Một Nét Son Tình

Chương 38: Thế sự vô thường, sai người sai lúc




"Là em gái của chàng?"

"Chính cô ta." Văn Giới đáp, "Người thân duy nhất còn lại của La Hầu chính là em gái của hắn."

Đông Cô lấy làm lạ, "Chẳng phải em gái của La Hầu đã chạy đi nương nhờ họ hàng ở xa à, sao lại có thể tham dự vào chuyện này?"

Văn Giới hỏi: "Ngươi có biết họ hàng xa của cô ta là ai không?"

"Không phải là Lã Khâu Niên chứ." Nếu có một người bà con quyền thế như vậy, gia đình La Hầu sao lại an phận thủ thường được như thế.

Văn Giới lắc đầu, "Không phải."

Đông Cô nói: "Không phải Lã Khâu Niên, lẽ nào là......."

"Đúng." Văn Giới đáp. "Cha của La Hầu là cháu của đại tổng quản trong phủ của Viên Kế Sơn."

Đông Cô đăm chiêu: "Vậy thì cô ta phải ở trong phủ của Viên Kế Sơn, nhưng sao lại có thể......." Nói đến đó, nàng chợt ngộ ra, "Lẽ nào cô ta........"

Văn Giới cười lạnh một tiếng.

"Không sai, chính nó đã bán đứng Viên Kế Sơn."

.......

"Nó tên là La Từ, con người lại chẳng từ bi chút nào. Khi xưa nó đến phủ của Viên Kế Sơn, viên tổng quản kia nhìn tình cảnh của nó mà mủi lòng, lo cho nó rất nhiều. Mà nó thì đúng là có chút thông minh vặt, ra vào vài lần trong phủ đã khiến cho viên tổng quản tiến cử nó với Viên Kế Sơn."

"Ta không biết cụ thể là nó đã làm cách nào để lấy được sự tin tưởng của Viên Kế Sơn, nhưng chỉ trong vòng một ít thời gian ngắn ngủi, nó đã trở thành thủ hạ dưới trướng của Viên Kế Sơn, bắt đầu tham gia các tư vụ trong phủ của Viên Kế Sơn. Viên Kế Sơn vô cùng tin tưởng nó, nào ngờ sau đó......."

Đông Cô khẽ hỏi: "Cũng không rõ nguyên nhân vì sao ư?"

Văn Giới cười lạnh: "Còn có nguyên nhân gì nữa, đương nhiên là muốn đầu cơ trục lợi."

.........

"Anh."

Nét mặt của La Từ điềm đạm, mang chút ý cười.

"Lâu rồi chưa gặp, anh sống thế nào?"

La Hầu tay phải cầm đao, tay trái vịn vào cánh cửa. Chàng chậm chạp nhấc đao từ cổ của La Từ xuống, không trả lời cô, với tay ra đàng sau, lấy gậy của mình tới. Ánh mắt của La Từ nhích xuống dưới, thấy chân của La Hầu. Sắc mặt của cô không thay đổi, hỏi thăm: "Thương thế của anh đã đỡ hơn chưa?"

La Hầu đứng vững, chậm chạp gật đầu.

"Thế thì tốt." La Từ tiến lên vài bước, lấy đá mồi lửa từ trong người, quẹt lửa bằng 2 ngón tay, châm cây đèn trên bàn gỗ.

Căn phòng mờ tối liền bừng sáng.

La Từ xoay người đóng cửa lại.

"Đêm hôm sương xuống lạnh, anh khoác thêm áo vào rồi nói chuyện tiếp nhé."

La Hầu lắc đầu, "Không sao."

La Từ không nghe lời chàng, cô thành thạo vào một góc phòng, mở rương đựng quần áo của La Hầu lên.

"Ơ." Vừa mở nắp rương đã thấy một chiếc áo chẽn. La Từ rũ áo mở ra, "Áo này được may đến khéo, chất liệu cũng tốt nữa."

La Hầu ngước mắt, đấy là chiếc áo khoác mùa đông mà Đông Cô đã đặt may cho chàng.

La Từ cầm chiếc áo ấy, đứng ra sau lưng La Hầu, La Hầu vốn định đứng dậy, nhưng lại bị cô khẽ ấn xuống. Cô mở rộng chiếc áo khoác, khoác lên người La Hầu.

"Đêm xuống trở lạnh, cho dù trước đây anh khoẻ mạnh, cũng không thể dày vò mình như vậy."

