Một Lòng Không Thay Đổi

Chương 39: 39: Xem Ra Người Kia Mới Chính Chủ Còn Người Bị Đạp Thì Là Ảo Tưởng





Cố Viễn Thần đưa Thời Nhiễm về nhà, anh còn lái xe trên con đường cây ngô đồng mà lúc trước anh và cô vẫn hay tan học cùng nhau, cùng nhau ngồi ăn những món quà vặt trên đường.

Trong lòng cô có chút nhói lên, cô có chút không dám đối diện với thực tại, mọi thứ quá nhanh, lại quá trùng hợp khiến cô bất giác mà sợ mọi thứ sẽ lặp lại.

“ Em về nhà Dương Lạc sao? ” Ánh mắt của anh vẫn nhìn thẳng, tay chỉnh lại điều hoà rồi mới nhàn nhạt lên tiếng.

Cô chỉ gật đầu rồi khẽ “ ừm ” một cái.

“ Nhà tôi vẫn còn phòng, em ngủ tạm có được không? Bây giờ trễ như vậy không thể phiền người khác ”
Nghe anh nói cô bất giác đưa mắt nhìn anh, rõ ràng hai người ở cùng tầng nếu về đó cô có thể ngủ ở nhà mình, cần gì phải nghĩ đến chuyện phòng của nhà anh còn phòng trống hay không chứ.

“ Nhà em ở đó, em không quên mật khẩu cũng không mộng du ”
Cô nhắc đến hai chữ “ mộng du ” anh liền bất giác giật mình như sợ cô phát hiện ra là anh đang giả vờ vậy, nhưng cô nói cũng có lý cho nên anh cũng thể ép cô đến nhà mình ở chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Lái xe vào bãi đỗ của khu chung cư, hai người bước xuống xe anh cầm lấy áo vest đưa cho cô, dù sao trời cũng rất lạnh, cô đề kháng yếu nếu không cẩn thận có khi lại bệnh vặt.

Hai người từ khi xuống xe cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ có Thời Nhiễm là cảm thấy hôm nay nhìn anh chẳng khác gì bị động dục, làm cô sợ đến phát khiếp, lúc trước cô thấy anh tuy có ăn chơi nhưng không đến mức này.

Nhìn lên đồng hồ đều thấy không còn sớm, cô phải đi tắm ngày mai sáng còn phải đến nhà Dương Lạc chuẩn bị lễ phục để đi dự tiệc.

Buổi sáng vì bọn họ phải chuẩn bị trang phục đi dự sinh nhật của anh trai Bạc Lăng, cô đại diện cho Thời Gia ở Hồ Thành sẽ đi cùng Dương Lạc và Lục Bách Hiên, cô chọn trang phục có chút đơn giản cũng không mấy là cầu kỳ nhưng đi ngược lại với cô Dương Lạc chọn cái nào cũng cảm thấy không ưng.

Thời Nhiễm mặc kệ để cô nàng tự chọn, cô gần đây còn phải chuẩn bị cho bôn sưu tập mới, Lạc Tử nói đã có nhà đầu tư bắt đầu đồng ý đầu tư cho bộ sưu tập Cây Ngô Đồng trong mùa hè này, vậy nên bản thảo cô cần phải làm nhanh một chút.

Nếu như thành công, đến lúc trình diễn bộ sưu tập cũng phải chọn người mẫu kỹ lưỡng, mà trong đó sẽ không thể thiếu Dương Lạc.

“ Thời Nhiễm! Cậu mau lên xem tin tức đi ” Dương Lạc ở phía tủ đồ nói vọng vào, vừa gấp gáp vừa hốt hoảng đi đến.

Đúng lúc cô quay đầu tay ấn nhầm vào con chuột máy vào trang tin tức, lúc quay đầu lại đập vào mắt cô chính là dòng tin tức mới nhất không ai khác mà chính là Cố Viễn Thần.

Hôn Ước Của Nhị Thiếu Gia Cố Giá Và Đại Tiểu Thư Hạ Gia.

Cô đột nhiên sững lại, lướt xuống đọc thông tin, từ việc anh làm bác sĩ giỏi của bệnh viện trung tâm Hồ Thanh lẫn việc quản lý tập đoàn Cố Thị cùng anh trai đều hiện ra.

Mà thông tin của Hạ Thư cũng không phải vừa, đều là tốt nghiệp trường danh giá ở mỹ, sở hữu tài sản cũng không ít một chút nào.

