Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 33: Xong đời rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

Tới một ngày trước lễ công bố Tiểu Nhân Ngư, bạo liêu trên mạng về Địch Xuân Hoa dưới xử lý của Địch Biên, nhiệt độ đã lắng xuống hơn nửa, chờ lại làm chút nhiệt nữa ra dời đi lực chú ý của netizen, chuyện này hẳn là có thể bỏ qua. Song đêm đó, Địch Xuân Hoa ra ngoài tìm chết, cô ta cư nhiên đăng weibo, chỉ trích Hạ Bạch công tư không phân biệt được, bị Địch Thu Hạc giật dây không nguyện ý mượn chủ đạo series Tiểu Nhân Ngư chụp hình cho mình! Cảnh cáo cậu không nên tiểu nhân đắc ý, bất quá là 1 bộ quần áo rách mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, ăn mày mới mặc! Hại cô ta mất thể diện đều sắp xong đời!

Weibo này vừa đăng 5 phút liền xóa, nhưng netizen cơ trí đã sớm cap màn hình.

Netizen một: Này làm sao còn có phần diễn của nhiếp ảnh gia Hạ? Đại tiểu thưđây là muốn dời lực chúý của mọi người? Nói một nhãn hiệu có cho mượn quần áo hay không sao có thể là do nhiếp ảnh gia định đoạt, nhiếp ảnh gia Hạ cái nồi này cõng tới thật oan. Hơn nữa mất thể diện? Nhờ cậy, tự cô không nhảy ra nói, mọi người đều không biết chuyện cô mượn quần áo bị từ chối được chứ?

Netizen hai: Tiểu Nhân Ngưđã sớm bắt đầu tuyên truyền rồi, chỉ rõ series Công Chúa sẽở lễ công bố ngày đó tiết lộ mạng che mặt thần bí, cô cư nhiên ở thời điểm mấu chốt này đi tìm người ta mượn chủđạo series chụp hình? Cô cho rằng người thiên hạđều biết mẹ cô? Người ta không cho mượn rất bình thường được chứ, thật là chuyện gì cũng có thể trách tới trên người Địch Thu Hạc, Hạ Bạch cũng xui xẻo, như thế nào cũng đụng phải trí chướng, nằm xa như vậy cũng có thể trúng đạn.

Netizen ba: Quần áo rách? Ăn mày mới mặc? Địch tiểu thư bình thường e đều là mặc vàng lên người a, hi vọng cô nói lời giữ lời, sau này ngàn vạn đừng mặc quần áo nhãn Tiểu Nhân Ngư.

Bình luận châm chọc một cái tiếp một cái, trực tiếp liên quan tới Tiểu Nhân Ngư.

Cũng không lâu lắm, weibo Ica đứng ra đăng thanh minh phía mình, nói rõ quá trình mượn quần áo, trịnh trọng cảm ơn một chút yêu thích và ủng hộ của Địch Xuân Hoa đối với Tiểu Nhân Ngư, uyển chuyển giúp người Địch gia vãn hồi một lớp mặt mũi, không tới mức làm cho hai phía quá khó coi.

Kết quả Địch Xuân Hoa lại tìm đường chết, cư nhiên đăng weibo mới nói mình bị hack, nội dung lúc trước không phải mình đăng.

Đám netizen:...... Cô cho rằng chúng tôi ngu?

Rõ ràng chỉ cần theo thanh minh của Ica hảo hảo giải thích hai câu, chuyện này liền có thể bỏ qua, cô lại cứ muốn tìm cớ sát bút bị hack nick lừa gạt mọi người, là muốn đánh mặt Ica giúp cô nói chuyện, hay là đang ngại thể diện nhà mình quá dễ nhìn?

"Tao thật sự bị hack nick! Rốt cuộc là tiện nhân nào làm!" Địch Xuân Hoa thét chói tai đem điện thoại mới mua lại đập phá.

Tần Lỵ ngồi mặt trầm như nước, trong đầu phân tích các loại khả năng, nhưng càng nghĩ càng khó chịu.

Địch Biên bên kia bà ta đã phái người tra xét trọng điểm, nhưng không có chút đầu mối nào. Lần này chuyện Xuân Hoa bị hack nick nếu cũng là Địch Biên làm, vậy mục đích của ông là gì? Rõ ràng mình đã như ý ông ta, để cho Tần gia gần đây thành thật chút, không nên tiếp tục ở Hoàng Đô gây sự. Một trận này tâm của Địch Biên đã dần dần ngã trở lại...... Không, không phải là Địch Biên, ông mặc dù mọi sự ích lợi làm trọng, nhưng dưới điều kiện tiên quyết ích lợi có thể bảo đảm, đối với hai đứa nhỏ vẫn là thương yêu.

Ica nhãn hiệu lớn như vậy, sẽ không vì trẻ con đăng mấy cái weibo mà đắc tội với khách hàng lớn như mình, cho nên weibo này ngoại trừ sẽ làm cho Xuân Hoa nhiều hơn mấy câu mắng, cũng sẽ không tạo thành tổn thương tính thực chất gì với con họ.

So sánh với âm mưu, đây càng giống như một trò đùa dai nhằm vào con gái.

Cho nên hack nick tới cùng là ai? Hắn đăng weibo này có mục đích gì? Chuyện mượn quần áo chỉ có trợ lý của mình cùng người bên Ica biết, mà có thể lấy được tài khoản weibo của con gái......"

Bà ta nhướng mày, nhìn về phía con gái hỏi, "Xuân Hoa, tài khoản weibo của con có nói qua với bạn học hay không? Trong bọn họ có người không hợp với con không?"

Mạch suy nghĩ của Địch Xuân Hoa trong nháy mắt bị kéo chạy, hơi hồi tưởng chút sau đó dùng lực gật đầu, biểu tình phẫn nộ, "Có! Mấy người!"

