Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 95: Đường lui




Edit + Beta: Vịt

《Tiên đồ》cuối cùng định vào ngày mồng 1 tháng 10, xác định kênh TV nào đó nhân khí rất cao làm kênh phát sóng duy nhất. Cùng một thời gian, ảnh quảng cáo và ảnh tuyên truyền trang phục mới mùa thu của V&G cũng chính thức tung ra thị trường, khuôn mặt Địch Thu Hạc bắt đầu ở các thương trường lớn và biển quảng cáo xoát bình.

Trên mạng, tin tức Địch Hạ Tùng nhảy lầu được cứu bởi vì không ai PR và dẫn dắt dư luận, các loại suy đoán ác ý ùn ùn, độ sâu phân tích lột da tần xuất post, nhiệt độ thủy chung không giảm xuống được. Đám cẩu tử giống như gửi được mùi thịt con mồi, túm được thiếu gia hào môn đã từng chính là một trận giẫm đạp mãnh liệt, cũng ở xung quanh bệnh viện bao vây chặn đường Tần Lỵ, cố gắng đào ra càng nhiều bí mật hào môn.

Tần Lỵ phiền phức chịu không nổi, tính tình càng ngày càng kém, cuối cùng dứt khoát không tới bệnh viện thăm Địch Hạ Tùng nữa, chỉ núp trong căn hộ nhỏ Địch Biên từng dùng để thu xếp cho Tần Minh Cường, lật các loại tin tức trên mạng mắt Địch Hạ Tùng, không ngừng chửi bới.

"Nói nhảm! Hạ Tùng mới không có biến thành thái giám! Chúng mày đều là nói nhảm! Nói nhảm!"

Đồ trên bàn trà lại lần nữa bị quét xuống, nện trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai liên tiếp.

Tần Minh Cường liệt ở trên giường không ai chăm sóc khó chịu cau mày, không kiên nhẫn quát lên, "Câm miệng! Sớm biết mày vô dụng như vậy, hồi đó tao đã cho mày vào tù, để anh trai mày ở bên ngoài! Nhanh đi nấu cơm! Sau đó mời bảo mẫu mới tới đây, một mớ tuổi một chút tác dụng cũng không có, phế vật! Đồ bỏ đi! Ngay cả tiền thuê bảo mẫu cũng không kiếm được, mày nhìn bộ dạng mày hiện tại một chút, giống y con đàn bà chanh chua!"

Tần Lỵ bị chửi ngừng lại, quay đầu không có biểu tình gì nhìn ông ta, tay từ từ xiết chặt.

"Mày nhìn tao như vậy làm gì! Còn không mau đi làm việc!" Tần Minh Cường giơ lên cánh tay duy nhất có thể động, cầm lấy khung ảnh đầu giường nện bà ta, oán khí đầy lòng, "Sống nhiều năm như vậy, cũng không chừa chút đường lui cho mình, hoàn toàn không đầu óc! Đi! Tìm người liên hệ Nghiêm gia! Tao là ông nội của Tần Vân Trạch và Tần Vân Vũ, bọn nó cần phải hảo hảo phụng dưỡng tao! Đi theo mày cũng chỉ có thể chịu khổ, mày tự mình cút đi!"

Khung ảnh nện trên mặt đất, thủy tinh bên trên vỡ đầy đất, ảnh chụp của Địch Hạ Tùng và Địch Xuân Hoa rơi ra ngoài, trộn lẫn cùng một chỗ với đồ trên bàn trà vừa mới vung xuống, giống như một tờ giấy vụn không ai muốn.

Tay Tần Lỵ nắm chặt đột nhiên liền buông lỏng.

"Nghiêm gia? Cha, cha có phải nghĩ quá ngây thơ rồi hay không." Bà ta đứng lên, chỉnh vạt váy, nhìn quanh một chút căn nhà trước kia bà ta ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn thêm một cái, nhưng hiện tại cảm thấy hết sức đẹp mắt, trên mặt cư nhiên lộ ra một tia cười, "Cha nói đúng, người luôn nên chừa cho mình chút đường lui...... Căn nhà này bị Địch Biên quên lãng, cũng không phải chính là một đường lui rất tốt sao?"

