Mua Dây Buộc Mình

Chương 7




Chỉnh đốn người khác và bị chỉnh đốn, là một cặp lực tác dụng và lực phản tác dụng.

Trịnh Hài đang buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt

Công ty và công việc bên Mỹ xảy ra chút vấn đề, sự việc khó giải quyết lại tương đối gấp, đêm hôm trước anh và mấy chủ quản thức đến 3h sáng cuối cùng cũng giải quyết xong, cho những người khác nghỉ nửa ngày, bản thân anh ngủ tạm mấy tiếng ở công ty, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục ứng phó với hậu duệ những người Nhật Bản của liên quân 8 nước, buổi chiều còn có lãnh đạo trong thành phố đến thị sát, khiến cho anh vô cùng mệt mỏi.

Cuối cùng cũng trụ được đến lúc mọi việc đều kết thúc, anh đang định về nhà ngủ một giấc, người chị họ yêu quý ở xa xôi ngàn dặm giao nhiệm vụ, nói đã thả dù một mỹ nữ cực phẩm đến trước mặt anh, bắt anh phải lập tức thu dọn đi xem mặt. Người phụ nữ đó không phải là người ở đây, đúng lúc tới bên nay du lịch, ngày mai sẽ phải rời đi rồi, sau khi chị họ biết, liền vội vàng bắc cầu làm mối.

Hai bên song thân của Trịnh Hài cũng chỉ có một người con trai là anh, tự nhiên trở thành bảo bối của cả nhà. Mọi người thấy anh đã 30 tuổi mà chưa từng có một người bạn gái chính thức nào yêu nhau được quá ba tháng, chỉ oán trách rằng tỷ lệ nam nử trên trái đất này không phải là 1: 2, khiến đại bảo bối của nhà họ không tìm được người phụ nữ vừa ý, muốn đưa tất cả những người phụ nữ đã thông qua họ giám định và ép buộc đến cho anh xem, biết đầu mèo mù lại vớ phải cá rán, được anh để ý đến.

Trịnh Hài cũng không hề lần lựa viện cớ gặp mặt, cũng không kháng cự lại dũng khí của chị họ, buồn bực đến mức muốn đập đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gọi điện cho vị tiểu thư đó, hẹn địa điểm gặp mặt, nếu không thì chỉ sợ vị chị họ đáng sợ đó của anh sẽ làm những việc kỳ quái mà anh chẳng thể đề phòng.

Nhưng người phụ nứ trước mặt thật quá vô vị, cả buổi tối chỉ thấy cô ta thể hiện ra hình tượng như đang làm bài tập trắc nghiệm tiểu thư lễ nghĩa vậy, dáng vẻ biểu hiện quả nhiên rất chuẩn mực, nhưng thật sự thiếu linh khí, cứ nói mấy câu chuyện vô vị, hỏi những câu ấu trĩ, từ đầu đến chân chẳng có tý hứng khởi nào, khiến anh chóng mặt buồn ngủ.

Thỉnh thoảng cũng có chút vui vẻ. Một phút trước người phụ nữ này còn nói về bản thân mình yêu thích sự nghiệp từ thiện nhiều đến thế nào, khuôn mặt thần thánh nghiêm trang hận không thể ngay lập tức đến Ethiopia cứu khổ dân nghèo, một phút sau chau mày nhìn về phía một chiếc bàn của công nhân: “Trời ơi, sao có thể để họ vào đây chứ.”

“Khách trả tiền, nhà hàng đều hoan nghênh.” Trịnh Hài cúi mắt xuống, tránh lộ ra sự hứng thú.

“Định vị của nhà hàng này cũng thật không rõ ràng.” Vị tiểu thư môn đăng hộ đối với anh này dùng giọng nói hờn dỗi khiến người ta tê dại còn hơn cả Lâm Chí Linh.