Bên dưới đầy rẫy những bình luận nói hai người họ môn đăng hộ đối, gió tầng nào gặp mây tầng đó.

“ Nhiễm Nhiễm, cậu không sao chứ? ” Dương Lạc thấy cô im lặng liền tiếng lên hỏi.

Cô lắc đầu tắt đi trang tin tức, bệnh dạ dày của cô vốn chưa hết, cô cũng không đi tái khám vì công việc mà vẫn sử dụng cà phê nhưng hạn chế hơn vì sợ sẽ phải ngất xĩu thêm một lần nữa.

Không hiểu sao, sau khi tin tức này nổi lên cô lại bình thản đến lạ, trong lòng cũng không chút gợn sóng, chỉ là đọc bình luận thì vẫn có chút chạnh lòng, cô đưa tay tắt điện thoại không muốn quan tâm, trực tiếp tắt thông báo tin tức rồi mở máy tính lên bắt đầu làm việc.

8 Năm trước cô chưa từng được nghe một câu môn đăng hộ đối, cũng chưa ai nói hai người họ gió tầng nào gặp mây tầng đó, bởi vì Thời Thị chẳng bao giờ bằng Cố Thị.

Bạc Lăng ở công ty đọc xong liên tục gọi điện cho Thời Nhiễm, nhưng gọi thế nào cũng không nhấc máy, điện thoại của cô hình như khoá máy rồi.

5 phút nữa anh ta có cuộc họp cổ đông vô cùng quan trọng, nhưng trong lòng anh ta hiện tại, không liên lạc được với Thời Nhiễm chính là điều khiến anh ta lo lắng nhất.


Cầm lấy áo vest anh ta mặc kệ cuộc họp sắp diễn ra vô cùng quan trọng mà bỏ đi tìm cô không chút do dự.

Bởi vì tin tức liên quan đến Nhị Thiếu Gia Của Cố Gia cho nên nó trở thành tin tức đứng đầu, lượt tìm kiếm cũng rất cao, mấy năm mới có được một tin tức của người này nên mọi người rất để ý.

Lục Bách Hiên đọc xong cũng gọi cho Cố Viễn Thần nhưng anh không nhấc máy.

Ở trong phòng phẫu thuật, anh vẫn đang cầm trên tay dao mổ để tìm lại sự sống cho bệnh nhân, người này đã cấp cứu phẫu thuật hơn một tiếng rồi.

Gãy xương mở lại còn gãy ở nhiều chỗ nữa, cho nên tình hình vô cùng nghiêm trọng, ngay cả chủ nhiệm khoa ông ấy cũng tham gia phẫu thuật cùng với anh.

Gấp từng mảnh xương không còn sự sống ra, anh phải vô cùng kỹ lưỡng từng chút một mới có thể ghép lại rồi bắt ốc cố định xương, người này gặp tai nạn giao thông còn bị xe tải tông với lực không hề nhẹ.

Cả phòng phẫu thuật vô cùng căn thẳng.

Nhưng bên ngoài lại một phen náo động tin tức của bác sĩ Cố, bọn họ còn tưởng là cô gái lúc trước, không ngờ rằng anh đã có vị hôn thê.

Thảo nào khi nói đến bác sĩ Cố liền không vui, bọn họ đúng là lầm rồi, còn tưởng đâu chuyện tình bệnh nhân và bác sĩ trong truyền thuyết ai ngờ người ta từ trước là hoa có chủ.

Lưu Nghi nhìn thấy thông tin cũng có chút buồn bã, cô nàng thấy cô xinh đẹp tốt bụng như vậy mà.

Trong khi cả bệnh viện bàn tán xôn xao, thì phải mất thêm nửa tiếng nữa anh mới làm xong ca phẫu thuật, khâu lại vết thương chuyển bệnh nhân về phòng đặc biệt để mà chăm sóc.

Tiêu Lệ nhìn thấy anh liền đi nhanh hơn để nói chuyện với anh “ Bác sĩ Cố anh giấu đúng là kỹ thật, tôi còn tưởng anh không thích yêu đương, không ngờ là có vị hôn thê rồi? ”
Cố Viễn Thần liền nhíu mày, không biết chuyện gì ý của Tiêu Lệ là cái gì, anh có vị hôn thê lúc nào chứ “ Gần đây có phải cậu không bị đánh nên ngứa đòn rồi đúng không? ”
“ Anh Cố tin tức đã đầy rẫy trên trang mạng rồi ” Tiêu Lệ chìa điện thoại đến đưa cho anh xem tin tức!
Đọc song con người của anh liền trở nên u ám, khiến người bên cạnh cũng rùng mình, anh gấp gáp đi về phòng làm việc mở ngăn tủ lấy điện thoại ra xem, Lục Bách Hiên gọi cho anh nhưng anh lại không thấy cô gọi.

