Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 21: Oán hận chất chứa sinh giận hờn




Từng ngày trôi qua, Lam Hạo Nguyệt chẳng có chỗ nào để đi, chỉ đành chờ ở Đường môn, tuy có anh chị em Đường Ký Dao làm bạn nhưng vẫn cảm thấy không được vui vẻ tự do như lúc mới tới. Có lẽ cái gì nên tới sẽ tới, bảy ngày sau, khi nghe nói cha mình đến rồi, nàng cũng không còn hoang mang lo sợ như trước nữa.

Lam Bách Thần một thân một mình, giản dị tới Đường môn.

“Đệ tử của phái Hành Sơn đâu cả rồi?” Đường lão phu nhân ngồi trong sảnh nhìn ông, nha hoàn ở khắp nơi xung quanh, các con cũng đều đứng nghiêm theo thứ tự.

“Thưa mẹ, bọn họ đã đưa sư đệ con về Hành Sơn. Con làm việc tư, cũng không tiện mang nhiều người theo.” Lam Bách Thần đứng cạnh cửa, chắp tay nói.

Đường lão phu nhân khẽ nhíu mày: “Thế đã xảy ra chuyện gì giữa phái Thanh Thành và Đoạt Mộng lâu?”

Lam Bách Thần đáp: “Sư đệ con nhận lời mời của Trác chưởng môn Thanh Thành, đến thưởng thức bảo kiếm mới đúc của ông ta. Vì trong lúc tìm sắt nguyên chất mà đã xảy ra tranh chấp giữa phái Thanh Thành và thủ hạ của Phương Nhụy phu nhân. Lúc đó người của phái Thanh Thành thắng lợi trở về, nhưng sau đó Phương Nhụy phu nhân dẫn thuộc hạ đuổi tới Thanh Thành trả thù. Khi ấy hai người Trác Vạn đang cùng đệ tử môn hạ thưởng kiếm ở mật thất sau núi, đám đệ tử trẻ Thanh Thành không đánh lại Đoạt Mộng lâu, để Phương Nhụy phu nhân đi thẳng tới trước cửa cung Thượng Thanh.”

Mọi người nghe đến đó, vẻ mặt khác nhau, có kinh ngạc cũng có xem thường. Đường Vận Tô hỏi: “Sao Đoạt Mộng lâu lại dám khiêu chiến tới cả phái Thanh Thành?”

“Xem ra bọn chúng muốn chuẩn bị hành động gì đó với các môn phái ở Thục Trung…” Đường Húc Khôn cau mày, nhìn lão phu nhân.

Mộ Dung Cẩn cũng cúi người nói với bà: “Con từng gặp Phương Nhụy phu nhân, ả có vẻ buông thả bất kham, quả cũng có chút bản lĩnh. Con vốn tưởng ả vì chuyện Chính Ngọ tới Đường môn cướp Thần châu mà đuổi theo, bây giờ có thể thấy, ả vốn muốn đến Thanh Thành.”

Đường lão phu nhân trầm giọng nói: “Nếu ả chỉ làm loạn ngoài Xuyên Thục thì chẳng có quan hệ gì, nhưng bây giờ nhiều lần đối đầu với Đường môn chúng ta, sau này sẽ phiền phức đây.”

Ngược lại Lam Bách Thần lại tỏ ra không quan tâm: “Thưa mẹ, chẳng qua Đoạt Mộng lâu chỉ là một đám ô hợp, ở Thanh Thành, Phương Nhụy phu nhân đã thua trước một người trẻ tuổi ở Thanh Thành rồi đấy thôi.”

Mọi người đều bất ngờ, Mộ Dung Cẩn càng không thể kiềm được mà hỏi: “Là ai?”

“Lệ Tinh Xuyên.”

Đường Vận Tô nhíu mày nói: “Sao lại chưa từng nghe cái tên này bao giờ? Cậu ta là đệ tử của ai vậy?”

