Một Hồi Mộng

Chương 129: Uyên ương đồng mệnh




Thái Môn Phong…

Lúc này trận chiến giữa Trần Diễm Sương và Vũ Đại vẫn đang diễn ra trong hồi gây cấn thân thể của hai người bọn họ đã xuất hiện khá nhiều vết thương tuy nhiên vẫn chưa có người nào chiếm ưu thế tuyệt đối để giết chết đối phương cách đấy một đoạn không xa cũng có một trận chiến căng thẳng diễn ra, trận chiến này chính là trận tâm lý chiến không hồi kết của Phong Tứ Thiên và Lệ Thanh Hằng.

Từ lúc hai người Vũ Đại và Trần Diễm Sương đánh nhau cho đến tận bây giờ thì thanh kiếm của Phong Tứ Thiên vẫn chưa một lần rời khỏi vỏ cũng như đôi mắt đang nhắm lại của Lệ Thanh Hằng chưa một lần mở ra, nàng đang chờ đợi cái chết đến với mình.

Bên cạnh đó khắp nơi liên tục vang lên tiếng kêu la cùng âm thanh va chạm binh khí vào nhau, ưu thế có vẻ như đang nghiêm về những người mặc trang phục dạ hành.

“Phong Tứ Thiên đang làm cái quái gì vậy? Giết một nữ nhân tay không tắc sắt mà cũng lâu như vậy? ” Vũ Đại đánh một hồi lâu vẫn không thấy Phong Tứ Thiên đến giúp mình liền thầm mắng trong lòng,

Sở dĩ Vũ Đại lúc này cần sự trợ giúp của Phong Tứ Thiên là vì hắn đang mang thương tích trong người không tài nào có thể giết được Trần Diễm Sương dù hắn hơn nàng về mọi mặt tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện hắn quan tâm, chuyện Vũ Đại thực sự quan tâm chính là Phong Tứ Thiên đã giết Lệ Thanh Hằng hay chưa.

Cho nên lúc này Vũ Đại dùng hết sức đánh ra một kích đánh lùi Trần Diễm Sương để lấy thời gian quan sát và khi hắn đưa mắt nhìn thì một cỗ tức giận không cách nào kiềm chế được dâng lên bởi vì Phong Tứ Thiên vẫn trơ trơ đứng nhìn Lệ Thanh Hằng mà không chịu ra tay, Vũ Đại quát to:

“Khốn kiếp…! Phong Tứ Thiên..! Ngươi đang làm cái gì vậy...? Ta liều mạng tranh thủ thời gian cho ngươi nhưng ngươi thì hay rồi lại chơi trò tình cảm với con tiện nhân đó! Hay ngươi muốn tất cả chúng ta bị tiêu diệt thì ngươi mới bằng lòng ra tay? Ngươi phải biết mình là ai? Sứ mạng của ngươi là gì? Phong Tứ Thiên! Ngươi đừng u mê nữa mau làm chuyện mà ngươi nên làm đi!”

Phong Tứ Thiên nghe Vũ Đại nói ánh mắt liền trở nên kiên định, thần tình nghiêm túc chưa từng có, hắn dường như đã quyết định lúc này hắn phải làm gì. Hắn nhìn Lệ Thanh Hằng bằng ánh mắt không hề có cảm xúc rồi giơ Thanh Kiếm đã rời vỏ lên cao, nói với giọng nghẹn ngào có phần cảm xúc:

“Lệ Chấp Sự! Năm đó nhờ có ngươi cưu mang nên ta mới sống đến ngày hôm nay, ân tình đó có lẻ trả hết kiếp này cũng không đủ nhưng lúc này tình thế ép buộc ta không thể làm trái sứ mệnh của bản thân, phần ân tình đó xin khắc cốt ghi tâm kiếp sau sẽ hồi báo còn kiếp này….xin đắc tội!”

Quả thật khi Phong Tứ Thiên nói ra những lời này, trong lòng của hắn đang rất hỗn loạn tuy hắn quyết định xuống tay với người có ơn với hắn nhưng để so sánh cân nặng giữa hai bên thì không có bất kỳ đều gì quan trọng hơn nữ nhân trước mặt thậm chí cả phụ mẫu hắn cũng không.