Mở dòng tin tức lên xem thì lúc này đã đứng đầu bảng thông tin tìm kiếm nhiều nhất trong ngày rồi.

Cố Viễn Thần ấn số điện thoại gọi cho trợ lý của mình ở Cố Thị, hiện tại mọi người ở Cố Thị cũng đang vô cùng hóng hớt xem tin tức của sếp bọn họ.

“ Lập tức chặn toàn bộ tin tức cho tôi, tìm hiểu xem là ai đưa tin cho toà soạn viết, tìm người mua cả toà soạn đó lại cho tôi ”
Anh tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý của mình.

“ Em làm ngay đây ạ ”
Trợ lý bên kia nghe thấy giọng điệu tức giận này cũng không khỏi rung rẩy.

“ 5 phút sau nếu tôi vẫn thấy tin tức còn, thì cậu cũng xuống bảo kế toán tính lương tháng này và phụ cấp đi ”
Anh dứt câu liền quăn điện thoại xuống bàn, người có thể đưa ra tin tức này, ngoài mẹ anh và người phụ nữ đó thì chẳng còn ai khác có thể và biết được chuyện này.

Nhưng thứ anh để ý là cô không đọc được tin tức sao? tại sao Lục Bách Hiên thì gọi cho anh còn cô ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Đột nhiên anh nhớ đến câu nói của cô, bọn họ đều đã thay đổi, có phải là thay đổi hết tin cảm với nhau không? cô là đang muốn trêu đùa anh một lần nữa sao.

Cho anh hi vọng? sau đó lặng lẽ mà dập tắt hi vọng của anh.

Chuyện ở trong quá khứ khiến anh không khỏi bất an mà bắt đầu suy nghĩ, nó chính là sự đeo bám không bao giờ anh gỡ bỏ được, xảy ra một lần rồi không có nghĩa sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Tất cả mọi chuyện chỉ cần ở trong tay Thời Nhiễm thì không có gì là không thể xảy ra cả.

Bọn họ có quá nhiều khuất mắc ở quá khứ đến hiện tại, những hiểu lầm chồng chất lên nhau mãi không thể giải bày, một người không nói người còn lại liền nghĩ đối phương vô tâm.

Lúc Bạc Lăng xoay người ngồi vào xe thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên, anh ta cầm lấy điện thoại lên nhìn thì mới biết là cô gọi, bản thân liền thở phào nhẹ nhõm.


Đợi đến khi cô nói không sao, anh ta mới yên tâm nhấc máy rồi rời khỏi xe quay lại công ty để bắt đầu cuộc họp, cho dù cô không sao nhưng sắc mặt của anh ta cũng không tốt chút nào.

Cô giúp Dương Lạc chọn lễ phục xong, cũng mệt mỏi mà ngã ra giường khẽ nhắm mắt đầy mệt mỏi, hàng mi cong của cô xinh đẹp, nhưng đôi mắt của cô lúc nào cũng mang theo sự buồn bã.

Cũng may lúc sáng cô bảo Tư Thành không cần đến giúp, vì Dương Lạc bà Lạc Tử đã phụ cô rồi.

Thời Nhiễm trong đầu hiện lên vô vàng suy nghĩ, ch dù anh nói không phải nhưng mọi thứ trước mắt cô cũng không thể không chấp nhận rằng bọn họ không hợp.

Bởi vì ngay từ đầu có lẽ cô đã không xứng, cho nên dù có chạy nao nhiêu cũng không bao giờ đuổi kịp anh được.

Mi mắt cô khẽ chớp nhìn qua cửa sổ bên ngoài, hôm nay trời thật sự rất đẹp, đẹp đến mức có thể chụp một bộ ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập mới.

8 năm trước lúc ở Thụy Điển, mỗi ngày cô đều phải vừa đi học vừa đi làm, năm nhất còn thư thả thời gian để nghĩ ngơi nhưng đến năm ba năm tư, ngay cả thời gian để ăn đủ ba bữa cô còn không có được.

