“Mẫu thân!” Đang lúc này, bên tai Hạ Tử Thường vang lên thanh âm của Thanh Mặc.
Hạ Tử Thường lập tức không còn tâm trí cùng Hiên Viên Dạ Lan tính toán, lập tức xoay người nhìn về phía ba tiểu bảo sau lưng.
Khuynh Thành trên mặt nhỏ vẫn còn vương nước mắt, mặt nhỏ của Vân Dục lại có chút tái nhợt, Thanh Mặc ngược lại tốt hơn một chút, nhưng nhìn dáng vẻ tâm tình quan tâm rất nặng nề.
Dù sao ba tiểu bảo tuổi vẫn còn nhỏ, gặp phải cảnh máu tanh tàn bạo như vậy, không bị dọa đến sụp đổ đã là rất khá.
“Không sao, Mặc nhi, trước con mang theo em trai em gái đi sau viện chơi một chút, đem bánh bao cùng điểm tâm lấy ra ăn.
” Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Thường nhẹ nói.
Nàng hiện tại muốn đem cái cục diện rối rắm này dẹp dọn một chút, bao gồm cả tên nam nhân kia.
“Được.
” Thanh Mặc cõng bao quần áo nhỏ gật đầu một cái, một tay kéo lấy Khuynh Thành, một tay nắm lấy Vân Dục, hướng phía sau viện đi tới.
Trong nháy mắt, trong viện tử chỉ còn lại Hiên Viên Dạ Lan cùng Hạ Tử Thường hai người.
Ánh mắt tùy ý nhìn xem Hạ Tử Thường, Hiên Viên Dạ Lan đáy mắt nhảy lên ba phần nghiền ngẫm cùng bảy phần nồng nặc hứng thú.
Nữ nhân này mặc một thân váy dài bằng vải thô mộc mạc, tóc đen cũng dùng một cây một trâm rất đơn giản tùy ý quấn lên, vốn đang nghênh mặt, nhưng lại vẫn rất xinh đẹo như hoa đào, một thân khí chất thanh nhã kia, không giống như một tức phụ thôn dã có thể có.
Huống hồ!.
.
Trên người hắn trúng độc, tên là diêm cốt.
Loại độc này vô cùng hiếm thấy, từ trước đến nay chưa ai có thể nghiên cứu mà giải ra được, hắn vốn dĩ cho rằng lần này hắn phải chết, mà lúc này hắn lại có thể cảm nhận được, độc trong cơ thể hắn,!.
đã được giải.
Trong đầu nhớ tới lời của tiểu oa nhi nói.
Bé nói, là mẫu thân cô bé cứu được hắn.
Cũng chính là, nữ nhân trước mắt này, cứu được hắn.
Thật là có ý tứ.
Nữ nhân này, khiến hắn thực sự nhìn không thấu.
Cảm thấy ánh mât Hiên Viên Dạ Lan càng ngày càng tùy ý, gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Thường càng lúc càng lạnh đi.
“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Trên mặt ta dính lọ sao?”
“Ngươi rất đẹp.
” Hiên Viên Dạ Lan môi mỏng khẽ động, phun ra một câu.
Mỹ nhân, hắn gặp qua rất nhiều.
Nhưng mà mỹ nhân khiến hắn nhìn cảm thấy hài lòng, cũng chỉ có một vị trước mắt này.
Đột nhiên chưa kịp chuẩn bị được khen, Hạ Tử Thường suýt chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết.
Tâm không khống chế được nhảy loạn mấy lần, nàng ưỡn ngực, biểu tình thản nhiên nói, “cái này còn cần ngươi nói? Đừng nói nhảm nữa, bây giờ ngươi đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, ongươi từ đâu thì nhạn cút về nơi đó đi.
”
Năm mươi tích phân của hệ thống Tam giới đã đến tay, chứng minh nam nhân này là nàng cứu trở về.
Nam nhân này quá nguy hiểm, tòa miếu nhỏ này của nàng, không chứa nổi vị tôn đại phật này.
Thấy Hạ Tử Thường nhanh chóng hạ lệnh muốn đuổi khách, Hiên Viên Dạ Lan khóe môi cười phai nhạt mấy phần.
“Ngươi đã cứu ta chẳng lẽ lại không muốn hồi đáp?”
“Nếu như ngươi muốn báo ơn, vậy liền đưa ta một trăm lượng bạc.
” Hạ Tử Thường thản nhiên nói.
Nàng cũng không phải thánh nhân, bây giờ chính là thời điểm nàng cần tiền gấp, cứu mạng được tên nam nhân này, đòi hắn 100 lượng bạc, nàng cảm thấy mình rất có lương tâm.
100 lượng bạc?
Hiên Viên Dạ Lan mí mắt nhảy một cái.
Người phụ nữ này quả thật đúng là thực tế a.
Nhưng nếu nói nàng là thực tế, nàng cứu hắn một mạng, hắn đưa nàng 100 lượng bạc liền có thể rõ ràng?
“Tốt lắm, ta! ”Hiên Viên Dạ Lan đang định nói gì, bỗng nhiên hai mắt tối sầm, cả cơ thể ngã về hướng Hạ Tử Thường.