La Hầu cúi đầu, toàn thân cứng đờ.

Bàn tay của La Từ áp trên vai chàng, yên lặng không nhúc nhích. Diện mạo của La Từ có nét mềm mại, da trắng trẻo, mắt dài hẹp, luôn như đang nheo lại, cong cong như cười, khiến người ta không nhìn rõ đang nghĩ gì.

La Hầu đưa tay chậm chạp gỡ tay của cô ra.

"Sao em lại về nhà."

La Từ nhìn chàng đang nắm lấy bàn tay mình, khẽ cười nói: "Đây là nhà của em, vì sao em không thể quay về?"

"......." Nghe La Từ nói vậy, La Hầu cúi đầu lặng im.

La Từ rút tay ra, đứng giữa căn phòng ngó quanh.

.........

"La Hầu biết chuyện em gái của chàng là thủ hạ của Lã Khâu Niên?"

Văn Giới đáp: "Trước đây không biết, ta đoán chắc cũng phải đến sau này hắn mới biết."

Đông Cô nói: "Cho nên chàng mới không đưa hộp đồ đến An Nam phủ, bởi vì sợ em gái mình cũng bị liên luỵ."

Văn Giới đáp: "Phải, trước đó cô ta cũng không biết."

"Hả? Ý của cô là, hiện giờ cô ta đã biết?"

Văn Giới thở dài, "Nếu như không biết thì ta đã không phải lo lắng đến như vậy."

Đông Cô nói: "Rốt cuộc là thế nào, cô kể kỹ mọi chi tiết cho tôi nghe thử."

"Chuyện này kể ra cũng kỳ lạ." Văn Giới nói, "Ta biết Lã Khâu Niên vẫn chưa từng từ bỏ ý định tìm chiếc hộp đó, nhưng thân phận của ta và La Hầu bí mật, nếu như bà ta không có manh mối, có tìm cách mấy cũng không ra."

"Nhưng lạ ở chỗ, mấy tháng gần đây, bọn chúng như đã có phương hướng rất chính xác."

Đông Cô nói: "Sao lại có thể, không phải chỉ có cô và La Hầu biết với nhau thôi sao, lẽ nào là cái người tên Diệp Mẫn?"

Văn Giới lắc đầu, "Không, không thể nào là người đó, bà ấy vô cùng trung thành, chắc chắn sẽ không bán đứng Viên Kế Nghiệp. Hơn nữa bà ấy biết mặt ta và La Hầu, nếu như thật sự muốn lấy hộp đồ, khả năng lớn hơn là đã trực tiếp tìm La Hầu."

Đông Cô hỏi: "Không phải bà ấy, vậy có thể là ai?"

Văn Giới đáp: "Ta vẫn chưa tra ra kết quả chính xác, nhưng đại khái là đã có chút manh mối."

"Ai?"

"Là người của phủ An Nam Vương."

Đông Cô nhíu mày, "Phủ An Nam Vương?"

"Đúng, đây cũng là nguyên nhân ta đến đây dò la. Nói theo lý, thì người biết về chiếc hộp cơ bản rất ít, đừng nói gì đến chuyện có thể tra được đến quân doanh."

"Nhưng cách đây không lâu, ta phát hiện có một người đang âm thầm điều tra La Hầu."

Đông Cô hỏi: "Điều tra La Hầu........ là ai cơ chứ?"

Văn Giới ngước mắt, "Hộ vệ của tiểu vương gia trong An Nam Vương phủ, Thành Tuyền."

"Ô—-" Đông Cô vừa nghe đến tên người này liền giật mình, "Thành Tuyền? Người này tôi biết!"

"Hả? Ngươi biết?"

"Vâng." Đông Cô thuật lại chuyện trước đây nàng dùng cơm với An Kình cho Văn Giới nghe.

"Thì ra là vậy." Văn Giới trầm ngâm, "Việc dò la của cô ta đã làm kinh động đến phe cánh của Lã Khâu Niên, nhưng miễn sao La Từ chưa hay biết, thì muốn tìm ra được La Hầu, cũng cần một đoạn thời gian." Cô ta nhìn Đông Cô, "Tiểu vương gia là do An Nam Vương hạ lệnh tiếp cận ngươi à?"

Đông Cô lặng thinh.