Bên này mạch suy nghĩ của hai mẹ con càng ngày càng nghiêng, hướng về phía tên của mấy bạn học của Địch Xuân Hoa các loại phân tích, bên kia buổi công bố sản phẩm của nhãn hiệu Tiểu Nhân Ngư đã dựa theo kế hoạch long trọng mở ra, vô số minh tinh đại lão tai to mặt lớn có mặt, hiện trường tinh quang rạng rỡ.

Hạ Bạch làm nhiếp ảnh gia trang phục của Tiểu Nhân Ngư, được an bài cùng chuyên gia thiết kế thời trang của Tiểu Nhân Ngư cùng nhau áp sân khấu, đón khách khứa chúc mừng cùng lão bản khen ngợi, mà cho đến lúc này, cậu mới biết chủ của Ica Chu Kha cư nhân là dì út của Dương Phù, mình có thể nhận được phần công việc này còn có một phần công lao lớn của Dương Phù ở bên trong.

"Cảm ơn Dương tiểu thư." Tiệc rượu sau khi bắt đầu, cậu tìm được Dương Phù thật lòng cảm tạ.

"Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, dì út vì cảm ơn tôi giúp dì ấy tìm được nhân tài như cậu, thật là cho tôi không ít chỗ tốt." Dương Phù bưng chén rượu, dùng tay chặn môi hạ thấp giọng nói, thái độ rất thân mật.

Hạ Bạch mỉm cười, trong lòng cảm kích cô tri kỉ và thiện giải nhân ý, liền theo lời cô trêu chọc hai câu, không hề nói lời cảm tạ có chút khách khí xa lạ này nữa.

Trên chủ đài, Chu Kha và Lâm Hà cụng ly, liếc mắt nhìn Hạ Bạch cùng Dương Phù mỉm cười nói chuyện với nhau, "Cậu ấy thế nào?"

Lâm Hà cũng theo đó nhìn thoáng qua Hạ Bạch, cười gật đầu, "Rất tốt, Ica khả năng lưu cậu ấy không được quá lâu."

"Nói thế nào?" Chu Kha ngoài ý muốn.

"Cậu ấy trưởng thành tới quá nhanh, nhiếp ảnh gia trang phục không phải điểm cuối của cậu ấy. Chị Kha, chuẩn bị tìm kiếm nhiếp ảnh gia trang phục kế tiếp thích hợp với Tiểu Nhân Ngư đi." Lâm Hà nói tới có chút cảm khái, trong giọng nói có chúc mừng đối với Hạ Bạch và tiếc nuối không thể giữ cậu ở lại Tiểu Nhân Ngư, "Cậu ấy lúc vừa tới Ica bàn hợp tác, kiểu ảnh chụp ra chỉ có thể coi như là tiêu chuẩn hợp cách trở lên hơi lộ vẻ ưu tú, mặc dù kinh diễm, nhưng nhìn ra được kinh nghiệm vẫn chưa đủ, còn phải luyện, cho nên em cho cậu ấy cơ hội chụp ảnh tuyên truyền, chủ ý là để cho cậu ý luyện nhiều nhìn nhiều học nhiều, cùng team mài hợp mài hợp, kết quả......"

Chu Kha hứng thú, hỏi, "Kết quả thế nào?"

"Kết quả là trong thời gian ngắn ngủi chụp ảnh tuyên truyền kia, cậu ấy liền vấn đề kinh nghiệm chưa đủ đều cố gắng khắc phục." Lâm Hà nói đến đây cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, "Em vốn cho rằng cậu ấy sẽ gặp phải khó khăn, ở mảng chụp tuyên truyền này quấn quýt thật lâu, sau đó từ từ trưởng thành...... Em đánh giá thấp cố gắng của cậu ấy, cậu ấy là loại người một khi đón nhận công việc, nhất định phải hoàn thành hoàn mỹ. Có thiên phú, đang trẻ tuổi, còn chịu học chịu luyện chịu nỗ lực, người như vậy, sẽ không vĩnh viễn chỉ làm một nhiếp ảnh gia trang phục tính cực hạn quá lớn."

Chu Kha lại nhìn Hạ Bạch một cái, có chút tưởng tượng không ra bộ dạng đứa nhỏ trẻ tuổi như vậy liều mạng làm việc.

"Chị Kha, ảnh series Tinh Linh của Cổ tiểu thư chị xem chưa?" Lâm Hà đột nhiên hỏi.

Ánh mắt Chu Kha động một cái, thu hồi tầm mắt, gật đầu, "Xem rồi, rất tuyệt, loại trình độ này đều đủ lên bốn tạp chí thời trang lớn."

"Vậy chị Kha, chị cảm thấy hiện tại trong mấy minh tinh có mặt, sẽ có bao người muốn đào Hạ Bạch tới bên cạnh mình?"

Rất nhiều, đặc biệt là ngôi sao nữ theo phong cách thời thượng, trong bọn họ đoán chừng có 8 phần 10 muốn có một cao thủ "Phủng tiên" như Hạ Bạch.

"Chị hiểu ý của em." Chu Kha ở trong lòng thở dài, có chút có lỗi nhìn về phía Lâm Hà, "Chị sẽ tiếp tục đi tìm nhiếp ảnh gia trang phục thích hợp...... Xin lỗi, chủ ý của chị là muốn giảm bớt lượng công việc của em, nhưng hình như làm cho em thêm khó khăn."

Lâm Hà cười, trả lời, "Em không cảm thấy đây là khó khăn, một pháo mà nổi của Tiểu Nhân Ngư thật sự may mà có Hạ Bạch, cậu ấy không phải là khó khăn, là phúc tinh."

Chu Kha thấy cô nghĩ thoáng, cũng cười theo, gật đầu đáp, "Quả thật, là phúc tinh." Mà chờ phúc tinh này bước vào giới giải trí, chính thức trở thành nhiếp ảnh gia thời gian được truy phủng lựa chọn đông đảo, Tiểu Nhân Ngư làm nhãn hiệu phục vụ hàng đầu của đối phương, đoán chừng cũng muốn thơm lây không ít.

