Có lẽ vì có cùng một bí mật, qua mắt thường, rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Thẩm Triều Dữ có vẻ tốt hơn nhiều so với trước đây.Lúc này cô đang ôm bài thi ra khỏi phòng giáo viên, khi đi ngang qua cầu thang, vừa lúc gặp được Thẩm Triều Dữ đang từ dưới lầu đi lên.
“Thời Vũ.”
Thời Vũ dừng lại, cô quay đầu lại nhìn anh đang bước lên cầu thang đi tới trước mặt cô, trên tay anh cầm một chai nước và một chai sữa chua, anh đặt sữa chua lên chồng bài thi cô đang ôm rồi nói:"Chiều nay tan học nhớ chờ tớ một chút."
Thời Vũ liếc nhìn chai sữa chua trên bài thi, nó vẫn là vị dâu tây như thường lệ.
Cô nhìn Thẩm Triều Dữ, gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Anh cười cười, cầm lấy nước đi về hướng lớp học của mình, Thời Vũ nhìn bóng lưng anh rời đi, cô rũ mắt cũng đi về phía lớp học của mình, nhưng đi được hai bước, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn về phương hướng ban nãy, không ngờ khi quay người lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Anh giơ tay lên, hào phóng vẫy tay với cô, Thời Vũ giả vờ bình tĩnh quay đầu lại, cô bước đi bình thường nhưng tai đã bắt đầu đỏ lên.
Trở lại lớp, cô đem bài thi phát xong cho các bạn học, cầm lấy chai sữa chua vị dâu quay trở về chỗ ngồi của mình, Tô Vụ xoay người lại, tỏ rỏ như cô ấy đã hiểu, nhướng mày tò mò hỏi: "Ồ, đây là nở hoa rồi sao?"
Thời Vũ thắc mắc: "Cái gì nở hoa?"
Tô Vụ nhìn chai sữa chua ở trên bàn và cười một cách khó hiểu.
Lúc này cô mới hiểu ý của Tô Vụ: "Không phải, cái này là của Thẩm Triều Dữ, cậu ấy vừa mới cho tớ."
Tô Vụ thở dài: "Tớ đoán cái này có được là do mấy nữ sinh hâm mộ hoặc mấy chị lớp trên đưa cho cậu ta. Thương hiệu này không giống như thương hiệu mà cậu ta thường mua chút nào."
Thời Vũ bấm ngón tay, đem sữa chua bỏ vào trong hộc bàn, trầm giọng trả lời: "Chắc là vậy."
Tô Vụ thấy không hóng được bát quái, cô quay lại tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình, Thời Vũ cúi đầu nhìn chai sữa chua dâu tây đặt bên mép, sự vui sướng khi gặp được anh ban nãy nguội lạnh ngay lập tức.
Bất quá, buổi chiều sau khi tan học, anh vẫn ở lại đợi cô, Tô Vụ mấy ngày nay đều phải về nhà với mẹ, sau khi tan học liền vẫy tay chào cô rời đi trước.
Thời Vũ chậm chạp thu dọn đồ đạc của mình, chờ đến khi các bạn học đã gần rời đi hết, điện thoại cô đặt ở trên mặt bàn mới rung lên, cô nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Thẩm Triều Dữ.
【Szy: Cậu thu dọn xong chưa? Tớ đang ở dưới lầu chờ cậu. 】
Thời Vũ nhanh chóng nói được, xách túi bước nhanh xuống lầu.
Thứ sáu tuần này, ngoại trừ lớp 11 và 12 còn học thì không còn lớp khác, Thời Vũ vừa xuống lầu liền nhìn thấy anh đang dựa vào tường, vai đeo một chiếc túi cúi đầu nhìn xuống điện thoại của mình.
Cô nhanh chóng đi xuống lầu, Thẩm Triều Dữ nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn sang, thấy cô đang đi về phía mình, anh đứng thẳng dậy, nhét điện thoại vào túi, đợi cô đi tới mới nói: “Làm phiền cậu một chuyện."