“Cậu ta vốn là đệ tử của tứ sư đệ Trác Vũ Hiền, Hàng Ấu Phong. Hàng Ấu Phong không màng danh lợi, tách biệt đám đông, thế nên bình thường các đệ tử của ông ta cũng không lộ tài. Nhưng lần này Phương Nhụy phu nhân và thủ hạ liên tiếp phá mất mấy tuyến phòng thủ, lớp trẻ Thanh Thành khó mà ngăn được. Vào đúng lúc đó, Lệ Tinh Xuyên chạy ra từ sau núi, chỉ nâng vạc đúc kiếm bằng một tay, đi tới đứng trước cung Thượng Thanh, ngăn cản đường đi của Phương Nhụy phu nhân. Trong lò kia vẫn đang hừng hực ngọn lửa, trong một chốc không ai dám tới gần. Lệ Tinh Xuyên chỉ buông một câu, ai dám nhận nâng vạc đúc kiếm bằng đồng ấy quá đỉnh đầu thì mới có tư cách đặt chân vào cung Thượng Thanh.”

“Thế nào mới được tính là nâng được? Chẳng lẽ nằm bất động để người ta nâng vạc đồng đè lên người sao?” Đường lão phu nhân có phần hứng thú, hơi nghiêng người nhìn Lam Bách Thần.

Lam Bách Thần lắc đầu, vén áo, chắp tay theo cách làm của phái Thanh Thành, đứng giữa sảnh nói, “Lệ Tinh Xuyên thấy mọi người không hiểu, liền ném thẳng vạc đồng lên trời, bản thân đứng vững như bàn thạch, không dời một bước. Lúc này vạc đồng kia rơi xuống, mọi người kêu lên không ngớt, đám người Phương Nhụy phu nhân cũng nhảy lùi ra sau, sợ bị lửa bắn tới. Nhưng Lệ Tinh Xuyên vẫn cứ đứng sừng sững không di chuyển, lúc vạc đồng rơi xuống, cậu ta đấm một tay lên trời, ngay lập tức cổ tay bị gãy, tàn lửa rớt xuống người nhưng cậu ta chỉ lùi lại vài bước, không rên tiếng nào.”

“Con người ngoan người đấy!” Đường Húc Khôn không nén nổi mà nhướng mày, “Thanh Thành có đệ tử như vậy từ bao giờ, thế mà chúng ta lại hoàn toàn chẳng hay.”

Lam Bách Thần gật đầu tiếp: “Thế là Phương Nhụy phu nhân cũng bị dọa bởi khí thế của cậu ta. Lúc này Trác Vũ Hiền và sư đệ nghe tin đã tới, Phương Nhụy phu nhân thấy vậy, chỉ đành căm hận rút lui.”

Đường lão phu nhân thở dài một tiếng: “Thế sau đó chàng trai kia ra sao?”

“Thật ra cậu ta có nội công hộ thể nên tim phổi không bị tổn thương. Nhưng lúc chúng con rời khỏi Thanh Thành thì Trác Vũ Hiền vẫn đang cùng mấy vị đạo trưởng khác cứu chữa cho Lệ Tinh Xuyên.”

Mọi người đều cảm khái, sau đó Đường lão phu nhân thấp giọng bảo Mộ Dung Cẩn đang đứng bên mấy câu rồi gọi thuộc hạ, sai đi tìm Lam Hạo Nguyệt tới.

Lam Bách Thần nghe bà nói đến tên Hạo Nguyệt, bất giác nhíu đôi lông mày rậm, vẻ mặt lập tức trầm hẳn.

“Giải quyết xong chuyện này, con cũng chớ suốt ngày chỉ toàn nghĩ tới luyện võ hay môn phái gì nữa. Bình thường con đi khắp nơi không ở trong cốc, để mặc Hạo Nguyệt một bên, như đứa không cha vậy.” Giọng nói của lão phu nhân mang ý trách móc, lại nhớ tới nguyên nhân Lam Hạo Nguyệt bỏ đi, cau mày hỏi: “Nghe nói con chọn hôn phu cho nó, có chuyện này sao?”

Lam Bách Thần cả kinh, ngẩng đầu lên nói: “Sao lại có chuyện như vậy?!”

