Một Đời Vui Vẻ

Chương 12-2




Tuy Cố Bạch và Cố Nhật là anh em ruột, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Theo lời Tam Khuê, Cố Bạch ôn hoà ít nói, đạo mạo chỉn chu, là người có nhân phẩm không tệ. Nói trắng ra, Cố Bạch rất có dáng dấp nam thứ ngôn tình, ấm áp mà nồng nhiệt, dễ làm người khác tin tưởng (Trang Thanh Nhã và Hàn Anh Mai nghiến răng : " mắt nhìn người của Bánh Bao thật sự có phong cách..") còn Cố Nhật, có hơi bướng bỉnh cao ngạo, nhưng trong cứng ngoài mềm, là một đứa bé đáng yêu.

Từ bé, Cố Nhật đã thích quấn lấy Tam Khuê, làm Bạch gia thật sự chướng mắt, ở nhà Tam gia, đã có nhóc con Tam Vũ, về nhà lại có tên ôn thần Cố Nhật, mỗi ngày trôi qua thật không dễ dàng gì. ( Tam Khuê:" Bạch đại nhân, tính chiếm giữ của anh hơi cao rồi đấy)

Đơn cử, lúc ngồi trên xe, Cố Nhật sẽ muốn ngồi cùng Tam Khuê, đi ăn hay đi ngủ cũng muốn Tam Khuê bên mình, trừ Cố mẹ, Cố Nhật cũng không ỷ lại vào ai như thế. ( Ba Cố: khóc thầm trong lòng) Vì vậy, trừ Tam Khuê, Cố Bạch có chút trẻ con với Cố Nhật, cũng nghiêm khắc với em trai nhà mình hơn, màn đấu khẩu của hai anh em bắt nguồn từ lúc nào không ai biết. Nhưng phần thắng thường nghiêng về Bạch đại nhân, Cố Nhật nghẹn họng.

Trong một lần xung đột với Tam Vũ, về một chuyện cỏn con, đều là người trẻ tuổi có phần hiếu thắng, nên hơi to tiếng. Cố Bạch tình cờ đi qua làm trọng tài phân xử, kết quả, Tam Vũ vô tội.

Cố Nhật ấm ức: "Anh, anh có phải anh trai ruột của em không, rõ ràng là thằng nhóc kia bày trò, cuối cùng em lại phải đi dọn tàn cuộc"

Cố Bạch thản nhiên: "Tôi với cậu chỉ là người qua đường, Tam Vũ là em trai của vợ tôi, người trong nhà phải biết bao bọc nhau, kể cả chuyện xấu"

Cố Nhật ... Anh có thể bỉ ổi vô tình hơn được nữa hay không....

Cố Nhật rất sùng bái anh, nhưng anh trai là người rất lạnh nhạt, dường như hờ hững với bất cứ điều gì, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Tam Khuê, Cố Bạch đều một vẻ mặt " chuyện thiên hạ không phiền đến anh". Do vậy nên Cố Nhật lớn gan trêu chọc Cố Bạch, để nhìn thấy những sắc mặt khác nhau của anh trai, mà thật sự cậu cũng rất quý Tam Khuê, chị ấy rất tốt bụng và dễ thương, đứa bé nào cũng thích có một người chị dịu đang như thế, nhưng chỉ như người thân trong gia đình mà thôi, tuyệt không phải tình cảm nam nữ cẩu huyết như trong truyện mấy đứa con gái hay đọc. Cả cậu và Cố Bạch đều biết điều đó, nhưng có lẽ, đây là cách thể hiện tình cảm đặc biệt giữa hai anh em nhà họ Cố.

Đôi lời của tác giả:

vì không có nhiều cmt về truyện, nên không biết suy độc giả về nhân vật thế nào, vì vậy tôi nhờ cô bạn thân đọc và nhận xét. Cô ấy khá bất ngờ vì một đứa cục tính, tiêu cực như tôi có thể viết được những trang truyện "ngọt như kẹo thế này" (tôi trích nguyên văn lời cô ấy đấy). Cố ấy còn hỏi tại sao nhân vật chính được ưu ái quá, trên đời làm gì có ai được tốt đẹp như cô ấy. Tôi cười, thực ra đúng là tôi có thiên vị nhân vật Tam Khuê, cô ấy có những thứ mà trên đời ai cũng muốn có, gia đình hạnh phúc, ngoại hình xinh đẹp, nhân cách tốt, tình yêu, tình thân, tình bạn hiếm có khó tìm, ... nhưng tôi ưu ái cô ấy cũng có lý do của tôi, Tam Khuê tốt bụng, cô ấy sống đẹp với mọi người, sự dịu dang của cô ấy thể hiện từ trong các hoạt động thường ngày, từ ánh mắt trìu mến, cử chỉ quan tâm tới những người trong và ngoài gia đình. Tam Khuê không tham vọng, cô ấy sống chậm hơn mọi người, cô ấy luôn hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt nhất, nhưng cô ấy không thể hiện ra, mà cất giữ trong lòng tận hưởng nó một cách riêng của cô ấy. Điều quan trọng, tôi muốn mọi người có cách nhìn đẹp hơn về cuộc sống, ngoài kia còn có nhiều người, tuy không hoàn mỹ như nhân vật trong truyện, nhưng người tốt vẫn luôn tồn tại, hạnh phúc nếu biết nắm giữ đều có thể xảy ra hằng ngày, những dòng tâm sự này, cũng là một "note" nhỏ dành cho tôi, để khi tôi nhìn lại đứa con tinh thần của mình, tôi biết yêu người bên cạnh hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.