Một Đời Như Mộng

Quyển 1 - Chương 10




Liễm Quân từ trong đau đớn tỉnh lại, ngũ tạng lục phủ như đang bị cắn xé, cơn đau khiến hắn dù đang hôn mê cũng phải thức giấc.

Vừa mở mắt ra, Liễm Quân theo bản năng quan sát xung quanh, nơi hắn đang nằm là một hang động dưới sơn cốc, Liễu Mộng Dĩ ngồi cách đó không xa, đang tựa vào vách đá nghỉ ngơi. Bình thường với sự cảnh giác của Liễu Mộng Dĩ, hẳn lúc này sớm đã tỉnh lại, vậy mà giờ lại có vẻ hoàn toàn kiệt sức.

Liễm Quân mơ hồ nhớ lại lúc nhảy xuống sườn núi, Liễu Mộng Dĩ gắt gao ôm lấy hắn, dựa vào một thân khinh công nương theo vách đá nhảy xuống, cũng may bọn họ nhảy từ sườn núi, phía dưới còn có triền dốc và cây cối, nhờ vậy mới không trực tiếp lao xuống. Tình hình sau đó thế nào, Liễm Quân cũng không còn nhớ rõ.

Lúc này, Liễu Mộng Dĩ vẫn còn ngủ say, Liễm Quân nhịn không được tiến lại gần y.

Vừa rồi y bị Cố Tập Phong đánh hai chưởng, sau đó lại phải tiêu hao không ít nội lực để đưa bọn họ an toàn tới đây, Liễu Mộng Dĩ sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng không hề có chút huyết sắc, lộ ra vẻ uể oải rõ rệt.

Liễm Quân thấy thế, trong lòng dấy lên cảm giác thương tiếc cùng áy náy, nếu không phải do mình, chắc hẳn Liễu Mộng Dĩ đã thuận lợi tới được Phong Hỏa đảo.

Có lẽ do khát nước, đôi môi Liễu Mộng Dĩ khô nứt, tuy còn chìm trong giấc mộng, nhưng y vẫn vô thức liếm môi.

Trong hang ẩm thấp, Liễm Quân nhìn quanh bốn phía, phát hiện thấy một rãnh nước nhỏ.

Hắn đứng dậy đi về phía đó, xé lấy một góc áo rồi tẩm ướt nó. Sau đó, hắn đến bên Liễu Mộng Dĩ, cầm miếng vải ướt thấm lên môi y.

Vừa chạm vào, y đã lập tức mở mắt.

Liễu Mộng Dĩ cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn Liễm Quân tỏ vẻ khó hiểu.

Ánh sáng trong hang mờ ảo, đôi mắt Liễu Mộng Dĩ lại mông lung không có tiêu điểm, khiến người khác phải thất thần.

Liễm Quân đỏ mặt, lúng túng nói, “Ta, ta chỉ là thấy huynh có vẻ khát nước, nên mới...”

Liễu Mộng Dĩ chạm tay lên môi, thấy ẩm ướt, quả thực dễ chịu hơn nhiều. Y vừa định nói cảm tạ, thì thấy Liễm Quân đau đến khom cả thắt lưng, gắt gao ôm lấy thân thể.

“Độc lại phát tác?” Liễu Mộng Dĩ hỏi.

Thân thể Liễm Quân đau đớn khiến cho tâm trạng bực bội không kìm nén được, hắn hét lên, “Nếu không thì còn vì cái gì? Sinh con sao?”

Liễu Mộng Dĩ cau mày, vén tay áo lên.

Liễm Quân thấy thế vội nói, “Đồ ngốc, thân thể huynh còn chưa hồi phục, máu nhiều quá không có chỗ dùng sao.”

“Nhưng cậu đang đau.” Liễu Mộng Dĩ nói như thể điều đương nhiên.

Liễm Quân cắn chặt môi, quay đầu về hướng khác, không muốn Liễu Mộng Dĩ trông thấy sắc mặt tái nhợt của mình, hắn cố gắng khắc chế thân thể đang run rẩy, mạnh miệng nói, “Thực ra cũng không đau lắm.”

Vừa mới dứt lời, cơn đau lại cuồn cuộn kéo tới, hắn không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Liễu Mộng Dĩ mạnh mẽ kéo hắn vào lòng, bắt hắn phải quay lại nhìn mình, khuôn mặt Liễm Quân xanh mét, tròng mắt tràn đầy tơ máu.

