Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 10: Em sẽ ở bên anh




Rốt cuộc thì cô vẫn động lòng trước người đàn ông này, cho dù đó là việc trước giờ cô luôn cố gắng né tránh.

Khi Thư Quân vội vã đến khu biệt thự, người mở cửa cho cô là một cô gái trẻ tuổi.

Đối phương tự giới thiệu mình là trợ lý của Châu Tử Hoành, họ Trần. Cô để Thư Quân vào nhà rồi chỉ tay lên lầu: "Châu Tổng đang ở trong phòng, ngày mai tôi lại đến". Lời ít ý nhiều, không hề có ý gì thăm dò cả.

Thư Quân gật gật đầu nhưng trước khi lên lầu không khỏi xác nhận: "Anh ấy không nói rõ trong điện thoại. Hiện giờ anh ấy không sao chứ?".

Động tác của Trần Mẫn Chi khẽ ngưng lại, biểu cảm hơi phức tạp: "Tạm thời không có trở ngại gì lớn, nhưng mà cần có người chăm sóc". Trần Mẫn Chi nói với cô bằng ánh mắt rằng trách nhiệm này kể từ giây phút này sẽ do cô thay thế.

Trần Mẫn Chi đi khỏi, cả gian phòng tĩnh lặng khác thường. Thư Quân cũng chẳng biết mình rốt cuộc đã đẩy cánh cửa trên lầu hai với một tâm trạng như thế nào nữa.

Chỉ thấy Châu Tử Hoành nằm trên giường, dường như đang ngủ say.

Cô không chắc chắn vì thế cất bước nhẹ nhàng theo bản năng, đến khi tiến sát đến bên giường mới phát hiện ra anh quả thật đã nhắm nghiền mắt. Cô lướt nhìn nhanh một lượt cũng chẳng thấy vết thương nào hiện rõ trên thân thể anh. Chỉ thấy cánh tay rũ xuống bên mép giường, điện thoại di động vẫn nắm trong tay. Tư thế ngủ thế này rõ ràng là rất khó chịu, bởi lẽ chân mày của anh khẽ chau lại. Cô xoay người, muốn rút chiếc điện thoại ra, kết quả chạm vào người anh, anh liền tỉnh giấc.

Đôi mắt Châu Tử Hoành mở ra, chân mày càng chau lại.

Cô chỉ ngẩn người ra, mơ hồ cảm nhận như có điều gì không phải.

Ánh mắt anh hướng về phía cô, dường như mất tập trung. Đôi mắt sâu thẳm tựa như chòm sao, lúc này đây lại khác thường, dường như bị áng mây che khuất bao phủ không chút ánh sáng nào có thể len lỏi vào được. Anh nhìn về phía cô nhưng rõ ràng không trông thấy cô.

Thư Quân cứ thế đứng chết trân tại chỗ, chẳng rõ là cảm giác gì, cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo mơ hồ, cổ họng nóng ran, khát khô tựa như vừa gắng gượng nuốt phải than đá, ngọn lửa đang dần thiêu đốt cổ họng và lục phủ ngũ tạng của cô.

Cô nghe thấy anh hỏi: "...Ai vậy?".

Giọng điệu quen thuộc như thế, kèm theo sự cảnh giác và hoài nghi cô chưa từng gặp.

Cô khẽ ho một tiếng, rồi mới do dự mở miệng nói: "Mắt anh bị sao vậy?".

Nhận ra cô, biểu cảm Châu Tử Hoành rõ ràng thoải mái hơn. Anh ngồi dậy, tựa vào đầu giường, thần sắc còn điềm đạm hơn cả Thư Quân nữa.

"Tạm thời không nhìn thấy gì." Anh nói rồi lại chìa tay ra về phía cô: "Lại đây đi".

Mặc áo ngủ, trông anh dường như gầy đi nhiều so với trước khi đi công tác. Lúc này cô mới để ý thấy mái tóc anh đã cắt rất ngắn, xem chừng nhìn không quen mắt nhưng cũng chẳng khó coi chút nào, trái lại còn toát lên vẻ điển trai gần như rõ nét trên gương mặt.

Cô vẫn hơi do dự, chẳng ngờ được rằng lại có tình huống thế này, trong cuộc điện thoại trước đó anh chẳng nói gì cả, vừa rồi trợ lý Trần cũng không nói rõ. Vì thế mà không kịp phản ứng, đầu óc ong ong chỉ nhớ đến những từ ngữ mấu chốt đáng sợ.

Mắt anh có vấn đề.

Anh không nhìn thấy nữa.

"...Tại sao lại như vậy chứ?" Đắn đo một hồi, cuối cùng cô nắm chặt lấy tay anh.

Giọng điệu cô rất cẩn thận, động tác cũng nhẹ nhàng, khác nhiều so với dáng vẻ thường ngày. Việc này khiến Châu Tử Hoành nhoẻn nụ cười: "Em sợ gì vậy?".