Đường lão phu nhân cũng ngẩn ra, đúng lúc này Thụ An đưa Lam Hạo Nguyệt tới, Lam Bách Thần vừa thấy nàng, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, hung dữ trừng mắt.

Lam Hạo Nguyệt không nhìn ông, chỉ một mực cúi đầu đứng yên bên cạnh.

Đường lão phu nhân đứng dậy nói: “Hạo Nguyệt, cha con nói chưa từng đính hôn cho con.”

Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc nhướng mày: “Nhưng con nghe tất cả mọi người trên đỉnh Chúc Dung đều nói thế, bọn họ truyền khắp nơi!”

“Con đang nói bậy bạ gì đó?” Lam Bách Thần muốn bùng nổ, nhưng trước mặt bao người, không dám quá thô lỗ, đành phải hạ giọng trách mắng, “Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà bỏ đi? Không để lại câu nào, còn ra thể thống gì nữa?!”

“Con rể, con đừng vừa thấy mặt mà đã răn dạy la mắng nó. Nếu bình thường con dịu dàng với nó một chút thì đâu đến mức như nước với lửa thế này?” Đường lão phu nhân đi tới, vẫy tay gọi Lam Hạo Nguyệt, ý bảo nàng đi qua.

Lam Hạo Nguyệt rụt rè đi ra sau người lão phu nhân, Lam Bách Thần cực kì bất đắc dĩ: “Mẹ vợ, chuyện này hoàn toàn là giả. Nếu con muốn đính hôn cho nó, chắc chắn sẽ bàn qua với mẹ.”

Mộ Dung Cẩn nói: “Em rể là người thành thật, không nói dối đâu. Có lẽ các đệ tử khác của phái Hành Sơn hiểu nhầm rồi chăng?”

Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới lí nhí thưa: “Là Triệu Thời Anh nói, còn nữa, lúc con quay lại, mọi người trong Yên Hà cốc đều nói cha mang Thiệu Dương của Ấn Khê Tiểu Trúc về, còn vừa nói vừa cười với anh ta nữa!”

Lam Bách Thần giật mình, nhíu mày cả giận nói: “Triệu Thời Anh là loại người thế nào, chẳng lẽ con còn không biết hay sao? Cha đưa Thiệu Dương về Hành Sơn, hoàn toàn vì thấy cậu ta trẻ tuổi mà đã khốn khổ vì tình, sợ sẽ sa ngã, thế nên đưa ra ngoài cho khuây khỏa. Sao lại thành định hôn sự cho con?”

Lam Hạo Nguyệt giận dỗi muốn cãi thì Đường Húc Khôn đã vội vàng tới giảng hòa, kéo Lam Bách Thần đi uống rượu. Lam Hạo Nguyệt tức tối đứng đó, thấy cha ra ngoài rồi mà vẫn không quên quay đầu trừng mình, lòng thấy rất khó chịu.

Lam Bách Thần vốn định tới Đường môn là sẽ lập tức đưa con gái trở về, nhưng vì Đường lão phu nhân thấy cha con hai người vẫn còn mâu thuẫn, sợ vừa khỏi Đường môn sẽ lại xảy ra tranh chấp với Hạo Nguyệt, liền ép ở lại một ngày. Trước khi đi, lại gọi tới nửa răn nửa dạy một thôi một hồi.

Trước nay Lam Bách Thần cứ thấy không được tự nhiên khi ở Đường môn, nhưng vì cấp bậc lễ nghĩa nên cũng đành cúi đầu lắng nghe, đến lúc mang Lam Hạo Nguyệt rời khỏi Đường môn, liền lập tức sải bước về trước.

Lam Hạo Nguyệt và Thụ An theo sau, tuy ba người đi chung một con đường nhưng đều trầm mặc không nói tiếng nào. Thụ An thấy cha con bọn họ đều không muốn quan tâm tới đối phương, chỉ đành đi theo làm tùy tùng hầu hạ. Rời khỏi Thành Đô đến đường lớn, chưa đầy mấy ngày đã đi xa Thục Trung, nhắm thẳng tới Hành Sơn.