Ba giờ sau, lễ công bố kiêm tiệc rượu khai trương kết thúc, cửa hàng bán lẻ đầu tiên của Tiểu Nhân Ngư ở một cửa hàng xa xỉ phẩm nào đó chính thức khai trương, các phu nhân tiểu thư có tiền đã sớm nhìn chằm chằm Tiểu Nhân Ngư lâu rồi hoặc phái người hoặc gọi điện đặt, dùng tốc độ bạo phong đem series Công Chúa và series hệ liệt bán ra hạn chế mua không còn.

20 phút sau, một vị đại lão phu nhân khu G bối cảnh dính chính trị ở trên weibo PO đồ, @Ica và weibo chính thức của Tiểu Nhân Ngư, cảm ơn lễ phục Ica vì con gái cung cấp, tỏ vẻ con gái rất thích quà cưới này.

Giữa hình ảnh đứng một cô gái yểu điệu đưa lưng về ống kính, người cô mặc một bộ váy dài xòe mơ mộng trắng phấn đổi dần, tóc búi, trên tay rủ bên người đeo một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, trong tay ôm hoa.

Quần chúng ăn dưa rất nhanh nhận ra váy trên người cô chính là chủ đạo series công chúa mới công bố hôm nay, còn là bộ Cinderella đắt tiền nhất trong series Công Chúa, nhộn nhịp kinh động.

Netizen một: Đây là người đầu tiên mặc series công chúa đi, nhanh như vậy! Lợi hại!

Netizen hai: Bộ váy rách Địch Xuân Hoa tiểu thư ghét bỏ thật là đẹp a, vị tân nương này mặc thật đẹp...... Mặc dù định vị thiếu nữ, nhưng Tiểu Nhân Ngư hình như cũng hết sức thích hợp con gái trẻ tuổi vừa ngoài 20 mặc.

Netizen ba: Có thể mặc nhanh như vậy, đại lão phu nhân nhất định là dùng con đường đặc biệt từ chỗ Tiểu Nhân Ngư sớm lấy được váy, nói không chừng còn ký thỏa thuận gì đấy...... Váy con gái nhà mình đính hôn mặc cư nhiên bị người nói là váy rách ăn mày mặc, cũng không biết đại lão phu nhân lúc này nghĩ gì.

Netizen bốn: Khẳng định rất không vui, vốn con gái đính hôn là một chuyện bao vui vẻ a, vì thế đại lão phu nhân còn đặc biệt tìm bộ váy chưa ra mắt làm lễ phục cho con gái, liền vì để cho con gái giống công chúa xinh đẹp, làm "Công chúa" đầu tiên độc nhất vô nhị, kết quả lại có người không có mắt, tìm xui xẻo!

Netizen năm: Ha ha ha ha ha, khó trách Tiểu Nhân Ngư không cho Địch Xuân Hoa mượn váy, thái muội không có tư cách kia, dùng cái gì đi so sánh với con gái của thư hương thế gia cùng đại lão chính trị kết hợp người ta? Ai là công chúa thật ai là công chúa giả vừa nhìn hiểu ngày a ha ha ha.

Tần Lỵ nhìn comment dưới weibo này, giận tới mặt đầu vặn vẹo.

Cư nhiên là như vậy, hóa ra ở chỗ này chờ bà ta! Tần gia gần đây đang kế hoạch khai thác thị trường khu G, bỏ ra không ít tiền quan hệ đặc khu, bây giờ con gái nhà mình dùng một câu "Váy rách ăn mày mặc" đắc tội địa đầu xà, Tần gia tất phải bị nhằm vào!

"Địch Biên!" Bà ta nắm chặt quyền, giận đến tay run, "Thiệt tôi còn nhớ tới chút tình cảm vợ chồng, không hoài nghi anh, anh tốt ngược, thật sự coi Tần gia tôi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, vì ghét bỏ Tần gia, ngay cả con gái cũng lợi dụng!" Bây giờ con gái đội danh tiếng công chúa giả đắc tội người ta, sau này muốn giới thiệu đối tượng tốt liền khó khăn!

Địch Xuân Hoa lần đầu tiên thấy bà ta dùng ngữ khí chán ghét căm hận như thế nhắc tới cha, trong này trước nay chưa từng có sợ hãi, nhào qua ôm lấy bà ta, hoảng loạn nói, "Mẹ, mẹ đừng như vậy, cha sẽ không đâu, ông ấy thương con như vậy, sẽ không, nhất định là hiểu lầm, là, là Địch Thu Hạc! Đúng, nhất định là Địch Thu Hạc khích bác! Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với cha, con sợ, con sợ......"

Tần Lỵ hoàn hồn, thấy con gái bị dọa tới, nhanh chóng đè xuống tâm tình ôm lấy cô ta dỗ dành vỗ mấy cái, cắn răng trấn an nói, "Đúng, đều là Địch Thu Hạc, cha mẹ rất tốt, đừng sợ, con là tiểu bảo bối của cha mẹ, đừng sợ......" Không được, con gái còn nhỏ, bọn họ họ Địch, thứ nên có được một phần cũng không thể thiếu, vẫn phải nhịn...... Địch Biên, anh dám khai đao với con gái, cũng đừng trách bà tôi không nhớ tới tình cảm vợ chồng nữa!

Trên mạng mỗi ngày đều có chút nhiệt mới sinh ra, theo xóa bỏ weibo Địch Xuân Hoa, bát quái "Hào môn dạy con gái không nghiêm" náo náo nhiệt nhiệt rốt cục hạ màn.

Nhưng chuyện mặc dù đã hạ màn, trong mắt người ích lợi tương quan, Địch Xuân Hoa cuối cùng vẫn là rơi xuống một chút danh tiếng xấu, mà hình tượng hiền nội trợ Tần Lỵ bên ngoài đắp nặn cũng bị lây một tầng bóng "Mẹ kế ác độc".

Tần gia bắt đầu ngủ đông, Địch Biên từ từ thu về quyền lợi của Hoàng Đô, Tần Lỵ thu tâm tư đối phó với Địch Thu Hạc lại, bắt đầu chuyên tâm xử lý vấn đề gia đình.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt."