"Gì cơ?" Cô ngây người ra.

Anh giải thích: "Lúc ra sân bay thì gặp tai nạn giao thông, bác sĩ nói máu tụ đè lên dây thần kinh mắt, phải sau một thời gian mới có thể hồi phục lại thị lực". Cánh tay khẽ dùng sức kéo cô lại gần, tiện tay sờ lên khuôn mặt cô, nói nửa đùa nửa nuối tiếc: "Ngày thường em không chịu cho anh xem khuôn mặt xinh đẹp của em, để đến mức bây giờ anh nhớ rõ nhất chính là dáng vẻ mỗi khi em tức giận".

Không biết còn có bao nhiêu người giống anh thế này nữa, mắt đã không nhìn thấy gì rồi mà còn có thể nói đùa được. Thư Quân mím chặt môi, nhìn anh một lúc lâu mới nói: "Được thôi, trước đây coi như em sai rồi".

Nếu đổi lại thường ngày thì cô tuyệt đối không nhận lỗi như thế này. Thế nên ngay cả Châu Tử Hoành cũng sững người, lông mày nhướng lên: "Em đang tội nghiệp anh đúng không?".

Cô không nói gì.

Trên thực tế, cô cũng chẳng biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Chỉ là đối diện với anh thế này, cô thật sự chẳng có cách nào khác, cũng chẳng còn tâm trí mà tranh luận, kháng cự như thường ngày nữa.

"Đây là tình thương hại mờ ám hay là biểu hiện tràn đầy tình mẫu tử đây?" Giọng điệu Châu Tử Hoành nhận không ra là cảm xúc gì, chỉ dừng trong giây lát mới nói như có ý trêu đùa: "Nhưng thế này cũng hay, hiếm khi em dịu dàng vâng lời đến vậy".

Anh rời khỏi bàn tay cô, bắt đầu ra yêu cầu đầu tiên: "Anh hơi đói, có thể làm chút gì ăn không?".

Thư Quân vốn không suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý: "Vậy để em xuống nhà xem thử".

Thế nhưng thực tế chứng minh rằng, đó chỉ là bước khởi đầu mà thôi. Một thời gian sau đó, Châu Tử Hoành lợi dụng điểm yếu tâm lý yếu đuối của cô, dặn dò cô làm việc này làm việc kia, sai bảo cô vô cùng thuận tiện.

"Anh xảy ra chuyện mà một mình ở đây, người nhà anh sao lại yên tâm được chứ?" Cô hỏi.

Châu Tử Hoành vừa uống trà vừa trả lời cô: "Anh đã nói với họ rằng anh có thuê một người giúp việc vừa trách nhiệm vừa là hàng đẹp, giá cả phải chăng!".

Cô không chịu được giằng tách trà lại, dập tắt cơn xúc động của anh, rồi nói: "Nhưng em cũng có lúc bận, nếu như hàng ngày không thể đến được, đến lúc đó một mình anh tính sao?".

"Chẳng phải còn có trợ lý sao?"

Trợ lý mà làm gì chứ? Thư Quân ngấm ngầm nghi ngờ lời anh nói. Mấy ngày nay mỗi lần cô đến đều không thấy bóng dáng trợ lý Trần. Cô nghĩ trong lòng Châu Tử Hoành đen tối, chỉ muốn một mình cô làm nô lệ, vì thế chưa bao giờ chịu gọi người khác.

Nhưng cô rốt cuộc không tránh khỏi lo lắng cho anh, đặc biệt là những lúc anh ở nhà một mình, bất luận là làm việc gì cũng không tiện, ngay cả đứng dậy đi vài ba bước cũng chậm chạp, mò mẫm.

Lúc đầu cô cũng chẳng để tâm, bởi lẽ chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Đặc biệt là trong tình trạng anh hiện nay. Mãi đến một buổi tối anh trượt chân ngã trong nhà tắm, lưng đập vào bồn rửa mặt, bầm tím. Lúc đó cô mới giật mình, bởi lẽ gương mặt anh trắng bệch, nằm sấp trên giường hồi lâu không cử động. Từ đó trở đi, cô không dám để anh một mình đi tắm nữa, thậm chí đi đâu trong nhà cũng nhất định theo sát anh.

Còn anh dường như đột nhiên bắt đầu dựa dẫm vào cô.

Dù vẫn là phong thái tùy tiện lười nhác thường ngày, ngoài miệng thì vẫn chiếm ưu thế hơn người nhưng trong cuộc sống thì anh hoàn toàn dựa dẫm vào sự chăm sóc của cô.

Anh chê tài nghệ bếp núc của cô nhưng vẫn chau mày ăn cho hết thức ăn.

Lúc ngồi ghế sofa xem tin tức nhất định phải nắm lấy tay cô.