Nếu không phải năm đó nữ nhân này ra hết lòng che chở thì có lẽ đã không có hắn như bây giờ, ân tình còn chưa kịp đền đáp lại phải ra tay với chính người mình mang ơn, hắn dù có tàn nhẫn cách mấy cũng không thể nào làm được tuy hoản cảnh lúc đó là do gia tộc tạo ra nhưng sự yêu thương của nữ nhân này lại không hề giả trân, mấy chục năm qua người này vẫn thương yêu hắn như hậu bối của mình chưa hề thay đổi.

Hắn hít một hơi dằn xuống tình cảm đang dậy sóng trong lòng Thanh Kiếm trong tay đâm tới, Trần Diễm Sương đứng bên kia thấy vậy liền dùng hết sức đánh bật Vũ Đại rồi nhanh chóng lao đi cứu Lệ Thanh Hằng nhưng ý định đó lại không thành công vì nàng lại bị Vũ Đại quấn lấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Kiếm từ từ đâm tới.

Khác với Trần Diễm Sương, Lệ Thanh Hằng lúc này không hề quan tâm, khuôn mặt lại nở nụ cười thản nhiên tựa như cái chết đối với nàng mà nói là một đều quá bình thường. Cả đời này, nàng chỉ có hai người quan trọng đó chính là nam nhân trước mặt và người còn lại không ai khác chính là Lý Chân Nguyên dù không chân chính là phu thê nhưng tình cảm mà hai người dành cho nhau không gì có thể phá vỡ được, này người có thể sẵn sàng chết vì người kia và ngược lại.

Thế nhưng hôm nay, một trong hai người nàng yêu thương lại muốn giết mình đều này làm cho cõi lòng của nàng chết lặng, cái cảm giác này có khác gì là người chết. Mũi kiếm càng lúc càng đến gần, tưởng chừng như Lệ Thanh Hằng sẽ hương tiêu ngọc vẫn thì một luồng ánh sáng màu hoàng kim đột nhiên bao phủ tất cả bọn họ….

“Keng….”

Luồng ánh sáng đó làm cho tất cả bọn họ bị mù tạm thời không một ai nhìn thấy gì chỉ nghe đâu đó vang lên tiếng binh khí va chạm vào nhau đến khi luồng ánh sáng tản đi thì trước mặt Lệ Thanh Hằng đã xuất hiện thêm một bóng lưng gầy hao rất đỗi quen thuộc.

Nàng nhìn bóng lưng ấy miệng không nhịn được mà nở một nụ cười, nụ cười của sự hài lòng bởi vì chủ nhân của bóng lưng ấy không bao giờ làm nàng thất vọng nàng chỉ vừa chợt nghĩ đến thôi là hắn đã xuất hiện, nụ cười làm khuôn mặt vốn nhợt nhạt có thêm phần sức sống và làm cho sự thất vọng của nàng về Phong Tứ Thiên trước đó vơi đi không ít.

Tuy nhiên một phút sau đó sự vui vẻ của nàng ngay lập tức được thay thế bằng sự đau đớn tột cùng, bóng lưng trước mặt nàng đột nhiên ngã về phía sau cùng lúc đó khuôn mặt xửng sốt của Phong Tứ Thiên cũng xuất hiện, Thanh Kiếm đang cầm trên tay hắn nhiễu xuống vài gọi máu tươi. Lệ Thanh Hằng ngay lập tức hiểu chuyển gì đã xảy ra, nàng kêu lên một tiếng thãm thiết “Không………….!” rồi dùng hết sức lực còn lại của mình lao đến đỡ lấy người đó.

“Chân Nguyên…! Chân Nguyên…! Chàng làm sao thế? Chân Nguyên..!” Lệ Thanh Hằng vừa nói vừa khóc như mưa,

Thì ra bóng lưng đó chính là của Lý Chân Nguyên, sau khi hắn dẹp xong kẻ địch mai phục hướng đi của mình liền ra lệnh cho một đệ tử phụ trách có thực lực cao nhất ở đó dẫn tất cả đến lối đi bí mật còn hắn thì một mình quay lại.

Sỡ dĩ hắn quay lại là có nguyên do, khi hắn sưu hồn kẻ địch thì biết được một bí mật kinh thiên đó là Thái Sơ Tông có rất nhiều người nằm vùng được các thế lực bồi dưỡng đưa vào không chỉ một chi của hắn bị mai phục mà hầu như tất cả các tốp rời đi đều bị như vậy. Khi nghĩ đến Lệ Thanh Hằng có lẻ sẽ gặp phải tập kích nguy hiểm đến tính mạng hắn không nói hai lời liền tức tốc rời đi. Và thật tế đã chứng minh đều hắn lo lắng sắp thành hiện thực, khi hắn vừa đến nơi cũng là lúc Phong Tứ Thiên vừa quyết định ra tay kết liễu Lệ Thanh Hằng.

