Một Phút Sai Lầm

Chương 5: Chương 5:




 
Ra khỏi thư viện chưa tới mười lăm mét, Bùi Dục vốn dĩ đang vô cùng hưng phấn dẫn đường ở phía trước thì bỗng đi chậm lại. Anh đột nhiên nhớ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm túc——
 
Anh đã quen với việc trả tiền bằng điện thoại, sớm đã không còn thói quen cầm tiền mặt ra ngoài, bây giờ thì hay rồi, năm 2012 ngay cả điện thoại thông minh cũng chưa phổ biến trong cả nước, vẫn còn một khoảng thời gian tương đối dài mới đến lúc thịnh hành việc quét mã trả tiền. Ối, suýt nữa thì quên mất, bây giờ đến điện thoại anh cũng không có...Bùi Dục sờ sờ túi, vẫn còn tám đồng, chắc cũng đủ ăn bát mì ở quán lề đường, nhưng mà thư viện tỉnh ở trung tâm thương mại, ăn cơm cũng không rẻ.
 
“Âu Dương Tĩnh, cậu có đem tiền chứ?” Anh quay đầu hỏi, vừa nhìn thấy gương mặt của mình thì liền tỏ vẻ thoải mái, khí thế hùng hồn nói: “Trong ví tôi có tiền, bữa cơm này để tôi trả đi.”
  
...Nhưng Âu Dương Tĩnh cũng có suy nghĩ giống anh——cô kiên quyết chỉ ăn bữa trưa mình có thể mua nổi. Bùi Dục đấu không lại cô. Kết quả của việc thỏa hiệp là hai người giải quyết bữa trưa trong cửa hàng tiện lợi, hai phần mì udon thêm cá viên.
 
Sát bức tường kính đối diện mặt đường trong cửa hàng tiện lời có một chiếc bàn hẹp dài, trên bàn vẫn còn rất nhiều bát nhựa dùng một lần ăn xong nhưng vẫn chưa dọn. Bùi Dục nhìn thấy liền cau mày một cái, đặt bát của mình qua một bên, nhanh chóng ném hết đống bát đũa vào thùng rác, rồi lại lấy giấy lau bàn mấy lần, lúc này mới ngồi xuống.
 
Mà lúc này, mì trong bát Âu Dương Tĩnh chỉ còn lại một nửa. “Cậu mắc bệnh sạch sẽ?” Âu Dương Tĩnh nuốt viên cá viên xuống.
 
“Cũng không phải, chỉ là nhìn thấy khó chịu.” Lúc này Bùi Dục mới ý thức được mình hơi lố? Thế nhưng anh vẫn đi theo tiếng gọi của lòng mình, đổ chút nước ra lau lại tay, lúc này mới bắt đầu ăn mì.
   
Âu Dương Tĩnh nhớ lại mình có ngửi thấy mùi cồn khử trùng thoang thoảng ở nhà Bùi Dục. Chắc lài mùi do ông bố làm bác sĩ của anh đem về đó mà. Bây giờ nghĩ lại, bố Bùi Dục làm bác sĩ, mẹ làm kỹ sư, IQ anh cũng cao, cũng đẹp trai nữa, đúng là hình mẫu nam thần lý tưởng.
 

Thế nhưng bây giờ, khi cô đối diện với cái bóng mờ mờ trên tấm kính thuỷ tinh, cô lại không còn suy nghĩ tốt đẹp như lúc đầu nữa——chỉ cần nghĩ đến vở luyện tập của Anh Hoa và sự khác biệt giữa cô với Bùi Dục thì một cảm giác bức bách kỳ lạ liền quấn chặt lấy cô hệt như dây leo. Cho dù đã sớm biết được khoảng cách giữa Ngũ Trung và Anh Hoa, thế nhưng đứng ở vị trí thứ nhất quá lâu, cô rất khó chấp nhận được cảm giác chênh lệch này.
  
“Bùi Dục…” Cô lấy đũa chọc vào trong bát trống, có chút do dự hé miệng, “Có thể nhờ cậu giúp một việc không?”
 
Bùi Dục đang nhét miếng mì cuối cùng vào miệng, không nói được nên gật đầu tỏ ý bảo cô tiếp tục nói.
 
“Đợi đến khi chúng ta đổi trở về, cậu có thể cho tôi mượn đề luyện tập của Anh Hoa để photo được không?” Âu Dương Tĩnh nói.
 
“Có vấn đề gì đâu. Cho cậu mượn là được.” Bùi Dục nuốt thức ăn xuống rồi thuận miệng đáp. 
 
“Tốt quá! Cảm ơn cậu!” Âu Dương Tĩnh nhỏ giọng hoan hô, hai tay chắp lại, vô cùng thành kính lạy lạy Bùi Dục, “Cảm ơn cảm ơn!”
 
“Dừng, dừng!” Bùi Dục lườm cô, “Chuyện nhỏ mà, cậu đừng có làm giảm thọ tôi!”
  
“Cậu đây đúng là người no không hiểu được cảm giác của người đói.”Âu Dương Tĩnh thu tay về, nói: “Đợi cậu đến Ngũ Trung học mấy ngày là biết đây là chuyện lớn thế nào rồi.”
 