Nhiều lúc cô đã muốn buông bỏ tất cả, nhưng cuối cùng vẫn không thể, bởi vì cô còn phải chứng minh cho người khác thấy, cô hoàn toàn có thể đứng cùng một khung hình và cùng một chỗ với Cố Viễn Thần.

Cũng như nhiều người đã từng nói, những đứa trẻ không có ô khi trời mưa bắt buộc phải chạy nhanh hơn người khác thì mới có thể hạn chế ướt người.

Khi trời đỗ mưa người đi xe máy sẽ thấy cực nhọc, nhưng người đi ô tô lại cho rằng mới mưa vừa đẹp vừa mát.

!.

.

Buổi tối cô và Dương Lạc chỉ lái một chiếc Porsche đến địa điểm hẹn, trong thiệp có ghi hai ngày một đêm, cho nên bọn cô phải chuẩn bị thêm trang phục và quần áo, đi đến nơi tổ chức tiệc.

Thời Nhiễm xinh đẹp một cách quyến rũ, tóc cô được uốn lượn sóng xoã dài gọn ở phía sau, phía trước và vài lọn tóc mái được cô uốn lại bằng máy uốn nhiệt, trên đầu cô mang chiếc cài được đính ngọc trai màu trắng, bông tai cũng được làm bằng ngọc trai, trên cỗ cô đeo sợi dây chuyền hình chữ G nhỏ nhưng vì được làm bằng kim cương nên lấp lánh không ít, chiếc váy nhun trắng hai dây xẻ tà ở bên dưới, váy dài qua gối khiến cô vừa sang trọng vừa quyến rũ.

Đường cong trên ngươi cô được chiếc váy tôn lên không hề ít, nụ cười của cô vô cùng xinh đẹp rạng rỡ như mùa xuân, nhưng đôi mắt đẹp lại buồn như mùa hạ.

Dương Lạc mặc chiếc váy đỏ, cùng một kiểu với Thời Nhiễm nhưng ngắn hơn một chút, tóc cô nàng không xoã mà búi lên cao, được gắng mấy viên ngọc trai lên trông vô cùng xinh đẹp, phía trước được cô nàng chừa lại mái bay uốn lên một chút.

Hai người họ bước vào nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Đại Thiếu Gia Bạc Thị, những khách khứ không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn họ, khí chất đánh bại toàn bộ những cô gái hôn nay được mời đến.

Hạ Thư đứng cầm ly rượu ở cùng người quen của cô ta vừa nhìn thấy cô đã không vui mà nhíu mài, không ngờ cô lại có thể đến đây xem ra quen biết cũng không ít người trong giới.

Hai người họ nước vào không lâu thì chiếc Bentley quen thuộc cũng dừng lại ngay sau đó, Cố Viễn Thần một thân âu phục đen bước xuống, tóc được anh cẩn thận vuốt keo một cách chỉnh chu.

Gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc bước vào bên trong khách sạn nơi tổ chức ra bữa tiệc.

Năm nào cũng như năm nào, tiệc sinh nhật của anh trai Bạc Lăng rất lớn chủ yếu là để đánh bóng tên tuổi lẫn tăng nhiều mối quan hệ giao tiếp với nhau.

Đôi mắt sâu thẳm quét qua một lượt liền nhìn thấy cô đang đứng nói chuyện với Dương Lạc và anh trai của Bạc Lăng còn vô cùng thân thích vui vẻ, có vẻ như là quen biết lâu rồi.

Hạ Thư vừa nhìn thấy anh hai mắt liền sáng rực nhấc váy bước đến “ Anh Viễn Thần?! anh đến rồi, em đợi anh lâu lắm rồi đấy, mẹ anh bảo em đến đây cùng anh đi dự tiệc ” cô ta định vươn tay khoác lấy tay anh.

Thì anh đã đề phòng mà né tránh, lạnh giọng đáp lại “ Tôi bảo cô đợi tôi? đi cùng tôi làm gì? tôi không có chân tự đi à ”.

“ Hạ Tiểu Thư cô nhìn xem quốc lộ của Hồ Thanh, nhờ người kiểm tra nó đi có khi mặt đường quốc lộ cũng không dày bằng mặt cô ” Anh khó chịu thẳng thắn chê bai cô ta không một chút chừa mặt mũi.