Y đưa tay lên miệng Liễm Quân, như muốn bảo hắn cắn cổ tay mình để lấy máu.

Liễm Quân nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Liễu Mộng Dĩ, cũng không khá hơn mình là bao, hắn hỏi, “Chẳng lẽ không còn cách khác sao?”

Liễu Mộng Dĩ suy nghĩ một lát, có chút do dự nói, “Nhưng rất đau đớn.”

Liễm Quân nói, “Đau thì có sao, không lẽ còn có thể đau hơn thế này ư?”

Liễu Mộng Dĩ một tay giữ chặt Liễm Quân, tay còn lại điểm một số huyệt đạo trên người hắn.

Liễm Quân cảm thấy những nơi bị Liễu Mộng Dĩ chạm vào dần dần nóng lên, trong thân thể có gì đó không ngừng chuyển động về phía cánh tay.

Liễm Quân cố nén đau đớn, nhưng đến khi máu phun ra từ vai, thì hắn nhịn không được kêu lên sợ hãi.

Đây không phải lần đầu tiên Liễu Mộng Dĩ nhìn thấy người khác vì độc tính mà đau đớn, so với Liễm Quân khó chịu gấp trăm lần y cũng đã gặp qua không ít.

Nhưng vào thời khắc này y lại không nhịn được vươn tay, vuốt ve sau gáy Liễm Quân. Liễu Mộng Dĩ trời sinh thể hàn, bàn tay lạnh lẽo vừa chạm vào thân thể, lập tức khiến cho Liễm Quân thư thái không ít.

Liễu Mộng Dĩ hoang mang nhìn bàn tay đang vươn ra của mình, y không hiểu vì sao bản thân lại không đành lòng nhìn Liễm Quân đau đớn. Y còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì tay đã vô thức hành động, nhận thấy nét mặt Liễm Quân hòa hoãn đi một chút, y mới thấy yên tâm.

Vén ống tay áo lên, từ cánh tay Liễm Quân có thể thấy rõ dòng dịch thể tím đen đang chảy về phía đầu ngón tay, Liễu Mộng Dĩ cầm tay hắn, cắn vào đầu ngón tay.

Khi mà đôi môi Liễu Mộng Dĩ vừa chạm vào, thân thể Liễm Quân cảm thấy tê dại, tựa như toàn bộ đau đớn trong nháy mắt hoàn toàn tiêu thất.

“Huynh...” Liễm Quân mặt đỏ bừng, ngây ngốc nói.

“Dẫn độc Ly Hồn hấp thụ vào thân thể ta, máu của ta có thể khắc chế độc tính của nó.”

Liễu Mộng Dĩ càng nói nghiêm túc bao nhiêu, thì Liễm Quân lại càng không dám nhìn vào mắt y bấy nhiêu.

Liễu Mộng Dĩ mút lấy vết cắn trên ngón tay Liễm Quân, đầu lưỡi thi thoảng lại cọ qua cọ lại, mặt Liễm Quân sung huyết đỏ bừng, thân thể bùng lên lửa nóng, đầu vội quay qua một bên, dù thế nào cũng không dám nhìn thẳng y.

Lâm vào tình cảnh này, Liễm Quân lại không phải là người không có dục vọng, chỉ là hắn đã sớm có thói quen coi thân thể như là một công cụ để kiếm tiền.

Bất luận là đối mặt với nam tử tuấn mỹ xuất sắc cỡ nào, chung quy đối với hắn cũng chỉ là khách nhân mà thôi. Hắn biết làm thế nào để dụ dỗ, thế nào để khiêu khích, thế nào để khiến cho kẻ khác vui sướng, nhưng chưa bao giờ xuất phát từ thực tâm.

Vậy mà lúc này, lần đầu tiên hắn thực sự muốn cùng một người thân thể hòa quyện, muốn ôm lấy người trước mắt này, hôn lên đôi môi y, khơi mào tình dục trong y.

Liễu Mộng Dĩ khí chất lạnh lùng cao quý, bất cứ lúc nào cũng chỉ có biểu tình lãnh đạm không hề xao động. Liễm Quân không nén nổi hiếu kỳ, người như vậy trong tình huống kia sẽ có biểu lộ gì.

Càng nghĩ như vậy, lòng lại càng ngứa ngáy khó chịu, rõ ràng đã tự nhủ không được nhìn Liễu Mộng Dĩ, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm chế được nhìn người ấy say đắm. Thân thể như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, dần dà không thể khống chế được hành động bản thân.