Bùi Dục thầm lắc đầu, tốt xấu gì thì Ngũ Trung cũng là trường Trung học được Thành phố lập ra đàng hoàng mà, bà cháu cô đúng là làm quá lên.

 
Ăn xong, vốn dĩ Bùi Dục còn định ngồi một chút cho bớt mồ hôi mới đi, vậy mà Âu Dương Tĩnh đã gấp gáp bước từ chiếc ghế cao xuống, bước ra khỏi cửa hàng.
 
“Cậu hơi lố rồi đó? Nghỉ ngơi hai phút cũng không lỡ việc được đâu. Tôi nhắc nhở cậu đó, ở nhà tôi thì đừng có điên cuồng làm đề giống bây giờ, sẽ dọa bố mẹ tôi mất.” Trên đường về thư viện, Bùi Dục không kiềm được mà nói với cô.
  
“Cậu đang khoe khoang đó hả?” Âu Dương Tĩnh khó chịu nói.
 
“Tôi chỉ sợ cậu làm lộ ra, bố mẹ tôi không thích tôi học hành suốt ngày đâu.”
 
Vượt ngoài suy nghĩ của anh, lần này Âu Dương Tĩnh lại không đáp lại. Sau khi im lặng một lúc, cô nói: “Bắt đầu từ khi vào cấp hai, bà nội tôi ngày nào cũng nói Ngũ Trung như rác rưởi, cho dù có đứng nhất khối thì thi chuyển cấp cũng chưa chắc có thể vào Sư Phụ*. Trước giờ tôi chưa từng tin.” Cô nói, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
*Trường cấp ba phụ thuộc Đại học Sư phạm
 
“Lúc tham gia cuộc thi cấp trường, thật ra tôi có gặp qua cậu, cũng biết cậu đứng nhất Anh Hoa. Bây giờ tôi mới tin, so sánh với cậu thì cái hạng nhất này đúng thật là rác rưởi.” Âu Dương Tĩnh nói, rồi lại đột nhiên hít một hơi sâu như đang cổ vũ chính mình, sau đó quay đầu đối mặt với Bùi Dục nói: “Có điều, cậu yên tâm, tuy vẫn còn hai tuần nữa mới đến kỳ thi giữa kỳ, đến lúc đó cho dù không đổi lại được thì tôi cũng chắc chắn sẽ giúp cậu giữ vững ngôi đầu bảng này!”
  
“Không phải…” Bùi Dục nghẹn lời, lời này anh không cách nào tiếp được! Thi giữa kỳ cũng quan trọng, nhưng mà...chẳng lẽ còn quan trọng hơn việc giải quyết việc mắc kẹt trong cơ thể một người lạ khác giới sao? Âu Dương Tĩnh, một cô gái như cậu mắc kẹt trong cơ thể nam sinh, cậu không thấy kỳ quặc hả?!
 
“À, đúng rồi, còn có một chuyện…” Đi đến trước cổng thư viện tỉnh, Âu Dương Tĩnh đột nhiên dừng bước.

 
“Sao?” Bùi Dục nhìn bộ dạng cô có chút ngượng nghịu, thầm thở phào một hơi: Cô nhóc này cuối cùng cũng thấy xấu hổ khi hoán đổi linh hồn với con trai rồi nhỉ?
 
Thế mà giây tiếp theo, anh liền nghe cô dùng giọng nói của chính mình mà thốt ra: “Cái đó...lúc cậu về làm bài tập và ghi chú lại, mô phỏng lại nét bút của tôi chút nha…chữ cậu đẹp quá rồi, tôi cảm thấy giáo viên chắc sẽ nhìn ra rất dễ dàng.”
  
Được thôi. Vòng tới vòng lui thì cũng vẫn là chuyện học tập đó…Bùi Dục bỗng cảm thấy hơi mệt tim, chỉ có thể an ủi bản thân rằng Âu Dương Tĩnh mới mười bốn tuổi, có lẽ ý thức về giới tính vẫn chưa được đánh thức, muốn đổi trở lại chỉ còn nhờ vào sự cố gắng của bản thân anh thôi…
 
Thế là, buổi sáng đầu tiên từ khi anh trùng sinh đã trải qua bằng việc ôn lại kiến thức lớp 9 và giảng đề cho Âu Dương Tĩnh. Mãi đến khi mặt trời nghiêng bóng đằng Tây, hai người họ mới rời khỏi thư viện tỉnh.
 
Ra khỏi thư viện, Bùi Dục suy nghĩ cả đoạn đường, đến lúc xuống xe buýt, anh vẫn cực kỳ không chắc chắn——có phải anh nhầm rồi không? Ông trời để anh trùng sinh có lẽ chỉ vì để anh làm gia sư cho Âu Dương Tĩnh?
 
Ôm một bụng nghi ngờ, anh mơ mơ màng màng đi về phía nhà Âu Dương Tĩnh, chưa đi được bao xa thì bỗng nghe thấy phía sau có người đang gọi Âu Dương Tĩnh, giọng còn rất giận dữ. “Âu Dương Tĩnh! Mày có gan thì đứng lại cho tao! Chuyện hôm qua tao còn chưa tìm mày tính sổ nữa đó!”
 