Như một phản xạ có đều kiện, hắn vung Thanh Kiếm trong tay chém tới nhưng ông trời quả thật trêu ngươi khi Thanh Kiếm trong tay hắn vừa tới chém Phong Tứ Thiên thì ánh sáng màu hoàng kim đột nhiên bao phủ cả Thái Phong Môn vào bên trong, hai mắt của hắn bị ánh sáng làm cho nhòe đi thần thức còn chưa kịp sử dụng thì thân thể đã bị một Thanh Kiếm xuyên qua.

Lý Chân Nguyên nằm trong lòng của Lệ Thanh Hằng khẽ mỉm cười, cố đưa bàn tay gần như đã không còn làm chủ được lau đi từng dòng lệ trên khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Thanh Hằng, hắn vuốt ve gò má nhợt nhạt của nàng, khó khăn nói:

“Ta kh...ông sao…! Nàng đừ..ng quá lo lắ..ng…!”

“Thật sự không sao?” Lệ Thanh Hằng hỏi một cách ngây ngô,

“Ta đã bao giờ gạt nàng điều gì hay chưa?” Lý Chân Nguyên mỉm cười nói,

“Chưa..! Chàng chưa bao giờ gạt ta điều gì? Vừa rồi Chàng bị làm sao thế?”

“Mệt mỏi quá thôi! Ta già rồi..! Đâu còn dẻo dai như bọn thanh niên nữa, té ngã cũng là đều hiển nhiên mà.”

“Chàng không già! Chàng vừa đột phá Kim Đan thọ nguyên còn nhiều lắm…! Làm sao mà già được?” Lệ Thanh Hằng nghe hắn nói vậy thì không cho là phải,

"Haha! Nàng nói không già thì không già! Ta nghe lời nàng! Cơ mà hôm nay ta thấy nàng có gì đó khác khác à!"

“Ta thì làm sao chứ…?” Lệ Thanh Hằng thấy hắn nhìn mình không chớp mắt có chút bẻn lẻn nói,

“Nàng đẹp hơn mọi ngày chứ sao…! khụ khụ” Lý Chân Nguyên vừa nói xong liền cười phá lên thật to đến khi phát họ mới dừng lại,

“Đáng ghét..! Lý Chân Nguyên Chàng..Chàng trêu chọc ta…!” Lệ Thanh Hằng nghe hắn khen mình lại mỉm cười khúc khích,

Trong khi hai người Lý Chân Nguyên đang mãi mê tán tỉnh nhau thì bọn người kia lại bắt đầu lao vào chém giết nhau ngay khi ánh sáng tản đi bên cạnh đó Vũ Đại sau khi tách ra khỏi Trần Diễm Sương thấy Lệ Thanh Hằng vẫn còn sống thì nâng Kiếm lên giết qua nhưng lại bị Phong Tứ Thiên ngăn lại.

“Tứ Thiên..! Ngươi lại muốn làm gì? Ngươi đã không muốn ra tay thì thôi vì sao lại cản ta?”

“Đây là giới hạn của ta...? Nếu như Vũ thiếu gia nhất quyết ra tay thì ta đây sẽ phụ bồi!” Phong Tứ Thiên nhìn Vũ Đại nói với giọng cứng rắn,

“Tốt…! Ngươi hãy đợi đấy! Đợi cho sự việc này qua đi, ta sẽ nói với gia chủ xử lý ngươi....” Vũ Đại thấy hắn kiên quyết như vậy liền nói,

“Tùy thời phụng bồi….!”

Sau khi ánh sáng quái dị đó tản đi, nàng không nói hai lời liền lao đến ứng cứu Lệ Thanh Hằng nhưng lúc này lại chỉ có thể ái ngại nhìn hai người hỏi:

“Lệ chấp sự..! Lý chấp sự ổn không…?”

“Ta thì có làm sao mà không ổn! Ngươi đi tiếp ứng người khác đi…!”

