Một Đời

Chương 26




Lúc tôi để lại đơn ly hôn rồi đi Mỹ, Tập Lãng trước tiên đuổi tới Giang Tô tìm cha tôi.

Cha nổi điên, tát thẳng mặt Tập Lãng, rồi dẫn người tới khu nghĩa địa mẹ tôi ở, trước mộ mẹ, cha lại chợt nghiêng mình ngồi sụp xuống đất, nghẹn ngào khóc rống lên như một đứa trẻ.

Hai mươi mấy năm trước, mẹ tôi có yêu một người đàn ông tài hoa xuất chúng, người đàn ông đó chính là cha tôi đây, nhưng lại gặp phải phản đối của mọi người trong gia đình, bởi vì quá yêu nên mẹ tôi cuối cùng đã ra một quyết định liều lĩnh, bà gả cho cha tôi, hơn nữa còn vì cuộc hôn nhân của bọn họ mà làm rất nhiều chuyện bà chưa từng nghĩ tới, bà thậm chí đã kề dao bên cổ mình, mặc cho máu đào đỏ thắm nóng hổi vấy lên da thịt trắng như tuyết cùng bộ áo quần xinh đẹp, bà vẫn cứ cố chấp cầu xin ông ngoài bà ngoại chấp nhận người chồng của mình.

Trong vô số phim truyền hình tương tự, đây hẳn nhiên là một tình tiết cảm động lòng người, nhưng trong câu chuyện xưa của mẹ tôi, đây cũng là khởi đầu của một bi kịch. Mẹ tôi nào có hay, sở dĩ cha tôi lấy bà, bởi vì ngay từ đầu hết thảy đều là một âm mưu thương nghiệp lạt mềm buộc chặt. Bọn họ kết hôn chưa đầy năm năm, gia tộc mẹ tôi đã tan hoang, trong một đêm trời long đất lở, cha đã một tay lèo lái xí nghiệp của ông ngoại, mà cuộc hôn nhân của bọn họ cũng đã từng có một thời, trở thành trò cười người người đều hay.

Lúc này, mẹ mới hiểu người đàn ông khiến bà thương nhớ này, đại khái là vốn chẳng hề yêu bà, bởi vì vào lúc bà chật vật nhất, cha lại vô tình đuổi bà đi, ông nói với mẹ rằng chẳng bao giờ muốn thấy bà nữa. Thế nhưng, mẹ lại cự tuyệt, bà kiên trì muốn ở lại, không chỉ vì người đàn ông này, vì chính bản thân bà, mà còn vì tôi. Ngay tại trong thời khắc họa vô đơn chí đó, mẹ đang mang thai tôi, lại cũng được hay bản thân mình đã bị bệnh nan y.

Tiếp đó, cha ở trên thương trường tung hoành, sự nghiệp đạt đến đỉnh cao, còn mẹ lại ở trong bệnh viên trơ trọi mà sinh ra tôi, đương lúc tất cả đều không được che giấu, chân tướng sự thật từng chút từng chút một bị tàn nhẫn xé mở, cha rốt cục cũng biết được mẹ bị bệnh nan y, hối hận vì những gì mình đã làm lúc trước, ông muốn dụng hết thảy sức lực mình có để cứu lấy bà, nhưng mẹ lại khăng khăng cố chấp cự tuyệt trị liệu của bệnh viện, cuối cùng vào năm tôi bốn tuổi đó, sinh mệnh của bà đã đi tới tận cùng.

Cha cho rằng bà làm như vậy là bởi vì bà hận ông, song mẹ trước lúc lâm chung, nói với cha một câu cuối cùng, lại là —— em chết rồi, mang theo cả tội của anh đi, anh mới được giải thoát!

Vướng mắc yêu hận trọn hai mươi năm, chỉ trong một câu này, dùng cách thức bi thương hoàn mỹ như thế ra kết cục cuối cùng, thế mà thuở ban sơ, ai cũng không ngờ nổi kết cục này.