Đúng lúc Lục Bách Hiên và Bạc Lăng cũng đến, hai người họ đi đến vỗ lấy vai của anh một cái rồi liếc nhìn Hạ Thư mặt tối sầm ở bên cạnh.

Bọn họ vừa nhìn đã biết là ai, là người vừa sáng nay được lên trang tìm kiếm cùng với Cố Viễn Thần nhưng năm phút sau đã không còn bất kỳ tin tức gì, mà toà soạn đưa tin cũng bị mua đứt.

Lúc này nhân viên phục vụ đi đến đưa rượu cho họ, ba người họ mới đi lại chỗ của anh trai Bạc Lăng là Bạc Tử Lan để chúc mừng, thứ mà ba người họ cảm nhận được từ người này chính là sự nguy hiểm sau dáng vẻ thanh cao kia.

“ Anh Bạc sinh nhật vui vẻ nhé ”
“ Mấy đứa hôm nay nhớ ở lại đấy, anh đã cho người chuẩn bị chỗ ngủ rồi ” Bạc Tử Lan vui vẻ nói với ba người họ.

Bởi vì lúc sáng vừa bị tin tức làm cho chấn động, còn là những người nổi tiếng ở thương trường cho nên chuyện bàn tán giữa những người khách đến dự không khỏi xôn xao.

Mấy cô gái nhìn thấy Hạ Thư đứng một mình, còn bị Cố Viễn Thần từ chối thẳng thừng như vậy tất nhiên sẽ không khỏi đắc ý lẫn xem thường mà bàn táng.

“ Hoá ra tin tức cũng chỉ là giả nhìn cô ta đi, nếu là hôn thê tại sao lại bị bỏ mặt đứng đó chứ ” Một người phụ nữ nhếch mép khiều người ở bên cạnh lên tiếng.

“ Cô ta xem ra là loại mặt dày đeo bám, nhìn Nhị Thiếu đi còn không thèm đếm xỉa đến cô ta ”
Hạ Thư nghe những người kia bàn tán không khỏi khó chịu mà nhìn đám người đó bằng ánh mắt viên đạn.

Mấy người kia thấy vậy liền im bặt tỏ ra như không có gì.

Đến giờ Bạc Tử Lan đứng trên bục phát biểu về buổi tiệc.

“ Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của tôi, hôm nay mọi người cứ vui chơi thoải mái không cần lo lắng đâu nhé, mỗi người đến dự đều có thẻ phòng riêng để ngày mai tham gia đấu giá cũng như là trò trơi giải trí mà tôi dành cho mọi người ”
Trong khi anh ta đứng phát biểu mọi người đều hướng về sân khấu, lắng nghe vô cùng tập trung thì Thời Nhiễm cầm trên tay ly rượu cũng đứng hướng về sân khấu ung dung ở một góc vì không thích bị chú ý.

Nhưng người khác có không chú ý thì vẫn có một người chú ý cô từ đầu đến cuối.

Cố Viễn Thần từ phía sau cô đi đến, cánh tay vươn đến vòng ngang hông cô nghiên đầu cắn lên vành tai cô một cái, Thời Nhiễm giật mình quay đầu còn tưởng ai hoá ra là sói động dục, anh lain muốn gây sự với cô sao?
Những dấu hôn của anh khó khăn lắm cô mới xóa thể dùng chế khuyết điểm dậm rất nhiều để che lại đấy, cô sợ bị người khác muốn đẩy anh ra nhưng cái người này cứ như không có mặt mũi.

Cô không nhịn được đạp vào chân anh một cái, lúc này anh mới chịu đứng thẳng người dậy, tay vẫn đặt ở eo cô, kéo cô sát vào người mình.

“ Đừng uống rượu nữa không phải đã nói rồi sao? ”
“ Cầm cho có lệ ” Cô tùy tiện đáp lại lời nói của anh.

Thật ra bọn họ vẫn là người yêu cũ, thậm chí vẫn còn mắng nhiết nhau không thôi, nhưng cho dù mắng nhiết ở bên ngoài nhưng ở đây nhiều tình địch như vậy anh cũng không thể để họ đắc ý được.

Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi vừa hay lọt vào mắt của Hạ Thư, tay cô ta nắm chặt tay lại không khỏi tức giận, đôi mắt của cô ta nhìn cô như muốn lao vào mà cắn xé cô thành trăm mảnh vậy.