Ngay lúc dịch thể tím đen bị Liễu Mộng Dĩ hút ra, đau đớn trong người cũng dần dần tiêu thất. Liễm Quân lập tức rút tay về, hắn nói, “Đủ rồi.”

Liễu Mộng Dĩ còn đang sửng sốt, Liễm Quân đã thuận thế nắm lấy cánh tay y, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của y. Đôi mắt không những phảng phất ý cười tràn đầy quyến rũ mị hoặc, còn có chút thích thú vì đã thực hiện được mục đích.

Liễm Quân vốn xinh đẹp, sóng mắt lại lưu chuyển, lúc này tràn ngập phong tình.

Liễu Mộng Dĩ nhớ lại lần đó trên Bồng Lai đảo, cũng là trong một sơn cốc thế này, ánh mắt Liễm Quân khiến y cảm thấy vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, cần phải tránh xa.

Khi ấy, Liễm Quân nhào vào lòng mình, y đã lập tức đẩy hắn ra.

Nhưng giờ đây y lại không thể lùi về phía sau, thân thể như bị điểm huyệt, quả thực không thể nhúc nhích.

“Lẽ nào Các chủ chưa từng có dục vọng ư?”

Liễm Quân mỉm cười nói, biểu tình của Liễu Mộng Dĩ quả thực khiến hắn cảm thấy vô cùng thú vị, thậm chí không cách nào ngừng tay.

Hắn đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng Liễu Mộng Dĩ, thân thể Liễu Mộng Dĩ cứng đờ, không thể động đậy.

Liễm Quân thấy vậy, đưa tay chạm vào mặt y, Liễu Mộng Dĩ vô thức ngả về sau một chút, nhưng vẫn không đẩy hắn ra.

Đã nhiều năm nay, cho dù là Tử Mâu hay Lan Tự cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân cận đến vậy, Liễu Mộng Dĩ không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào người này không hề sợ y chút nào ư?

Liễm Quân đâu chỉ không sợ y, thậm chí còn muốn cùng y gần gũi hơn nữa.

Đối với Liễu Mộng Dĩ mà nói, đây là tình huống mà y chưa từng trải qua.

Biết rõ lúc này nên đẩy Liễm Quân ra, nhưng Liễu Mộng Dĩ vẫn chậm chạp không hành động. Mỗi khi muốn giơ tay lên, bắt gặp đôi mắt tươi cười của Liễm Quân, y bất giác dừng lại.

Liễm Quân khéo léo luồn sâu vào khoang miệng, khơi mào đầu lưỡi của y.

Liễu Mộng Dĩ không hề ngăn cản, mà ngược lại bắt đầu ngốc nghếch đáp lại.

Liễm Quân đắc ý cười, kéo tay y chạm vào khuôn mặt mình, sau đó di chuyển ra sau gáy, đó là nơi vừa được Liễu Mộng Dĩ mơn trớn.

Tay Liễu Mộng Dĩ vừa tiếp xúc với làn da hắn, theo phản xạ rụt về một chút, nhưng cuối cùng vẫn chạm vào. Nội công của Hoa Nguyệt các thiên về tính hàn, không riêng gì Liễu Mộng Dĩ, ngay cả Tử Mâu và Lan Tự quanh năm nhiệt độ cơ thể đều lạnh lẽo.

Thân thể Liễm Quân lúc này vô cùng nóng cháy, nhiệt độ ấm áp như vậy Liễu Mộng Dĩ chưa bao giờ chạm qua, làn da tuy còn lưu lại một số vết tích mờ mờ, nhưng vẫn nhẵn bóng mịn màng như tơ.

Thấy Liễu Mộng Dĩ không hề bài xích, Liễm Quân đưa tay y dần trượt vào vạt áo.

Từ xưa đến nay, hắn chỉ cần khơi mào dục vọng đối phương, chứ chưa bao giờ phải chủ động dẫn dắt một người thế này, thế nhưng giờ đây, hắn khao khát muốn được Liễu Mộng Dĩ chạm vào thân thể, vuốt ve, ôm ấp, thậm chí là muốn da thịt hai người dán sát không một kẽ hở.

Hắn không quan tâm chuyện này là do cái gì thúc đẩy, chỉ biết phó mặc hoàn toàn cho dục vọng.

“Thoải mái không?”

Liễm Quân hỏi, nhưng Liễu Mộng Dĩ không có trả lời. Lúc này mọi thứ với y đều vô cùng mới lạ, thậm chí từ xưa đến nay y chưa từng biết đến.

