Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 23




Vương Nguyên xoa đầu đau nhức, ngẩng mặt nhìn trần nhà cảnh cục.

Cảnh cục?

"Cậu thật là yếu ớt quá, về sau cần tập gym nhiều một chút."

Người đẩy cửa vào khẽ càu nhàu, trên tay mang theo thuốc cùng thức ăn nóng hổi nghi ngút khói. Vương Nguyên ái ngại nói cảm ơn, đồng thời bày tỏ sự nghi hoặc tại sao mình lại ở chỗ này.

"Khoảng gần sáng, tôi tan ca phát hiện cậu nằm ở trước cổng cảnh cục, cậu phát sốt rất cao, người cũng ướt nước, tôi đoán cậu dầm mưa cả đêm rồi đến đây." Willie khó hiểu đáp: "Cậu không nhớ gì sao? Cậu đâu có uống rượu mà?"

Vương Nguyên muốn lắc đầu, nhưng hữu tâm vô lực, giờ chỉ cần cử động một chút thôi đầu cậu sẽ giống như thiên địa vạn chuyển, trời đất quay cuồng: "Tôi...không rõ, nhưng có lẽ có ai đó mang tôi đến đây..."

"Hôm qua trước khi mất ý thức cậu ở nơi nào?"

Vương Nguyên mím môi không nói. Willie cũng chả phải kẻ lắm chuyện đi tò mò việc của người khác, chuyện đối phương không muốn nói anh cũng chẳng miễn cưỡng, chỉ dặn dò Vương Nguyên nên nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe. Cơn sốt của cậu cũng đã hạ nhiệt, hiện giờ nhiệt độ cơ thể là ba mươi bảy độ hai, dù tay chân còn có chút bải hoải buồn bực nhưng đầu óc thảnh tỉnh hơn khá nhiều.

"Đúng rồi, hôm qua sếp nháo nhào đi tìm cậu đấy."

Vương Nguyên nghe Willie không do dự bán đứt sếp, cười khổ: "Làm sao có thể..."

"Sếp thức trắng cả đêm, sáng nay vừa nghe tôi báo tin xong liền cúp máy ngay lập tức." Willie nhún nhún vai: "Xem ra tâm trạng rất không ổn."

"Anh ấy thì có lần nào lo lắng cho tôi đâu..." Ngữ khí mang theo vài phần ủy khuất, Vương Nguyên tùy tiện leo xuống giường rửa mặt, đang khi muốn tìm Willie mượn cái khăn lông thì một trận gió ập tới, Vương Tuấn Khải khói sương phong trần đột ngột bước vào.

Hai người mắt chạm mắt, màu đỏ ngầu trong con người hai bên không chịu thua kém nhau, Vương Tuấn Khải là vì một đêm không ngủ, Vương Nguyên lại là sắc đỏ hoe như vừa mới khóc xong.

"A ha, người nào đó đã về." Willie đổ dầu vào lửa, đứng khoanh tay cạnh cửa phòng pháp y đùa cợt: "Tôi đoán xem, thành phố này có hơn ba khu vực lớn, bốn trăm con hẻm, sáu cái công viên, mười một trạm chốt gác dân sự. Hôm qua người ở trạm chốt dân sự bắt được hình ảnh sếp Vương của đội án kiện đặc thù vượt đèn đỏ phóng tốc độ 180km/h, cậu nói xem, cậu ăn lương nhà nước phát ngán nên chuyển thành phá của hại dân, đi đầu tàu cho tấm gương lật mặt sao?"

"Cho tôi một ly cà phê."

"Vivian chưa tới đâu, cậu uống nước lã đi."

Vương Tuấn Khải có chút mờ mịt nhìn vẻ đắc ý của Willie, nhìn dáng vẻ của pháp y đại nhân kiểu gì cũng là cười trên sự vất vả của người khác. Hắn thầm kiểm điểm, từ khi nào thì mình đắc tội Willie?

"Để tôi pha cho." Vương Nguyên bình tĩnh lách người qua Vương Tuấn Khải, thuần thục rửa ly, dùng nước sôi tráng qua một lần rồi nhanh nhẹn pha cà phê. Mùi chất dinh dưỡng thơm ngát đầy phòng khiến bàn dân thiên hạ đang gật gà gật gưỡng đấu tranh với cơn buồn ngủ thoáng cái tỉnh người, nhao nhao đua ném ánh mắt sống dở chết dở về phía Vương Nguyên cầu an ủi.

