Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 11




Tiểu thiên nga không nên được gọi là tiểu thiên nga, phải gọi là tiểu cẩu cẩu thì đúng hơn, cái mũi này cũng quá linh hoạt đi?

Chính bản thân Đoạn Ngôn cũng không có ngửi thấy trên người mình có mùi hoa hồng, tiểu thiên nga vừa tới gần hắn liền ngửi thấy.

"Ha ha, tôi muốn nói đây là mùi của Tả tiểu béo cậu tin không?" Đoạn Ngôn khẩn trương hỏi.

"Đoạn ngôn, pheromone không ảnh hưởng đến chỉ số IQ. Anh có rót thêm cho em nhiều pheromone hơn nữa em cũng sẽ không trở nên giống anh." Hứa Dặc da cười thịt không cười nói: "Cho nên, tốt nhất là anh nên nói sự thật đi."

Đoạn Ngôn thay Hứa Dặc lấy ngô ra đưa cho anh nói: "Thật ra là một người bạn của Tả tiểu béo, là một nam nhân, con lai, rất nhiệt tình, đi tới liền ôm, cho nên ngày đó truyền thông nói tôi hẹn gặp riêng phụ nữ thật sự là oan uổng tôi mà."

Mùi thơm của ngô hun đến Hứa Dặc thèm muốn, anh vừa gặm ngô vừa hỏi: "Bạn của Tả tiểu béo sao lại đơn độc ở cùng với anh?"

"Nghe tiểu béo nói trước kia chúng tôi thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài uống rượu, ngày đó kỳ thật ngay từ đầu cũng là ba người, tiểu béo có chuyện nên đi trước, chỉ còn lại tôi và cậu ta ở lại."

"Thật sự?"

"Đương nhiên là thật rồi, cho nên cậu đừng nghe truyền thông đưa tin lung tung." Đoạn Ngôn nghiêm trang nói.

Nói xong, hắn nâng cánh tay ngửi một chút, đứng dậy nói: "Nếu cậu không thích mùi vị này, tôi liền đi tắm rửa một chút."

"Ừm." Hứa Dặc gật gật đầu.

Đoạn Ngôn vừa mới đi tới cầu thang, Hứa Dặc lại gọi hắn lại hỏi: "Hôm nay kiểm tra sức khỏe có thuận lợi không?"

Nghe vậy, thân hình hắn dừng lại một chút, rất có một loại cảm giác muốn ôm Hứa Dặc khóc rống một hồi.

Không thuận lợi chút nào, tôi sẽ chết đấy!

"Rất thuận lợi, hôm nay để cho rút máu gì đó, không có gì đáng ngại." Đoạn Ngôn ra vẻ thoải mái nói.

Tắm rửa xong, Đoạn Ngôn thay quần áo ở nhà cùng Hứa Dặc ngồi dựa vào nhau xem TV.

Tám giờ là bộ phim drama yêu hận tình thù mà các a di thích nhất, lúc trước mẹ Đoạn Ngôn thích xem phim của nhà đài này nhất, Đoạn Ngôn thỉnh thoảng cũng sẽ ở bên cạnh xem một chút.

Tập đang chiếu hôm nay có phân cảnh nữ chính trải qua nỗi đau mất chồng, cuối cùng cũng thoát ly khỏi u tối, một lần nữa tìm được người có thể ở bên nhau cả đời, cô hạnh phúc dựa vào nam chính bên cạnh, gọi người đó là "chồng", hai đứa trẻ cũng vui vẻ gọi "cha", đây vốn là một cảnh đoàn tụ lớn, hẳn là khiến tâm trạng của người xem vui vẻ.

Nào biết thoáng cái liền chạm vào trong lòng Đoạn Ngôn, nếu hắn chết, Hứa Dặc khẳng định cũng sẽ tái giá, kêu người khác là chồng, con của hắn còn có thể gọi người khác là cha. Hiện tại xem ra như vậy, Tống Liên kia là có cơ hội nhất.

Nghe nói hắn vẫn độc thân... Lại cách Hứa Dặc gần nhất, chỉ cần Đoạn Ngôn đạp hai chân một cái, mẹ nó, vậy Tống Liên liền gần thủy đắc nguyệt?

Sau này con trai hắn có đổi họ thành họ Tống không?

Hắn còn chưa từng nghe thấy tiểu thiên nga gọi hắn là "chồng" đâu, tiểu thiên nga sau này có thể gọi Tống Liên như vậy sao?

Đoạn Ngôn càng nghĩ càng nghẹn khuất, đột nhiên "Oa" một tiếng liền khóc lên.

Hứa Dặc tay đang cầm hạt cứng, bị dọa đến run tay, mấy hạt cắn lăn xuống đất.

