Một Đời

Chương 19




Song trong ba ngày này, tôi lại nghĩ nhiều đến Tập Lãng nhất. Mỗi một phút đồng hồ trôi qua, là mỗi một lần tôi nhớ Tập Lãng.

Mỗi khi tôi đi ngang qua một buồng điện thoại công cộng, tôi sẽ cầm lòng không đặng mà nhẩm lại số điện thoại của người, cho nên, lúc tôi ra khỏi cửa, chỉ dắt theo người mấy đồng xu lẻ, tôi sợ mình sẽ không kềm chế được, mà gọi điện thoại cho người.

Đi dạo thật lâu, cho tới hoàng hôn, tôi rốt cuộc tạt vào một buồng điện thoại công cộng bên đường, ở trong đấy ngây người thật lâu. Tôi một tay bóp chặt đồng Đô-la cuối cùng trong túi, tay kia lại điên cuồng nhấn số điện thoại di động của Tập Lãng, một lần lại một lần, không ngừng lặp lại.

Mãi cho đến khi có một cô bé áo quần rách rưới lại đây, cô bé nhìn tôi, đôi mắt xám tràn đầy kinh ngạc cùng chờ đợi.

Tôi xoa đầu cô bé, lấy ra một Đô-la cuối cùng trong túi kia, hôn lên đó, rồi mới nhét vào trong tay cô bé, nhún vai, nói, “The last coin! I know it is every little, but with it, sometimes people can do whatever they want.” (Đồng xu cuối cùng đấy! Chị biết là nó rất nhỏ bé, nhưng với nó, đôi khi con người ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.)

“a call”? (một cuộc gọi?) Cô bé chỉ điện thoại, hỏi tôi.

Tôi thoáng ngây người, gật đầu, nói, “yes, but maybe hope, maybe love, maybe home!” (phải, nhưng có thể là hy vọng, là tình yêu, hay là nhà!)

Giờ này khắc này, tôi vô cùng tin tưởng rằng, chỉ bằng một Đô-la, tôi có thể trở về bên cạnh Tập Lãng, chỉ là, tôi lại không thể làm thế.

Cô bé nhoẻn miệng, hồn nhiên cười rạng rỡ, “Thank you, good luck!” (Em cám ơn chị, chúc chị may mắn!)

Cô bé đi rồi, tôi ngồi bên bồn hoa ven đường, trông nắng chiều nơi chân trời một chút rồi lại một chút lùi xa, trời sao chợt lộ.

Tôi nằm trên ghế dài, đếm sao trên trời, “1 ông sao, 2 ông sao, 3 ông sao... 306 ông sao, 307 ông sao...”

“308 ông sao!”

Một thanh âm trầm thấp cắt ngang tôi, tôi vội ngồi dậy khỏi ghế, lại bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, ôm chặt vào trong lòng.

Tập —— lãng ——.

Tôi chẳng cần nâng đầu chi, đã biết đó là người. Tôi ngửi thấy hơi thở của người, mũi bắt đầu không khống chế được mà chua xót.

“Oa ~~~” Tôi ôm thắt lưng người nằm trong lòng người mà khóc lớn, tựa như có oan ức gì to lắm.

Tập Lãng cũng khóc, nước mắt người lặng lẽ rơi xuống, đọng lại trên trán, trên mặt, trên cánh môi tôi...

Đây là lần đầu tiên tôi thấy người khóc, người ôm chặt lấy tôi, như đứa trẻ lạc đường, trên mặt dạt dào ý cười, cùng với đó lại chan chứa sợ hãi, người khóc không thành tiếng, nhưng những giọt nước mắt đắng chát tựa ánh trăng ấy lại tràn ra khắp cơ thể tôi, khiến tôi không cầm được lòng mà đau.

Tôi nâng khuôn mặt người nhìn người thật kỹ, người gầy rồi, xương gò má lồi cả ra ngoài, dưới cằm còn lộ rõ mấy cọng râu ria đen, nhưng mà con ngươi người thực vẫn rất trong rất sáng, trong bóng đêm lóe sáng, tựa như ngôi sao mai rơi xuống từ trời, rơi vào lòng bàn tay tôi.

Tập Lãng cõng tôi về nhà trọ, nghe tôi kể cho người hết thảy những cuộc gặp gỡ nơi nước Mỹ, trong khoảng thời gian này.

Tôi kể cho người nghe tiệm cà phê nào giá vừa rẻ uống vừa ngon, con đường nào có mở quán cơm Trung Hoa, còn có mấy con đường phương Bắc làm cơm rất ngon, tôi kể cho người nghe bồn hoa giữa đường có một bầy bồ câu trắng xinh đẹp, cuối tuần tôi sẽ tới giáo đường cầu nguyện, như người nước ngoài thành kính cầu hạnh phúc cho người mình yêu, tôi kể cho người đôi vợ chồng trẻ mới chuyển đến sinh được cậu con trai mập mạp, tóc vàng mắt xanh, rất đáng yêu rất tuấn tú...

“Mộng Sơ, em đi, tôi lại một chút cũng không thấy tốt...” Tập Lãng chợt thôi cười, cắt lời tôi, dịu dàng nói, “Em biết không? Lúc em còn ở bên tôi, tôi lai chưa hề để ý đến em, tôi cho em là mảnh không khí mỏng manh, đối với tôi vốn chẳng có trọng lượng; thế mà lúc em lặng lẽ rời đi không nói gì, tôi bắt đầu thấy người mình thiêu thiếu thứ gì đó, tôi không biết thứ đó là gì, nhưng là nếu không có nó tôi sẽ khó chịu, sẽ trống rỗng, sẽ chẳng biết phải làm sao...”.

Tôi trông sao nơi chân trời, nghe Tập Lãng chậm rãi nói với mình, “Mộng Sơ, tha thứ cho tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.