Hạ Bạch đặt điện thoại xuống, khẽ cau mày.

Đã 1 tuần, điện thoại của Địch Thu Hạc vẫn không gọi được, tin nhắn cũng không rep...... Là huấn luyện tiến vào kỳ chạy nước rút cuối cùng rồi?

Đoán mò không có kết quả, cậu lắc lắc đầu, gửi tin nhắn hỏi thăm làm sinh nhật ở đâu cho Địch Thu Hạc, sau đó đeo máy ảnh tới Ica.

Series Công Chúa và series Tinh Linh bởi vì là bán hạn chế, sau khi bán xong không có tái bản, cho nên vì bổ khuyết chỗ trống bọn họ bán xong, Tiểu Nhân Ngư gần đây bắt đầu đẩy mấy bộ series tiểu chúng (*) khác. Hơn nữa mùa thu sắp tới, trang phục mới mùa thu, tuyên truyền một vòng mới đã tới, cậu không thể tránh khỏi lại lần nữa bận rộn.

((*) tiểu chúng: chỉ mấy bộ không hot bằng bộ chủđạo trong cùng 1 series)

Thời gian tiến vào cuối tháng 8, ngạch tiêu thụ của Tiểu Nhân Ngư tiếp tục tăng lên, tuyên truyền trang phục thu quay xong, ảnh hoàn thành hiệu quả rất tuyệt, cư nhiên may mắn được một tạp chí thời trang nước ngoài thuê, miễn phí làm một tuyên truyền. Lâm Hà cao hứng, tuyệt bút vung lên xin cho Hạ Bạch một số tiền thưởng lớn, sau đó sớm thả cho cậu nghỉ, nói với cậu dưới tình huống ưu tiên hoàn thành công việc công ty, chờ sau khi khai giảng cậu có thể chỉ chủ nhật hoặc lúc không có lớp tới công ty.

Hạ Bạch cảm kích đáp ứng, sau khi xử lý xong công việc trong tay không tiếp tục mỗi ngày tới Ica báo cáo nữa.

Tháng 9 gần tới, các học sinh lục tục về trường, trường học dần dần náo nhiệt.

Mồng 1 tháng 9, Hạ Bạch và Ngưu Tuấn Kiệt tới sân bay và trạm tàu hỏa chia nhau đón Vương Hổ và Trần Kiệt về trường cùng một ngày, bốn người cùng nhau ở bên ngoài hảo hảo ăn một bữa, tán gẫu kỳ nghỉ của mình, sau đó về trường thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nghênh đón năm ba đại học tới.

Mồng 5 tháng 9, thứ 6, kết thúc chương trình học tuần đầu tiên của năm 3 đại học, Hạ Bạch tạm biệt mọi người kí túc, vẫy xe đi sân bay.

10h tối, máy bay đáp xuống, cậu chuyển xe trước tới một khách sạn cách gần trụ sở huấn luyện của Địch Thu Hạc, sau khi làm check in hảo hảo ngủ một giấc.

Mồng 6 tháng 9, cậu thật sớm rời giường, tìm quản lý khách sạn thuê phòng bếp nhỏ, bắt đầu làm bánh ngọt.

Bận rộn cả ngày mới làm ra một cái bánh ngọt trái cây hơi có thể nhìn, cậu ghét bỏ nhìn hai cái, đựng nó vào một cái hộp, bắt đầu làm "Mì trường thọ".

Lúc làm xong hết thảy trời đã tối, cậu nhanh chóng lại ra ngoài mua hai pháo hoa, sau đó gọi điện thoại gọi xe, mang toàn bộ đồ lên xe, báo tài xế địa chỉ trụ sở huấn luyện.

Sau khi xe khởi động cậu lấy điện thoại ra, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Địch Thu Hạc, suy nghĩ một chút, lựa chọn rep tin nhắn.

Hạ Bạch: Buổi tối bị giáo viên giữ lại, không có nhìn điện thoại, gọi điện thoại có việc?

Điện thoại của Địch Thu Hạc lập tức gọi tới, cậu ấn tắt, lại gửi tin nhắn.

Hạ Bạch: Ở thư viện, không tiện nghe điện thoại.

Địch Thu Hạc: Cậu xác định muốn tới trải qua sinh nhật với tôi? Vậy tôi đặt vé máy bay cho cậu?

Hạ Bạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn cảnh sắc thành thị xa lạ ngoài cửa xe, híp mắt cười, gõ chữ rep: Chủ nhật tôi được nghỉ, tìm anh khá dễ dàng, cũng không làm lỡ chuyện, anh chuyên tâm huấn luyện. Vé máy bay tôi mua, đừng lo lắng.

Địch Thu Hạc: Máy bay mấy giờ? Tôi phái xe tới đón cậu.

Hạ Bạch: Mười giờ sáng, tới chỗ anh vừa lúc ăn cơm trưa.

Địch Thu Hạc: Được, tôi chờ cậu.

Địch Thu Hạc: Sau khi tới đây không nên tùy tiện đi cùng người lạ, không nên nhận nước vàđồăn người khác cho, ví tiền cất kỹ, giấy tờ chúng nhận để tùy thân.

Địch Thu Hạc: Lên máy bay với xuống máy bay đều phải gọi điện thoại cho tôi, cậu tới đây làở chỗ tôi hay làở khách sạn?

Địch Thu Hạc: Hay làở cùng tôi đi, khách sạn không an toàn.

Khách sạn không an toàn? Ông chủ khách sạn bị sỉ nhục rồi.

Hạ Bạch nhịn không được cười, trả lời: Mụ già.

Địch Thu Hạc: Cậu nói cái gì?

Địch Thu Hạc: Cậu cóý gì?

Địch Thu Hạc: Tiểu cẩu tử cậu lại ngứa da? Chờ cậu tới đây xem tôi thu thập cậu thế nào!

Hạ Bạch: Vậy tôi không qua nữa, sinh nhật anh tự mình trải qua đi.