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn cà phê đưa đến trước mặt mình, Willie ở bên kia cũng cầm một tách hả hê nhìn hắn, vừa chìa khăn lông cho Vương Nguyên vừa tấm tắc khen ngợi, cái gì mà độ nóng nước vừa phải, tỷ lệ cà phê và sữa phù hợp, tuyệt phối tuyệt phối...

Nhưng hắn vẫn cứ không thích uống đấy.

Vương Tuấn Khải mặt lạnh khó chịu ra trò đẩy cửa phòng nghỉ, chẳng nói chẳng rằng đã đóng sập cửa lại không cho ai sắc mặt dễ nhìn. Willie nhìn tách cà phê bị vứt chỏng chơ giữa bàn, lại nhìn Vương Nguyên ảm đạm ngồi bó gối uống thuốc, thấy thế nào cũng không bình thường đâu.

Vương Nguyên thì cứng đối cứng với sếp được bao lâu chứ? Nhìn xem, lại bắt đầu giống cô vợ nhỏ ủy khuất hờn dỗi chồng mình, thi thoảng lại nhịn không được lén lút liếc nhìn cửa phòng sếp, tự cho là hành động kín đáo thực chất ai ai cũng biết...Tặc lưỡi hai tiếng, Willie bưng cà phê đá văng cửa phòng Vương Tuấn Khải, ném báo cáo pháp y lên bàn: "Mệt tôi còn tưởng cái lão họ Đường kia chết ly kỳ cỡ nào, hóa ra là cùng một dạng với Trần Tiệp Dư."

Vương Tuấn Khải quay lưng ngồi đờ ra chẳng phản ứng.

Willie cầm cái chặn giấy ném thẳng vào đầu cảnh sát trưởng.

Sếp Vương thế mà lại chật vật né đi, không cảm xúc nhìn pháp y đại nhân một cái: "Nói đi."

"Tên Chu Minh Đức kia kỳ thực có hiềm khích đơn hướng đối với Đường Triết, gã ta cay cú chuyện bị Đường Triết lừa, từng nguyền rủa nạn nhân chết không được tử tế, hơn nữa việc Đường Triết lên cơn huyết áp cao dẫn đến xuất huyết não cũng có liên quan đến gã ta."

"?"

"Cậu cũng biết Đường Triết có tình nhân bên ngoài."

Là Nhan Thu Thu. "Thì sao?"

"Việc mà đàn ông thích làm nhất với người tình của mình là gì?"

Vương Tuấn Khải mặt than đực ra, dường như đã lèo lái câu chuyện với tới một tầm cao nào đó.

Willie chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bẹp miệng: "Là thu hút bạn tình."

"...Ông ta cũng không phải côn trùng."

Pháp y tiên sinh nheo mắt, hoàn toàn không hài lòng với thái độ bỏ mặc thế giới muôn loài của sếp Vương, lẩn quẩn thế nào lại phun ra một câu: "Tôi đã hiểu tại sao cho đến giờ cậu vẫn chưa có bạn gái."

"..."

"Lấy tư cách là đồng nghiệp, tôi trân trọng hoài nghi hạnh phúc sau này của cậu."

"...Nói trọng điểm."

Willie chậc chậc: "Đường Triết là một tên đàn ông chính hiệu, còn là cái kiểu người thích phát tán hormone giống đực với tình nhân khác giới như con công ấy, vì vậy ông ta thường xuyên tìm kiếm các loại nước hoa có mùi hương đặc biệt bôi lên khắp người nhằm biến chính mình thành tác phẩm nghệ thuật có độ khó phân tích cao. Ai biết được trong nước hoa có thứ kiến huyết phong hầu, chết ngay tại chỗ rồi." Anh giơ bản báo cáo của Trần Tiệp Dư lên: "Người phụ nữ này cũng vì nó mà chết."

"Chẳng phải nói hung khí gϊếŧ chết Trần Tiệp Dư là rượu sao?"

