Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ)

Chương 19




Phác Xán Liệt nhận được cú điện thoại xa lạ, câu đầu tiên đối phương nói là.

“Muốn biết bí mật của Biện Bạch Hiền không?”

Lúc hắn buồn rầu quan hệ của hắn và Biện Bạch Hiền, thế là nhận được một cú điện thoại, Phác Xán Liệt không thể không bội người gọi điện.

“Ngươi là ai?” Vô luận thế nào cũng phải hỏi một chút. Dù sao hắn nghĩ không biết đối phương là ai mà có thể nắm được nhược điểm của hắn.

Đối phương bên kia điện thoại nở nụ cười, “Phác Xán Liệt, thật đúng dễ quên. Năm ngoái không phải mới tặng ta một lọ hoa hướng dương, sao như vậy liền quên.”

Chuyện quan trọng sao có thể quên!

“Ngươi là một trong hai người hôm đó?” Tuy rằng là câu hỏi nhưng nghũ khí đã khẳng định.

“Đúng, là bằng hữu tốt nhất của Biện Bạch Hiền, cũng là một trong điều kiện mà ta và ngươi sẽ bàn.”

“Y là điều kiện? Ngươi xem thường ngươi khác quá, ta nhớ rõ Hiền có cùng ta nhắc qua người này, hắn gọi là Độ Khánh Thù đúng hay không?”

“Chính là hắn, nếu muốn biết bí mật của Biện Bạch Hiền, ta hy vọng hai chúng ta có thể hợp tác.”

“Nói mục đích của người đi! Không cần lại thừa nước đục thả câu, tất cả mọi người là dân làm ăn, nếu làm ăn có lợi nhuận cần gì ngại mà không dứt khoát nói ra.”

“Phác Xán Liệt không hổ là doanh nhân thành đạt, nói chuyện rất trực tiếp. Hảo, nói miệng không bằng chứng, ngày mai có thể gặp nhau một chút?”

“Đó lá tốt nhất, ngươi nói địa điểm đi! Đúng giờ ta sẽ tới.”

Người tự xưng họ Kim kia sẽ nói cái gì? Tìm tên quán cà phê, Phác Xán Liệt đúng giờ hẹn đến.

Lúc trước, Phác Xán Liệt không phụ lòng Biện Bạch Hiền, có lẽ bọn họ bây giờ sẽ không như thế này.

Hắn từ cà phê đi ra, Phác Xán Liệt hoàn toàn không nghĩ mình lại đi săn tin tức, còn bị tên Kim Chung Nhân kéo vào một vụ làm ăn. Tuy rằng hắn cam tâm tình nguyện nhưng nghĩ vẫn thấy khó chịu.

[ người ta thông minh hơn anh nhiều lắm ]

Không nghĩ đến ngày hôm đó chuyện Biện Bạch Hiền nằm mớ nói là thật, y còn nói dối là mớ thôi.

Bất quá câu chuyện này thật không thể tưởng tượng, dù sao trong đầu hắn chưa nghe qua nam nhân có thể mang thai, chuyện này không phải vẫn là của nữ nhân sao? Tuy rằng nghe nói có người làm nghiên cứu, chính là vẫn chưa đạt được thành công.

Nhưng Phác Xán Liệt lại tin Kim Chung Nhân nói, bất quá từ trong miệng người khác biết mình sắp làm cha cũng không dễ chịu chút nào, chuyện này không phải nên do Biện Bạch Hiền nói cho hắn biết hay sao?

Hô, phun ra một hơi tức giận, Phác Xán Liệt nói với bản thân không cần sinh khí.

Gọi một cú qua Mỹ báo với nữ nhân bên kia cùng lão nhân gia. Nói cho lão nhân gia không cần lải nhải với hắn chuyện tôn tử, chờ thêm mấy tháng nữa sẽ có tôn tử để ôm.

Phác lão gia nghe vậy còn tưởng lỗ tai có vấn đề, hỏi liên tiếp mấy lần có phải là sự thật không, làm Phác Xán Liệt phiền muốn chết. Bất quá đã ngăn được cơn xúc động của lão nhân gia muốn bay về.

Nói giỡn nếu lão nhân gia biết nam nhân sinh hậu kế hương khói, không bị dọa đến hôn mê mới lạ. Vẫn là chờ đứa nhỏ sinh ra rồi hãy nói cho lão nhân gia biết sự thật, đến lúc đó lão nhân gia không có biện kháng nghị.

Phác Xán Liệt bên này sắc mặt một chút cao hứng một chút sinh khí. An bài hết thảy thỏa đáng, hắn hình như quên hỏi ý kiến của đương sự.

Cho nên chờ hắn mang hoa hồng cùng nhẫn đến nhà Biện Bạch Hiền cầu hôn, chờ hắn bị Biện Bạch Hiền ném ra, hắn mới nhớ tới, có một số việc không phải hắn nói một cái là có thể quyết định.