Hồi đó Địch Biên vì sớm hất người Tần gia, hết sức dứt khoát chuyển căn nhà này cho bọn họ, sau đó bà ta cùng Tăng Bồi Trung đăng kí kết hôn, một lần nữa tiếp cận Địch Biên, căn nhà này liền thành nơi Tần Minh Cường dưỡng lão. Hiện tại Hoàng Đô phá sản, Địch Biên tới trại an dưỡng, Tăng Bồi Trung qua đời, căn nhà này dùng để an trí Tần Minh Cường, lại trong lúc nhất thời bị mọi người không chú ý, bao gồm chính bà ta.

Cũng may căn nhà này lúc trước luôn bị lãng quên, may mắn không có bị luật sư của Tăng Bồi Trung lấy cớ nợ nần lừa mất, nếu không ở đâu ra liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*) hiện tại?

((*) nguyên câu này là "Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng), có nghĩa là trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát)

Không có tiền không sao, bán nhà không phải có ư, căn nhà này tuy nhỏ, nhưng khu vực lại tốt, dựa theo giá phòng của thành phố B, hẳn là có thể moi ra không ít tiền mặt.

Tần Minh Cường bị tiếu ý cổ quái trên mặt bà ta sợ tới trong lòng nhảy một cái, sợ hãi hỏi,"Mày có ý gì? Tao nói cho mày biết, căn nhà này hồi đó Địch Biên vì an trí tao mới mua, mày đừng động tâm tư không đứng đắn!"

"Nhưng hồi đó Địch Biên là đem căn nhà này xử lý tới dưới tên con." Tần Lỵ đi tới bên giường, ôn nhu đắp chăn cho ông ta, sau đó ngồi xổm xuống, tầm mắt ở gầm giường xoay một vòng, cuối cùng rơi vào trên cái hòm ở trong góc, cười đến càng xán lạn, "Quả nhiên, người cẩn thận như cha, luôn chừa lại cho mình chút đồ, cha hiện tại liệt ở trên giường không dùng tới, con gái con đây liền thu nhận."

Tần Minh Cường trợn mắt, không dám tin, muốn ngăn cản nhưng lực bất tòng tâm, "Mày muốn làm gì? Không! Đừng động vào cái hòm kia! Không được động!"

Cái hòm không lớn, có khóa mật mã, Tần Lỵ tùy tiện đoán chút liền đoán ra được, bên trong đặt mấy thứ châu báu bảo vật có thể bán, còn có đồ cổ, cầm đi bán đấu giá hẳn có thể kiếm không ít tiền.

Tần Lỵ đối với thu hoạch lần này rất hài lòng, thu lấy cái hòm, nhìn một cái Tần Minh Cường trên giường giận tới sắc mặt đỏ lên, ôn nhu nói, "Cha, Hạ Tùng và Xuân Hoa là cháu ngoại của cha, cha an tâm ở đây, chờ con đem Hạ Tùng và Xuân Hoa đều an trí xong, lại trở về đón cha, hảo hảo chăm sóc tuổi già cho cha."

"Súc sinh! Mày con súc sinh này!" Tần Minh Cường giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt hung ác tới giống như muốn ăn thịt người.

Tần Lỵ hoàn toàn không thèm để ý ông ta quát mắng, cười hỏi ngược lại, "Nếu như con là súc sinh, vậy cha là cái gì?" Nói xong ôm hòm xoay người ra cửa, tuyệt tình rời đi.

Nhà trọ, scooter hồi đó vì tiện cho bảo mẫu của Tần Minh Cường ra ngoài mua thức ăn mà đặt mua, vàng bạc châu báu trong hòm...... Tần Lỵ đem tất cả đồ có thể lập tức giảm giá tìm cách toàn bộ bán, sau đó tùy tiện tìm viện dưỡng lão nhét Tần Minh Cường vào, thanh toán tiền một năm sau đó chạy tới bệnh viện, thấy một bên mặt Địch Hạ Tùng.