Tuy là coi cô như bảo mẫu nhưng nếu cô đi siêu thị quá lâu thì anh thậm chí sẽ nổi giận tam bành.

...

Thư Quân cảm thấy anh dường như đột nhiên biến thành người khác, đột nhiên trở thành đứa trẻ, rất khó chăm sóc nhưng lại chẳng thể nào giận đến mức hạ quyết tâm bỏ mặc được.

Chăm sóc anh gần như là trách nhiệm của cô. Dường như đó là việc cô phải làm, trách nhiệm của bản thân không thể đùn đẩy được. Thời gian này, cô dường như quên khuấy đi việc nhắc nhở bản thân luôn ghi nhớ về mối quan hệ giữa hai người.

Mối quan hệ có lẽ chỉ đơn thuần về thể xác.

Nicole sau khi cưới tính khí có phần thay đổi, tuy là không đến mức dịu dàng hòa thuận nhưng rõ ràng là thông cảm hơn trước nhiều. Thời gian này Thư Quân chạy hai đầu việc công ty và việc nhà, cô ta cũng chẳng hỏi thăm can thiệp quá nhiều. Ngược lại, khi Thư Quân phản ánh gặp phải khó khăn, cô điều chỉnh sắp xếp lịch làm việc hàng ngày tinh tế, hiệu quả giúp Thư Quân có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi hơn nữa. Vì lẽ đó Thư Quân vô cùng cảm kích, Nicole mặt không biến sắc nhìn cô nói: "Chị khoan dung độ lượng với em cũng chỉ hy vọng những tháng ngày sau này có thể đạt được nhiều hồi báo tốt đẹp hơn nữa".

"Em sẽ cố gắng." Đây là thái độ chủ động và tích cực đầu tiên của Thư Quân.

Do buổi chiều không có việc gì, buổi trưa Thư Quân mua một số thức ăn mang về, mỗi ngày đều tiếp đãi dạ dày của Châu Tử Hoành bằng tài nghệ nấu ăn của mình. Thật ra cô cảm thấy cũng tạm ổn.

Kết quả không ngờ là, trợ lý Trần hôm nay cũng có mặt ôm cả mớ chứng từ đặt trên chiếc bàn tròn bên ban công, đọc từng bản chứng từ cho Châu Tử Hoành nghe.

Ánh mặt trời giữa trưa ấm áp chan hòa, Châu Tử Hoành mắt nhắm dựa vào sofa. Anh chỉ khoác chiếc áo ở nhà bình thường nhưng phong thái nho nhã cao quý, gương mặt điển trai trầm lặng tựa như lớp viền vàng mềm mại.

Nếu như anh không mở miệng nhất định vô cùng giống với hoàng tử trong truyện cổ tích, nhưng giọng nói của anh lại mạnh mẽ, dứt khoát vẫn thường ngắt lời trợ lý Trần ở những chỗ thích hợp sau đó mới đưa ra kết luận và quyết sách của mình.

Ngữ khí của anh cũng tựa như quyết định của anh đầy quả quyết không đắn đo thay đổi.

Thư Quân dừng bước ở cửa phòng ngủ, đối mặt với tình cảnh này cô đột nhiên hoang mang. Kỳ thực trong tay cô đang cầm thức ăn mua ngoài, vốn định cùng ăn bữa trưa với Châu Tử Hoành thế nhưng lúc này đây cô đột nhiên suy nghĩ mình đang làm gì vậy?

Trong khoảng thời gian Châu Tử Hoành không nhìn thấy gì, cô và anh rất giống đôi tình nhân chính thức. Trong lúc vô tình, họ lại bắt đầu cuộc sống thử của đôi tình nhân.

Bởi lẽ anh lệ thuộc và cần có cô, vì thế mà cô tạm thời quên đi anh là Châu Tử Hoành. Cô chỉ coi anh như người đàn ông bình thường, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh.

Thế nhưng, thật sự chỉ có thế thôi ư...

Mớ chứng từ chất cao như ngọn núi nhỏ, dáng hình và trang phục công sở điêu luyện và cả lời lẽ rõ ràng mạch lạc của trợ lý Trần dường như bỗng chốc khiến Thư Quân thức tỉnh.

Cô đứng ngay cửa ra vào, nhất thời không cử động, nhưng chính vào lúc đó Châu Tử Hoành quay đầu lại. Anh vốn rất tập trung lắng nghe lúc này hướng ánh nhìn về phía cánh cửa gọi một tiếng: "Thư Quân?".

Trần Mẫn Chi lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Thư Quân. Cô hơi kinh ngạc về sự nhạy cảm của Châu Tử Hoành, nhưng lại chẳng nói lời nào chỉ đứng dậy xin phép ra về.

Châu Tử Hoành gật đầu: "Những chứng từ còn lại chiều nay sẽ xử lý".