Mấy ngày nay, Lam Bách Thần và Lam Hạo Nguyệt chỉ thi thoảng nói với nhau vài câu cần thiết, những lúc còn lại, chẳng ai muốn mở miệng. Thụ An thầm than khổ, nhiều ngày vậy rồi, chẳng lẽ không khó chịu chết được hay sao? Hơn nữa Lam Bách Thần là người nóng tính, như thể đang hận không lập tức về lại Hành Sơn, khiến Thụ An mệt mỏi kinh khủng. Bởi vậy ngày đó, cậu vừa thấy có một quán trà ven đường, liền xin hai người xuống ngựa, vào đó nghỉ tạm.

Ba người mang kiếm đi vào gọi nước, Thụ An đang rót trà cho Lam Bách Thần thì thấy có một đám người ngựa đang phóng tới như bay từ ngoài đầu đường, ai cưỡi ngựa cũng cao to, thần thái bất phàm. Bọn họ thấy trời nắng to nên cũng xuống ngựa vào quán. Sau khi ầm ĩ ồn ào ngồi xuống cả thì bắt đầu uống trà nói chuyện phiếm với nhau, nghe giọng nói thì biết không phải người Xuyên Thục.

Lam Hạo Nguyệt yên lặng uống trà, nghe trong đó có mấy người đang kể những tin hay mới lạ, bỗng có người ra vẻ thần bí nói: “Các người có nghe nói gần đây, Hải Quỳnh Tử lại xuất hiện trên giang hồ không? Nghe đâu còn ra tay…”

“Thế mà ông anh cũng coi đây là tin mới à? Tôi có nghe người ta nói rồi, người mà lão giết chính là Long tưu tán nhân của Bắc Nhạn Đãng, Vu Hạ Chi, nghe đâu chỉ một kiếm mà mất mạng, thật là ghê gớm!”

Người nọ hừ mũi: “Vậy cậu có biết vì sao Vu Hạ Chi lại chết dưới kiếm Hải Quỳnh Tử không?”

“Thế… chắc vì bị trừng phạt đúng tội thôi…”

Mọi người nhao nhao bàn bạc, có người còn tỏ ra không tin, lâu nay Vu Hạ Chi vốn nổi danh, Hải Quỳnh Tử lại là một thế ngoại cao nhân, sao lại tàn sát người vô tội được? Lúc này người tung tin nói rất hùng hồn: “Thế bởi bảo các chú đúng là hiểu biết nông cạn. Nghe đâu thật ra Vu Hạ Chi vốn không được ôn tồn lễ độ như bề ngoài đâu, từ lâu đã luôn ngấp nghé bảo vật sư môn, thậm chí còn cấu kết với Cực Lạc cốc, làm những chuyện không có tính người nữa kìa…”

Lam Hạo Nguyệt nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, không kiềm được lại lén liếc sang cha. Nàng biết, năm đó, nếu không nhờ Vu Hạ Chi đã chứa chấp lúc cha mẹ chạy khỏi Thục Trung thì e rằng hai người bọn họ đã rơi vào đường cùng, nói không chừng mẹ nàng đã bị người của Đường môn mang về giam lại rồi.

Quả nhiên, ngón tay giữ tách trà của Lam Bách Thần siết chặt, khuôn mặt đầy vẻ tức giận. Nhưng sao đám người kia biết được, vẫn thỏa thích bàn tán về chuyện này. Lại có một người nói: “Thật ra cái loại gọi là ẩn sĩ thì lòng dạ toàn xấu xa, theo tôi thấy, không chừng có mấy vụ giết người trên giang hồ cũng do Vu Hạ Chi làm cả.”

Mọi người lao nhao bảo phải, Lam Bách Thần không kiềm chế được, dằn kiếm xuống bàn, nghiêm mặt nói: “Nếu các vị không có chứng cứ rõ ràng, chớ nên nghị luận bừa bãi xằng bậy như vậy!”