Sau khi tin tức này gửi đi âm báo bắt đầu điên cuồng vang lên, Hạ Bạch tâm tình tốt chỉnh điện thoại thành im lặng nhét vào ba lô, nhu nhu sưng đỏ trên tay không cẩn thận bị lò nướng làm ra, liếc mắt nhìn hộp tiện lợi trên đùi, sung sướng ngâm bài hát.

Bóng đêm sâu dần, hơn nửa tiếng sau, phía trước từ từ trở nên hoang vu rốt cục xuất hiện bóng dáng trụ sở huấn luyện, Hạ Bạch để cho tài xế dừng xe ở bờ sông ngoài trụ sở, trả tiền sau đó xuống xe, đem pháo hoa dịch tới dưới một gốc cây.

"Tiểu tử, bạn cậu rất nhanh sẽ tới? Nếu không tôi chờ cùng cậu một chút?" Tài xế nhìn Hạ Bạch còn mang theo khuôn mặt ngây ngô, đầy mặt lo lắng. Hiện tại thế đạo này, trẻ nam cũng nguy hiểm a.

Hạ Bạch cười trấn an, "Thật sự rất nhanh sẽ tới, bạn cháu ở trong căn cứ đó, lập tức đi ra ngoài, bọn cháu hẹn cùng nhau ở chỗ này thả pháo hoa."

Tài xế liếc mắt một cái khoảng cách căn cứ tới đây, lại liếc mắt nhìn pháo hoa bên chân cậu, hơi chút thả lỏng, lại dặn dò vài câu mới đi.

Hạ Bạch đưa mắt nhìn tài xế rời đi, xoay người tựa vào cây ngồi xuống, bắt đầu giả làm ma cô.

Điện thoại di động thỉnh thoảng còn muốn rung một cái, cậu không nhìn, rảnh rỗi vỗ muỗi, chờ thời gian từ từ chuyển tới nửa đêm, mới chậm rãi lấy di động ra, mở ra một tin nhắn, gọi lại điện thoại.

"Cậu thật sự không tới? Tiểu cẩu tử cậu cư nhiên nói lời không giữ lời!" Điện thoại vừa thông, thanh âm Địch Thu Hạc có chút gấp liền truyền tới.

Hạ Bạch khiêu mi cười, mở kíp nổ pháo hoa ra, bắt đầu lấy bật lửa, hỏi, "Địch ba tuổi, tòa anh ở có phải đối diện con sông ngoài trụ sở huấn luyện hay không?"

"Cái gì?" Địch Thu Hạc sửng sốt.

"Anh đã nói phòng của anh ở lầu 4...... Tìm được rồi, cư nhiên vẫn mở đèn, người ngủ trễ dễ thận hư, anh phải cẩn thận."

Địch Thu Hạc ý thức được cái gì đó, hô hấp trở nên ồm ồm, "Cậu, cậu đang ở bên ngoài trụ sở? Cậu đến rồi? Cậu đã đến rồi? Cậu, cậu chờ một chút, tôi liền đi đón cậu vào."

"Không cần." Hạ Bạch ấn mở bật lửa, sáp tới bên kíp nổ, châm vào sau đó nhanh chóng chạy đi, lúc chùm pháo hoa đầu tiên lên không trung hướng về phía điện thoại hô, "Địch ba tuổi, nhìn ngoài cửa sổ!"

Bùm, pháo hoa nổ vang, chiếu sáng một mảnh bầu trời trống rỗng.

Nơi cửa sổ đèn sáng duy nhất lầu 4 xuất hiện một thân ảnh quen thuộc cao lớn, Hạ Bạch hướng bên kia phất tay, hướng di động cao giọng nói, "Địch Thu Hạc, sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng anh lại già thêm một tuổi!" Người trẻ tuổi mà, khẳng định vẫn là thích kinh hỉ và kích thích, cậu cảm giác mình lúc này cho kinh hỉ tới mười phần, Địch ba tuổi nói không chừng sẽ cảm động tới khóc lên.

Bùm.

Bùm bùm.

Pháo hoa không ngừng nổ vang.

Thình thịch, thình thịch, tần số tim đập bị pháo hoa nổ càng lúc càng nhanh.

Địch Thu Hạc nhìn thân ảnh mơ hồ dưới pháo hoa rạng rỡ đang nhảy nhót, hầu kết giật giật, giơ tay lên đè ngực xuống.

"Tiểu cẩu tử, cậu lại hại tôi bị cảm rồi."

"Cái gì?" Hạ Bạch biểu thị không nghe rõ anh đang nói cái gì, pháo hoa quá vang.

Tầm mắt Địch Thu Hạc thủy chung định ở trên người Hạ Bạch, không có phân cho pháo hoa một chút xíu. Anh đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, hốc mắt có chút nóng, trong lòng cổn động đem kích động đáng ghét muốn kéo tiểu lừa đảo kia kéo vào trong ngực gắt gao ôm lấy, cắn răng nói, "Cậu xong đời rồi."

"Anh nói cái rồi?" Hạ Bạch biểu thị vẫn không nghe rõ.

"CẬU XONG ĐỜI RỒI!" Địch Thu Hạc đề cao thanh âm rống, mặt mày mang theo một tia tàn nhẫn, "Cư nhiên dám gạt tôi, cậu...... cậu xong đời rồi!" Về phần làm sao xong đời, không biết, dù sao hôm nay ở đây nhất định là có người xong đời.

Vừa vặn pháo hoa thả xong, chung quanh đều yên tĩnh lại, Hạ Bạch nghe rõ ràng những lời này, hừ một tiếng, cười hỏi, "Pháo hoa có hai, tôi thả một, còn dư lại một, anh đã nói vậy, cái còn lại tôi lại thả đi."

"Không được!" Địch Thu Hạc dựng thẳng lông mày, nhanh chóng chạy ra ngoài, "Cậu dám thả tôi liền dám để cho cậu không về thành phố B được!"

Hạ Bạch chế nhạo một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại. Thật là một quỷ ấu trĩ, loại uy hiếp này hù dọa được ai chứ.