Trần Mẫn Chi bước đến trước mặt Thư Quân, chào hỏi cô, rút trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho Thư Quân: "Ở đây có số điện thoại của bác sĩ đến khám lại cho Châu Tổng vào ngày mai".

Thư Quân nhận lấy, chỉ nghe thấy giọng nói cười nhạt của Châu Tử Hoành bên ban công: "Em không nhắc anh cũng quên mất".

"Ngày mai em dẫn anh đi." Thư Quân nói.

Ngày hôm sau Châu Tử Hoành đợi ở phòng khám bệnh viện rất lâu, sau đó bước ra sắc mặt sa sầm.

Kỳ thực lúc đó Thư Quân cũng ở bên cạnh, theo lời bác sĩ nói, tình trạng phục hồi của anh không lý tưởng như dự kiến. Cục máu quá to vì thế mà trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tan ra được, liều thuốc bổ trợ cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

Sau khi về nhà cô đề nghị: "Anh có suy nghĩ đến việc dọn về sống chung với người nhà không?".

Kỳ thực cô chỉ là có ý tốt, cảm thấy mình chẳng thể nào chăm sóc chu đáo anh, cho dù là bữa ăn bình thường nhất cũng chẳng thể nào đạt yêu cầu của anh.

Thế nhưng lời vừa dứt liền nghe thấy tiếng ồ của Châu Tử Hoành, dường như là cười lạnh, thần sắc còn lạnh lùng hơn cả lúc trong bệnh viện: "Nếu em bận, không cần thiết phải ngày ngày đến đây đâu". Nói xong liền đứng dậy khỏi sofa, lọ mọ đi lên lầu.

Cảm giác khó chịu này còn kéo dài mãi đến tối.

Lúc ăn xong cơm, Thư Quân bưng đồ lên lầu, kết quả phát hiện ra cửa phòng ngủ đã khóa lại. Cô gõ cửa một hồi cũng chẳng có hồi âm, cuối cùng đành phải lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa.

Cửa kính mở toang, Châu Tử Hoành đứng bên cửa sổ, luồng gió lạnh cuốn tung rèm cửa ren trắng tựa như những cơn sóng cuồn cuộn, còn anh lại đứng nghiêm trang như tượng.

Cô đi hai bước rồi lại bất giác dừng lại, cứ thế lặng lẽ nhìn bóng dáng anh từ phía sau.

Trước đây cô luôn cảm thấy anh chẳng có gì là không làm được cả, bất luận bông đùa hay lạnh lùng thì trên người anh luôn toát lên khí chất có thể chống cự lại mọi tình hình bất cứ lúc nào.

Không giống như hôm nay.

Cô nhìn bóng dáng anh trầm lặng, lạnh lẽo mà cô độc. Lúc này đây toàn thân anh toát ra hơi thở nhưng lại khiến cô cảm thấy xa lạ.

Thật ra anh gầy đi rất nhiều tựa như bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ không chút cử động. Cô đứng tại đó, phải gắng sức lắm mới kìm nén được nỗi xúc động muốn chạy ngay lại ôm anh vào lòng.

Luồng gió cửa phòng và ngoài cửa sổ lướt ngang đan chéo vào nhau, gào thét mà lướt qua. Dường như trầm mặc rất lâu, cuối cùng cô mới mở miệng nói: "Ăn cơm thôi".

Anh không trả lời, xem như cô không tồn tại.

Cô lại nói: "Thật ra em chỉ cảm thấy mình chăm sóc anh không tốt. Anh thấy đó, tài nghệ nấu ăn của em kém cỏi vậy. Nếu anh không muốn chuyển đi, vậy thì bọn mình mời một người biết nấu ăn đến giúp".

Vốn dĩ trước khi tiến vào cửa, cô cũng chẳng muốn giải thích với anh những dự định ban đầu của mình. Vì thế sau khi nói xong, cô lại trầm mặc.

Châu Tử Hoành vịn vào bệ cửa sổ quay người lại.

Anh không nhìn thấy cô, ánh mắt trống rỗng dừng lại tại một điểm hư vô nào đó trên cơ thể cô. Cô cứ ngỡ anh muốn nói chuyện nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ mím làn môi mỏng, chau mày lại.

Đêm hôm đó, Thư Quân mãi không ngủ được. Cô sợ làm ồn Châu Tử Hoành, thế nên vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không dám trở mình. Từ sau khi không nhìn thấy gì, các giác quan khác của Châu Tử Hoành đều trở nên linh hoạt nhạy cảm. Một chút cử động bình thường cũng khiến anh tỉnh giấc.

Thư Quân nhắm chặt mắt lại trong bóng tối, nhưng đầu óc tỉnh táo với mớ hỗn độn mơ hồ.