Nghĩ chuyện những ngày qua, từ lần đầu gặp mặt An Kình trở đi, bao nhiêu quan tâm và tiếp cận rất khó hiểu mà y đã dành cho nàng, hiện giờ chỉ có lý do này là có thể giải thích được. Nói thật ra, Đông Cô rất khó chịu trong lòng. Nàng vẫn luôn coi An Kình như tri kỷ, mở rộng lòng đối đãi và bầu bạn với y, nào ngờ lại còn có một nguyên nhân như thế này.

"Thảo nào......."

"Gì?" Văn Giới nghe Đông Cô đang lẩm bẩm, "Thảo nào gì?"

Đông Cô khẽ đáp: "Tiểu vương gia muốn theo tôi về nhà."

"Cái gì?!" Văn Giới giật mình kinh ngạc, "Theo về nhà, về nhà ai?"

"Tất nhiên là nhà tôi."

"Sao ra chuyện đó?"

Đông Cô nén cảm giác khó chịu trong lòng, thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Văn Giới nghe.

"Vầy chẳng phải hơi quá lộ liễu rồi sao." Văn Giới nhận xét, "Bèo nước gặp nhau, An Nam Vương phủ làm sao có thể để tiểu vương gia theo ngươi học nghề, trong chuyện này nhất định có vấn đề. Khi nào thì các ngươi khởi hành?"

"Ngày mai, à không, đã là hôm nay rồi."

Văn Giới khoanh tay chau mày, vừa nghĩ vừa nói, "Nếu như tự dưng cự tuyệt thì nhất định sẽ khiến bọn họ sinh nghi, tạm thời ngươi cứ làm như không biết gì, cần làm thế nào thì cứ như thế mà làm, ta qua bên Lã Khâu Niên thăm dò một chút, qua một thời gian sẽ liên lạc lại sau."

Đông Cô gật đầu, "Được."

"Chuyện này ngươi đừng nói cho La Hầu biết."

Đông Cô nghĩ một chút, đáp: "Tôi tự biết chừng mực."

Văn Giới chậm rãi ghé sát mặt Đông Cô, híp mắt lại, dùng giọng cực kỳ khẽ mà nói.

"Thật ra, ta có một cách, có thể khiến cho mọi chuyện biến thành rất đơn giản."

"Cái gì gọi là đơn giản?"

"Là khiến cho La Hậu không còn ràng buộc gì nữa, đưa hộp đồ đến An Nam Vương, mọi người đều vui vẻ."

Đông Cô ngước mắt, "Cô muốn làm thế nào?"

Văn Giới khẽ cười, tuy trên mặt đang như đùa, nhưng trong mắt loé lên tia lạnh lẽo đen kịt, Đông Cô cảm thấy lưng mình sởn gai ốc.

"Giết La Từ."

..........

"Anh à, cách đây mấy hôm, em có nghe một chuyện."

La Hầu không nói gì.

"Anh không hỏi em chuyện gì sao?" Giọng của La Từ chậm rãi thong thả, sắc mặt bình tĩnh, giống như đã quen với bộ dạng này của La Hầu.

"Trong tướng phủ luôn không ngừng tìm kiếm một vật, anh có biết là vật gì không?"

La Từ ngồi xuống cạnh La Hầu, một băng ghế dài có hai người ngồi, nhưng lại không có vẻ như chật chội. La Từ không nhìn La Hầu, ánh mắt của cô luôn nhìn ngọn đèn dầu trên bàn.

"Anh, trước đây, em luôn cảm thấy nghi nghi."

"Tại sao người của Viên Kế Nghiệp lấy được hộp đồ rồi lại không có hành động gì. Không đưa đến An Nam Vương phủ để báo thù, lại cũng không đưa đến tướng phủ để lập công lĩnh thưởng."

Cô hơi xoay mình, vươn tay vuốt lên cánh tay của La Hầu.

"Mãi đến cách đây không lâu, em mới biết được vì sao."

La Hầu ngước đầu, đôi mắt sâu như màn đêm nhìn thẳng vào người em gái của mình.

"Tiểu Từ......"

La Từ nhìn khuôn mặt cương nghị trầm lặng của chàng, khẽ nói, "Đã rất lâu rồi không có ai gọi em như vậy."

"Em đừng làm nữa."

La Từ cười một tiếng, "Làm gì?"

"......Nói chung là em đừng làm nữa." La Hầu không biết phải nói thế nào, trong mắt hiện lên một vẻ sốt ruột, "Nơi đó quá nguy hiểm, em về đây, anh có thể nuôi cả nhà."

La Từ như nghe thấy một chuyện gì đó rất thú vị, cười rộ lên.