Thật ra buổi tiệc sau khi được phát biểu xong sẽ là tiệc ngoài trời, ở bên ngoài khách sạn có hồ bơi rất sang trọng, xuyên suốt buổi tiệc tối sẽ diễn ra ở đó, mọi người dần dần di chuyển ra ngoài hồ bơi.

Cố Viễn Thần bị đám doanh nhân kia lôi đi, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm vừa muốn nhấc chân bước theo bọn họ, thì đã có người đứng chặn cô lại, Hạ Thư ở trước mặt cô đôi mắt sắc bén nhìn cô.

“ Cô là Thời Nhiễm đúng không? cô đừng đeo bám hôn phu của người khác như vậy, chẳng lẽ cô không cần mặt mũi sao? ”
Thời Nhiễm không muốn liên quan đến cô ta, cô chán ghét mà trả lời “ Vậy người tự nhận người khác là hôn phu mình thì có mặt mũi à? ” nói xong cô liền nhích người né cô ta ra mà bước đi.

Hạ Thư xoay người nhìn theo bóng lưng của cô lớn tiếng “ Loại người như cô mẹ anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận đâu ”
Bước chân của cô dừng lại, nhếch mép nghiên người nhìn cô ta “ Tôi không quan tâm, cô muốn gì thì tự đi mà nói với Cố Viễn Thần ”.

Thái độ ung dung, thờ ơ của cô khiến cô ta tức tối mà dậm chân mấy cái, suýt chút thì lủng cả gạch của khách sạn.

Thời Nhiễm bước ra không nhìn thấy Dương Lạc, ngay cả Lục Bách Hiên hay Bạc Lăng và anh cũng không thấy bọn họ ở đâu, khách khứa rất đông cô không thể nhìn rõ được vì ngoài trời tuy được trang trí đèn nhưng vẫn có chút mờ ảo nếu nhìn xa.

Cầm lấy điện thoại ra gọi cho Dương Lạc.

“ Tiểu Lạc cậu ở đâu vậy? ”
Đầu dây bên kia có chút ồn ào “ Tớ đang bên ngoài, ở gần hồ bơi phía 1m5, cậu ở đâu? ” hai người họ người đầu sông người cuối sông nhìn xa còn khó thấy được mặt nhau.

“ Hình như là phía 2m5 ” Cô đảo mắt tìm kiếm bảng ký hiệu sau đó nói với Dương Lạc.


“ Ở yên đó đi, tớ đến chỗ cậu ”
Nói xong hai người họ liền cúp máy, cô đứng nhìn về phía trước hồ bơi.

Hạ Thư lúc này từ phía sau đi ra, trên tay cô ta còn cầm theo ly rượu vang đỏ đặc, vì cô ta biết nếu nó dính vào quần áo nhìn chẳng khác gì là chu kỳ của phụ nữ, vô cùng khó coi.

Bước chân của cô ta có chút chậm rãi lại nhẹ nhàng, ung dung như chẳng có gì từ tiếng đến phía sau lưng cô, nếu cô không nể nang cô ta như vậy thì hôm nay cô ta nhất định khiến cô không còn mặt mũi nhìn người khác.

Đúng lúc Cố Viễn Thần vừa thoát khỏi đám người kia đang định đi tìm cô để nói chuyện thì nhìn thấy Hạ Thư đang mờ ám làm cái gì đó, đưa mắt lên một chút nhìn thấy cô đang đứng ở phía hồ bơi, mà còn là 2m5.

Đôi mắt của anh trở nên lạnh lẽo đến âm độ, bước chân vô cùng nhanh đi về phía cô, anh không biết Hạ Thư muốn làm gì nhưng chắc chắn không phải ý tốt.

Cố Viễn Thần vừa nhìn thấy cô ta định hất rượu vào người cô rồi vươn tay đẩy cô xuống hồ, thì anh càng lạnh lẽo hơn mà chạy đến.

Còn chưa kịp chạm vào người cô, mà rượu trong ly cũng chưa được đổ ra thì, cô ta đã ăn hẳng một cái đạp từ phía sau vào lưng khiến bản thân choáng váng mà ngã về phía hồ bơi sâu 2m5.

Anh vung chân đá vào lưng cô ta một cách không thương hoa tiếc ngọc.

“ Aaaaaaa ”
Cả cơ thể của Hạ Thư liền rơi xuống nước tạo thành tiếng lớn khiến mọi người quay đầu chú ý sang phía bọn họ.