Lệ Thanh Hằng còn chưa kịp đáp thì Lý Chân Nguyên đã lên tiếng, Trần Diễm Sương không biết có phải nhìn ra được gì không thần tình có chút buồn bã gật đầu nhìn Lý Chân Nguyên thật sâu rồi đứng sang một bên thủ hộ chứ không rời đi.

“Chân Nguyên..! Sao chàng lại khó chịu với nha đầu đó?”

Lý Chân Nguyên cười cười nói:

"Không phải ta khó chịu với nó mà lâu lắm rồi chúng ta mới có khoảng không gian lãng mạng như này mặc dù nó không được hoàn hảo cho lắm nhưng nó lại khiến ta muốn làm một mà đuổi nha đầu đó đi."

“Chàng muốn làm chuyện gì mà phải đuổi nàng ta đi mới làm được! Đừng nói là chàng muốn làm bậy với ta nha?” Lệ Thanh Hằng nghe hắn nói vậy không biết liên tưởng điều gì mà khuôn mặt lại đỏ lên trong rất xinh đẹp,

“Nàng không muốn sao…? Nhưng kệ, miễn ta muốn là được!”

Lý Chân Nguyên nói đến đây khẽ nhích người áp bờ môi của mình từ từ chạm vào môi của Lệ Thanh Hằng, nàng ta thấy vậy hai mắt không khỏi nhắm lại chờ đợi tuy nhiên khi đôi ấy còn cách đôi môi của nàng chừng vài mm thì đột nhiên Lý Chân Nguyên đỗ gục vào lòng ngực của Lệ Thanh Hằng.

“Lý Chân Nguyên..! Tên khốn kiếp nhà ngươi lúc quan trọng như thế này mà ngươi cũng có thể ngủ được hả? Tức chết ta mà..!”

Lệ Thanh Hằng thấy hắn gục vào lồng ngực của mình thì thầm mắng một câu trong lòng đồng thời đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn khẽ lầm bầm:

“Hừ…! Đợi chàng tỉnh dậy xem ta làm thế nào đợi xử chàng!”

Tuy nhiên một lúc sau thì nàng phát hiện cơ thể của Lý Chân Nguyên có đều bất thường, thân nhiệt của hắn đang từ từ bị giảm xuống bên cạnh đó hô hấp của hắn dường như ngừng lại, khi nàng vội vả kiểm tra thân thể của Lý Chân Nguyên thì một dòng máu tươi đột nhiên tuông ra từ ngực trái của hắn làm ướt cả một ống tay áo của nàng, Lệ Thanh Hằng đau đớn thét lên:

“Lý Chân Nguyênnnnnn……! Chàng lừa ta! Chàng lừa ta..!”

Không phải Lệ Thanh Hằng dễ lừa gạt mà thật sự nàng không muốn tin vào sự thật trước mắt nên mới bám trụ vào cuộc trò chuyện với Lý Chân Nguyên, lúc này nàng ôm chặt thi thể của Lý Chân Nguyên khóc như mưa trong lòng lại hiện lên những khoảng khắc đẹp đẽ về hắn, từ một cậu bé ngây ngô cho đến một nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Từng hình ảnh trôi qua là tiếng khóc lại vơi đi từng chút từng chút một cho đến khi nhìn những hình ảnh cuối cùng kết thúc nàng lại không nhịn được mà bật tiếng cười, nói:

“Lý Chân Nguyên..! Chàng đúng là một kẻ ngốc…!”

Nàng nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy hối hận về việc làm năm xưa nếu như không phải năm đó động lòng trắc ẩn nhặt một đứa trẻ đem về sơn môn nuôi dưỡng thì có lẽ Lý Chân Nguyên đã không phải chết oan uổn như vậy. Càng nghĩ nàng lại càng không thể chấp được được tội lỗi của mình, chính tay nàng đã bóp nát mái ấm của chính mình, thở dài một hơi, Lệ Thanh Hằng nhìn hắn âu yếm nói:

“Chân Nguyên….! Xin lỗi chàng! Nhân quả hôm nay chính âu cũng là tự bản thân ta chuốt lấy nhưng chàng lại thay ta gánh vác nhưng thế là không công bằng với chàng cho nên chàng hãy chờ ta dưới cửu tuyền, ta sẽ cùng chàng tiếp nối nhân duyên ở dưới đó.....!”

Lời vừa dứt một dòng máu tươi tuông ra từ cái cổ trắng trẻo của Lệ Thanh Hằng không một ai có thể ngờ tới một kết quả như vậy…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.