Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 102: Thuốc vi phạm lệnh cấm




Edit + Beta: Vịt

Hai người dưới hộ tống của bảo tiêu sớm rút lui, ngồi xuống trong xe chờ ở cửa.

Fan bên ngoài hội trường bị livestream trên màn hình lớn khiến cho bối rối chốc lát, sau đó kinh thiên động địa mà hét rầm lên.

Hạ Bạch thu hồi tầm mắt nhìn phía ngoài, giơ tay lên bưng kín khuôn mặt vẫn như cũ rất nóng, nhức đầu than, "Xong rồi......" Toàn bộ xong rồi, cư nhiên livestream hôn, không còn mặt mũi gặp người nữa, muốn đào hố giấu mình đi.

Hứa Khánh thức thời nâng tấm chắn lên.

"Tiểu cẩu tử." Địch Thu Hạc duỗi cánh tay kéo cậu tới trong ngực, yêu thương mà hôn tai và mu bàn tay cậu, tìm kiếm hết thảy khe hở muốn cạy tay cậu ra nhìn biểu tình của cậu, tràn đầy tiếu ý, "Em là sao sẽ đến? Anh rất cao hứng...... Em thật đáng yêu, tiểu cẩu tử em thật tốt."

Hạ Bạch nghe thổ lộ ấu trĩ nị oai của anh, mặt và lỗ tai càng thêm đỏ, dứt khoát cúi đầu chôn mặt trên bả vai anh, duỗi tay sờ mò bịt miệng anh lại, thẹn quá hóa giận, "Không được nói nữa! Câm miệng, đều tại anh!"

"Tại anh." Địch Thu Hạc hôn lòng bàn tay cậu, sung sướng cười nhẹ mấy tiếng, ôm cậu tới chân mình ngồi, nhẹ nhàng nhu ót và vành tai cậu, giống như dỗ trẻ con nói, "Vậy phạt anh làm người mẫu cho em cả đời?"

"Đã bảo không được nói nữa!" Hạ Bạch rút tay về cấu cổ anh, rốt cục ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt đỏ lỗ tai cũng đỏ, ngay cả trên mí mắt cũng bị nhiễm một tầng đỏ mỏng, lúc trợn tròn mắt nhìn người tựa như một con thỏ uống rượu sau, ra vẻ hung ác, "Vừa rồi là ai nói không muốn cả đời làm người mẫu của em! Anh không muốn thì thôi, em đi tìm người khác chụp!"

"Không được." Địch Thu Hạc cười bưng lấy mặt cậu, lại lần nữa cùng cậu trán đỡ trán, dính cọ cọ, vui vẻ nói, "Hiện tại mọi người đều biết em là của anh rồi, em chạy không thoát."

Vui vẻ của anh không chút nào che giấu, Hạ Bạch nhìn mắt anh phảng phất sáng lên sao, phá công mềm lòng, nhịn không được cũng lộ ra nụ cười, đẩy anh ra, "Lại không có nói muốn chạy...... Đần muốn chết! Cách em xa một chút, em nhưng không muốn bị anh lây bệnh."

"Không cách." Địch Thu Hạc càng thêm chặt ôm lấy cậu, sáp qua hôn mắt và mũi cậu, sau đó dừng ở trên môi cậu, nhẹ nhàng ngậm mút một cái, thả mềm thanh âm, "Chúng ta phải cả đời ở chung một chỗ, đần cũng phải cùng nhau đần."

Hạ Bạch đỏ mặt, nhưng không có tránh né nụ hôn này, mà là duỗi cánh tay ôm lại anh, nhắm mắt lại nghênh đón.

Triền miên hôn hai giây, Địch Thu Hạc đột nhiên dừng động tác, khẽ cau mày, lui về phía sau sờ sờ mặt cậu, lại sáp qua kề sát trán cậu, sau đó vươn tay vào vạt áo tây trang của cậu, từ từ lần sờ lên.

"Đừng." Hạ Bạch nhanh chóng kéo tay anh ra, thanh âm có chút mềm nhũn, "Không nên ở trong xe, chờ về nhà lại......"

Địch Thu Hạc rút tay về, bắt đầu cởi áo khoác cậu.

Hạ Bạch bối rối, vừa thẹn vừa vội, "Đã nói đừng ở trong xe, Hứa Khánh còn ở đây, phía sau còn xe bảo tiêu đi theo, anh cao hứng thì cao hứng, nhưng không thể......"