Câu này của ông đã chọc đám người kia cảm thấy bất mãn, người tung tin quay đầu lại trước tiên, nói: “Ông là ai? Bây giờ trên giang hồ ai cũng biết bộ mặt thật của Vu Hạ Chi cả rồi, còn cần chứng cứ rõ ràng gì nữa?”

Lam Bách Thần liếc gã một cái, đáp: “Dù hắn đã làm gì thì cũng là chuyện quá khứ, chẳng lẽ cậu không biết đạo lý người chết là lớn nhất hay sao? Huống chi những chuyện xấu kia, rõ ràng không dính dáng tới hắn nay cũng bị gán lên người, hành vi của các người như vậy, chẳng lẽ được coi là quang minh lỗi lạc?”

“Nhảm nhí! Lúc còn sống hắn làm chuyện sai lầm, chẳng lẽ vì chết rồi mà chúng tôi không được nhắc tới hay sao? Ông tự cho mình là Bồ tát điểm hóa chúng sanh à?!” Ngay lập tức, đám người kia đều hùa vào chỉ trích Lam Bách Thần. Thụ An thấy sư phụ bị người khác chê cười như vậy, mặt đỏ bừng, đứng dậy muốn qua bên đó để tranh luận.

Lam Bách Thần sợ cậu kích động, vội vàng cầm kiếm ngăn lại, không ngờ đám người kia thấy hai người hùng hổ đi tới, tưởng muốn động thủ, lập tức rút đao rút kiếm ra, khiến những khách khứa còn lại trong quán sợ đến mức bỏ chạy khắp đi tứ tung.

Lam Hạo Nguyệt giận dữ, cũng đập bàn đứng dậy, rút kiếm Yên Hà chém một tiếng ‘soạt’ xuống góc bàn, lớn tiếng nói: “Các người tưởng đông người là hay sao?”

Đám người kia vốn hiếu chiến, lần này càng không thể cản được, vượt qua Lam Bách Thần xông thẳng tới chỗ Lam Hạo Nguyệt. Lam Bách Thần vốn chỉ muốn dạy dỗ vài câu rồi đi, không ngờ lại xảy ra đánh nhau, náo động một trận. Ông vừa muốn bảo vệ Thụ An vừa phải tấn công, chỉ một lát sau, bàn ghế mâm chén trong tiệm trà nhỏ xíu thành một đống hỗn độn, cả ông chủ cũng vắt chân lên cổ chạy mất.

Dù sao thì đám người kia đều không phải đối thủ của cha con Lam Bách Thần, sau khi đánh liền tỏ ra yếu thế hơn hẳn. Lam Hạo Nguyệt vừa đánh vừa lên trước, ép bọn họ ra ngoài cửa. Đám người kia thấy tình hình không ổn liền chém lung tung mấy nhát rồi nhanh chân chạy biến, trèo lên ngựa thoát khỏi nơi này. Lam Hạo Nguyệt thấy mặt Thụ An chảy máu, nổi giận, định đuổi theo bắt lại một người đều hỏi rõ thân phận thấy bả vai đau nhói, bị cha giữ lại.

“Con còn muốn rước họa thêm sao?!” Lam Bách Thần cầm kiếm, tức giận chỉ vào những mảnh vụn vương vãi đầy trên mặt đất.

Lam Hạo Nguyệt rung lên, vội vàng gạt tay cha mình ra: “Sao lại là rước họa? Không phải chính cha đã cãi nhau à? Tại sao bây giờ lại còn trách con?”

“Cha vốn không muốn làm to chuyện với bọn chúng vì loại chuyện này!” Lam Bách Thần tức giận nói, “Đám người kia lấy vũ khí ra nhưng vẫn chưa đám động thủ. Nếu không phải con xuất kiếm dọa người trước thì sao lại thành như vậy? Bây giờ chẳng biết đối phương là ai, nếu chúng kết thù thì sao, con thấy mình bị oan?”

