Một Mảnh Phù Hoa

Chương 5




Sau khi Bối Kỳ cùng bạn rời khỏi, Vịnh Thi lại rơi vào một cõi trầm mặc như thường lệ, nàng nằm ở trên giường, tùy tiện lật một quyển sách đọc. Hôm nay không có người nào kiếm tìm nàng thì tốt, nghỉ ngơi một xíu cũng hay. Nhưng ý trời làm sao được như ý người, nàng đang nằm thì điện thoại reo, trong điện thoại, tiểu tức phụ khóc lóc ầm ĩ.

– Cô, giúp con với. Bạn con giới thiệu cô, bảo chỉ có cô cứu được hai vợ chồng con.

Rõ ràng là tuổi cách biệt không bao lớn nhưng người khác đều cung kính gọi nàng một tiếng cô, Vịnh Thi cất quyển sách lên tủ đầu giường. Giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại:

– Có thể từ từ cho tôi biết có chuyện gì không?

Trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng khóc ầm ĩ, Vịnh Thi kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, nàng mở tủ đồ lấy thêm một chiếc áo khoác. Lại hỏi:

– Nếu không nói được, vậy cho tôi biết số nhà được không?

Một lúc sau truyền tới một giọng nam, ngập ngừng nói rằng: – Thật xin lỗi, vợ tôi hoảng loạn quá. Nhà tôi số X, nằm trên đường Y.

– Ừm, nhà tôi cũng gần đó, tôi sẽ đến nhanh.

Nói rồi Vịnh Thi xỏ chân vào một đôi giày búp bê, nàng ra khỏi nhà rồi đóng cửa lại, bắt một chiếc taxi đi đến. Căn nhà này rất to, nhìn không giống như được xây ra để sống, mà là một khách sạn nhỏ. Lúc Vịnh Thi chờ  chủ nhà mở cửa, nàng sờ qua cánh cửa này một chút, đúng thật như nàng nghĩ, đây là một khách sạn.

Trong tiềm thức của nàng chạy qua hình ảnh của người đi ra đi vô ái muội, nam khoác vai nữ vào kiếm phòng, đây từng là một khách sạn làm ăn khá được. Nàng buông tay sờ cửa ra, nhìn đồng hồ, hơn tám giờ tối. Nhà này quả thật là có vấn đề, Vịnh Thi ngó nghiêng bên ngoài, phát hiện có người đang đứng ở cửa sổ lầu ba nhìn xuống nàng. Khẽ nhếch cánh môi lên, Vịnh Thi cười chào một cái.

Tiếng mở cửa thu hút tầm mắt Vịnh Thi, trước mặt nàng là hai người trẻ tuổi, người nữ này, sợ là sống không thọ đi.

Người nữ này không phải vì ma ám nên mới có thần sắc này, mà là nàng ấy sinh ra đã thể chất yếu đuối, sợ sẽ bệnh mà chết trẻ. Vịnh Thi bước vào bên trong nhà, tuy đã sửa chữa, nhưng khi nàng chạm vào vẫn thấy được cảnh tượng trước đây.

– Có thể dẫn tôi lên lầu ba không?.

– Tôi bị ma ghẹo ở đó, đó là phòng vợ chồng tôi, để tôi dắt cô đi- Nữ nhân đó dắt cô lên thang máy, nhà nhỏ có thang máy, khi mua không thấy có vấn đề sao?. Vịnh Thi lại ngó nghiêng một lúc.

Lầu ba âm khí nặng nề, Vịnh Thi bước ra khỏi thang máy nhìn hành lang dài, bên trái có hai phòng lớn, bên phải có một phòng nhỏ. Nếu như theo như ban nãy nàng thấy, thì là phòng bên trái. Chỉ có hai vợ chồng, lại mua nhà nhiều phòng thế này. Tưởng là mua được giá hời hay sao?

Vịnh Thi cứ mãi trách móc trong lòng, nàng bước vào bên trong phòng. Không cần nói cũng biết đây là phòng của hai vợ chồng này, vừa sờ vào giường đã thấy cảnh ân ái ái muội rồi. Nàng đỏ mặt, nhắm mắt chặt hơn để lướt qua. Nàng nghĩ cái giường này có vấn đề.

– Tại sao cô không bỏ giường, cô biết đây từng là khách sạn không?

Thu lại bàn tay mình, Vịnh Thi nhìn cô gái thần sắc yếu ớt kia. Chồng cô ở bên cạnh ôm lấy eo, chỉ sợ cô ngã xuống.

Từ những gì nàng cảm nhận được, đó chính là cảnh một người phụ nữ chết trong phòng này, không phải tự sát, nếu là tự sát oán khí sẽ ít hơn, mà là bị gϊếŧ. Cô gái đó trạc tuổi ba mươi, tầm đó, khi đi mang theo hai vạn nhân dân tệ, nhà khá giả. Người gϊếŧ cô ấy cũng chính là nhân tình của cô, hai người mướn phòng tại đây. Phải nói đường Y này nằm trong một con hẻm nhỏ, người mướn phòng rất được kín đáo riêng tư.

Hai người chủ nhà đương nhiên biết đây là khách sạn, chỉ là trang trí lại, thấy giường vẫn dùng được nên để. Hai người còn tính cải biên khách sạn, làm ra một cái homestay hoàn toàn khác biệt với chỗ khác để thu hút khách nhân.