Nghe hơi quen tai nha? Bùi Dục nghĩ, anh quay đầu nhìn một cái, à há! Người xông về phía anh chẳng phải là người tối qua cầm đầu đánh anh đó sao! Trong giây phút đầu tiên khi nhìn rõ người kia, Bùi Dục không nói lời nào mà cong chân lên chạy! Anh không muốn đánh nhau với con gái nữa đâu!
 
Trần Lập Linh cũng sớm quen với việc quay đầu chạy của cô, cô ta liền tách hai chân ra rồi hồ hởi đuổi theo, vừa đuổi còn vừa hét: “Âu Dương Tĩnh, mẹ nó, mày đừng có chạy!”
 
Bùi Dục hừ một cái rồi nói: “Không chạy thì đợi cậu đến đánh sao? Cậu tưởng tôi ngốc chắc!” Nói xong thì càng ra sức chạy hơn nữa. Cơ thể Âu Dương Tĩnh nhìn thì ốm yếu nhỏ con, vậy mà tố chất cũng đúng là không tồi, lúc chạy hệt như có gió dưới chân, cực kỳ nhanh và nhẹ nhàng. Nhìn Trần Lập Linh cao hơn cô, thế nhưng nói về chạy bộ thì rõ ràng không phải đối thủ của cô, còn chưa chạy được nửa đường thì đã không thấy bóng dáng Trần Lập Linh ở phía sau đâu nữa.
 
Thấy rẽ ở phía trước một cái là có thể tới nhà rồi, Bùi Dục đang chạy một cách thật thoải mái, cũng dứt khoát giữ một tốc độ nhất định rồi chạy thẳng về nhà. Thế nhưng lúc rẽ ngoặt thì trong góc nghiêng đột nhiên lại xuất hiện một người, anh ta còn chưa kịp chuẩn bị để đạp thắng, hai người đụng vào nhau “rầm” một cái.
 

Người ngã ngựa đổ.
 
“Xin lỗi! Cậu không sao chứ?” Phản ứng đầu tiên của Bùi Dục chính là nhảy lên nhìn người bị anh đụng trúng.
 
Người bị tông là một nam sinh mười bốn mười lăm tuổi, người cũng khá cao, quần áo cũng coi như bình thương, chỉ là tóc mái cực kì dài, sắp che xuống cả phần mắt rồi. Thấy cậu ta vội vã từ dưới đất bò dậy, chắc cũng chẳng có gì đáng lo, vậy mà sau khi bò dậy rồi thì lại đứng tại chỗ nhìn chăm chăm vào Bùi Dục. Bùi Dục cũng khó rời khỏi, chỉ còn cách lặp lại lời xin lỗi lúc nãy một lần nữa.
 
Người đó nghe xong thì lại như nhìn thấy ma, cau mày chất vấn anh: “Cậu làm cái quỷ gì mà chạy nhanh vậy?”
  
Bùi Dục đuối lý trước, cũng không tính toán với thái độ tồi tệ đó của cậu ta, sau đó lại rối rít xin lỗi.
 
Người đó lại càng giận dữ hơn, cậu ta lén lút nhìn quanh một vòng, sau khi thấy không có người nào khác mới đen mặt lại chất vấn anh: “Âu Dương Tĩnh, cậu làm thế này vui lắm sao?”
 
Hả? Là người quen?! Bùi Dục thầm kêu lên một tiếng ôi thôi tiêu rồi, rồi lại vội vàng giả vờ quan sát dáng vẻ cậu ta một cách cẩn thận, cười trừ: “Thì ra là cậu, trời tối quá nên tôi không nhìn rõ, xin lỗi nha.”
 
Người kia cười lạnh: “Mới chưa đến sáu giờ mà cậu bảo tôi trời tối? Tôi biết, cậu là học sinh top đầu, không thèm làm bạn với loại có thành tích tệ như tôi, coi như là tự tôi suy nghĩ nhiều.” Nói xong cũng không cho anh cơ hội biện bạch, quay đầu đi ngay.
  
Ế? Vậy xong rồi đi hả? Logic khi nói chuyện đâu? Bùi Dục nhìn theo bóng lưng người kia rời đi, trong đầu nhảy lên một đống dấu chấm hỏi. Còn nữa, mẹ nó người này lại là ai đây? Nghe mấy câu nói lúc nãy hình như có liên quan không hề nhẹ với Âu Dương Tĩnh nha...giống như Âu Dương Tĩnh là một cô gái lạnh lùng tệ bạc đang đạp nát trái tim chân tình của người khác vậy? Nhưng anh nhớ lúc Âu Dương Tĩnh diễn tả bạn bè cô cho anh, hoàn toàn không nhắc đến bất cứ nam sinh nào.
 
Nghĩ đến đây, Bùi Dục có chút đồng tình nhìn theo bóng dáng người đã đi xa đó, lặng thầm cho cậu ta một phút mặc niệm. Không có việc gì thì đừng có tự thêm đất diễn cho mình trong đầu chứ, thiếu niên!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.