"Em đang đổ mồ hôi lạnh." Địch Thu Hạc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vui vẻ cao hứng trên mặt toàn bộ không có, bị nghiêm túc và lo lắng thay thế, động tác trên tay không ngừng, lưu loát cởi áo khoác cậu ra, sau đó tháo cà vạt cậu, tiếp tục cởi áo sơ mi của cậu, nín thở, "Áo sau lưng em toàn bộ ướt mồ hôi, trên người còn đang nóng lên, tự em chả lẽ không có cảm giác sao?"

"...... A?" Hạ Bạch sửng sốt, hậu tri hậu giác giơ tay lên sờ sờ cái trán, giật giật thân thể, thanh âm càng thêm mềm nhũn, "Hình như...... Khó trách cảm thấy trên người có chút là lạ......" Nói xong trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngả xuống.

"Tiểu Bạch!" Địch Thu Hạc kinh hãi, nhanh chóng kéo cậu vào trong ngực, sờ sờ trán cậu, hung hăng cau mày, hai ba cái kéo áo sơ mi ẩm ướt trên người cậu xuống, giúp cậu lau mồ hôi lạnh trên người, sau đó tìm thảm lông trên xe bao lấy cậu, lo lắng hỏi, "Sao thế? Chỗ nào khó chịu?"

Tầm mắt một lần nữa trở nên rõ ràng, Hạ Bạch dùng sức chớp chớp mắt, muốn đứng dậy lại phát hiện tứ chi hoàn toàn dùng không được khí lực, vội vàng mở miệng trấn an nói, "Không sao, chính là đột nhiên có chút choáng váng đầu, có lẽ là biết anh ở bên cạnh, cho nên tinh thần hơi thả lỏng...... Anh đừng lo, em trước khi ra cửa đã uống thuốc hạ sốt, ra mồ hôi là bình thường, mồ hôi ra nhiệt độ liền sẽ giảm xuống."

"Giảm cái rắm!" Địch Thu Hạc nhịn không được văng tục, lại cầm áo khoác mình lên che cho cậu một tầng, lo lắng gõ gõ tấm chắn, chờ sau khi tấm chắn hạ xuống gấp giọng nói, "Tới bệnh viện gần đây! Tiểu Bạch lại sốt rồi!"

Hứa Khánh nghe vậy lập tức biểu tình nghiêm túc, đạp xuống chân ga bắt đầu gia tăng tốc độ.

Sốt cao nhiều lần cộng thêm chạy loạn khắp nơi hóng gió, Hạ Bạch cuối cùng hành hạ mình vào bệnh viện.

"Chú biết ngay khẳng định sẽ xảy ra vấn đề!" Hồ Triệu bỏ hộp giữ ấm lên bàn, vừa lấy cơm và canh dinh dưỡng ra vừa đen mặt trách, "Một đứa hai đứa, đều là người hai mươi mấy rồi, nhưng ngày nào cũng giống như trẻ con, một chút cũng không biết chăm sóc bản thân."

Sau khi truyền dịch quan sát một đêm Hạ Bạch tình huống ổn định rất nhiều lén lút kéo kéo chăn, chột dạ muốn giấu mình đi.

Địch Thu Hạc thức đêm canh cả buổi cũng ngồi bên giường, cúi đầu yên lặng gọt trái cây.

"Cổ họng nó khàn thành như vậy, nhiệt độ cũng còn chưa có triệt để rút xuống, gọt trái cây cái gì! Không được ăn!" Hồ Triệu nhìn thấy Địch Thu Hạc liền tức giận, áp không áp được, tức giận nói, "Bản thân Tiểu Bạch là bệnh nhân, sốt cao hồ đồ không rõ ràng tình huống bản thân rất bình thường, cháu lớn hơn nó mấy tuổi, chả lẽ trong lòng cũng không đếm sao! Tiểu Bạch bình thường chính là quá nuông chiều cháu!"

(Anh sắp thành con ghẻ trong nhà rồi =)))))

"Cháu xin lỗi." Địch Thu Hạc thành khẩn nói xin lỗi, sau đó đưa trái cây đã gọt xong tới, "Đây là gọt cho chú, lê tuyết, ăn nhuận hầu."