Địch Thu Hạc vai rộng chân dài cạo đầu đinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, hô hấp hơi không ổn, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Bạch ngồi dưới đất, không nói chuyện.

Hạ Bạch bị tạo hình của anh làm cho sửng sôt một cái, sau đó hơi chút ghen tỵ nhìn một cái thân thể da thịt cân xứng của anh, tấm tắc lắc đầu, "Fan của anh đều khoe anh quân tử phơi phới, ôn văn nhĩ nhã, lớn lên giống tiểu bạch kiểm, nhưng anh nhìn chút bộ dạng đầu đinh áo ba lỗ cơ bắp lúc này của anh, thật là......"

Địch Thu Hạc tiến lên một bước, trên cao nhìn xuống cậu.

"Anh muốn làm gì?" Hạ Bạch ngửa ra sau, tay phòng bị đặt ở trước người, "Biểu tình này, là muốn đánh nhau? Tôi hảo tâm tới sinh nhật cho anh, tỉ mỉ chuẩn bị kinh hỉ, anh lại muốn động thủ với tôi?"

Địch Thu Hạc nhìn cục liên tiếp bị muỗi cắn ra trên tay cậu, nghiêng đầu lau mặt, đột nhiên khom lưng kéo cánh tay cậu, kéo cậu tới ôm vào trong ngực, gắt gao đè lại, cúi đầu ở chỗ cổ cậu cọ cọ, nghiến răng nghiến lợi, "Không có lần tiếp theo."

Bả vai đụng phải cơ ngực đối phương, đau tới thân thể cứng đờ, Hạ Bạch nhe răng trợn mắt giãy dụa, tức giận nói, "Anh còn muốn có lần nữa? Buông ra buông ra, da thịt này của anh là làm bằng sắt sao? Được rồi được rồi, sinh nhật vui vẻ, người đều 23 tuổi rồi, thành thục chút, biểu đạt vui sướng và cảm kích chỉ dùng nhẹ nhàng ôm một cái là đủ rồi.

Địch Thu Hạc ghì chặt hông cậu, ôm cậu cách khỏi mặt đất.

"Đờ mờ!"

Hạ Bạch cảm giác tôn nghiêm nam nhân của mình bị khiêu chiến, nổi giận, "Địch ba tuổi! Buông ra! Bình tĩnh một chút cho tôi!"

Địch Thu Hạc lại cọ cậu một chút, sau đó đặt cậu vào trên pháo hoa chưa mở, ngồi xổm xuống nhìn hộp bánh ngọt và hai hộp tiện lợi bên cạnh pháo hoa, vẫn không nói chuyện.

"Cao hứng ngốc rồi?" Hạ Bạch bị hành vi của anh làm cho có chút mơ hồ, nhu nhu bả vai sau đó từ trên pháo hoa nhảy xuống, sáp qua vỗ vỗ vai anh, cẩn thận hỏi, "Anh sẽ không thật sự cảm động tới muốn khóc đi...... Vẫn là đừng, mặc dù tôi lúc trước có ác ý não bổ qua như vậy...... Gì kia, mọi người đều là đại nam nhân, anh cười một chút là được rồi......" Nếu sớm biết Địch ba tuổi chịu không được kinh hỉ như vậy, cậu đã không lăn qua lăn lại một màn này.

Địch Thu Hạc ngửa đầu nhìn cậu một cái, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn khóc.

Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm.

"Trong hộp chính là bánh ngọt? Cậu làm?" Địch Thu Hạc rốt cục mở miệng, ngữ khí hết sức vững vàng bình thường, bình thường tới có chút không bình thường.

Hạ Bạch cảm thấy trong lòng máo mao, lặng lẽ lui về sau một bước, gật đầu, "Đúng, tôi làm, là bánh ngọt trái cây." (Tâm trạng em nó buồn cười quá -.-)

"Làm ở đâu?" Tiếp tục hỏi.

"Khách sạn." Thành thật trả lời.

"Cậu tới lúc nào?" Thanh âm càng thêm nghiêm túc.

Hạ Bạch nuốt nước miếng, "Tối qua, tôi học xong liền tới."

Địch Thu Hạc gật đầu tỏ vẻ hiểu, quay đầu lại, mở băng gấp trên hộp bánh ngọt ra.

Làm sao đột nhiên cảm thấy khí hư...... Hạ Bạch ho một tiếng, đi tới ngồi xổm đối diện anh, từ trong ba lô lấy ra một cây nến sinh nhật và nĩa đĩa dùng một lần, nói, "Tôi không quá biết làm bánh ngọt, khả năng mùi vị sẽ không ngon lắm, anh ăn tạm đi, trước thổi nến cầu nguyện."

Nến là nến số phổ thông nhất, một "2" một "3", xanh xanh đỏ đỏ có chút xấu.

Cây nến không quá xinh đẹp cắm trên một chiếc bánh ngọt không quá xinh đẹp, quả thực xấu gấp bội, Địch Thu Hạc lại cảm thấy đây là một chiếc bánh ngọt xinh đẹp nhất mình sống tới lớn như vậy, từ lúc có trí nhớ tới nay từng nhìn thấy.

Dùng bật lửa châm nến, Hạ Bạch mong đợi nhìn Địch Thu Hạc, giơ máy ảnh lên, "Tới, thổi nến, sau đó cầu nguyện."

Địch Thu Hạc nhìn máy ảnh che mất mặt cậu, nhíu nhíu mày, miệng hơi mở, lại nhắm mắt lại. Thôi vậy, tiểu cẩu tử vui vẻ là được rồi.

"Sao lại bất động? Xấu hổ?" Hạ Bạch từ sau ống kính thò ra.

Địch Thu Hạc nhân cơ hội cúi đầu thổi tắt nến, nhắm mắt cầu nguyện, "Hi vọng tiểu cẩu tử ngoan ngoãn gọi tôi là ca ca."