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông ở sau lưng, anh thích ôm lấy cô từ phía sau để ngủ, dường như đã trở thành thói quen. Cho dù ban ngày có không vui vẻ, lúc lên giường mạnh ai nấy ngủ nhưng đến nửa đêm thì tự nhiên lại ôm lấy nhau. Cũng chẳng rõ rốt cuộc là ai chủ động nữa, chỉ thấy ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra cơ thể cả hai dựa sát nhau, hợp nhất hòa quyện làm một.

Dường như giữa hai người luôn vấn vít một khí chất kỳ lạ.

Dường như, khi cơ thể và tư duy không có sự phòng bị thì anh và cô lại càng hòa hợp. Với tình huống thế này, Thư Quân mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, thế nhưng vào lúc này đây lại chẳng tài nào dứt ra được.

Cô không thể bỏ đi.

Kỳ thực cô không có ý định bỏ đi, nhưng suy nghĩ này lần nào cũng đều bị xua đi rất nhanh chóng.

Cô nghĩ, nếu đổi lại là trước đây, dù là mười ngày hay nửa tháng trước đó, bản thân cô sẽ không do dự thế này. Thế nhưng chạng vạng tối nay, trông thấy bóng dáng Châu Tử Hoành đứng bên cửa sổ cô lại cảm thấy khó chịu.

Cô chưa từng có cảm giác thế này, phảng phất nơi nào đó trong lồng ngực bị nắm chặt lấy, tựa như con tim đang đập loạn nhịp mang chút cảm giác lo lắng, yếu đuối mà trước nay chưa từng có.

Cô chưa từng nhớ nhung ai cả, anh là người đầu tiên.

Lúc này nửa đêm canh ba, anh ở sau lưng cô, hơi thở đều đều. Vòng eo của cô bị ôm chặt lấy, bàn tay áp bên thân mình hơi tê tê. Cuối cùng thật sự không nhịn được liền cử động. Kết quả là cô vừa cử động, anh đã tỉnh dậy. Hoặc là vốn dĩ anh không ngủ, bởi lẽ giọng điệu của anh nghe ra rất tỉnh táo: "Định đi đâu vậy?".

"À...Đâu có." Cô hú hồn vội vã trả lời nhỏ nhẹ sau đó lại trở mình.

Ánh trăng yếu ớt chiếu xuyên qua khe cửa sổ, rọi vào mặt anh, bóng trăng dày đặc hắt trên sóng mũi cao thẳng nghiêng nghiêng ấy.

Kỳ thực trong công ty Kinh Kỷ không thiếu người điển trai, nhưng Thư Quân vẫn không khỏi không thừa nhận anh là người điển trai nhất mà cô từng gặp. Cho dù hiện nay thị giác bị ảnh hưởng nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp ngoại hình của anh. Có vài lần, cô thấy anh mò mẫm đi lại trong nhà hay ăn đồ ăn gì đó, vẫn rất phong độ, nho nhã, thanh lịch.

Có lúc không kiềm được cô hỏi anh: "Từ nhỏ anh đã nhận sự giáo dục cao cấp thế nào?".

Anh không hiểu ý của cô. Mãi đến khi nhận được lời khen của cô, anh mới ung dung nhàn nhã nói: "Ngoại trừ trường tiểu học ra quá trình học tập của anh và em chẳng khác gì nhau cả". Vẻ mặt chân thành đề nghị: "Em cũng thử nhắm mắt lại có lẽ cũng sẽ phát hiện ra thoát khỏi khó khăn chật vật cũng chẳng phải việc khó khăn gì".

Kết quả là cô thật sự ngốc nghếch tin vào lời của anh. Nhắm mắt lại liền lật nghiêng chiếc đĩa trên bàn, còn anh nghe những âm thanh bối rối tay chân ấy lại mỉm cười vô cùng thoải mái.

"Em làm anh tỉnh giấc à?" Một lúc sau, Thư Quân thấp giọng hỏi.

"Không có."

Quả nhiên, anh cũng chẳng ngủ được.

Cô khẽ nhúc nhích cánh tay hơi tê cứng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Châu Tử Hoành: "Hay là em lấy ly sữa nóng cho anh uống nhé, giúp dễ ngủ".

"Anh không uống." Không ngoài dự liệu, Châu Tử Hoành chau chau mày.

Cô biết, anh xưa nay không đụng đến loại thức uống này, đôi khi ăn sáng bức bách quá thì uống thôi, chân mày thì chau lại tựa như bây giờ. Mỗi lần như vậy, Thư Quân cảm thấy anh như đứa trẻ, chỉ có trẻ con mới lộ ra biểu cảm yêu ghét rõ rệt như vậy.

Cô không khỏi mỉm cười: "Nếu anh còn không ngủ, có tin là em véo vào mũi anh không?".

Kết quả là lời vừa dứt, bàn tay cô liền bị anh nắm chặt lấy, dường như thật sự sợ cô sẽ có hành động gì, anh dễ dàng nắm chặt lấy tay cô, sau đó cười lạnh: "Đổi hình thức khác đi".