"Đích xác là một loại rượu thuốc bào chế từ hoa anh túc, và nước hoa khiến Đường Triết lên cơn tăng huyết áp cũng có dính líu đến hoa anh túc. Cậu hiểu sự cộng hưởng giữa hai vật chất trong điều kiện thuận lợi mà đúng chứ? Hoa anh túc từ màu vẽ và hoa anh túc trong nước hoa cùng lúc kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh làm cho tốc độ lưu thông máu trong mạch tăng nhanh mà thành mạch không kịp giãn nở để thích ứng, từ đó khơi gợi bệnh cũ trong cơ thể Đường Triết, làm cho ông ta xuất huyết não chết ngay tại chỗ. Mà Chu Minh Đức, chính là kẻ đã tặng Đường Triết lọ nước hoa."

"Nói như vậy chỉ cần tra ra tung tích lọ nước hoa là xong? Anh không thấy chuyện này quá đơn giản sao?"

"Tôi biết ngay là cậu sẽ nói câu này." Willie nhướng mày: "Cứ cho là chúng ta tìm được nó đi chẳng nữa, thì Chu Minh Đức cũng không thừa nhận đó là đồ của gã."

"Ý anh là gã phi tang...? Không đúng, với tính cách của Chu Minh Đức không thể có đủ can đảm gϊếŧ chết Đường Triết, gã không phải hung thủ, có kẻ khác thừa cơ lợi dụng điều này ra tay sát hại nạn nhân."

"Đương nhiên, Chu Minh Đức nhát gan như vậy, cùng lắm là dọa dọa Đường Triết một phen."

Vương Tuấn Khải nhíu mi: "Không cẩn thận dọa chết, giúp hung thủ chân chính núp trong bóng tối làm chim sẻ chờ bọ ngựa bắt ve." Hẳn là Chu Minh Đức cũng không biết đến chân tướng đã lầm tưởng mình có khả năng ngộ sát nạn nhân nên thái độ mới nóng nảy như vậy.

"Đường Triết chết vì nước hoa nhưng không phải do sử dụng nó, mà là bị ngộ độc thông qua lỗ chân lông với nguyên lý tương tự như cái chết của Trần Tiệp Dư. Nhưng vì ông ta đã chết qua một thời gian dài mới có người phát hiện ra, mùi nước hoa căn bản đã tán hết, hơn nữa không ai lại nghĩ một lọ nước hoa có thể gϊếŧ chết người. Chỉ bằng điểm này phạm vi điều tra tiếp tục thu hẹp về những kẻ có quan hệ thân mật với nạn nhân, chẳng hạn như Đường Cung, Lâm Tú Linh, Chu Minh Đức, Nhan Thu Thu."

"Không, chỉ có một người mà thôi." Vương Tuấn Khải đứng phắt dậy, tơ máu trong mắt không thuyên giảm nhưng con ngươi có thần hơn rất nhiều so với lúc mới trở về cảnh cục: "Chỉ có người đó mới có thể cho chất độc vào nước hoa mà không ai nghi ngờ."

Willie sờ cằm đánh giá thần thái quang minh của cảnh sát trưởng, chân lý phát ngôn: "Chào mừng trí thông minh của cậu cũng quay trở lại."

"...Rất lố bịch."

Chiều muộn ngày hôm đó, lệnh truy nã Lâm Tú Linh được phát động khắp Trung đại lục.

Đường Cung sững sờ nhìn Vương Nguyên ngủ gật trong phòng pháp y, bên cạnh là Touri đang nghiêm túc nghiên cứu dụng cụ giải phẫu, chưa kịp định hình đã bị người trong tổ điều tra dẫn đi hỏi cung tung tích Lâm Tú Linh, ngây ra như phỗng.

Lâm Tú Linh dù đã ly dị với Đường Triết, nhưng vì tính chất công việc và căn bệnh của nạn nhân nên hai người vẫn thường xuyên gặp nhau ở bệnh viện. Ba năm trước con trai Lâm Tú Linh là Lâm Duy Viễn - gặp tai nạn xe cộ mất mạng, bề nổi là do sự cố ngoài ý muốn, nhưng Lâm Tú Linh vẫn ôm mối nghi ngờ với nạn nhân Đường Triết và cho rằng nạn nhân chính là kẻ gây ra cái chết cho con trai mình, từ đây nảy sinh hiềm khích.