Hạ Bạch sửng sốt, nhanh chóng dịch trở lại ấn xuống màn trập, sau đó giận tới liếc mắt với anh, "Cư nhiên biết tính toán, nhìn tới hôm nay anh là thọ tinh, tôi tha cho anh một lần. Còn có nguyện vọng sinh nhật nói ra sẽ không linh nữa, lãng phí nguyện vọng năm nay, đáng đời."

Địch Thu Hạc vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, thật sâu nhìn cậu một cái sau đó lấy điện thoại ra chụp bánh ngọt, sau đó nhẹ nhàng gỡ nến xuống, cầm lấy dao do dự một hồi không biết hạ dao thế nào mới tốt nhất, dứt khoát lại đặt dao xuống, cầm hộp tiện lợi lên.

"Trong này là cái gì?"

"Mì trường thọ." Hạ Bạch thấy anh không cắt bánh ngọt, cho rằng anh không muốn buổi tối ăn đồ ngọt, liền cũng cầm hộp tiện lợi lên, vừa mở vừa nói, "Mì nấu không thể để quá lâu, cho nên tôi làm hai phần mì lạnh thay thế, anh ăn có lệ chút đi, dù sao có ngụ ý là được."

Hộp tiện lợi vừa mở ra, vị chua cay thuộc về mì lạnh liền chui ra, hết sức dụ người thèm ăn.

"Cho, đũa." Hạ Bạch từ trong ba lô lấy ra một đôi đũa dùng một lần đưa tới, tự mình cũng mở một đôi, ngồi vào trên mặt đất ngụm lớn bắt đầu ăn, hàm hồ nói, "Bánh ngọt thật khó làm, tôi làm một ngày, cơm trưa cơm tối chỉ dùng nguyên liệu làm bánh ngọt khạp vài cái, đói chết tôi rồi." Trong nhận thức của cậu, thổi nến cậu nguyện xong liền coi như trải qua xong sinh nhật, cho nên lúc này trực tiếp phóng phi.

Địch Thu Hạc nhìn bộ dạng cậu vùi đầu ăn mì, trong lòng bốc lên bọt khí vừa chua vừa ngọt, cẩn thận vòng qua bánh ngọt ngồi vào bên cạnh cậu, cũng mở đũa chuyên tâm ăn mì, thấp giọng nói, "Cám ơn cậu."

"Đều là anh em, không cần khách khí." Hạ Bạch cười đấm xuống vai anh, một bộ dáng anh trai tốt.

Da thịt trên người Địch Thu Hạc căng thẳng chớp mắt, lại từ từ buông lỏng, khẽ nghiêng người, giúp cậu chắn gió đêm bên kia sông đột nhiên thổi qua.

Hai người ăn mì xong, cùng sau thả pháo hoa còn dư lại, sau đó đội lấy ánh mắt nhìn bệnh thần kinh của nhân viên tuần đêm, mang theo bánh ngọt và bùn đất đầy mông trở về phòng Địch Thu Hạc.

Đặt bánh ngọt lên bàn, Địch Thu Hạc an bài Hạ Bạch trước tiên tắm rửa, sau đó tự mình cũng nhanh chóng vọt lên, khó giải thích được có chút khẩn trương chạy tới bên giường.

Giường rất lớn, hoàn toàn ngủ được hai người, cho nên Hạ Bạch cũng không già mồm nói muốn ngủ ghế salon gì đó, trực tiếp nằm ở trên giường. Cậu giằng co một ngày, lại vừa ăn no, lúc này đã sớm buồn ngủ tới không được, thấy Địch Thu Hạc rốt cục ra ngoài, nói với anh câu ngủ ngon, nghiêng đầu liền ngủ.

Trên người cậu mặc vẫn là bộ đồ ngủ áo ba lỗ rộng thùng thình tới không được kia, cổ áo nghiêng, lộ ra gần nửa cái ngực.

Tầm mắt Địch Thu Hạc tiếp xúc tới làn da trắng nõn dưới ánh đèn phảng phất phiếm quang, tay nhanh hơn não tắt đèn trong phòng, hít sâu nhiều lần, cẩn thận vòng qua bên kia giường, ở mép giường quy củ nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Lạch cạch.

Hạ Bạch tướng ngủ có chút phóng khoáng trở mình, khoát cánh tay lên người Địch Thu Hạc.

Địch Thu Hạc xoạt một cái mở mắt ra, thân thể lập tức căng thẳng, quay đầu lại nhìn người.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu chôn trên gối đầu và đường viền thân thể Hạ Bạch.

Điều hòa vù vù phun ra gió lạnh, Địch Thu Hạc lại đột nhiên cảm thấy nóng.

Nóng cảm mạo hình như biến nghiêm trọng, không được, không thể lây bệnh cho tiểu cẩu tử.

Làn da lòng bàn tay tiếp xúc tới xúc cảm rất tốt, lót trong lòng bàn tay anh nóng lên tới sắp đổ mồ hôi, có loại cảm giác nóng lạnh thích hợp.

...... Thật muốn cứ nắm như vậy.

Hạ Bạch đột nhiên giật giật, anh bị dọa vèo một cái buông tay, sau đó cánh tay Hạ Bạch rơi tự do nện vào trên giường, còn gõ gõ.

...... Chất lượng đệm thật tốt.

"Sao thế?" Hạ Bạch bị nháo tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, giơ tay lên lay đầu Địch Thu Hạc gần trong gang tấc một cái, cau mày lầm bầm, "Quả nhiên có chút kỳ quái, Địch ba tuổi, anh hôm nay sao ít lời như vậy...... Đàng hoàng chút, đừng động, mau ngủ."

Cậu ác thanh ác khí nói xong, sau đó giống như dỗ trẻ con dịch về phía bên cạnh Địch Thu Hạc, vỗ hai cái, lại ngủ.

Nhờ quá gần, hô hấp vững vàng của đối phương trực tiếp phun ở trên trán, vai bị khoát trụ, hai chân tiếp xúc, giữa hô hấp có thể ngửi thấy được mùi sữa tắm hương trầm trên người đối phương giống với mình.