– Tiểu Bằng, dạo này em thật lạnh nhạt với anh. Không phải em nói em yêu anh sao.

Vịnh Thi lại để tay chạm vào tấm ga giường, nhắm chặt mắt mình lại, nàng như đứng ở khung cảnh đó nghe hai người trò chuyện với nhau.

– Anh! Em đã bảo anh đừng đòi hỏi gì ở em. Em cho anh tiền rồi không phải sao, anh buồn chán thì kiếm bạn chơi đi.

Cô gái bực dọc, cầm điện thoại lên lướt. Người đàn ông ngồi bên mép giường hút thuốc, lúc này đây, Vịnh Thi biết hắn đang đấu tranh tâm lý để xem mình có nên gϊếŧ cô ấy không. Người đàn ông ngồi bên giường kia lao vào cô gái tên gọi Tiểu Bằng, đè cô nàng xuống giường định hành sự. Vịnh Thi định lướt nhưng nghĩ một lúc lại để trôi qua từ từ, nàng muốn xem nội tâm của hai người.

Hắn vùi đầu vào hõm cổ cô nàng, hôn mút lấy. Cô gái vẫn cầm điện thoại, định nhắn tin cho ai đó để mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.

Nếu cô chấp nhận chuyên tâm hành sự, có lẽ cô đã không chết. Âu cũng là số trời, Vịnh Thi thấy hai mắt của hắn long lên sòng sọc, bóp lấy cổ cô. Điện thoại theo đó trượt xuống mép giường rồi rơi xuống đất, tiếng ú ớ với đôi mắt trợn trắng của Tiểu Bằng ngày càng gấp gáp. Vịnh Thi thở dài, đứng lên khỏi giường.

- Có một cô gái chết trên đúng chiếc giường này, hai người không thay giường, thật là gan dạ.- Vịnh Thi độc địa nói.

Nữ chủ nhà ôm miệng, nước mắt bắt đầu rơi. Thì ra là vậy, thì ra giấc mơ nàng thấy có người bị bóp cổ chết không phải là ác mộng, mà là sự thật.

– Vậy bây giờ nên làm sao?- Chồng chủ nhà nói, ôm lấy bả vai đơn độc của vợ mình trong vòng tay. Vừa dỗ dành vợ, vừa nói.

– Trước hai người ra ngoài đi.

Vịnh Thi đuổi hai người đi, hai người họ ngay lập tức như bị ma đuổi chạy ra khỏi phòng. Vịnh Thi ngồi xuống mép giường, nhìn bên góc trái của phòng, cô gái xõa tóc đứng mãi bên đó nhìn xuống cửa sổ.

– Cô còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không? Còn không, ta sẽ đem hồn cô về địa phủ.

Tuy là hình ảnh chập chờn của ma nữ, nhưng Vịnh Thi vẫn thấy được sự thù hận trong từng cử chỉ của cô ấy. Tiếng nghiến răng vang lên, đèn lại chập chờn muốn tắt. Nói về đèn hay tắt khi ma tới, không phải những con ma thích bật công tắc đèn, mà là vì âm khí họ đi ngang quá nặng, đèn không chịu nổi. Thôi được rồi, Vịnh Thi lại lan man, nàng bảo:

– Hư bóng đèn ta sẽ đánh tan hồn ngươi.

– Hắn ta là một tên tồi. Ta chỉ chơi điện thoại, hắn cư nhiên lại gϊếŧ ta.

Phòng lạnh lên, ngày càng nhiều âm khí lảng vảng.

– Tại vì hắn ghen. –Trong túi Vịnh Thi lấy ra một cái hộp nhỏ, nàng hay dùng để đựng linh hồn. Nàng thường để hộp đựng linh hồn trên tủ thờ, đốt một nén nhang, nó liền biến mất đến hôm sau mới xuất hiện lại. Tất nhiên linh hồn cũng theo đó đi địa phủ đầu thai hoặc chịu tội.

– Hắn ta ghen à? Buồn cười, không phải ta phải làm việc để kiếm thêm tiền cho hắn xài sao? Hắn bên ngoài ngoạn một trăm nữ nhân ta cũng không nói. Còn cho hết cả tiền của ta, cuối cùng vì ghen nên gϊếŧ ta? Không phải hắn đang mang nợ, ta cũng không phải bán hàng online nhiều thế.

Bóng đèn nổ một cái bụp rồi rớt xuống đất, Vịnh Thi theo thói quen đỡ lấy người mình, không cho mình bị tổn thương, nhưng cũng bị một mảnh vỡ quẹt vào tay.

– Này, ta giúp cô nói với hắn, hắn là một tên tồi, được chứ?.- Vịnh Thi nói, nàng mở chiếc hộp của mình ra, nếu đơn giản hút vào được thì tốt. Nàng chẳng muốn đánh tan linh hồn của ai cả, nếu bị đánh tan, đó chính là vạn kiếp bất phục.

– Giúp ta mắng hắn..- Ma nữ quay mặt lại nhìn Vịnh Thi, trên cổ hằn rõ vết bóp mạnh, thâm đen. –Cũng nói là ta yêu nhất là hắn.

Nói rồi, Vịnh Thi lầm rầm đọc kinh, chiếc hộp hút linh hồn của cô ấy vào.

Yêu và hận, còn có thể đan xen nhau sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.