Thời Vũ có chút ngoài ý muốn, cô hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày cô thật sự sẽ giúp anh làm gì đó.
Thấy cô sửng sốt, anh nghiêng đầu gọi tên cô: "Thời Vũ?"
Thời Vũ phục hồi tinh thần lại, cô nhanh chóng nói: "Cậu nói đi, tớ nhất định sẽ giúp cậu!"
Đôi mắt cô gái tròn xoe, giọng điệu khi nói ra điều này vô cùng kiên định, tựa như chỉ cần anh mở miệng, cô sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa.
Thẩm Triều Dữ khẽ cười một tiếng,anh cởi chiếc túi trên vai ra đưa cho cô: "Làm phiền cậu mang túi về giúp tớ, hai ngày này tớ muốn đi câu lạc bộ."
Anh luôn đặt túi ở đó và thường xuyên quên lấy, sau này dứt khoát đưa cho Chu Yến Tư đem luôn về nhà cậu ta,đợi đến khi đi học thì mang cùng.
Nhưng gần đây Chu Yến Tư phải bận cho việc chuẩn bị thi Olympic Toán, trùng hợp là, Thời Vũ đã biết bí mật của anh.
Thời Vũ vươn tay cầm lấy túi nghe anh tiếp tục nói: "Nó hơi nặng nên phải làm phiền cậu rồi."
Thời Vũ lắc lắc đầu: "Không sao, không phiền đâu."
Xác thật nó cũng không quá nặng, cô giương mắt nhìn anh, hỏi: "Vậy có cần thứ hai tớ mang luôn nó đến trường luôn không?"
Thẩm Triều Dữ phục hồi tinh thần lại: "Không cần đâu, trở về tớ sẽ lên gác lấy như vậy có tiện không?"
"Được." Thời Vũ đồng ý.
Vừa vặn, điện thoại di động của Thẩm Triều Dữ vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nói với cô: “Mau quay về đi, tớ cũng phải đi đây, hẹn gặp lại.”
Thời Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Hẹn gặp lại."
Thẩm Triều Dữ lại nhìn cô, không biết nghĩ tới điều gì, hai mắt anh cười cong cong, cũng không nói gì, xoay người đi về phía bãi xe khuôn viên trường.
Thời Vũ ôm túi chậm rãi đi về phía trạm xe buýt, vừa vặn xe buýt vừa đến trạm dừng. Cô đi lên xe buýt, bởi vì đã muộn, trên chiếc xe buýt lúc này có rất nhiều ghế trống, cô ngồi xuống bên cửa sổ rồi mở cửa, gió thổi vào người cô,đem cái nóng chậm rãi thổi bay.
Thời tiết đang nóng dần lên từng ngày, đồng nghĩa với việc mùa hè đã bắt đầu đến.
Khi xe buýt dừng đèn đỏ, Thời Vũ cúi đầu lục lọi tai nghe trong túi, đột nhiên cô nghe thấy có người gõ cửa kính, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Triều Dữ đang dừng xe bên cạnh xe buýt.
Cô ngạc nhiên nhìn người ngoài cửa, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Triều Dữ đã giơ cây kem đến khung cửa sổ, Thời Vũ vội vàng nhận lấy, đang muốn nói cảm ơn, Thẩm Triều Dữ đã ngậm một cây khác, đạp xe quẹo sang phải.
Thời Vũ nhìn mái tóc dày của anh tự do bay trong không trung, các góc áo cũng bị gió làm tung bay, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy được một phần nhỏ của vòng eo rắn chắc gầy guộc kia.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của anh trong tầm mắt, Thời Vũ mới cúi đầu nhìn kem vị dâu tây trong tay, cái vừa rồi trong miệng Thẩm Triều Dữ hình như cũng cùng hương vị.
Cái này không phải các chị lớp trên hay bạn nữ khác đưa cho anh, sữa chua buổi sáng cũng vậy.