"Phốc." Hạ Bạch nhịn không được cười ra tiếng, sau đó lập tức ho thấp hai tiếng che giấu tiếu ý, giấu cả người mình tới trong chăn.

Địch Thu Hạc nhìn một cái sợi tóc của cậu lộ ra ngoài chăn, nhịn không được vểnh lên khóe miệng, thấy chú Hồ hung ác trừng tới, lại nhanh chóng thu liễm biểu tình, hơi nghiêng người, che chắn giúp Hạ Bạch núp ở trong chăn cười trộm, thuần lương nói, "Chú Hồ, ăn lê."

Hồ Triệu: "......" Hai tiểu tử hỗn!

Tiễn Hồ Triệu hầm hừ đi, Địch Thu Hạc đóng cửa phòng bệnh, đi trở về bên giường kéo kéo chăn, cười nói, "Tiểu cẩu tử, em dọa chú Hồ chạy rồi."

Hạ Bạch ló đầu ra, túm chặt chăn không để cho anh kéo, trợn tròn mắt giận nói, "Nói nhảm! Rõ ràng là anh — Ưm ưm ưm."

Vừa hôn xong, Địch Thu Hạc đứng dậy, nhu nhu đôi môi cậu bị hôn tới một lần nữa bị nhiễm huyết sắc, ánh mắt ôn nhu, "Quả nhiên vẫn là hồng hồng dễ nhìn nhất, màu sắc tái nhợt một chút cũng không hợp với em."

Hạ Bạch cố ý há miệng cắn xuống ngón tay anh, sau đó đỏ mặt lui vào trong chăn, nói sang chuyện khác, "Em đói......"

"Làm sao mặt đỏ như vậy, lại sốt hả?" Địch Thu Hạc cau mày, giơ tay lên liền muốn ấn chuông gọi đầu giường, đầy mặt ngưng trọng.

"Đây không phải sốt!" Hạ Bạch thẹn quá thành giận, chui ra khỏi chăn ngồi dậy túm tay anh dán lên mặt với trán cậu, "Anh sờ, nhiệt độ trán có phải rất bình thường hay không, cho nên không phải là sốt, anh đừng gọi bác sĩ, giờ này bác sĩ cũng muốn ăn cơm."

Địch Thu Hạc thuận thế dừng tay ở trên mặt cậu niết niết, ngưng trọng trên mặt phá công, khóe miệng lại vểnh lên, khom lưng dùng chăn vây quanh cậu, "Được rồi, biết em không sốt, trước uống canh, anh đút cho em, uống xong canh lại ăn cơm."

Hạ Bạch trợn mắt: "Anh trêu em?"

"Anh đây là quan tâm em." Địch Thu Hạc mở mắt nói phét, tâm ngứa nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu quấn chăn lườm tới, nhịn không được hôn cậu một ngụm, ôm lấy cậu vừa nhu vừa cọ, "Tiểu cẩu tử, em thật đáng yêu."

"......" Hạ Bạch không chút do dự từ trong chăn vươn chân ra, dùng sức đạp anh một cước.

Sau khi cơm nước xong, Hạ Bạch dưới tác dụng của dược hiệu, rất nhanh quấn chăn ngủ thiếp đi.

Địch Thu Hạc giúp cậu ém góc chăn, khom lưng hôn trán cậu một cái, sau đó thả nhẹ tay chân thu dọn bát đĩa, cẩn thận xách hộp cơm thối lui khỏi phòng bệnh, nhìn về phía Chu Lợi canh giữ ngoài cửa, hỏi, "Tình huống bên ngoài thế nào?"

Chu Lợi nhanh chóng từ trên ghế nghỉ ngơi đứng lên, trả lời, "Hết thảy bình thường, truyền thông không biết anh và Hạ thiếu ở bệnh viện, cho nên gần đây không có paparazi nào ngồi xổm chờ. Chỗ Hình tiên sinh cũng đã ổn định cục diện, Liễu Lan Qua và Dư Huệ dẫn đầu ở trên weibo đăng tin chúc phúc, những nghệ sĩ khác tham gia buổi lễ sôi nổi theo gió, có bọn họ kéo, toàn bộ hướng gió hiện tại trên mạng vẫn là rất ổn. Phản ứng của các fan mặc dù khá kích động, nhưng cũng ở trong phạm vi khống chế."