(Móa bà này bây giờ tới mức bán cả xe scooter ="=)

"Mẹ có tiền rồi, bây giờ liền đi mời cho con luật sư tốt nhất, tranh thủ để cho con phán quyết nhẹ." Tần Lỵ sờ sờ khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Địch Hạ Tùng, bảo đảm nói, "Yên tâm, vết thương của con có thể chữa, mẹ sẽ ở nước ngoài tìm cho con một bệnh viện đáng tin, thuận tiện đón em gái con ra, còn không biết con bé ở trong trại an dưỡng Tăng Bồi Trung sắp xếp trải qua thế nào, có bị bắt nạt hay không."

Địch Hạ Tùng vẫn luôn không có phản ứng gì rốt cục quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt mơ hồ có chút điên cuồng, "Bà lại muốn bỏ tôi đi tìm em gái? A, đúng vậy, tôi hiện tại đã là phế nhân, đâu quan trọng hơn con điên kia, mẹ con Tần gia các người tình thâm, tôi đây người Địch gia họ khác tự nhiên kém hơn."

"Hạ Tùng!"

Tần Lỵ không dám tin quát hắn một câu, thấy biểu tình hắn trở nên càng thêm âm trầm, nhanh chóng lại dịu xuống, trấn an nói, "Con nói lời ngu ngốc gì vậy, con và Xuân Hoa ở trong lòng mẹ đều giống như. Còn có điên...... Người khác nói em gái con như vậy, là bởi vì tâm bọn họ đều xấu, nhưng con với Xuân Hoa là anh em ruột, sao có thể nói theo một câu như vậy! Mục đích mẹ muốn ra nước ngoài chủ yếu vẫn là vì mới luật sư và tìm bệnh viện cho con, mấy luật sư và bệnh viện trong nước rất dễ bị người của Phạm Đạt và Tăng Bồi Trung thu mua, mẹ không yên tâm. Con ngoan ngoãn dưỡng bệnh, mẹ rất nhanh sẽ trở lại với con, đừng sợ, huh?"

Địch Hạ Tùng rũ mắt, đột nhiên nói sang chuyện khác hỏi, "Mẹ lấy tiền ở đâu? Mẹ đợt trước không phải còn đang bị luật sư của Tăng Bồi Trung đòi nợ sao, sao hiện tại đã có tiền."

"Là chút tích cóp ông ngoại con để lại." Tần Lỵ hàm hồ trả lời, thấy thời gian không còn sớm, lại trấn an sờ sờ tóc hắn, cầm túi lên xoay người vội vàng rời đi.

Địch Hạ Tùng đưa mắt nhìn bóng lưng bà ta rời đi, tâm tình trong mắt càng thêm âm trầm, "Con sẽ tin mẹ một lần cuối cùng...... Một lần cuối cùng......"

Thời gian chuyển tới tháng mười, Địch Hạ Tùng khỏi bệnh xuất viện, lại lần nữa bị bắt giữ, luật sư và bệnh viện Tần Lỵ hứa hẹn tìm cho hắn toàn bộ không có thực hiện, thậm chí ngay cả người đều triệt để không có tung tích, hoàn toàn chặt đứt liên hệ với trong nước, ngay cả luật sư của Tăng Bồi Trung đều không liên lạc được người.

Địch Hạ Tùng sau khi biết được chuyện này chỉ nhàn nhạt gật đầu tỏ vẻ hiểu, người trở nên càng thêm trầm mặc, không hỏi tin tức liên quan tới Tần Lỵ nữa.

Thành trấn vắng vẻ nào đó nước Y.

Tần Lỵ dựa vào đầu mối, rốt cục ở trong một bệnh viện nhỏ cũ rách cũ rách tìm được Địch Xuân Hoa bị Tăng Bồi Trung bí mật dời đi. Địch Xuân Hoa lúc này thần chí đã có chút không rõ ràng lắm, còn có khuynh hướng bạo lực rất mạnh, biến thành một kẻ điên chân chính......

