Một Tấc Thời Gian

Chương 36: Rải trang sức đỏ mười dặm




Edit: An Bi Nhi

Beta: Linqq

Cô thừa nhận thản nhiên như vậy, Chử Trì Tô không biết phải nói gì nữa, cười dịu dàng, giơ tay lên ấn nhẹ vào mũi Trường An một cái, trong giọng nói không giấu được yêu thương: "Ngốc quá đi."

Trường An không thèm để ý anh trêu mình, vẫn híp mắt cười.

Chử Trì Tô lại xoay người sang chỗ khác rửa bát, vừa rửa được hai cái, đột nhiên nhớ ra cái gì, dừng một chút, rửa sạch bát trong tay, thoát nước đi, dọn dẹp sạch sẽ, lấy khăn bên cạnh để lau khô tay, mới xoay mặt nhìn Trường An vô cùng nghiêm túc nói: "Trường An, chờ em trở lại nhà trọ, chúng ta kết hôn đi."

.....

Đột nhiên Trường An trở nên mơ màng, nhưng vì trước kia anh từng đề cập đến chuyện này rồi, bản thân cô cũng có chuẩn bị, nên bây giờ cũng không kinh ngạc lắm.

Khoan đã, cô ngẩng đầu nhìn Chử Trì Tô đang mặc tạp dề, không xác định hỏi: "Anh đang..... cầu hôn hả?"

Vẻ mặt bác sĩ Chử rất thản nhiên: "Đúng."

"Hô..." Trường An thở dài một hơi, cảm giác mình nên bình thường một chút, không thì sau này sẽ tiếc nuối, nên hỏi: "Ở đâu? Hoa đâu? Nhẫn đâu? Cầu hôn phải quỳ một gối xuống chứ?"

Trường An cảm thấy vấn đề này sẽ khiến cho bác sĩ Chử ngốc ngay lập tức.

Ai ngờ người kia lại cười rộ lên, hai mắt tỏa sáng.

Trường An nhìn anh một cách khó hiểu, thấy anh chậm chạp cởi tạp dề ra, để một bên. Sau đó lấy trong túi quần dài màu đen ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, lúc Trường An đang kinh ngạc nhìn, anh thở dài một hơi, chậm rãi quỳ một chân xuống, một tay mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn cực kì tinh xảo.

Anh giơ nhẫn lên trước mặt Trường An, ngửa đầu cười dịu dàng với cô, ngược lại với ánh mặt trời, nói nhẹ nhàng: "Ô Trường An, em có đồng ý gả cho anh không?"

Trong nháy mắt, Trường An cảm thấy trước mắt mơ hồ, cô không nhịn được che miệng lại.

Người đàn ông này, phút trước rõ ràng còn rửa bát trong bếp, không gian tràn đầy không khí sinh hoạt ấm cúng giữa hai người, thế mà chớp mắt một cái, với tư thế thành kính nhất, anh cười hỏi mình có đồng ý gả cho anh cả đời không.

Không khí sinh hoạt ấm áp và không khí lãng mạn hòa vào nhau, áp lực rất lớn.

Chử Trì Tô thấy vành mắt cô ửng đỏ, cười nói: "Trường An, so với bất cứ ai trên thế giới này, chúng ta muốn ở bên nhau đã phải trải qua quãng thời gian vô cùng khó khăn, so với bất kì ai, chúng ta phải đi qua chặng đường vô cùng dài, mấy ngàn năm trôi qua mới có thể ở cùng nhau. Đời trước anh đã hứa với em, nhưng lại chưa làm, nên...." Anh dừng một chút, cánh tay mỏi nhừ, sống mũi cay cay, anh dừng cười yếu ớt hỏi cô:

"Ô Trường An, kiếp này, Chử Trì Tô lấy kiệu tám người khiêng để cưới em, em có nguyện ý, vì anh mà búi tóc lên, rải trang sức đỏ mười dặm không?"

Trường An nhìn anh, nước mắt trào ra, anh nói sẽ cưới cô, cô liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Âm thanh thanh thoát vang lên trong cổ họng, cứ như vậy đã trôi qua ngàn năm.

Mắt Trường An đỏ lên, hạ tay che miệng, chậm rãi đưa tới trước mặt anh, cười nhẹ đáp: "...Có."

Chử Trì Tô quỳ một gối, nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, khẽ hôn một cái, ngẩng đầu nhìn Trường An, thận trọng đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô.

Đeo xong nhưng anh vẫn nắm tay cô không chịu thả, nhìn ngón tay vô danh của cô giờ này đã có thêm một chiếc nhẫn, vừa vui vẻ vừa nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Kết thúc buổi lễ."

Thoáng chốc, Trường An cảm thấy ấm áp.