Bản thân Thời Vũ cũng không phát hiện khoé miệng cô đang khẽ nhếch lên, cô xé giấy, há miệng cắn một miếng.
Ừm.
Thật ngọt.
*
>>
"Xin chào, cho em một ly trà sữa truyền thống và một ly trà dâu tây."
Thời Vũ đang dùng dao cắt một chiếc bánh pudding mới làm, khi nghe thấy giọng nói, cô quay đầu lại nhìn, Thẩm Triều Dữ khẽ nhún vai với cô.
Một chị đồng nghiệp đã order cho anh và giúp anh làm thức uống.
Thẩm Triều Dữ im lặng đứng trước quầy, thấy cô đang nhìn anh chằm chằm, anh giơ ngón tay chỉ vào chiếc bánh pudding trong tay cô.
Thời Vũ lấy lại tinh thần, vành tai cô ửng đỏ, cô khẽ cắn môi dưới, tiếp tục làm việc trong tay.
Cắt pudding không mất nhiều thời gian, sau khi hoàn tất và đặt bánh lại vào trong tủ lạnh, thức uống của Thẩm Triều Dữ cũng được làm xong.
"Ly này giúp em đưa cho cậu ấy." Thẩm Triều Dữ chỉ chỉ Thời Vũ, sau đó cầm ly trà dâu tây chuẩn bị rời đi, Thời Vũ nghe vậy chớp chớp mắt, đi đến trước quầy nói: "Cậu mang nó về uống đi."
"Một mình tớ cũng không uống được nhiều như vậy." Anh lấy ống hút cắm vào ly rồi hút một hơi, hỏi: "Ba mẹ tớ họ vẫn ở nhà chứ?"
Thời Vũ lắc đầu: "Dì Lương và Chú Thẩm đã ra ngoài từ sớm,túi của cậu tớ để trong phòng, hay cậu tự lên đó lấy?"
Thẩm Triều Dữ nhìn cô, vì công việc nên tóc cô phải buộc thành đuôi ngựa cao,trông cô khá năng động và sạch sẽ, ma xui quỷ khiến lại nói một câu khá kỳ lạ: "Tóc đuôi ngựa cao nhìn đẹp."
"Hả?" Thời Vũ không hiểu chuyện gì, Thẩm Triều Dữ lại nói: "Không vội, chờ cậu tan làm tớ sẽ đến lấy."
Thẩm Triều Dữ liếc nhìn đồng hồ: "Tớ đi trước đây, gặp lại sau."
"Được, lát nữa gặp." Thời Vũ nhìn anh ra khỏi quán trà sữa, một chị đồng nghiệp đi tới bát quái nói: "Thời Vũ, đây là bạn trai của em sao?"
"Không phải." Thời Vũ cầm lấy ống hút cắm vào ly trà sữa anh cho cô, giải thích: "Là......bạn bè bình thường thôi ạ."
Dáng vẻ chị đồng nghiệp như không tin: "Phải không? Nhìn bộ dáng này của em, xem ra không chỉ đơn giản là bạn bè nha."
"Thật sự em và cậu ấy chỉ là bạn." Thời Vũ cố gắng giải thích: "Em còn phải nấu trân châu, em đi vào trong chuẩn bị trước đây."
Nói xong cô liền đi vào bên trong, mọi người biết cô gái nhỏ thẹn thùng, trộm cười một chút rồi thôi.
Chiều nay ca trực chỉ có vài người, cô cũng không cần lo lắng ai sẽ đi vào đây.
Thời Vũ nấu trân châu, một bên quấy một bên không nhịn được nhìn ly trà sữa kia.
Cô đối với Thẩm Triều Dữ chỉ...... đơn giản là bạn bè thôi sao.
Hình như không phải.
Cô thích Thẩm Triều Dữ?
Thời Vũ như được ai đó khai sáng
sau một thời gian dài mê mang.
Đúng vậy.