Trịnh Hài lại nhìn một cái về phía bàn ăn khiến người khách cao quý đối diện của anh không vui, ăn mặc cũng coi như là gọn gàng, chỉ có mặt là hơi đen, giọng nói hơi lớn mà thôi. Tiểu thư đối diện với anh chắc là đoán nghề nghiệp từ nội dung cuộc hội thoại của họ.

Anh đành nói rất thành khẩn: “Đều là lỗi của tôi, chỉ nghĩ rằng phong cách của cô nhất định sẽ thích sự đặc sắc khác biệt của nơi này, lại quên mất ở đây không phải là chế độ hội viên.”

“Người ta đâu có ý gì khác, người ta thật sự thật sự thích chỗ này mà.”

Trịnh Hài bị giọng nói và từ ngữ đó run lên mất nửa giây.

Anh phải giành thời gian nói với chị họ, người con gái chị đưa đến quả thật là càng ngày càng không có tư tưởng không có linh hồn .

Trịnh Hài mượn cơ hội cúi người xuống nhặt giúp chiếc khăn ăn, tranh thủ ngáp hai cái, lúc ngồi thẳng lại phát hiện ra khuôn mặt vốn dĩ cứng đờ của người phụ nữ này bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ với anh.

Ngủ không đầy đủ khó tránh khỏi việc phản ứng chậm chạp, anh vừa uống nước vừa kinh ngạc đây là tình hình cấp gì chứ, trước mặt bỗng nhiên lướt qua một bóng người quen thuộc, còn nói chuyện với anh: “A Hài, cô ta là ai, anh nói rõ cho em biết!”

Nếu không phải là anh được huấn luyện từ nhỏ, anh thật sự kinh ngạc đến mức phun hết nước ra.

Mặc dù anh quen rất nhiều bạn là phụ nữ, nhưng anh không nghĩ rằng những người đó có tình cảm tốt đến mức cho rằng bản thân mình có tư cách xông ra chất vấn anh.

Sau khi nhìn kỹ, không ngờ là Tiêu Hòa Hòa, trang điểm kỳ quái, giọng nói cũng không giống như bình thường, chẳng trách anh không kịp phản ứng lại.

Đây hoàn toàn là ngoài tình hình, Trịnh Hài nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, kiên quyết thờ ơ, không nói gì, lấy bất biến ứng vạn biến.

Cái dáng vẻ miệng cọp gan thỏ của Tiêu Hòa Hòa nhìn vào trong mắt anh, vốn dĩ giống như là một quả bóng bay bị bơm phồng lên, không đặt được sự phản ứng như cô dự đoán, chắc chắn rất nhanh sẽ nản lòng.

Quả nhiên, cục diện mới dừng lại mấy giây, cô liền âm thầm thu lại bàn tay đang giả vờ run rẩy, đôi mắt mở to đang giả vờ kinh ngạc cũng dần dần trở lại kích cỡ cũ, chắc là định dừng lại rồi âm thầm rút lui.

Nhưng không ngờ rằng vị tiểu thư đó còn không có định lực bằng Hòa Hòa, sắc mặt biến đổi mấy lần, nhìn nhìn Trịnh Hài, lại nhìn nhìn Hòa Hòa, thấy Trịnh Hài không có ý trực tiếp bảo vệ Hòa Hòa, liền có sức mạnh, lạnh mặt xuống nói: “Cô là ai? Làm phiền người khác như vậy, không hiểu lễ phép hả?”

Trịnh Hài phát hiện vị tiểu thư này lúc lạnh mặt, còn có chút hứng thú hơn so với cô ta lúc trước.

Tiêu Hòa Hòa đờ đẫn một lát, rất rõ ràng là cái đồ ngốc này chưa học thuộc kịch bản đã xông ra làm loạn. Nhưng phản ứng của cô cũng khá nhanh, lập tức đẩy câu hỏi cho anh, quay đầu lại về phía anh: “Trịnh Hài, anh nói xem em là ai?”