Địch Thu Hạc gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, lại hỏi, "Đại học Q bên kia là tình huống gì?"

"Từng có 1-2 ngôn luận không hài hòa, nhưng không đợi chúng tôi đi xử lý, mấy đâm chọc khuấy nước đục đã bị các bạn cùng phòng của Hạ thiếu tìm đánh rồi." Chu Lợi nói đến đây dừng một chút, nén ý cười, tiếp tục nói, "Bạn gái của Ngưu tiên sinh Trịnh Nhã tiểu thư ở trên diễn đàn đại học Q đăng post công kích kỳ thị tính hướng, xây lầu rất cao, phần lớn bình luận đều là nghiêng về Hạ thiếu."

Địch Thu Hạc nghe vậy biểu tình buông lỏng rất nhiều, đưa hộp cơm cho hắn, nói, "Cậu cũng mau ăn cơm đi, vất vả rồi."

"Không vất vả, đúng rồi Địch thiếu, còn có một việc." Chu Lợi nhận lấy hộp cơm, hướng anh ra hiệu ghế nghỉ ngơi ở góc tầng lầu, hỏi, "Trợ lý Vương mang theo trợ lý An tới, đã đợi anh một buổi sáng, muốn gặp không?"

Địch Thu Hạc theo ra hiệu của hắn nhìn sang, quả nhiên thấy hai trợ lý xa xa chờ bên kia, nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh một cái, lắc đầu trả lời, "Tạm thời không gặp, Tiểu Bạch ngủ rồi, không chịu được ồn ào. Cậu bảo trợ lý Vương mang trợ lý An đi ăn cơm, ăn xong tìm chỗ nghỉ trưa một chút, buổi chiều hẵng tới tìm tôi."

Chu Lợi gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, chờ anh vào cửa sau đó xoay người đi tới chỗ Vương Bác Nghị.

Lúc ngủ trưa Hạ Bạch lại ra một thân mồ hôi, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy thân thể đều trở lên nhẹ nhàng rất nhiều, cảm giác đầu óc mê man cũng biến mất, tinh thần vô cùng.

"Em cảm thấy em hôm nay có thể xuất viện rồi." Sau khi lau xong người thay quần áo sạch, Hạ Bạch được Địch Thu Hạc sắp xếp nằm tựa vào trên giường, gian xảo gẩy bàn tính nhỏ.

Địch Thu Hạc giúp cậu kéo kéo chăn, sau đó tìm tập album ảnh đưa cho cậu, lắc đầu, "Ở một đêm nữa quan sát chút."

Hạ Bạch nhìn một cái quầng thâm nhạt dưới mắt anh, tay gẩy bàn tính nhỏ trong lòng dừng lại, nhận lấy album ảnh ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng...... Vậy trưa mai anh ngủ trưa với em nhé?"

"Cùng em." Địch Thu Hạc cười cười, niết niết mặt cậu, cảm thấy xúc cảm không có thịt núc ních như trước kia, không quá vui vẻ nhăn lông mày, ngược lại nhu tóc cậu, "Bị bệnh một trận, thịt nuôi lúc trước đều không còn."

Hạ Bạch kéo tay anh xuống niết niết, cười trấn an, "Sắp năm mới rồi, ngày nào cũng ăn uống thả phanh, sớm muộn sẽ béo."

Hai người đang nị oai nói mấy đối thoại không có dinh dưỡng, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Chu Lợi thò đầu vào, thấp giọng nói, "Địch thiếu, Hạ thiếu, trợ lý Vương và trợ lý An tới rồi."

Địch Thu Hạc ra hiệu hắn chờ chút, trước giúp Hạ Bạch chỉnh tóc, sau đó nửa kéo rèm bên giường bệnh, sau khi xác định người tới nhìn không thấy bộ dạng Hạ Bạch hiện tại mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, kéo ghế qua dựa vào mép rèm ngồi xuống, hướng Chu Lợi nói, "Để cho bọn họ vào đi."

Chu Lợi gật đầu, quay đầu hướng ngoài cửa nói gì đó, mở cửa.

Tầm mắt Hạ Bạch bị rèm chặn lại, chỉ có thể nghe thấy thanh âm trợ lý Vương và trợ lý An vào cửa. Cậu nhìn một cái gò má biểu tình bình tĩnh của Địch Thu Hạc, nghiêng người cầm lấy tay anh khoát ở mép giường, sau đó tựa lại trên giường, chậm rãi lật album ảnh.