Không để ý đến hình tượng đại thiếu gia, hắn khóc thét: “Hiền a! Anh thật sự muốn cùng em kết hôn.”

Trả lời hắn chính là cửa mở ra nhưng trên mặt hắn là cái hộp nhẫn, còn có thiếu chút nữa phá hủy cái mũi hoàn mỹ của hắn khi cánh cửa va vào.

Đợi nửa ngày bên trong cũng không có phản ứng, Phác Xán Liệt mới bị đánh bị quay về.

Trở lại công ty, hắn quyết định tìm thư ký vạn năng —- Minh Mị nghĩ biện pháp.

Dựa vào cái ghế to trong văn phòng mình, Phác Xán Liệt bất đắc dĩ thở dài.

Minh Mị nhã nhặn đẩy gọng kinh vàng bên mắt cười nhạo nói: “Không nghĩ tới đại thiếu gia ngươi cũng có ngày này, người này chắc chắn là một kỳ nhân, ngày nào đó nhất định phải đến bái phỏng một chút.

Phác Xán Liệt hắc tuyến, thư ký này là ai thuê a? Trời muốn tạo áp lực cho hắn sao? Rốt cuộc ai trả tiền lương cho ai?

“Ta nhờ ngươi nghĩ cách không phải bảo ngươi cười nhạo ta, Minh đại thư ký.”

“Ta biết a! Đương nhiên cơ hội phải hảo hảo nắm chắc, mà ta nói thật, Phác Xán Liệt ngươi không biết bản thân cần chút thành ý sao?”

“Ta còn chưa đủ thành ý sao? Đồ cần để cầu hôn ta đều mang theo, hơn nữa chính là Phác Xán Liệt ta cầu hôn, này đại biểu say này sẽ không lăng nhăng bên ngoài nữa, đây chính là chuyện khó nhất.”

Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ cùng ai bên nhau mãi mãi, Biện Bạch Hiền là người đầu tiên làm cho hắn nghĩ nhiều biện pháp như vậy hơn nữa có cơ hội tốt như vậy vì sao không hảo hảo lợi dụng? Chờ bụng y lớn ra sao có thể tự chiếu cố mình? Phải biết đứa nhỏ kia là con hắn.

Minh Mị nhìn bộ dáng hắn như gỗ mục, có ông chủ như vậy thật mất mặt.

“Kia ta hỏi một câu, ngươi vì cái gì mà muốn cùng một nam nhân kết hôn? Chẳng lẽ không phải vì đứa nhỏ sao?”

Bị Minh Mị nói xoẹt qua hắn tưởng mình hôn mê mất rồi, hơn nửa ngày mới hiểu ý của hắn là gì.

Tuy rằng Biện Bạch Hiền không chính miệng thừa nhận nhưng Phác Xán Liệt cảm nhận chuyện lạ đó là thật, muốn cùng y kết hôn để lấy ly do danh chính ngôn thuận chăm sóc y, những chuyện khác hắn không nghĩ nhiều.

“Ta nghĩ muốn chăm sóc y a! Nếu thật có đứa nhỏ, y nơi này không có một người thân, vạn nhất bị người xấu làm hại thì sao?”

Minh Mị khóe miệng đều run rẩy: “Chính là kết hôn vô luận đối nam nhân hay nữ nhân mà nói đều là chuyện rất quan trọng, ngươi không biết là nên làm rõ ràng sao? Nếu chỉ vì nghe tin thiệt giả liền quyết định cùng một người kết hôn, ngươi không phải quá qua loa sao?” Kỳ thật Minh Mị ngụ ý chính là, lão đại ngươi cái gì cũng không làm rõ, cùng bạn trai cũ nói muốn kết hôn, lý do chỉ có thể là vì đứa con, đây là lý do gì a? Nếu là hắn, hắn cũng sẽ đem kẻ này đá xa chứng nào tốt chừng ấy.

“Chính là, chính là……” Phác Xán Liệt cũng không biết mình muốn gì.

“Hơn nữa, ta nghe từ ngươi, người kia hẳn là người rất chung tình, ngươi nếu không thể đáp trả tình cảm tương tự, cùng y kết hôn không phải cản trở y tìm kiếm hạnh phúc sao?”

“Y yêu ta, chỉ có ta mới có thể cho y hạnh phúc.” Lão đại không lịch sự liền thốt ra, nghe được Minh Mị nói làm hắn nổi hỏa, thật muốn một kiện đánh chết hắn.

Nghĩ đến liền làm, hung hăng dùng văn kiện đánh vào mặt.

Minh đại thư ký tức giận nói: “Nếu có người như vậy cầu hôn ta, ta sẽ làm giống y. Ngươi bị hắn ném ra thì nên cảm thấy vạn hạnh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.