Cô nhìn anh, đỏ mặt nhưng giọng lại kiên quyết: "Anh đứng lên đi..."

Chử Trì Tô cười, đứng dậy.

Trường An vẫn chưa tiếp nhận được chuyện mình đã chấp nhận lời cầu hôn của anh, đột nhiên trước mắt tối lại, bị anh cúi xuống hôn.

Một nụ hôn rất sâu, mang theo cảm xúc bộc phát, không thể dừng lại.

Môi với răng hai người không ngừng quấn lấy nhau, không ai chịu buông tay hay lùi bước, chỉ cố gắng lấy hết hơi thở của đối phương, để khắc sâu vào linh hồn mình.

Hai người chìm đắm trong nụ hôn này, gần như điên dại, mãi mới quyến luyến tách ra.

Đúng lúc Trường An sắp thiếu dưỡng khí mà chết, được tự do, liền hô hấp lấy lại không khí. Khuôn mặt hai người dựa vào nhau rất gần, chóp mũi chạm vào nhau, thỉnh thoảng anh lại hôn nhẹ vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô.

Trường An vẫn cố gắng hô hấp, môi anh gần như chạm vào môi cô, anh thấp giọng nói: "Có muốn gặp cha mẹ của anh không?"

"..."

Cảm giác thân thể mềm mại trong lòng cứng ngắc trong nháy mắt, Chử Trì Tô vội vàng khẽ hôn hai cái, để mặt cách xa một chút, nhìn thẳng vào mặt cô, nói: "Nếu em cảm thấy vội vàng quá thì lần sau cũng được, nhưng mà, hiếm khi cha mẹ anh đều ở đây, nên anh nghĩ dẫn em đi gặp họ."

Trường An khẩn trương nhìn anh, vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải em không muốn, chỉ là..."

"Chỉ là sao?"

Trường An dừng một chút, vô thức cắn môi dưới đã bị anh hôn sưng đỏ, dừng một chút, cuối cùng thấp giọng nói băn khoăn của mình: "Cha mẹ anh... có thích em hay không? Mọi người, đều không thích... đứa bé không có cha mẹ..."

Cô cúi đầu, đè thấp giọng, vô cùng nặng nề.

Chử Trì Tô nghe, hơi đau lòng, dùng hết sức để ôm lấy cô, nghĩ rồi ghé vào tai cô nói: "Cha mẹ anh là hôn nhân chính trị."

"Hả?" Trường An không hiểu, anh muốn nói gì.

Chử Trì Tô nói tiếp: "Nên hai người đó gần như không có tình cảm, trừ những lúc cần thiết còn không thì phận ai nấy lo, ngay cả anh, cũng chỉ là do họ không muốn người nhà nghĩ rằng họ bị vô sinh."

Giọng anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như kể chuyện bình thường, không thấy chút đau thương nào.

Nhưng Trường An vẫn không nhịn được đau lòng.

Bởi cô hiểu rất rõ, cảm giác không được cha mẹ yêu thương là như thế nào, đáng thương đến mức nào, khó khăn đến mức nào.

Không tự giác liền ôm chặt anh.

Chử Trì Tô nói tiếp, cuối cùng nói vào trọng tâm: "Cho nên, họ sẽ không bao giờ không thích em, vì họ hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của anh, không quản lý anh, chỉ cần anh có thể lấy vợ sinh con để họ có thể nở mày nở mặt, còn anh lấy ai, họ sẽ không để ý."

...

Trường An nghe xong, gật đầu trong lòng anh, nhưng tâm tình không tốt lên là mấy.

Chử Trì Tô ôm cô, cảm giác cảm xúc của cô xuống dốc, cười hỏi: "Đau lòng sao?"

Trường An cũng không nhăn nhó, ngoan ngoãn gật đầu, đau lòng lắm.

Chử Trì Tô liền cười: "Em còn chưa lo xong bản thân mình, còn có tâm tình đau lòng vì anh sao? Chắc là vì ông trời cảm thấy chúng ta ở chung với nhau là tốt nhất, tình yêu đẹp như thế, nên tình thân không được trọn vẹn, như thế mới công bằng với người khác."

Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng phần không trọn vẹn này, không biết đã khiến hai người trả giá lớn như thế nào.

Trường An yên lặng, rời khỏi lồng ngực của anh, chỉ động hôn anh một cái: "Em biết mà, như vậy.... cũng rất tốt."

Cả đời này cho anh, nhiều thứ không trọn vẹn hơn nữa cũng không tiếc.

Chử Trì Tô hiểu cô, nhìn đôi môi hồng hào mềm mại của cô, lại muốn hôn xuống, thấy Trường An nhíu mày, sầu não hỏi anh: "Chử Trì Tô, cha mẹ anh thích cái gì thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.