"Anh bị sao vậy?" Hứa Dặc hỏi.

Đoạn Ngôn khoát tay áo, nức nở nói: "Không có việc gì, quá cảm động mà thôi..."

Vợ hắn phải tái giá, hắn còn không thể khóc sao?

Hứa Dặc:...

Buổi tối nằm trên giường, Đoạn Ngôn không buồn ngủ, vẫn trằn trọc.

Tiểu thiên nga là như nào mới ở cùng hắn cơ chứ? Trước kia tiểu thiên nga tuyệt đối không muốn nhìn thấy hắn, còn luôn chê hắn ngu ngốc.

Nghe ý tứ trong lời nói của Tả tiểu béo và Ason, hình như là mình ép buộc tiểu thiên nga?

Vậy, nếu hắn chết, tiểu thiên nga có phải cũng sẽ cảm thấy giải thoát hay không? Cậu ta liền ở bên nhau với người mình thích?"

Đoạn Ngôn thở dài một hơi, có chút khó chịu.

Trong bóng tối, đột nhiên có một bàn tay vu.ốt ve khuôn mặt của hắn: "Có tâm sự sao?" Thanh âm của Hứa Dặc rất nhẹ, mang theo khí âm lười biếng.

Đoạn Ngôn rất thích sự vu.ốt ve của Hứa Dặc, hắn giơ tay phủ lên tay Hứa Dặc hỏi: "Có phải tôi đã đánh thức cậu hay không?"

"Đúng là rất ồn, luôn nghe thấy anh thở dài, làm sao vậy?"

Đoạn Ngôn đưa tay ôm Hứa Dặc vào trong ngực, hôn lên tóc hắn, nói: "Tôi đang nghĩ đến tên cho con thôi."

"Vậy anh đã nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi." Đoạn Ngôn hứng trí bừng bừng nói: "Gọi là Đoạn Bách Tuế*! Hy vọng nó sẽ sống lâu trăm tuổi."

*百岁- Bách Tuế: nghĩa là 100 tuổi

Cũng đừng giống cha nó, đoản mệnh, sống không quá ba mươi.

Hứa Dặc: "Cái tên này... Chúng ta hãy thương lượng lại đi."

"Hứa Dặc, sau này nếu tôi đi trước cậu, con trai có thể không mang họ Tống được không?"

Đoạn Ngôn vừa dứt lời, đã bị Hứa Dặc dùng sức véo lấy hai má thịt, tiểu thiên nga tay rất mạnh.

"Sh~ đau, đau, đau..." Đoạn Ngôn hô to lên.

"Có phải anh có việc gạt em phải không? Hả?"

Hứa Dặc vừa nói vừa chống người lên, thuận tay mở đèn bàn nhỏ ở đầu giường.

"Nào, đứng lên, chúng ta nói chuyện một chút." Hứa Dặc vỗ vỗ vai Đoạn Ngôn.

"Không muốn, tôi muốn ngủ, ngày mai còn phải đến công ty." Đoạn Ngôn lẩm bẩm.

Dứt lời, hắn còn kéo chăn qua đỉnh đầu, xoay người quay lưng về phía Hứa Dặc.

"1"

"2"

Còn chưa kịp đếm đến ba, Đoạn Ngôn thoáng cái đã bật dậy lên.

"Nói, nói." Alpha vừa nói, còn cầm một cái đệm gối tựa dưới thắt lưng Hứa Dặc, để cho anh ngồi thoải mái một chút.

"Anh đến tột cùng là làm sao vậy?" Hứa Dặc hỏi.

Đoạn Ngôn há miệng, muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra, nhưng Hứa Dặc mang thai, nếu như quá mức lo lắng, đối với thân thể anh cũng không tốt.

"Tôi chỉ xem bộ phim truyền hình tối nay, cảm thấy có chút cảm khái mà thôi." Đoạn Ngôn ôm chăn, không dám nhìn thẳng vào Hứa Dặc, nhìn vào góc phòng chột dạ nói.

"Anh bị bệnh à? Lại tự nguyền rủa mình?" Hứa Dặc không hiểu sao lại nói.

"Không phải, Hứa Dặc, nếu thật sự có một ngày như vậy, cậu, cậu tái hôn cũng được, con trai cho dù cùng họ với cậu cũng được, nhưng đừng để nó họ Tống có được không?" Đoạn Ngôn duỗi tôm lấy vai Hứa Dặc, thương lượng với anh.

"Vì sao lại họ Tống?" Hứa Dặc giương mắt nhìn hắn.

Thấy Đoạn Ngôn muốn nói lại thôi, đầu nhỏ của Hứa Dặc nhanh chóng vận chuyển, anh hình như liên tưởng đến cái gì đó, hỏi: "Tống Liên?"