Cô hỏi: "Hình thức nào?".

Môi anh đặt lên má cô, rồi nhanh chóng tìm thấy bờ môi cô, ngữ khí bình thản tự nhiên: "Cái này".

Cô sững người, không khỏi cười phá lên.

Từ lúc mới bắt đầu quen nhau cô đã phát hiện người đàn ông này có bản lĩnh đó, có thể thốt lên bất kỳ lời nói bông đùa nào cũng đều lưu loát tựa như bàn luận về thời tiết vậy.

Cô dựa gần anh hơn một chút, khóe môi mơn trớn trên cằm của anh, thì thầm bên tai: "Anh này, để em suy nghĩ...". Động tác và giọng điệu mơ hồ là thế, dù lúc này không nhìn thấy biểu cảm của cô thì Châu Tử Hoành vẫn có thể cảm nhận được ám hiệu của cô lúc này.

Anh khẽ trừng mắt, bởi lẽ dựa sát vào nhau anh có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng toát ra ở vùng cổ, không giống với mùi sữa tắm dường như là hương thơm của sữa nhưng cũng không quá ngọt ngào ngược lại khiến anh vô cùng thích thú.

"Thư Quân...". Anh thấp giọng gọi tên cô, ngón tay cô linh hoạt chạy loạn trên vùng cổ anh.

Thật ra từ ngày xảy ra chuyện đến nay, họ tuy sống cùng nhau nhưng rất ít khi có hành động thân mật quá mức.

Thế nhưng tối nay thì khác.

Cô hiếm khi chủ động thế này.

Hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng không ngừng xâm nhập vào thần kinh Châu Tử Hoành, trong bóng tối anh bắt đầu lần mò vầng trán, gò má,vùng cổ và xương quai xanh của cô.

Cứ thế trườn xuống dưới... lòng bàn tay vừa trượt qua những đường cong mềm mại lại tựa như thắp lên một ngọn lửa rạo rực, khiến anh không thể cưỡng lại được.

Anh ngồi dậy, cởi bỏ y phục của cô thuận theo cảm giác.

Thư Quân lúc này mới bừng tỉnh, cô có chút ân hận bởi lẽ hôm nay cô mặc bộ đồ ngủ có cài khuy. Việc cởi ra với Châu Tử Hoành vô cùng phiền toái. Cô mím chặt môi nằm trên giường chờ đợi, cuối cùng vẫn nắm chặt lấy đôi bàn tay lần mò loạn xạ ấy nhân lúc trước khi Châu Tử Hoành mất hết kiên nhẫn chủ động hướng dẫn anh.

"Phiền phức quá!" Anh quả nhiên trách móc.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Lần sau em sẽ chú ý".

Anh không nói gì nữa, chỉ nghiêng người hôn lên vùng ngực của cô.

Đôi môi anh dường như có một ma lực vô hình khiến cô bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhàng, run rẩy.

Kỳ thực động tác của anh chẳng phải mềm mại gì thậm chí còn hơi thô bạo gấp rút nữa, thế nhưng lại khiến cô cảm thấy hưng phấn, yêu thích khó tả. Dường như có một khoái cảm lan tỏa, lần theo mạch máu dưới lớp da và dây thần kinh nhanh chóng tuôn chảy đến từng ngóc ngách sâu thẳm nhất trong cơ thể, cháy bùng lên cảm giác ham muốn ngày càng mãnh liệt.

Cô vô tình nhắm mắt lại, ôm chặt lấy bả vai anh.

"Thư Quân." Anh lại gọi tên cô lần nữa.

Cô chỉ khẽ mơ hồ đáp lại.

Lúc này, môi anh rời khỏi ngực cô. Theo thói quen, cô biết rằng tiếp đó anh sẽ hôn lên phần cổ và môi cô. Thế nên theo tiềm thức cô khẽ ngẩng đầu lên, thở dốc chờ đợi sự âu yếm và mơn trớn.

Thế nhưng hai giây sau, đỉnh đầu anh nặng nề đập vào cằm của cô.

Tựa như một nhát búa đập tan giấc mộng tươi đẹp, cơn đau ở cằm thình lình ập đến khiến Thư Quân bỗng chốc choàng tỉnh trong cơn mê muội. Cô nén nhịn cơn đau không thốt nên lời còn Châu Tử Hoành dường như ngẩn ngơ hồi lâu.

Mọi hoạt động đều dừng lại.

Anh trở mình rời khỏi người cô.

Thư Quân bật chiếc đèn ngủ, ánh đèn chiếu sáng cả phòng nhưng đối với người đàn ông này mà nói chẳng có chút khác biệt gì. Châu Tử Hoành khẽ nhắm nghiền mắt gương mặt trầm mặc đến mức khiến người khác cảm thấy đáng sợ.