Cố Viễn Thần nhanh tay kéo Thời Nhiễm về phía mình, đứng giúp cô chắn lại nước ở phía hồ bơi lẫn rượu đỗ ra bám vào người, anh dùng tay giữ lấy đầu cô ô nhiễm chặt cô ở trong lòng mình, lưng anh xoay về phía hồ bơi.

Mọi người nhìn thấy liền xôn xao không thôi.

Thời Nhiễm cũng chưa định hỉnh mà bất động ở trong lòng anh, cô chưa từng nghĩ là Hạ Thư có ý định đẩy mình xuống hồ bơi trong khi ở đây rất đông người.

“ Đừng sợ ” Cố Viễn Thần giữ lấy cô ở trong lòng.

Hạ Thư ở dưới nước không ngừng khua tay múa chân, nhưng cũng may cô ta biết bơi cho nên một lúc đã có thể bám vào thành hồ bơi mà thở hồng hộc, ho sặc sụa không thôi.

Anh quay đầu lại, tay vẫn nắm chặt tay của Thời Nhiễm nhìn cô ta ở dưới nước lớn tiếng nói “ Hạ Tiểu Thư, cô tự ý mình tung tin đồn tôi là hôn phu cô, bây giờ còn muốn làm hại người bên cạnh tôi? ”
“ Con người cô không có não sao? nếu lần sao để tôi nhìn thấy cô có ý định động vào cô ấy thì không phải chỉ một cái đạp đơn giản như vậy đâu ”
Thời Nhiễm ngẩn đầu chăm chú nhìn anh đang tức giận muốn tiến đến giết người nhưng vẫn phải kiếm chế mà nắm tay cô đến mức tay cô sắp đứt ra rồi.

Nghe anh lên tiếng cô ta bị mọi người khinh bỉ mỉa mai không ít, vừa mới rơi xuống hồ bơi lưng của cô ta bị anh đạp vẫn còn rất đau, cả cơ thể ướt sũng khó coi vô cùng, đầu tóc ướt nhẹp bết lại với nhau.

Sắc mặt tái mét vì uống nước vẫn đang ho khụ khụ để không khó chịu.

Cố Viễn Thần nhìn thấy vạt váy của Thời Nhiễm bị dính một ít rượu anh liền cởi áo khoác giúp cô buộc lại che đi, trực tiếp nhấc cô lên bế vào lòng mà sải bước đi về phía khách sạn lớn.

Một màng trước mắt không khỏi khiến mọi người mở mang tầm mắt, mà Dương Lạc đứng ở một góc cũng vô cùng thích thú nhìn Hạ Thư bị rớt dưới nước một cách thê thảm.

Thứ khiến cô ta mất mặt nhất xem ra vẫn là chuyện cô ta bị Cố Viễn Thần đá cho một cái rồi xuống hồ, còn tận mắt chứng kiến anh bế người khác đi trước mặt cô ta và bao nhiêu người như vậy.

“ Còn tưởng Tiểu Thư Danh Giá thế nào? hoá ra cũng bị hôn phu đạp cho một cái rớt xuống hồ ” Một người phụ nữ trên bờ đứng bật cười lớn tiếng nói.

Khiến cả đám đông cười theo như được mùa mà mỉa mai cô ta.

“ Mà hình như là cô ta tự nhận, chứ chính chủ đâu có thừa nhận, người ta còn bế vị Tiểu Thư Xinh Đẹp khi nãy đi một cách cưng chiều như vậy!.


“ Xem ra người kia mới chính chủ, còn người bị đạp thì là ảo tưởng tự nhận ”
Cô ta bị mọi người cười chê mỉa mai đến mức không còn mặt mũi mà lên bờ dậm chân đầy tức tối bỏ đi vì mất mặt, coi ta không nghĩ anh lại thẳng thắn đến mức đá cô ta rơi xuống hồ.

Chỉ e là ngày mai Hồ Thanh lại có tin tức giật gân để xem rồi đây.

“ Thời Nhiễm cô đợi đó, nếu mẹ anh ấy biết được sẽ không bỏ qua cho cô đâu ”
Sự việc xảy ra chỉ gây ồn ào bàn tán một lúc rồi mọi người vẫn tiếp tục vui chơi, chỉ có Cố Viễn Thần bế cô về phòng rồi cũng không quay trở xuống với mọi người vui vẻ nhập tiệc ngoài trời nữa.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.