"Bệnh tình nặng thêm." Bác sĩ mang theo ngoại ngữ nồng đậm khẩu âm địa phương lãnh đạm giải thích, sau đó nói, "Phí nằm viện và phí chữa trị của con gái bà đã nợ một tháng, mời xuống đại sảnh dưới lầu nộp hết tiền nợ." Nói xong khinh thường rời đi.

Tần Lỵ ôm con gái ở trong ngực bà ta không ngừng giãy dụa biểu tình hung ác, hận đến hốc mắt đỏ bừng, "Tăng Bồi Trung, lòng ông thật nham hiểm!"

Địch Xuân Hoa rụt trong ngực bà ta giống như là bị thanh âm bén nhọn của bà ta kích thích đến, đột nhiên túm lấy cánh tay bà ta hung hăng cắn một ngụm, Tần Lỵ bị đau, hét lên một tiếng hất cô ta ra, nhìn máu trên tay, rốt cục sụp đổ khóc lên.

Sau khi tới nước Y bà ta bị chuyện Địch Xuân Hoa mất tích ràng buộc, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất giúp Địch Hạ Tùng, hiện tại Địch Xuân Hoa lại...... Xong rồi, hai đứa con của bà ta toàn bộ xong rồi.

Ngày đầu tiên 《Tiên đồ》phát sóng, chịu ảnh hưởng của ngày lễ, rating hơi có chút thấp. Sau khi ngày lễ kết thúc, rating của 《Tiên đồ》bắt đầu vững bước tăng trưởng, tới lúc phát sóng hơn nửa đã vững vàng phá vỡ kỷ lục rating lịch sử của đài truyền hình, sau đó nhiều lần lên cao, vượt xa dẫn đầu các đài khác.

Tên Địch Thu Hạc bắt đầu được khán giả trẻ biết rõ, ấn tượng của đại chúng đối với anh từ từ từ tiểu thịt tươi biến thành diễn viên thực lực đại tân sinh, không hề mang theo thành kiến "Người kia là dựa vào mặt ăn cơm" nhìn anh nữa.

Sau đại nhiệt cực dễ dàng mang tới đại hắc, Hình Thiệu Phong nhanh chuẩn độc loại bỏ phần lớn tin tức bát quái trên mạng về Địch Thu Hạc, cũng nghiêm lệnh cấm Địch Thu Hạc lại dùng weibo của Hạ Bạch show ân ái, để cho tên và đời tư của Địch Thu Hạc nhạt khỏi tầm mắt netizen, chỉ để lại tác phẩm ở trên màn hình TV, điên cuồng xoát duyên người xem.

"Bắt đầu từ bây giờ, tài khoản Weibo của các cậu chỉ cho phép đăng những thứ có liên quan tới phong cảnh nhiếp ảnh, nội dung khác toàn bộ kìm cho tôi!" Hình Thiệu Phong hiếm thấy biểu tình nghiêm túc, dặn dò, "Trong lúc quay phim các cậu cũng không được lắc lư loạn, miễn cho bị cẩu tử chụp được thứ gì không tốt. Bắt đầu từ bây giờ, Địch Thu Hạc mỗi lần xuất hiện đều phải mang theo tác phẩm, tin tức viền hoa tốt nhất một cái cũng không được có, làm việc phải điệu thấp, hiểu?"

Hạ Bạch nghiêm túc gật đầu ghi chép, hết sức nghe lời, "Được, tôi sẽ đổi mật khẩu weibo, giao cho chị Lý xử lý, bảo đảm sẽ không đăng linh tinh. 《Sói độc》đã tiến vào kỳ quay chụp cường độ cao, Thu Hạc, không có thời gian ở bên ngoài lắc lưu loạn."

Địch Thu Hạc không được cho phép nói chuyện căng mặt ngồi một bên, vùi đầu bóc quả hạch cho Hạ Bạch.