Yêu một người, còn đơn giản hơn hận một người!

Tôi nghe Tập Lãng nói cho tới tận cuối, mặt đã vương lệ.

Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi hiểu được vì cớ gì Tập Lãng đã hận tôi những gần bốn năm, vậy mà lúc người tìm thấy tôi nơi nước Mỹ, lại thoắt cái đối với tôi thật tốt, tôi cũng hiểu rõ người vì cớ gì muốn trồng một dãy quái liễu ngay ngắn trong vườn. Nghĩ thông suốt được chuyện này, lòng tôi chợt có chút là lạ, người đối với tôi càng tốt, tôi lại càng cảm thấy lòng không được tự nhiên.

Giống như bây giờ, Tập Lãng nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói, “Mộng Sơ, đừng khóc, chúng ta về nhà.”

Tập Lãng nói muốn bế tôi, tôi lại đẩy tay người ra, nói, “Để em tự đi lấy, em có thể đi.”

Tập Lãng lại dường như không nghe thấy, vòng ngang sang bế lấy tôi, tôi tựa đầu bên ngực người, nghe người thở phào nhẹ nhõm, giọng trầm trầm, “Mộng Sơ, đừng cự tuyệt tôi, cứ để tôi làm một chút gì đó, cho tội lỗi trước đây của mình.”

Thanh âm người rất trầm rất thấp, nương theo bước chân ngươi mà rơi xuống lòng tôi, rất cay đắng rất khó chịu, mỗi bước người đi, đều khiến tôi cảm thấy muôn phần đớn đau.

Vào nhà, Tập Lãng bế tôi về phía sô pha, nhẹ nhàng buông tôi xuống, lại còn ngồi xổm xuống vì tôi mà cởi giày.

Tôi trông theo ngón tay thon dài xinh đẹp của người, động đậy chân dưới, dời chân về một bên, tay Tập Lãng dừng lại, người ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi, “Sao thế?”

Tôi lắc đầu, lấy tay nâng mặt người lên, ngắm đôi con ngươi dịu dàng sáng ngời của người, chậm rãi nói, “Tập Lãng, đừng như thế. Vô luận quá khứ có như thế nào, anh cũng không có lỗi, cũng chẳng có tội, thực sự, yêu là một loại nỗ lực, được yêu là một loại thỏa mãn, cho dù yêu hay không yêu, mỗi người cũng đều thấy hạnh phúc...”

“Tập Lãng, thực ra chúng ta có thể đi tới ngày hôm nay, em đã thấy thỏa mãn lắm rồi, anh kết hôn với em, hi sinh rất nhiều điều vì em, dẫu anh chưa từng nói, nhưng em vẫn có thể cảm thấy được, anh chê em chân tay vụng về, ấy là vì anh rất ưu tú, có tài lại có năng lực, anh là một người đàn ông có hoài bão, anh có kiêu ngạo cùng tự tôn của mình, mà em lại dùng cách thức ti tiện như thế để chiếm được anh, là em không biết tôn trọng anh, là tình yêu của em dành cho anh đã che kín bụi bặm của thế tục, chứ chẳng phải là anh lạnh lùng...”

Tập Lãng hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay tôi, vùi trong lòng bàn tay tôi, một thứ chất lỏng ấm áp từ giữa những ngón tay tôi chảy xuống, “tí tách” rơi trên mặt đất.

Tôi đặt đầu người yên trên đùi, ngón tay trượt vào chân tóc người, nhẹ nhàng cọ xát, tựa như đang xoa dịu một đứa trẻ thương tâm.

“Mộng Sơ, tôi muốn con của chúng ta, được sinh ra, sạch sẽ mà đến với thế giới này...”

Tập Lãng nói, con của chúng tôi là một thiên sứ thuần khiết, khi nó giáng trần, sẽ có thể gột sạch mọi bụi bặm người chôn sâu trong tim!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.