Thư Quân do dự trong giây lát mới gọi anh. Giọng cô nhè nhẹ dường như sợ kinh động gì đó, hoặc chỉ là sợ sẽ đụng phải vấn đề cô không mong muốn thảo luận.

Cô gọi một tiếng, Châu Tử Hoành không phản ứng gì, thậm chí da mặt cũng không cử động.

Cô cắn môi, sau một hồi mới mỉm cười như không có chuyện gì. "Đầu anh nhức à?" Đụng mạnh như vậy, báo hại cô suýt cắn vào lưỡi, nghĩ rằng chắc anh cũng chẳng khá hơn.

Châu Tử Hoành vẫn chẳng nói gì.

Cô đưa tay ra sờ trán anh. Lúc này, cuối cùng anh cũng cử động, không nhẹ không mạnh nắm lấy bàn tay cô.

Anh đột nhiên thấp giọng nói: "Nếu như sau này anh không nhìn thấy gì nữa thì làm sao?".

Cô ngẩn người, để mặc cho anh nắm chặt tay cô, con tim đập mạnh rộn ràng.

Chủ đề này, cô cố ý né tránh cả ngày giờ thì rốt cuộc vẫn bị lôi ra.

Cô cúi đầu nhìn mặt anh, gương mặt đẹp trai hoàn hảo giờ đây dường như đang khoác một lớp băng tuyết mỏng tựa như chiếc mặt nạ che đậy lại tất cả những tâm tư của anh. Cô không biết giờ đây anh đang nghĩ gì, trước đây cũng vậy, cô vẫn thường không hiểu anh, không thể nào nhìn thấu được anh. Cô thậm chí cảm thấy chuyện vừa rồi vừa diễn ra anh vốn dĩ không để tâm đến mình không nhìn thấy gì.

Thế nhưng giờ đây, cô dường như đột nhiên thức tỉnh.

Là cô sai rồi, anh chẳng phải không để tâm mà có lẽ anh càng nôn nóng hơn bất kỳ ai.

Chỉ là vì anh che giấu quá giỏi.

Mãi đến bây giờ, cuối cùng anh mới nói ra nỗi sợ hãi của mình, vậy mà thần sắc trên mặt vẫn lạnh lùng gần như là cứng cỏi.

Anh hỏi cô phải làm sao.

Nhưng mà cô cũng chẳng biết làm thế nào.

Cô lặng lẽ ngồi ngây ra không cử động.

Ánh đèn như những giọt nước nước hắt trên mặt Châu Tử Hoành. Khoảnh khắc này đây, thoạt nhìn thì rõ ràng là lạnh lùng kiên cường nhưng khiến cô cảm thấy anh thật sự yếu đuối vô cùng.

Mà việc này dường như cuối cùng cũng đánh trúng vào con tim vốn dĩ sắp sửa lung lay sụp đổ của cô.

Cô không đắn đo nắm chặt tay của Châu Tử Hoành, gần như chẳng kịp suy nghĩ điều gì liền thốt lên: "Vậy cũng chẳng sao cả. Em sẽ ở bên cạnh anh". Cô nghĩ, chắc là cô bị trúng tà rồi nên mới hứa hẹn thế này.

Thế nhưng chẳng còn cách nào.

Cô phát hiện ra mình vốn dĩ chẳng thể nào rời khỏi anh lúc này.

Rốt cuộc thì cô vẫn động lòng trước người đàn ông này, cho dù đó là việc trước giờ cô luôn cố gắng né tránh.

Những ngày tháng sau đó trôi qua bình lặng êm dịu như dòng nước.

Trần Mẫn Chi theo lệ cách mấy ngày đến báo cáo công việc một lần, nếu như đụng mặt Thư Quân tại nhà hai người cũng chỉ nói chuyện dăm ba câu.

Giữa phụ nữ với nhau có rất nhiều đề tài để nói, nếu như muốn trở thành bạn bè kỳ thực là việc vô cùng dễ dàng. Sau vài ngày tiếp xúc, Thư Quân phát hiện ra tâm tình người nữ trợ lý này tinh tế, lời lẽ cẩn trọng, thái độ tỉ mỉ từng li từng tí trong công việc.

Cô thật sự rất thích cô ấy.

Đúng dịp có một bộ phim điện ảnh mới, cô lấy tấm vé chiếu ra mắt của công ty cho Trần Mẫn Chi, Trần Mẫn Chi lúc đầu cám ơn không chịu nhận, có phần nuối tiếc nói: "Gần đây công việc nhiều quá, tối nào cũng phải tăng ca, e là không có thời gian để đi".

"Em cứ làm bán mạng như vậy, bạn trai không trách cứ sao?"

"Em vẫn cô đơn mà." Trần Mẫn Chi bình thản trả lời.

Về sau Thư Quân kể chuyện này cho Châu Tử Hoành nghe.