Hạ Bạch ngủ tới an ổn vô cùng, Địch Thu Hạc cứng thân thể mồ hôi rơi như mưa.

Điều, điều hòa khẳng định nhất định là hỏng rồi.

Anh trợn tròn mắt, đừng nói ngủ, ngay cả hơi buông lỏng thân thể chút đều không làm được.

Nóng cảm mạo lại tăng lên, hô hấp có chút khó khăn...... Mùi trên người tiểu cẩu tử có chút dễ ngửi...... Muốn sáp qua......

Hạ Bạch đột nhiên lại giật giật, anh vội vàng ngửa ra sau, hô hấp ngừng lại phá công, ngụm lớn thở hổn hển hai cái, có chút chật vật lăn xuống giường, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường cũng không quay đầu lại chạy ra cửa.

Trời ban đêm thật lạnh, Địch Thu Hạc uống một chai nước đá, chống lan can lãnh tĩnh một hồi, tìm số điện thoại Khương Tú Văn gẩy tới, cua mày nói, "Uống nước đá vô dụng!"

Bên kia truyền đến thanh âm hơi có chút táo bạo của Khương Tú Văn, "Cậu hơn nửa đêm lại phát cái — huh? Nước đá? Cậu làm cái gì muốn uống nước đá?"

"Cậu không phải nói nóng cảm mạo uống nước đá là được sao? Tôi uống rồi, vô dụng!" Còn càng nóng hơn!

Buồn ngủ của Khương Tú Văn trực tiếp bị dọa không còn, cẩn thận hỏi, "Cậu, cậu hơn nửa đêm, sao đột nhiên nóng cảm mạo, chả lẽ cậu về thành phố B tìm tiểu cẩu tử chơi?" Không phải nói huấn luyện sắp giới giai đoạn cuối, gần đây bận muốn chết sao? Tình báo có sai?

"Tôi chưa về thành phố B." Địch Thu Hạc ngữ khí vốn ngẩng cao đột nhiên bình tĩnh xuống.

"Là tiểu cẩu tử tới tìm tôi." Sau đó biến thành khoe khoang, còn mang theo chút mừng rỡ và ngượng ngùng nhỏ, "Cậu ấy tới ăn sinh nhật với tôi, còn làm bánh ngọt và mì trường thọ cho tôi, vì tôi bận rộn cả ngày. Cậu ấy rất mệt, cho nên thả xong pháo hoa tôi liền dẫn cậu ấy về phòng ngủ rồi."

Về phòng ngủ rồi về phòng ngủ rồi về phòng ngủ rồi...... Khương Tú Văn ép mình không nên hiểu sai, hít sâu một cái, lừa gạt nói, "Cậu nóng cảm mạo tăng lên là vì thức đêm ngủ trễ, cho nên uống nước đá cũng vô dụng, bổ sung giấc ngủ là được rồi. Đúng rồi, cậu không cần ngủ giường, đi ngủ ghế salon, đừng lây nóng cảm mạo cho Hạ Bạch. Cậu cũng nói cậu ấy vì cậu bận rộn một ngày, hiện tại sức đề kháng khẳng định rất yếu, cậu phải giữ khoảng cách với cậu ấy! Còn có chính là......"

Tú Văn nói luôn là có đạo lý như thế, tâm tình Địch Thu Hạc từ từ ổn định lại, không dừng được gật đầu. Không sai, Tú Văn nói đúng, anh hiện tại phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi phải chuyên tâm, tranh thủ dùng một mặt tinh thần nhất tiếp đãi tiểu cẩu tử.

Cúp điện thoại, anh ôm tâm lý nghỉ ngơi thật tốt mới có thể chiếu cố em trai, trở về phòng cẩn thận ở trên thế salon dài nằm ngủ. Cũng không biết là tác dụng tâm lý hay là thân thể rốt cục phát ra tín hiệu cần phải nghỉ ngơi, lần này anh vừa nằm trên ghế salon trực tiếp liền ngủ.

Trong mộng anh tựa hồ ôm lấy thứ gì nhuyễn nhuyễn, sau đó dây dưa lăn lộn......

"Thu Thu, chào buổi sáng moa moa ta."

Chuông báo thức quen thuộc vang lên, anh xoạt một cái mở mắt ra, nửa ngồi dậy, khiếp sợ lại mờ mịt nhìn chằm đũng quần mình, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh rách nát tối qua mơ thấy, tam quan băng liệt.

Tại sao mơ thấy tiểu cẩu tử không mặc quần áo......

"Thu Thu, chào buổi sáng moa moa ta."

Chuông báo thức không có bị ấn tắt, cho nên không chịu cô đơn lại lần nữa vang lên.

Một bàn tay quen thuộc duỗi tới, nhặt lên điện thoại chả biết lúc nào rớt xuống ghế salon, tắt đi chuông báo thức.

Thân thể Địch Thu Hạc cứng đờ, nghiêng người muốn nhìn chút người đứng bên ghế salon, nhưng thân thể vừa động dính nhớp giữa hai chân lại càng thêm rõ ràng, cho nên anh càng cứng.

"Địch Thu Hạc." Thanh âm Hạ Bạch trên đỉnh đầu vang lên, không mang theo tâm tình gì, ngón tay mảnh gầy trắng nõn ở trên điện thoại điểm a điểm, hỏi, "Tôi muốn hỏi chút, tại sao giọng nói tôi chia sẻ với bạn wechat "Một con chim sinh vào mùa thu", hiện tại xuất hiện trong di động anh, còn trở thành chuông báo thức chào buổi sáng?"

Mấy hình ảnh mơ hồ trong mơ tối qua lại lần nữa cuồn cuộn, anh nhìn chân và bàn chân Hạ Bạch trực tiếp giẫm trên sàn nhà, ánh mắt hỗn loạn vài giây, trực giác đưa tay cầm lấy tay đối phương đang cầm điện thoại, từ từ thu chặt.

Anh rõ ràng ý thức được.

Mình...... Đại khái là xong đời rồi.

______________

Mì lạnh:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.