Nếu không phải vì lo giữ hình tượng, Trịnh Hài rất muốn trực tiếp tóm lấy Tiêu Hòa Hòa vứt ra ngoài. Anh chú ý đến xung quanh, may mà tiếng nói của họ rất nhỏ, mấy bàn gần đó lại nói to, hoàn toàn nhấn chìm đi hội thoại giữa họ.

Anh nhẫn nhịn, nói thật nhỏ vẫn còn coi như là khách sáo với Hòa Hòa: “Em lại quấy nhiễu làm loạn cái gì thế? Mau về nhà đi!”

Hòa Hòa bĩu bĩu môi, xem ra không định náo loạn tiếp, lại không can tâm rút lui một cách chán chường như thế, đưa tay ra về phía anh, giọng nói nũng nịu: “Cho em tiền đi xe về nhà.”

Trịnh Hài lấy ra ví tiền, rút một tập giấy bạc tờ 100 tệ ra nhét vào tay cô: “Đi đường cẩn thận, về đến nhà gọi điện cho anh.”

Tiêu Hòa Hòa xoa xoa mũi chuẩn bị ngoan ngoãn rời đi, còn người phụ nữ đối diện anh cho dù cố gắng khống chế, khuôn mặt đó vẫn hết trắng rồi chuyển xanh, ánh mắt nhìn Tiêu Hòa Hòa vừa ác liệt vừa khinh thường.

Trong lúc Trịnh Hài đang nghĩ xem có nên giải thích một câu cho lịch sự hay không, Hòa Hòa cái con nha đầu này hôm nay không biết bị cái gì nhập vào người bỗng nhiên lại yểu điệu cười với anh: “A Hài, em đổi ga giường và chăn mới cho anh đấy. Lúc nào anh về nhà xem nhé?”

Anh vẫn còn chưa kịp ói máu vì cái hành động khiến người ta co giật đó của Tiêu Hòa Hòa, người con gái xem mặt với anh đã đứng phắt dậy, oán hận căm phẫn nhìn đôi cẩu nam nữ đó một cái, lấy túi xách bỏ đi. Trịnh Hài không biết phải làm sao cũng đứng dậy, “Cô ấy là……” ~em gái tôi~ mấy từ đó vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, vị thục nữ có khí chất cả buổi tối đó đã rời đi thật nhanh, lúc đi qua Hòa Hòa, rõ ràng cố ý đâm vào cô, lại giẫm vào chân cô. Trịnh Hài muốn đi chặn cô gái đó lại, đứng lúc đỡ phải Tiêu Hòa Hòa đang ngã thằng vào lòng anh vì trọng tâm không vững.

Người con gái đó đi lên phía trước mấy bước lại quay đầu lại, chắc là vẫn hy vọng Trịnh Hài đuổi theo cô, nhưng cô ta thấy đúng lúc Tiêu Hòa Hòa ôm chặt lấy vai Trịnh Hài quay đầu lại dừng lông mày và mắt tạo ra một hình chữ V, liền giẫm mạnh chân, quay đầu đi mất.

Trịnh Hài muốn gỡ tay Hòa Hòa ra, cô nhất quyết cứ ôm chặt lấy vai anh, gối đầu lên vai anh, nói nhỏ bên tai: “Nếu anh đuổi theo, cô ta nhất định sẽ cho rằng anh đã thích cô ta, từ đó chắc sẽ bám chặt lấy anh không tha đâu.” Lại hít một hơi: “Người con gái này hạ thủ thật độc ác, nếu anh mà qua lại với cô ta, nhất định sẽ tạo nên bạo lực gia đình, chân em suýt bị cô ta giẫm đến tàn phế rồi.”

Cho đến tận lúc Trịnh Hài thanh toán xong, Tiêu Hòa Hòa vẫn mượn cớ chân bị thương không thể đi được, giữ vững tư thế gấu ôm cây, kéo kéo lôi lôi nửa ôm lấy Trịnh Hài, bị anh lôi ra ngoài, thu hút ánh mắt của không ít người.