"Chuyện cá nhân của nhân viên dưới quyền, anh chưa bao giờ quan tâm ư?"

"Trợ lý Trần rất xuất sắc anh không lo cô ấy không lấy được chồng."

Cô chậm rãi hớp hai ngụm trà Ô Long Đông Đỉnh, lúc này mới đặt chiếc tách xuống khẽ liếc, nói: "Ngoài công việc xuất sắc ra cô ấy còn phải bao thầu cả chuyện đời tư của Châu Tổng nữa, như là sắp xếp lịch hẹn hay là chọn quà tặng bạn gái chẳng hạn?".

Châu Tử Hoành bên cạnh nhướng nhướng mày: "Nghe ai nói vậy?".

"Em tự đoán." Cô hơi đắc ý.

Kỳ thực đúng là cô đoán bừa. Trần Mẫn Chi đã làm những việc này thì tự khắc sẽ không nói với cô. Chỉ là hôm đó nhìn thấy cô mua một cuốn thực đơn nghiền ngẫm tỉ mỉ, Trần Mẫn Chi chợt nói: "Em thấy tâm trạng Châu Tổng gần đây khá tốt, chắc là vì mối quan hệ với chị".

"Thế ư? Chị lại chẳng nhận ra."

"Thật đấy. Em làm với anh ấy đã lâu, gần đây anh ấy cười nhiều hơn rồi."

"Sao chị thấy chẳng khác trước kia mấy? Em nên biết, có lúc rõ ràng là tức giận nhưng anh ấy vẫn tỏ ra vẻ dễ chịu, thái độ ấy càng kinh khủng hơn cả không cười nữa."

Về điều này Trần Mẫn Chi dường như rất đồng cảm vì thế mím chặt môi ngấm ngầm thừa nhận.

Thư Quân cúi đầu tiếp tục nghiên cứu thực đơn món ăn, tùy tiện hỏi: "Châu Tử Hoành gần đây không bước ra khỏi cửa, những người bạn gái của anh ấy tìm không được anh ấy, có phải em cũng thay anh ấy ứng phó không?".

"Chị hỏi dò em hả?" Trần Mẫn Chi phản ứng nhanh nhẹn, khẽ mỉm cười nói: "Câu hỏi này em không trả lời chị được. Bời vì vốn dĩ không hề có".

Nhưng Thư Quân tin chắc rằng đây chỉ là cái cớ khước từ để Trần Mẫn Chi giữ bí mật. G&N Châu Tử Hoành rốt cuộc lịch sử phong lưu như thế nào, cô đều sớm biết cả rồi.

Vì thế cô cười híp mắt chất vấn: "Có người trợ lý đắc lực như vậy, còn anh thì lại biết dụng người như thế, nhất định là sẽ để năng lực của cô ấy phát huy hết mức đúng không?".

Châu Tử Hoành đột nhiên thấy đau đầu, cũng chẳng nghe tin tức nữa, day day góc trán, nói: "Anh nhớ hồi trước em chẳng bao giờ đả động đến vấn đề này".

"Bởi vì hôm nay em rảnh mà."

Giọng điệu cố ra vẻ bình thường, kỳ thực Thư Quân ngấm ngầm sợ hãi trong lòng. Có lẽ là do tâm tình của bản thân mình đang diễn ra sự thay đổi nho nhỏ vì vậy mới để tâm xoáy quanh vấn đề này.

Châu Tử Hoành đột nhiên đề nghị: "Nếu như không có gì làm, có thể ra ngoài dạo phố".

"Đi đâu?"

"Tùy thôi, siêu thị hay trung tâm thương mại gì đó."

"Anh cần mua đồ gì à?"

"Đâu có. Nhưng anh thấy đây là phương pháp duy nhất ngăn chặn em không ngừng ca thán."

Thư Quân không nói câu nào, dường như chán nản trừng mắt nhìn người anh trong giây lát. Cuối cùng thay quần áo rồi ra ngoài.

Là ai đã đúc kết rằng, trong thế giới của hai người, người nào là người biểu lộ tình cảm trước thì người đó là kẻ yếu thế?

Lúc này cô cảm thấy câu nói này quả là rất có lý.

Cô sai ở chỗ không nên nhất thời mềm lòng, nói với anh những lời lẽ gần như là hứa hẹn. Đến mức kể từ sau tối qua cô cứ cảm thấy mình đang bị Châu Tử Hoành chèn ép.

Kỳ thực phong cách Châu Tử Hoành xưa nay không thay đổi chút nào, người thay đổi chính là cô.

Có đôi lúc cô giận đến mức không thở được và từng nghĩ đến việc bỏ mặc anh như trước kia nhưng chỉ sau khoảnh khắc lại vô tình giúp đỡ anh làm cái này cái kia, dường như đó đã trở thành một phần của cuộc sống, trở thành bổn phận thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.