Liễm Quân cởi vạt áo ra, từng lớp y phục lần lượt được khai mở.

Làn môi Liễu Mộng Dĩ lành lạnh, hơi thở lại thoang thoảng hương vị trong trẻo, tựa như ngày hè thưởng thức Ngẫu Hoa cao, mùi vị thanh nhã, ngọt mà không ngán, cả khoang miệng đều thơm ngát.

Chẳng mấy chốc hô hấp trở nên gấp gáp, đôi môi hai người vừa tách ra, nhịn không được thở hổn hển, tiếng hô hấp nặng nhọc cứ quấn quýt bên tai

Liễm Quân trút bỏ hết quần áo, lúc này đã là hoàng hôn, ánh tà dương rọi vào hang động, khiến cơ thể xích lõa của Liễm Quân ánh lên một tầng hào quang.

Vóc người Liễm Quân thon gầy, vòng eo tinh tế, toàn thân từ trên xuống dưới tạo thành đường cong vô cùng tuyệt mỹ, khiến cho kẻ khác tinh thần nhộn nhạo.

Hai tay hắn mơn trớn sau gáy Liễu Mộng Dĩ, mỉm cười ghé vào tai y rồi nói, “Hôn ta.”

Liễm Quân ôm lấy cổ Liễu Mộng Dĩ, khiến y càng thêm dựa sát vào mình.

Liễu Mộng Dĩ hôn môi Liễm Quân sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, ngay tại thời khắc chạm vào xương quai xanh của hắn, y lập tức cảm thấy một luồng nhiệt năng chạy dọc toàn thân.

Đôi môi lành lạnh dừng lại trước hai điểm đỏ tươi trên ngực Liễm Quân, động tác của Liễu Mộng Dĩ rất mềm rất nhẹ, nhưng lại khiến cho thân thể mẫn cảm của Liễm Quân run rẩy không thôi, Liễu Mộng Dĩ tưởng mình đã làm đau hắn, hai tay ôm chặt lấy Liễm Quân, đình chỉ mọi động tác.

Liễm Quân thấy Liễu Mộng Dĩ vẫn ngồi đó ngây ngốc, vừa tức vừa giận, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của y, ôm chặt thắt lưng y, ngậm lấy hạt hồng đậu trên ngực y rồi mút mạnh, Liễu Mộng Dĩ bị động tác của hắn khơi dậy dục vọng, nhưng rồi Liễm Quân lại buông ra.

“Phải làm như vậy mới đúng.”

Liễu Mộng Dĩ nhìn về phía Liễm Quân, dường như đã hiểu ra cái gì đó. Y đem y phục của hai người trải trên mặt đất, đặt Liễm Quân xuống, giúp hắn có tư thế nằm thoải mái nhất.

Liễu Mộng Dĩ chỉ mới trúc trắc mút lấy điểm nhô lên trên ngực Liễm Quân, đã khiến thân thể hắn dấy lên một luồng nhiệt năng, dục vọng trong cơ thể loạn động, dường như gấp rút muốn tìm nơi phát tiết. Bàn tay Liễu Mộng Dĩ vuốt ve thân thể hắn, cuối cùng ôm chặt thắt lưng hắn.

Liễm Quân vốn không phải thiếu niên chưa từng nếm trải sự đời, nhưng phàm là những nơi Liễu Mộng Dĩ chạm tới sẽ có cảm giác nóng cháy khó nhịn. Rõ ràng động tác vô cùng lóng ngóng, nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến Liễm Quân đắm chìm trong đó.

“Xuống dưới một chút.”

Ngay khi Liễu Mộng Dĩ hôn đến hông của hắn, Liễm Quân đã nhịn không được đẩy đầu y xuống. Đôi môi lạnh lẽo khơi dậy từng đợt nhiệt năng ở hạ thân, cảm giác tê dại mãnh liệt khiến cho dục vọng trong cơ thể vô pháp khống chế.

Liễm Quân gấp rút cởi bỏ tiết khố của hai người, hắn tách hai chân mình ra, nắm lấy phân thân đang trướng lên của đối phương tham nhập vào hậu huyệt của mình.

Một nơi vừa chặt vừa nóng như vậy lại bị dị vật mạnh mẽ cắm vào, thân thể đau đớn khiến cho Liễm Quân toát mồ hôi lạnh.