Hình Thiệu Phong liếc anh một cái, nghiêm túc hơi dịu, trên mặt lại mang theo cười, nói, "Có cậu ở đây, tôi yên tâm. Ngoài ra, thư mời các lễ trao giải lớn cuối năm đã lục tục gửi tới, tin tức nội bộ, 《Thành gia quân》và 《Tiên đồ》đã phân vào nam chính xuất sắc nhất của hai lễ trao giải, các cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt, tận lực sớm một chút trở về, team phải tốn thời gian sắp xếp tạo hình cho các cậu."

Địch Thu Hạc nghe vậy động tác bóc quả hạch ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hình Thiệu Phong trong video call đối diện, hơi khiêu mi.

Hạ Bạch thì hết sức kinh hỉ, hỏi, "Xác định vào? Đối thủ có ai? Cạnh tranh mạnh mẽ không?"

"Danh sách cụ thể còn chưa có, tôi chỉ có thể xác định chúng ta đã được vào." Hình Thiệu Phong trả lời, lật lật một phần văn kiện trong tay, phân tích nói, "Bất quá tôi đại khái có thể đoán được mấy tác phẩm khác vào là gì, tóm lại, cạnh tranh vẫn có chút kịch liệt, nhưng không thể không hi vọng, thuận theo tự nhiên đi."

Hạ Bạch gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, tâm tình lại như cũ có chút kích động.

Kiếp trước Địch Thu Hạc nhưng là dựa vào 《Tiên đồ》cầm được thị đế (*) năm đó, cằm chấn kinh rớt đầu đất, được biệt hiệu "Tiểu vương tử thu hút ánh nhìn". Kiếp này 《Tiên đồ》 mặc dù phát sóng sớm, nhưng kết quả hẳn là cũng không khác lắm. Hiện tại lại thêm một bộ 《Thành gia quân》, nếu như có thể lấy thêm ảnh đế...... Thị đến thêm ảnh đến, hai giải thưởng quan trọng nhất của giới phim truyền hình và giới điện ảnh, nếu như Thu Hạc có thể cùng nắm tới tới...... Quá tuyệt!

((*) Thịđế: giống nhưảnh đế nhưng dùng cho diễn viên phim truyền hình)

Địch Thu Hạc cười nhìn cậu một cái, đút quả hạch tới trong miệng cậu, sau khi đơn giản trao đổi với Hình Thiệu Phong hai câu ngắt trò chuyện, đem Hạ Bạch hưng phấn tới ngồi không yên ôm đến trong ngực, híp mắt cọ cọ tóc mềm mại của cậu, trong mắt hiện lên một đạo tặc quang.

Buổi lễ trao giải...... Tựa hồ là nơi tốt công bố chuyện?

Lúc trận tuyết đầu mùa đông rơi xuống, vụ án của Địch Hạ Tùng rốt cục phán quyết xuống, tù có thời hạn mười lăm năm, không nhẹ cũng không nặng, coi như là hình phạt mức trung. Tần Lỵ từ đầu đến cuối không có xuất hiện, tâm Địch Hạ Tùng triệt để lạnh xuống.

Trung tuần tháng mười hai, 《Sói độc》sớm quay xong, Địch Thu Hạc cùng Hạ Bạch chạy về thành phố B, bắt đầu vì tham gia các lễ trao giải lớn cuối năm làm chuẩn bị.

Lại qua mấy ngày, tin Tần Minh Cường chết truyền ra.

"Nghe nói là bị hộ công viện dưỡng lão ngược đãi, sống chết đói." Hạ Bạch đặt tablet xuống, chân mày hơi nhíu, có chút không đành lòng và thổn thức, "Tần Lỵ rốt cuộc là nghĩ như thế nào, con trai bị phán hình phạt, cha ở viện dưỡng lão bị ngược đãi, bà ta cư nhiên có thể cứ sống ở nước ngoài không về, anh không phải nói trong tay bà ta có khoản tiền không nhỏ sao, bà ta sao không tìm cho Tần Minh Cường viện dưỡng lão tốt hơn chút?"

