Tây Trì một cái, “Này, anh nói xem bây giờ Lương Yến Thu bọn họ đang làm gì.”

“Còn có thể làm gì?”

“... Ơ, anh quá lưu manh.”

“...” Tưởng Tây Trì vô tội, “Anh có nói gì sao?”

“Không có.” Phương Huỳnh cười hì hì nhìn anh, “Chuyện không nên nói cũng đã nói, vừa rồi anh đã nói hết rồi.”

Sau đó, cô thấy Tưởng Tây Trì đỏ hết cả tai đến cổ.

Càng thêm không nhịn được chọc anh: “Không phải lúc nãy còn dám nói sao? Bây giờ ngượng ngùng?”

Tưởng Tây Trì nâng tay che miệng cô, “... Câm miệng.”

Cô cười khanh khách, hơi thở phảng phất trong lòng bàn tay, mang theo một trận ngứa ngáy.

Anh bất đắc dĩ buông lỏng tay ra, cúi đầu, ôn nhu hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.