Với tư cách là một bác sĩ có thâm niên, nếu Lâm Tú Linh mang bất kỳ loại thuốc không rõ nguồn gốc nào về nhà chồng cũng không khiến người nghi ngờ, huống hồ ngoài mặt bà ta chẳng hề có ý cự cãi với chồng, không ai nghĩ rằng bà ta là kẻ đã cho chất độc vào lọ nước hoa.

"Còn nhớ trong danh sách thuốc Vương Viên mang về cảnh cục chứ? Trong số những loại thuốc đó không có thứ nào là thuốc trị tim mạch, ngược lại chúng rời rạc và hầu như chẳng hề liên quan gì đến chuyên ngành của Lâm Tú Linh, nhưng bà ta vẫn giữ chúng lại." Vương Tuấn Khải cho người soát lại một vòng văn phòng chữa trị của nghi phạm, phát hiện bà ta tàng trữ khá nhiều loại thuốc không rõ nguồn gốc.

Dạ Nhất phát biểu: "Tôi nghi ngờ người này có vấn đề về thần kinh."

Hoàng Kỳ Lâm hiếu kỳ: "Sau đó thì sao? Bà ta làm sao gϊếŧ Đường Triết khi không có mặt ở nhà chồng?"

"Trước đó Chu Minh Đức có đến tìm Đường Triết để chất vấn vụ việc gã ta bị nạn nhân lừa gạt, vô tình trông thấy con trai nạn nhân – Đường Cung và tình nhân đương nhiệm là Nhan Thu Thu cự cãi tranh chấp, xảy ra xô xát, cho là hai người này có quan hệ ái muội dây dưa không rõ, Chu Minh Đức không rời đi mà ở lại xem kịch, lúc này Đường Triết ở nhà đã phát tác bệnh lí được một thời gian."

Willie làm một thí nghiệm phân tích, tiếp lời: "Hung thủ đóng kín cửa phòng, cho lọ nước hoa phả mùi ra không gian, tiếp xúc với màu vẽ của Đường Triết, dần dần làm nạn nhân rơi vào trạng thái mơ hồ rồi hôn mê, trong cơn hôn mê co giật kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ khiến cho chứng huyết áp tăng tái phát, gây ra cái chết cho nạn nhân. Loại mùi này giới họa sĩ rất quen thuộc, Touri khi đến gần thi thể Đường Triết đã từng ngửi thấy một lần. Hơn nữa cảnh quan phụ trách áp giải Nhan Thu Thu cũng đã nói, cậu ta nghe được từ người phụ nữ đó cũng là mùi hương này."

"Lỗ chân lông của người là cửa thoát hơi nước thông thoáng nhất, cũng là lối khiến chất độc thẩm thấu qua da đi vào máu. Xem tình trạng chết của Đường Triết có lẽ là dùng loại nước hoa này không ít lần, hơn nữa lần nào cũng dùng rất nhiều, còn dính lên người Nhan Thu Thu, góp gió thành bão rồi cũng tới ngày tử vong."

"Vậy thì liên quan gì đến Lâm Tú Linh? Đường Cung hay Nhan Thu Thu cũng có khả năng ra tay mà?"

Vương Tuấn Khải không trả lời Hoàng Kỳ Lâm, chỉ hỏi ngược lại: "Cậu biết Đường Cung và Nhan Thu Thu mâu thuẫn vì cái gì không?"

"Hả?"

"Đường Cung có chứng dị ứng nước hoa."

"Cho, cho nên y vì tưởng Nhan Thu Thu dùng loại nước hoa này mới đi khó chịu với cô ta?"

"Bingo!" Willie nhướng nhướng mày: "Thật ra Đường Cung cũng bị trúng độc rồi cơ, nhưng y không mắc bệnh huyết áp cao nên không có vấn đề gì. Ngược lại là Đường Triết tức tưởi chết tươi, thật là nghiệp chướng mà...Lâm Tú Linh là vợ cũ của Đường Triết, chỉ cần bà ta nói với Nhan Thu Thu rằng nạn nhân có bệnh trong người và cần thuốc để duy trì thì cô ta sẽ tin ngay. Huống hồ bệnh án của nạn nhân rành rành ra đó, lời bác sĩ nói trọng lượng ngàn cân a ~"

"Vì vậy trong vụ này hung thủ thực sự là Lâm Tú Linh, còn Chu Minh Đức và Nhan Thu Thu là hai kẻ vô tình tiếp tay?"