Liễu Mộng Dĩ tưởng là hắn khó chịu, đành phải ngơ ngẩn nhìn, không biết nên làm thế nào, nhưng rồi lại bị Liễm Quân hung hăng trừng mắt, “Đồ ngốc, tiến vào sâu một chút.”

Đôi chân thon dài ôm lấy thân thể đối phương, Liễm Quân gắt gao quấn chặt thắt lưng Liễu Mộng Dĩ, dường như khao khát phân thân đối phương thâm nhập sâu hơn vào cơ thể mình, hắn dùng hết sức kéo y về phía mình.

Liễu Mộng Dĩ hiểu ý bao bọc lấy hắn, khiến cho thân trên của hai người dán chặt vào nhau, không có đến một kẽ hở.

Liễu Mộng Dĩ là người có kỹ thuật kém nhất trong những người mà Liễm Quân gặp qua, nhưng hết lần này đến lần khác lại mang đến cho hắn những khoái cảm chưa từng có.

Hậu đình bị đâm vào càng sâu, thì khao khát tình dục càng như sóng vỗ bờ mà đến, dường như không có điểm kết thúc, đưa cả hai lên đỉnh khoái cảm tuyệt diệu.

Ngắm nhìn đôi mắt sâu thẳm của Liễu Mộng Dĩ, Liễm Quân không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt y.

Ngoại trừ làn da trắng mịn có chút ửng hổng ra, biểu tình của Liễu Mộng Dĩ vẫn là thản nhiên, nhưng không hề lạnh lùng.

Ngón tay Liễm Quân nhẹ nhàng vuốt ve chân mày y, hắn nhớ rõ Liễu Mộng Dĩ thường có thói quen cau mày, khi ngỡ ngàng, khi hoang mang, khi thương tiếc, và thậm chí là cả khi tức giận.

Ngoài nó ra, hắn hình như chưa từng nhìn thấy biểu tình khác của y, chỉ có duy nhất một lần thấy y cười là khi biết Tử Mâu luyện thành tầng thứ sáu.

Lần đó y cười có dáng vẻ thế nào nhỉ, hình như cũng chỉ là khẽ nhếch môi, cười rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ.

Mỗi một biểu tình của Liễu Mộng Dĩ luôn thản nhiên như vậy, nhưng tất cả đều phát ra từ nội tâm.

Liễm Quân bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, bản thân có thể nói là đã gặp qua vô số người, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác chỉ chìm đắm trong khoái cảm mà Liễu Mộng Dĩ mang lại.

Tính tình Liễu Mộng Dĩ thực lãnh đạm, ngoài võ công và dụng độc ra thì cái gì cũng không biết, muốn nói y thiện lương, chẳng qua y chỉ đối tốt với những người bên cạnh mình mà thôi. Nhưng chính bởi sự quan tâm thầm lặng đó của y, lại giống như độc dược cứ từng giọt từng giọt ngấm vào thân thể, một khi trúng phải sẽ không tài nào thoát khỏi.

Trời chiều ngả bóng về Tây, bên ngoài vầng trăng đã lên cao. Trong hang động bóng tối lại bao trùm, chỉ ngoài cửa hang mới có một vài ánh trăng le lói.

Liễu Mộng Dĩ rời khỏi thân thể Liễm Quân, dịch thể trắng đục còn vương lại trên đùi Liễm Quân, mang theo một loại phong tình quyến rũ khó tả, khiến cho Liễu Mộng Dĩ bất giác phải rời đi ánh mắt.

Y nhìn quanh bốn phía, cuối cùng quay lại nhìn Liễm Quân.

“Trời đã tối rồi, cậu có sợ không?”

Thì ra y vẫn còn nhớ là hắn sợ tối.

Liễm Quân mỉm cười, thân thể mệt mỏi rã rời khiến hắn không còn đủ sức lực để trả lời nữa. Liễu Mộng Dĩ ôm lấy hắn, đặt đầu của hắn tựa lên vai mình.

Thân thể Liễu Mộng Dĩ lành lạnh, khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái.

Khi mà Liễm Quân sắp chìm vào giấc ngủ, vẫn mơ hồ nhìn thấy y mang bột phấn vàng rải xung quanh, chỉ chốc lát sau, hàng đàn đom đóm từ ngoài bay vào, thế nhưng bọn chúng không hề tới gần hai người, mà chỉ quanh quẩn ở nơi có bột phấn.

Hàng trăm con đom đóm tập trung lại một chỗ, tựa như ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm.