Mấy phút sau cô liền tự mình biết ý. Vốn chỉ định làm loạn một lát khiến anh khó xử, dù gì một câu giải thích là rõ ràng, ai biết được người phụ nữ cố làm ra vẻ đó thật sự bị cô làm cho tức giận mà bỏ đi.

Cô sợ Trịnh Hài thật sự không thèm để ý đến cô, cho nên liền bám lấy anh, anh từ trước đến nay thích mềm mỏng không thích cứng rắn, thường chỉ cần thái độ của cô dẻo dai bám lấy anh, anh sẽ không chấp cô nữa. Cho dù có rất mất mặt, cô cũng cứ ôm chặt lấy vai anh không chịu buông ra.

Chỉ là Tiêu Hòa Hòa không ngờ rằng, hôm nay Trịnh Hài lại không tự mình lái xe. Vừa mới ra khỏi cửa nhà hàng, Tiểu Vương đã lái xe đến, thấy bộ dạng của họ vô cùng kinh ngạc: “Tiêu tiểu thư bị sao thế?”

“Cô ấy đau bụng.” Trịnh Hài nói không một biểu hiện, quay người bỏ cô ra, tự mình mở cửa xe ngồi vào trong. Tiểu Vương đờ đẫn một lát, lập tức đi sang bên kia, giúp Hòa Hòa mở cửa xe.

Trịnh Hài cả đường không nói gì. Cái việc phá hoại mà Tiêu Hòa Hòa định mượn cớ nóng đầu để làm càn một lần vừa kết thúc, liền bắt đầu lo sợ.

Nghĩ lại một lát, Trịnh Hài ghét nhất là mất thể diện, cũng ghét những người phụ nữ mà anh quen biết làm loạn, mặc dù cô cũng không thể được coi như “nhưng người phụ nữ mà anh quen biết”, bởi vì anh chỉ coi cô là trẻ con, có lúc vẫn còn tét mông cô, vốn dĩ không hề coi cô là phụ nữ. Nhưng nói tóm lại, cô vẫn lo lắng.

Tiêu Hòa Hòa kéo kéo gấu áo Trịnh Hài nói nhỏ: “Em chỉ đùa mà thôi, ai biết được cô ta ấy lại dễ bị kích động như thế. Rõ ràng là anh có thể giải thích, ai bảo anh không nói chứ.” Cho dù chột dạ cũng không thể thành thật mà xin lỗi được, nếu không thì bản thân cô cũng quá mất mặt.

Thấy Trịnh Hài vẫn không nói gì, Hòa Hòa lại lèo nhèo tiếp: “Em đâu có nói một lời nói dối nào. Em cũng không nói em là tình nhân của anh phải không? Còn nữa, em thật sự thay cho anh ga giường và vỏ chăn. Không phải anh chê mấy cái cũ đã lâu rồi không thay sao?”

Trịnh Hài nhất quyết nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiêu Hòa Hòa chán nản, kề sát gần góc cách xa Trịnh Hài, bũi môi nói một câu: “Hẹp hòi, không độ lượng. Anh và người phụ nữ đó quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh, quá hợp nhau. Anh cho em số điện thoại và địa chỉ của cô ấy, em cầm roi gai đến để tạ lỗi với cô ta đã được chưa.”

Cuối cùng Trịnh Hài cũng mở mắt ra nhìn cô một cái: “Không cần, không có ý định gặp lại cô ta lần thứ 2. Sao hôm nay em lại ở đó một mình vậy? Còn nữa, em bị kích động gì thế?”

“Chẳng có việc gì cả, chỉ là cảm thấy nhàm chán thôi, đùa nghịch ngày nói dối của năm sau trước thôi mà.” Tiêu Hòa Hòa nói mơ hồ không rõ ràng, rồi cũng trầm lặng xuống.