Lam Hạo Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, cắn răng, hoàn toàn không hiểu. Nàng thấy cha bị kẻ khác chế nhạo, đối phương cũng có ý muốn động thủ nên mới không nhịn được mà ra tay. Thế nhưng cha lại trút hết lửa giận lên người nàng, như thể mình vì bảo vệ ông, nhưng lại làm ra chuyện sai lầm nhất.

Dọc đường hai người vốn luôn không vừa lòng nhau, đến trò chuyện cũng chẳng được mấy câu, nay lòng nàng càng không kiềm được nỗi thất vọng, bướng bỉnh ngẩng mặt lên, nói: “Được, đã như vậy, sau này dù cha có gặp chuyện gì, con cũng sẽ không xen vào nữa!”

Cả người Lam Bách Thần run lên, tức giận không kiềm được mà quát: “Đây là thái độ của con gái đối với cha mình của con sao?! Có phải tưởng rằng đợi thêm một hồi nữa ở Đường môn thì coi trời bằng vung?!”

Thụ An vội vàng muốn giảng hòa nhưng bị ông đẩy qua một bên: “Con đừng có bảo vệ cho nó! Đúng là ngày càng láo xược!”

Lam Hạo Nguyệt đứng ở trong góc, dưới chân là những mảnh bể tan tành từ bàn ghế chén sứ, nước trà lênh láng đầy đất. Nàng nhìn khuôn mặt tức giận của cha, nhất thời không thể hiểu được rốt cuộc mình đã sai những gì, to chuyện đến mức mà khiến ông nổi trận lôi đình như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ những lần cảm nhận những lời dịu dàng mẹ nói, nàng hầu như lớn lên trong cảnh nghiêm túc khắc khe này. Nếu là người khác, mồ côi mẹ từ bé, đáng lẽ phải được cưng chiều yêu thương nhiều hơn, nhưng sự thật thì thế nào?

Nàng mím môi, cố nén nỗi hoang mang và khổ sở trong lòng, đi tới sau lưng ông, lạnh lùng nói: “Có phải cha đã không vừa mắt con từ lâu rồi không?”

Lam Bách Thần vốn đã ngừng trách mắng, nghe thấy lời này bỗng quay đầu: “Con nói gì?!”

“Vì sao cha của người khác đều rất thương con, nhưng trước nay cha chưa bao giờ vui vẻ với con?! Dù con tốt hay xấu, cha vẫn chỉ luôn một vẻ như vậy! Mỗi ngày con cùng các sư huynh đệ luyện võ từ sáng sớm đến tối mịt, cha vẫn mắng con hết ăn lại nằm! Thi thoảng con mua chút son phấn, cha sẽ nghi thần nghi quỷ, như thể con đã làm chuyện không thể chấp nhận! Nếu cha thấy con làm gì cũng không hay không giỏi, vậy cứ nói thẳng ra, chẳng cần phải xoi mói con mỗi ngày như vậy nữa!” Lúc này Lam Hạo Nguyệt đã đánh mất lí trí, trút hết bao uất ức oán trách trong lòng, cũng chẳng màng đến hậu quả.

Hai mắt Lam Bách Thần bốc hỏa, tức giận đến mức chỉ thẳng vào mặt nàng mà quát: “Cha nói cho con hay, với thái độ này của con thì cha thật sự không muốn cho con quay về Yên Hà cốc! Con tưởng mình giỏi lắm à? Lúc thì Tương Dương khi thì Đường môn, ngang bướng chạy đi khắp nơi, ngày nào đó có bị đánh chết nửa cái mạng thì cũng đừng khóc lóc tới xin cha cứu cho!”

“Dù con có chết bên ngoài cũng không cầu xin cha nửa câu!” Lam Hạo Nguyệt nín nhịn một hồi lâu mới nói ra câu này, giọng nói cũng run run, dứt lời, chẳng quan tâm đến đám người rảnh chuyện gần đó, quay đầu bỏ chạy ra khỏi quán trà.

“Chị Hạo Nguyệt!”

Thụ An kinh hoàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị tiếng gầm của Lam Bách Thần hù dọa: “Để nó đi! Ta cũng không tin nó có thể phản thiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.