Cô thích Thẩm Triều Dữ.
Nhìn thấy anh, tim cô sẽ không chịu được mà đập mạnh, cũng sẽ cảm thấy mất mát và tự ti khi hai người ở cùng nhau.
Hóa ra là vì cô thích anh.
Nhưng ai sẽ không thích Thẩm Triều Dữ chứ?
Chẳng ai lại không rung động trước một chàng trai tỏa nắng như vậy.
"Ding——"
Âm thanh của nút hẹn giờ làm cô hoàn hồn trở lại, cô cuống cuồng ấn tắt máy, dùng máy trộn khuấy đều những viên trân châu rồi nhấn cài đặt lại thời gian hẹn giờ.
Cô cầm ly trà sữa nhấp thêm một ngụm, nhưng nếu cô thích thì sao?
Cô sẽ không có gì ngoài tình yêu.
Mà thứ Thẩm Triều Dữ không thiếu nhất, chính là được yêu thích.
Thời Vũ lãnh tiền lương sau khi kết thúc ca làm, ở bên ngoài mua cơm xong mới trở về, chờ đến khi về đến nhà, cô mới cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Triều Dữ.
Bên kia nhanh chóng trả lời lại, một lúc sau, cửa phòng cô có tiếng gõ cửa, Thẩm Triều Dữ đã đến.
Thời Vũ đi vào không có đóng cửa,khi cô quay đầu lại nhìn, Thẩm Triều Dữ đã thay một cái áo phông trắng cùng quần đen, tóc anh còn ướt, hình như là mới vừa gội đầu.
Anh không có ý định đi vào, vì vậy đứng ở cửa nói lớn: "Thời Vũ, làm phiền cậu mang nó ra giúp tớ."
Thời Vũ nói được, cô đi đến lấy chiếc túi vẫn luôn đặt trên bàn.
Sau khi đi đến cửa và đưa nó cho anh anh mới nói: "Cảm ơn."
Cô lắc đầu: "Không có gì."
Thẩm Triều Dữ nhìn cô hai lần,sau đó nói: "Nhìn có vẻ cậu không ổn lắm?"
Anh hơi hơi cúi người xuống, mắt nhìn cô chằm chằm, lẩm bẩm nói: "Nhưng thoạt nhìn không giống như người bị bệnh."
Thời Vũ bị giật mình bởi sự tiếp xúc đột ngột này, cô đứng cứng đơ và bất động, chỉ có thể để mặc anh nhìn chằm chằm vào mình.
Nếu Thẩm Triều Dữ đến gần hơn, có lẽ anh có thể nghe thấy được tiếng tim đập sắp xuyên thủng lồng ngực cô.
Cũng may anh rất nhanh liền đứng dậy, tùy ý khoác túi lên vai, nói: "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cậu có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho tớ bất cứ lúc nào."
Nói xong, anh xoay người chuẩn bị đi xuống lầu.
Thời Vũ nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên gọi lại: "Thẩm Triều Dữ."
Thẩm Triều Dữ đứng yên trên bậc thang, nghe cô gọi thì xoay người lại đây, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
Thời Vũ bị anh nhìn chằm chằm như vậy đột nhiên không biết nói gì, kỳ thật cô cũng không có gì muốn nói, nhưng chính là rất muốn gọi anh lại.
Cuối cùng, cô cố hết sức nở một nụ cười: “Cảm ơn vì trà sữa, rất ngon.”
Thẩm Triều Dữ khẽ nhướng mày: "Không cần khách sáo."
Anh xoay người, lại nghĩ tới điều gì, lại lần nữa đứng yên xoay đầu về phía cô nói: "Thời Vũ, giữa bạn bè không cần phải khách sáo như vậy."
Khi cô phản ứng lại, Thẩm Triều Dữ đã không còn thấy bóng dáng.
Bạn bè.
Cô lẩm bẩm lặp lại mấy lần.
Cô và Thẩm Triều Dữ, là bạn bè.