Trịnh Hài quay đầu lại nhìn Hòa Hòa, cô cũng nhắm mắt vờ ngủ, hàng lông mi dài dập dờn, giống như là con bướm nhỏ. Anh rất hiếm khi thấy cô trang điểm đậm như thế, cũng rất ít khi thấy cô mặc váy liền, hơn nữa trang trọng thế này, ngay cả mái tóc ngắn ngắn cũng được chải thành một búi nhỏ, trông trưởng thành hơn nhiều, chỉ là chiếc cặp tóc hình con cá sau đầu khiến sự cố gắng trang điểm cho trưởng thành bị phá hỏng một lần nữa.

Mấy cái kẹp tóc con cái bằng gốm sặc sỡ đó là do Hòa Hòa tự làm, vì dây thép rất cứng, còn ép anh giúp, khiến anh cầm cái kìm ôn lại lớp học thủ công. Mà bộ váy liền màu vàng nhạt đó là món quà anh tặng cô trong năm mà cô tốt nghiệp, khi lần đầu tiên cô tham gia phỏng vấn.

Thật ra lần anh đi siêu thị cùng với Hòa Hòa đó, tự mình giúp cô mua một bộ quần áo. Năm đó lần đâu cô tham gia phỏng vấn bị thất bại thảm hại, khiến cô bị đả kích vô cùng lớn. Một tháng sau, Hòa Hòa lại gặp phải người chủ quản khi đó, lấy hết dũng khí hỏi nguyên nhân bản thân mình thất bại, kết quả rất khiến Hòa Hòa muốn hộc máu, chỉ vì bộ quần áo mấy vạn trên người cô, khiến người ta cảm thấy, cô gái này đến đây để chơi đùa.

Do đó lần đó Hòa Hòa hận thấu Trịnh Hài, cảm thấy chính là anh cố ý muốn hại cô, không cho cô lưu lại thành phố này. Tinh thần cô thường không tập trung, lúc Trịnh Hài chọn chiếc váy đó, cô không hề để ý là bao nhiêu tiền, hơn nữa Trịnh Hài nhanh tay xé đi cái thẻ giá. Sau này bộ váy đó cô chỉ chọn những trường hợp ghét nhất mới mặc, như là lúc bị Trịnh Hài ép đi tham gia đi gặp những cuộc hội họp mà cô ghét vô cùng.

Giữa họ đặt túi xách của Hòa Hòa, một chiếc túi rất lớn, dùng vải lộn xộn lung tung ghép vào nhau, là tự mình Hòa Hòa khâu vào, trên túi còn treo một miếng ngọc, ngọc Hòa Điền tốt nhất, lại bị cô chà đạp như vậy

Tiêu Hòa Hòa là một cô gái kỳ quái, có lúc vụng tay vụng chân, cái gì cũng làm không tốt, học nấu ăn nhiều năm, cũng chỉ có thể nấu mỳ và rang cơm rang trứng mà thôi, không biết dọn dẹp phòng, căn phòng nhỏ bị cô làm cho lộn xộn hết lên. Nhưng có lúc lại rất khéo léo, đưa cho cô một đống vải, trong một thời gian ngắn cô sẽ làm ra rất nhiều búp bê vải đẹp đẽ, thậm chí còn biết tự may quần áo.

Túi xách Hòa Hòa rất to, phồng lên. Vì Hòa Hòa luôn luôn lộn xộn không có trật tự, tìm đồ gì cũng phải lật tung lên, anh thường có phúc được chiêm ngưỡng phong cảnh bên trong túi của cô, bên trong có vô số các túi vải to to bé bé đủ kiểu dáng, chia đều để chìa khóa, tiền xu, điện thoại, máy CD, MP4, ô, khăn giấy, kính chống nắng, đồ trang điểm, cốc uống nước, áo khoác chống lạnh, thậm chí còn có cả đồ chơi búp bê gỗ loại nhỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng giống như là chuẩn bị xuất phát đi du lịch. Rõ ràng là loạn lung tung, nhưng cũng phân thành từng loại, chưa từng để sai.