Địch Thu Hạc đặt sữa tươi xuống, khom lưng giúp cậu kéo kéo thảm trên đùi, hôn cậu một cái sau đó dựa vào cậu ngồi xuống, trả lời, "Bà ta không dám về, sau khi về tiền trong tay bà ta sẽ lập tức bị cưỡng chế lấy đi dùng để trả nợ nợ nần Tăng Bồi Trung để lại cho bà ta, hiện tại tình trạng tinh thần Địch Xuân Hoa hỏng bét, bệnh tình nghiêm trọng, cần tốn tiền hảo hảo điều dưỡng, bà ta căn bản không dám làm loạn. Về phần Tần Minh Cường...... Tần Lỵ ban đầu đã không định quản ông ta sống chết."

"Vậy Địch Hạ Tùng......"

"Dù sao cũng phải ngồi tù, trong tù cũng không đói chết, trong hai đứa con nếu như chỉ có thể chọn một, Tần Lỵ nhất định sẽ ưu tiên quan tâm Địch Xuân Hoa ở nước ngoài, bởi vì trên người Địch Xuân Hoa còn có bí mật không thể bị người phát hiện, bà ta không dám để Địch Xuân Hoa ở trong tay người khác quá lâu."

Chân mày Hạ Bạch càng nhíu chặt, cậu từ nhỏ trưởng thành trong gia đình hạnh phúc, hoàn toàn không cách nào hiểu cách làm của Tần Lỵ ngay cả thân tình cũng muốn tính toán nặng nhẹ hoãn gấp, lúc cần thiết liền vô tình bỏ qua.

"Đừng nghĩ, uống sữa ngủ sớm chút, ngày mai còn phải đi thăm ông ngoại." Địch Thu Hạc nhu nhu mi tâm cậu, bưng sữa tươi lên nhét vào trong tay cậu, rút tablet trong tay cậu đi, không để cho cậu chú ý những thứ này nữa.

Hạ Bạch cũng cảm thấy chú ý những thứ này chỉ sẽ ảnh hưởng tâm tình, thế là nghe theo uống cạn sữa tươi, ngoan ngoãn bò lên giường.

Phạm trạch.

Đóng lại báo cáo mới nhất đưa tới, Phạm Đạt nhìn về phía Hồ Triệu, hỏi, "Thu Hạc và Tiểu Bạch ngày mai muốn qua ăn cơm, thực đơn nghĩ xong chưa?"

Hồ Triệu gật đầu, đem thực đơn đã sớm chuẩn bị xong đưa tới.

Phạm Đạt nhận lấy quét một cái, vừa lòng gật đầu, sau đó gạch mấy món thịt khá dầu mỡ, nói, "Bọn nó ở nước ngoài quá lâu, sau khi về lập tức ăn quá mặn có thể sẽ không quen, trước dưỡng dạ dày chút tốt hơn."

"Là cháu sơ sót." Hồ Triệu nhanh chóng ghi nhớ điểm này, cầm lại thực đơn một lần nữa ngâm một lần.

"Tần Lỵ bên kia......" Phạm Đạt đột nhiên mở miệng, vuốt phẳng một chút cạnh góc văn kiện báo cáo, nói, "Sắp năm mới rồi, nên giải quyết đều giải quyết xong đi, đừng ảnh hưởng tới tâm tình bọn Thu Hạc nhận thưởng. Còn có Địch Hạ Tùng bên kia, nắm chắc liên hệ, đao đến từ thân nhân mới là tàn nhẫn nhất, Tần Lỵ và Địch Biên đều nên hảo hảo nếm thử chút."

Hồ Triệu gật đầu, lập tức gọi điện thoại đem phân phó của ông sắp xếp.

Hôm sau, tin tức Địch Xuân Hoa ở nước ngoài đột nhiên phát bệnh, nguyên nhân phát bệnh nghi ngờ là do gen sinh con cận huyết dẫn đến lên đầu đề, trong lúc nhất thời dư luận ồ lên.

____________

Ui nhanh vl đã tới chương 95 rồi này, đợt trước còn nghĩ bao lâu mới lết xong, giờ chỉ còn 18 chương:(((( lại đứa con nữa của t sắp lớn bỏ t đi rồi:(((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.