Đoạn Ngôn bĩu môi quay mặt sang một bên, nhẹ nhàng "hừ" một tiếng.

"Sao lại liên quan đến Tống Liên làm gì cơ chứ?" Hứa Dặc vừa nói vừa cười, lại đưa tay nhéo vành tai Đoạn Ngôn, hỏi: "Anh làm gì cứ nhắm vào cậu ta vậy?"

A a a, nếu nhắc tới chuyện này, Đoạn Ngôn có thể nói không hết.

"Vậy cậu làm gì mà cứ tốt với hắn ta mãi thế?" Đoạn Ngôn không phục nói.

"Tôi đối tốt với cậu ta lúc nào?"

Đoạn Ngôn xoay người nhìn Hứa Dặc nói: "Sao lại không có? Cậu ăn tối với hắn ta, không ăn mì gói của tôi, cậu còn để hắn ta đưa cậu về nhà, chắc chắn cậu cảm thấy hắn ta rất thông minh đi? Nghĩ rằng tôi ngu ngốc, dù sao cậu vẫn luôn luôn cảm thấy như vậy."

"Trời ạ, Đoạn Ngôn, chuyện này đã qua bao lâu rồi anh còn nhớ vậy? Sao anh lại nhỏ nhen vậy?" Hứa Dặc bị hắn chọc cười.

"Trong trí nhớ của tôi, đó là chưa đầy nửa tháng. Tống Liên thật sự tốt sao?"

Ánh đèn màu cam ấm áp chiếu lên mặt Hứa Dặc tăng thêm vài phần nhu hòa cho gương mặt tuấn tú của anh.

"Cậu ta cũng không tệ." Hứa Dặc thành khẩn nói.

"Được rồi, không nói nữa, không còn sức nói nổi nữa." Đoạn Ngôn lại muốn nằm xuống.

"Nhưng mà, em cảm thấy anh mới là tốt nhất." Thanh âm của Omega nhẹ nhàng, nghe thực mềm mại ôn nhu.

Đoạn Ngôn nhất thời lấy lại tinh thần, hắn lại ngồi dậy nói: "Cậu nói lại lần nữa đi."

"Lời hay không nói hai lần, ngủ đi." Hứa Dặc đưa tay tắt đèn.

Trong phòng lại tối sầm lại, Đoạn Ngôn sờ tới người bên cạnh, cười hì hì nói: "Cậu cảm thấy tôi tốt nhất ở chỗ nào?"

"Ngốc rất tốt." Hứa Dặc ra vẻ ghét bỏ đẩy hắn, không dùng sức gì.

Đoạn Ngôn chỉ chốc lát sau dính chặt hơn, hắn ôm Hứa Dặc nói: "Tôi cũng cảm thấy cậu tốt nhất."

"Nào có tốt bằng bạch nguyệt quang của anh cơ chứ." Hứa Dặc chế nhạo hắn.

"Bạch nguyệt quang nào chứ?"

"Giang Điềm Điềm ấy, lúc anh học trung học không phải rất thích cô ấy sao? Chơi bóng rổ cũng chơi cực soái trước mặt mọi người, bên này gọi hoa khôi, bên kia gọi hoa khôi, gọi đến cực thân mật cơ mà."

Nói đến chuyện này, Hứa Dặc lại tức giận.

"Lần nào tôi mở màn hình máy tính đều không phải hướng về cậu chứ? Liên quan đến Giang Điềm Điềm cái gì? Hơn nữa, tất cả mọi người gọi cô ấy là hoa khôi lớp, tôi chỉ gọi theo, chẳng lẽ tôi lại gọi cậu là hoa khôi lớp à? Gọi thế có mà cậu không đánh tôi chết mới lạ."

"Ai, Hứa Dặc, sao cậu lại chua như vậy? Cậu ghen đúng không? Hóa ra lúc học trung học cậu... giống tôi?" Đoạn Ngôn tiến đến bên tai anh, cố ý đem thanh âm phóng đến trầm xuống.

Hơi nóng mỏng thổi vào sau tai Hứa Dặc, khiến cho khối da kia cũng nhanh chóng chuyển sang đỏ rực nóng lên.

May mắn là đã tắt đèn, đại ngốc tử kia không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

"Giống anh cái gì?"

"Đều thích ăn giấm như vậy. Vậy có phải là thích không? Coi như vậy đi, phải không? Hứa Dặc, cậu cũng thích tôi lúc học trung học sao?"

"Câm miệng!"

Đoạn Ngôn thích bộ dáng vừa xấu hổ vừa giận của anh, cho dù nhìn không thấy, anh cũng biết khẳng định mặt của Hứa Dặc đã đỏ au rồi.

"Hứa Dặc, tôi đã cưới được Bạch Nguyệt Quang của tôi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.