Trịnh Hài lại cúi xuống nhìn chân cô, dép xăng đan vải buồm kiểu dáng vô cùng đơn giản, vừa nhìn liền biết rằng là hàng vỉa hè, không quá 30 tệ, nhưng được Tiêu Hòa Hòa khâu vô số những đá tự nhiên hình dáng kỳ quái, như vậy lại coi như là hàng vô giá.

Đổi thành người phụ nữ khác trang điểm như vậy, anh chỉ có thể âm thầm than thở cùng với nhìn ngưỡng mộ từ xa. Nhưng những thứ đó điểm thêm vào trên người Hòa Hòa, lại vô cùng hài hòa, tô điểm thêm cho cô. Quan niệm thẩm mỹ có thể gặp được người khác cũng vì quen mắt mà dần dần bị đồng hóa.

Trịnh Hài thu lại ánh mắt đang dò xét Hòa Hòa, quyết định không tiếp tục hỏi nguyên nhân sự thất thường ngày hôm nay của cô nữa. Miệng cô rất kín, không muốn nói, có tra hỏi cũng không tra ra nổi. Nhưng anh cũng không muốn dễ dàng cho cô quá, một lát sau, nhàn nhã ung dung nói một câu: “Tiêu Hòa Hòa, người phụ nữ hôm nay bị em làm tức giận mà bỏ đi đó, là người mà chị họ anh tìm đến. Đợi đến lúc chị ấy hỏi, em phụ trách đi giải quyết nhé.”

“Ai? Chị Tường Vi?” Tiêu Hòa Hòa bỗng mở to mắt, đằng sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cô bắt đầu tin, Trịnh Hài cố ý mờ ám với cô, không nói chân tướng sự việc cho đối tượng xem mặt đó của anh, rõ ràng là mượn dao giết người, cố ý hại cô phạm lỗi.

Hòa Hòa hễ lo lắng, tâm trạng của Trịnh Hài liền bắt đầu tốt lên, cười rất vui vẻ: “Em đừng sợ, chị họ anh rất thích em, không làm gì em đâu.”

Tâm trạng tốt của anh được giữ đến tận lúc chiếc xe chạy vào nhà Tiêu Hòa Hòa, cùng Hòa Hòa lên lầu, sai khiến cô nấu mỳ cho anh, hâm nóng sữa, sang bên nhà anh lấy cho anh khăn mặt và bàn chải đánh răng mới lại còn phải khử độc, bởi vì Hòa Hòa hại anh chưa ăn no, hơn nữa lại rất mất khí chất và phong độ, cho nên Hòa Hòa phải bù đắp.

Tiêu Hòa nghiến rằng làm theo, đợi khi bát mỳ nóng đã nguội đi một chút cuối cùng có thể ăn được đưa đến trước mặt Trịnh Hài, anh lại đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha của cô, ca vát không nới ra, mí mắt hơi thâm, chắc là thật sự đã rất mệt.

Hòa Hòa vứt một chiếc chăn hè lên người anh, bản thân mình đi tắm.

Cô tắm rất lề mề, đến lúc đi ra, đã không thấy Trịnh Hài đâu, mỳ cũng đã ăn hết, cái được coi là kỳ tích nhất đó là, ở trong chậu rửa bát không có bát, không ngờ Trịnh Hài lại giúp cô rửa.

Sau đó cô muốn hộc máu khi phát hiện ra phía dưới con mèo bằng đất sét dễ thương dán trên tủ lạnh mà cô tự làm dính một tờ giấy, bên trên viết một dòng chữ rõ ràng ngay ngắn: 8h30 sáng mai anh đến ăn sáng. Phía dưới liệt kê ra thực đơn bữa sáng của anh: cháo, bánh rán, trứng gà……vân vân vân vân.

Thật là…….trời !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.