Hiện tại trợ lý An đã không còn là uy hiếp, nên xử lý cô lần này phản bội như thế nào, Địch Thu Hạc hẳn là sớm có suy nghĩ, cậu cũng sẽ không đi góp náo nhiệt.

Trên tay ấm ấm, Địch Thu Hạc giật ngón tay, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thấy cậu ngoan ngoãn đang lật album ảnh, khóe miệng vểnh lên.

"Địch thiếu." Trợ lý Vương sau khi đi vào trước tiên chào hỏi, tầm mắt hết sức quy củ dừng ở trước người Địch Thu Hạc, không có nhìn loạn khắp nơi.

Trợ lý An đi theo phía sau hắn thì vẫn cúi đầu, chỉ dám nhìn mũi chân mình.

Địch Thu Hạc thu hồi tầm mắt nhìn Hạ Bạch, quét bọn họ một cái, ra hiệu ghế salon cách giường bệnh không xa, nói, "Ngồi đi, đừng đứng, có chuyện gì nói thẳng, tôi còn có việc phải bận rộn."

"Cám ơn Địch thiếu." Vương Bác Nghị nói cám ơn, dẫn An Hy Hy ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó vỗ vỗ chân An Hy Hy, ra hiệu cô nàng nói thẳng.

"Tôi......" An Hy Hy tiếp thu được tín hiệu nổi lên dũng khí mở miệng.

Địch Thu Hạc dịch tầm mắt qua, ánh mắt và biểu tình đều rất bình tĩnh.

An Hy Hy khẩn trương cúi đầu, dư quang quét một cái tay Vương Bác Nghị đặt ở trên đầu gối, sờ sờ bụng hiện tại còn rất phẳng, cắn cắn môi, từ trong túi móc ra một cái USB đặt vào trên bàn trà trước người, thấp giọng nói, "Địch thiếu, việc lúc trước...... Xin lỗi, hi vọng cái này có thể đền bù lỗi lầm tôi phạm phải."

"Bên trong là cái gì?" Địch Thu Hạc nhàn nhạt hỏi thăm, nghiêng đầu ra hiệu Chu Lợi đi nhận lấy USB.

An Hy Hy lại nhìn một cái Vương Bác Nghị, hít sâu, trả lời, "Là chứng cứ Tần gia hơn 20 năm trước ở nước G mua thuốc vi phạm lệnh cấm, năm đó, Tần gia lợi dụng những thuốc này phá hủy nhiều đối thủ cạnh tranh còn chưa phát triển, nhanh chóng lớn mạnh, làm nền móng mở rộng sau này. Mấy người hồi đó đi theo Tần gia cùng làm mấy hoạt động mờ ám này tạo thành team tâm phúc của Tần gia sau này, để kiềm chế lẫn nhau, phòng ngừa phản bội, người cả người trong team tâm phúc của Tần gia, toàn bộ bị Tần Minh Cường ép dùng loại thuốc này phá hủy kẻ địch của riêng mình, để lại nhược điểm trí mạng, cha tôi...... Cũng dùng qua."

Hơn 20 năm trước? Thuốc vi phạm lệnh cấm?

Địch Thu Hạc ý thức được cái gì, biểu tình trong nháy mắt thay đổi, ngồi thẳng thân thể nhìn chằm chằm cô nàng hỏi, "Thuốc vi phạm lệnh cấm gì? Nói rõ ràng!"

An Hy Hy bị tầm mắt đột nhiên trở nên bén nhọn và ngữ khí trầm thấp của anh dọa sợ, nhịn không được rụt vai lại, nhích tới Vương Bác Nghị bên cạnh, nhỏ giọng trả lời, "Này, mấy thứ này tôi đều là nghe cha nói, biết không rõ lắm...... Chỉ biết là sau khi sử dụng thuốc ấy dựa vào điều kiện chữa bệnh trong nước lúc bấy giờ, không có biện pháp lập tức tra ra nguyên nhân bệnh. Lúc ấy nước G đang giao chiến, rất loạn, hải quan trong nước kiểm tra cũng không nghiêm, rất nhiều kẽ hở có thể lợi dụng, Tần Minh Cường liền bí quá hoá liều, làm những thứ này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.