"Hiện tại kết luận còn quá sớm, phải đợi mang người về thẩm vấn mới chắc chắn." Vương Tuấn Khải đã nộp đơn xin chỉ thị lên cấp trên tạm hoãn vụ án này lại, dù sao lập luận này hắn vẫn cảm thấy còn có chút khúc mắc. Tỷ như Nhan Thu Thu lòng dạ ngang tàng như vậy sẽ chịu chú ý đến sức khỏe của Đường Triết sao? Tỷ như Nhan Thu Thu và Đường Cung thực sự chỉ tranh chấp vì mùi nước hoa sao? Vậy chuyện chiếc cúc áo là như thế nào?

Trên hết, hắn cũng muốn biết cái chết của người tên Lâm Duy Viễn kia.

Hắn hiểu làm người không thể tham lam quá nhiều, có thể phá đến tiến độ này trong mấy ngày qua mọi người đã phải vất vả lao lực. Dù hắn có muốn vùi đầu vào công việc cũng không thể ép bọn họ căng cùng sợi dây thừng với hắn, huống hồ...

"Vương Viên, điện thoại tôi gọi sao cậu không bắt máy? Làm tôi còn tưởng..."

"Điện thoại tôi bị mất rồi."

"Cậu không sao chứ? Cậu vẫn ổn ư? Đêm đó cậu đột nhiên chạy mất làm tôi rất lo lắng, tôi đã tìm cậu suốt đêm..."

"Tôi không sao hết, làm phiền anh rồi, họa sĩ Đường."

"Lần sau cậu muốn đi đâu tôi sẽ đưa cậu đi, đừng chạy lung tung..."

"Tôi không chạy lung tung, vả lại, họa sĩ Đường, chúng ta chưa thân quen đến mức đó đâu."

Một cao một thấp lôi kéo trước cảnh cục thật là chướng mắt.

Vương Tuấn Khải cười nhạt trong lòng, quay đầu lái xe ra khỏi cảnh cục.

Nghĩa trang công cộng vẫn vắng vẻ như thường ngày, đóa hoa dại bên đường mang sắc trắng thuần như mây lặng lẽ đung đưa đón nắng. Người đàn ông mặc cảnh phục rẽ vào lối mòn ít người lui tới, chậm rãi dừng chân trước một ngôi mộ trống trải đơn sơ.

Vương Tuấn Khải đứng đối mặt với hình ảnh đã phai mờ theo năm tháng, nụ cười rạng rỡ trên tấm ảnh trắng đen có lẽ là chút ấm áp duy nhất còn len lỏi trong vô số chồng chéo nan kham. Hắn chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi bức ảnh, nhẹ nhàng đốt một điếu thuốc lá phả khói vờn vợn trong không khí.

Tình tự là thứ khó có thể ngăn cản, như nước mùa xuân, như ve mùa hạ, tuần hoàn tự nhiên, thuận theo trời đất và rồi không chịu được bất cứ quy luận khắt khe nghiêm cẩn nào. Con người là một thể vật chất định hình định tính, khắp cơ thể đều chảy dòng máu của mẹ thiên nhiên, làm sao có thể cấm được tình tự nảy nở sinh sôi. Nhất là khi cá thể chỉ đơn độc một mình, thì những suy nghĩ vượt khỏi giới hạn của lẽ sống tầm thường càng được thể thai nghén phốp pháp, chẳng cần ươm mầm chăm sóc cũng có thể phá bỏ lớp vỏ bọc vốn chẳng chút mạnh mẽ kia.

Người có dày như thép thì cũng có thể dùng nhiệt hóa giải, huống chi con người là làm bằng xương bằng thịt, như thế nào có thể mãi cứng rắn không buông.

"Anh hai thực sự là...không thể ngăn mình càng lúc càng hận cậu ta..." Hắn cười khổ, dụi tắt đầu thuốc đứng dậy.

Tầm mắt chạm đến vật màu trắng nằm chỏng chơ trong bụi cỏ, Vương Tuấn Khải nhíu mày bước đến. Hắn lạnh lùng nhìn chiếc điện thoại ướt nước im lìm ở đó, trong lòng dữ tợn cười.

Vừa nãy, là kẻ nào đã nói làm mất điện thoại?

Hết Chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.