"Anh à, bất kế trước đây anh đã từng làm gì, chung quy thì anh cũng chỉ là một người đàn ông."

La Từ khẽ nói tiếp: "Vai anh có rộng hơn nữa, cũng không gánh nổi đời em."

"Tiểu Từ......."

"Anh không giao hộp đồ cho An Nam Vương phủ, có phải là do sợ em bị liên luỵ."

La Hầu cúi thấp đầu. La Từ nhìn người đàn ông như ngọn núi ấy, trong giọng nói không nghe ra vui buồn, "Anh, anh che giấu kỹ thật, tại sao lâu như vậy rồi mà không nói cho em biết."

Người đàn ông không trả lời.

La Từ đứng lên, nhìn chiếc bàn chẳng có gì, bật cười vu vơ.

"Chuyện thế gian đúng là kỳ lạ, thứ càng muốn bắt lấy thì càng vuột thoát; càng muốn rời xa một nơi nào, thì càng phải quay trở về."

.......

"Không được."

Văn Giới vừa nói xong, Đông Cô đã thẳng thừng phản đối, "La Hầu không còn gì trên đời, người thân máu mủ duy nhất chỉ có người em gái này, sao cô lại có thể nghĩ như thế."

"Đúng là chỉ còn một đứa em gái đó, nhưng nó lại giúp kẻ ác, lòng dạ cũng âm hiểm, giết nó đi là giải trừ tai hoạ cho dân."

Đông Cô không cãi lại được, nàng nghĩ tới nghĩ lui, thương lượng với Văn Giới: "Dẫu cho cô giết cô ta đi nữa cũng không giải quyết được ngọn nguồn của vấn đề, nếu như La Hầu vì thế mà sinh lòng oán hận, không chịu giao hộp đồ ra thì biết phải làm sao. Chúng ta nên từ từ cho chắc, chuyện gì cũng phải đợi tôi gặp La Hầu rồi hẵng nói sau."

Văn Giời hầm hừ một tiếng, "Có lý có cứ."

"Cảm ơn."

"Cũng có dụng ý riêng."

"........"

"Thôi." Văn Giới khoát tay, "Lời ngươi nói cũng có lý, mai mốt tính, để ta thăm dò bên tướng phủ trước đã. Ngươi phải giữ khoảng cách với vị tiểu vương gia kia, lúc nào cần thì phải âm thầm giúp đỡ La Hầu." Cô ta thở dài, "Cái đầu tên đó không đủ dùng, nếu để cho vị tiểu vương gia kia giở trò sẽ phiền lắm."

Mặt Đông Cô không cảm xúc: "Đa tạ cô nương qua tâm, La Hầu không ngốc."

"Ha." Văn Giới bật cười, "Ta đi đây, nói chung là ngươi phải cực kỳ cẩn thận."

Đông Cô gật đầu.

"Cô cũng thế."

Trời đã sắp sáng, một đêm không ngủ, Đông Cô lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Nhưng nàng cảm thấy mệt, không chỉ cơ thể mệt, mà trong lòng cũng mệt. Chuyện của La Hầu nàng đã biết được như mong muốn, mà vấn đề cũng theo đó mà đến. Rồi thêm An Kình nữa......

Nghĩ đến An Kình, Đông Cô thấy buồn buồn.

Thôi, nàng tự nhủ. Nghĩ cho cùng thì cũng là vì y muốn giúp mẫu thân của y, cho nên mới tiếp cận mình. Thôi kệ đi......

Trên đời này có vô số những chuyện trùng hợp, cũng có vô số những điều bất đắc dĩ.

Giống như Đông Cô, La Hầu, và An Kình.

Nếu như Đông Cô không đem lòng thương La Hầu, nàng sẽ không vì chàng mà tham dự hội Hiến Bảo. Nếu không tham dự hội Hiến Bảo, An Kình cũng sẽ không gặp lại nàng rồi động lòng. Nếu An Kình không động lòng, y sẽ không để cho Thành Tuyền đi điều tra Đông Cô. Không điều tra Đông Cô thì sẽ không điều tra đến La Hầu, mà nếu phủ An Nam Vương không điều tra La Hầu, thì sẽ không kinh động đến Lã Khâu Niên, rồi sẽ không tạo nên sự hiểu lầm như bây giờ........

Thế sự vô thường, sai người sai lúc.

Chỉ tiếc cho một trái tim lan huệ cao quý tinh tuyền, thế là khó cùng người ấy kết duyên.

hết chương 38

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.