Đêm đó Liễm Quân ngủ rất say, mãi đến khi Liễu Mộng Dĩ thức giấc rồi rút tay về, hắn vẫn chưa tỉnh.

Liễu Mộng Dĩ mặc lại y phục của mình, nhưng vẫn không quên lấy áo ngoài khoác cho Liễm Quân.

Y ngây ngốc nhìn gương mặt đang say ngủ của Liễm Quân, dung mạo xinh đẹp dưới ánh nắng ban mai tỏa ra một vầng hào quang, nét mặt phảng phất ý cười kia dường như đã khiến con tim Liễu Mộng Dĩ rung động.

Nếu như chuyện đêm qua đơn thuần chỉ là cùng nhau phát tiết dục vọng, vậy vì sao lúc này khi nhìn hắn, tâm trạng y lại cảm thấy buồn bực, con tim dường như cũng nhói đau.

Dịch thể trắng đục vẫn còn lưu lại trên mặt đất, trên ngực Liễm Quân còn có thể thấy được những dấu hôn lờ mờ. Liễu Mộng Dĩ vẫn còn nhớ rất rõ đêm qua Liễm Quân đã dẫn dắt mình tiến nhập thân thể hắn thế nào, tay của y vuốt ve từng chỗ trên da thịt hắn, dục vọng của y đi vào nơi sâu nhất trong thân thể hắn.

Bọn họ đã chặt chẽ ôm lấy nhau, thân thể dán sát cùng một chỗ.

Vào thời khắc tình cảm mãnh liệt lên đến đỉnh điểm, trán Liễm Quân ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng vẻ mặt của hắn, lại vô cùng thỏa mãn.

Mở đầu bằng sự quyến rũ diễm lệ, đến cuối cùng lại yếu mong manh yếu đuối, từ khe khẽ rên rỉ, đến cao giọng hét lên, tất cả biểu tình, tư thế và cả thanh âm của Liễm Quân, đều khắc sâu trong tim Liễu Mộng Dĩ.

Thực sự đơn thuần chỉ là ham muốn thôi sao? Liễu Mộng Dĩ hoang mang nhíu mày.

Y nhớ lại thời điểm mới gặp Liễm Quân, hắn mệt mỏi tựa bên người Tử Mâu, khi đó dung mạo của hắn phải nói là vô cùng thê thảm, ngay cả chân bước đi cũng khập khiễng.

Thế nhưng một người như vậy, lại chậm rãi bước vào thế giới của Liễu Mộng Dĩ.

Trước đây, Liễu Mộng Di luôn cho rằng cả đời này của y, cũng sẽ chỉ có Tử Mâu cùng Lan Tự bầu bạn, tại sao giờ lại có thêm một người là Liễm Quân?

Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ dừng lại trên người Liễm Quân, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, một thứ cảm giác mà y chưa từng trải qua.

Lồng ngực cảm thấy bức bối, con tim thắt lại đau đớn, thân thể như là có lưỡi dao sắc bén cắt qua, đau đớn mãnh liệt như muốn xé rách thân thể.

Máu độc trong cơ thể dâng lên, tràn ra từ khóe miệng Liễu Mộng Dĩ, y lập tức dùng nội lực để áp chế, một hồi lâu mới trở lại bình thường.

Liễu Mộng Dĩ lấy ống tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng, chất lỏng đỏ tươi lưu lại trên lớp áo trắng muốt, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Lúc này hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền đứng dậy rời khỏi hang động.

Liễm Quân vừa tỉnh lại đã thấy Thanh ca đậu trên cổ tay Liễu Mộng Dĩ, Liễu Mộng Dĩ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó.

Vừa nghĩ đến đêm qua ngón tay thon dài kia từng vuốt ve thân thể mình, Liễm Quân lần đầu tiên vì tình huống này mà đỏ mặt.

“Cậu tỉnh rồi?”

Vẫn là ngữ khí không mặn không nhạt như trước, nhưng Liễm Quân đã sớm tập thành thói quen.

“Sao Thanh ca lại ở chỗ này?” Liễm Quân hỏi.

Liễu Mộng Dĩ ra hiệu cho Thanh ca bay ra khỏi hang, y nói, “Hôm qua khi vừa nhảy xuống sơn cốc, ta đã bảo Thanh ca bay đến phân đường gần nhất để báo tin.”

Liễm Quân nhặt y phục trên mặt đất rồi lần lượt mặc vào, sau đó đưa cái áo vừa nãy còn khoác trên người mình cho Liễu Mộng Dĩ.

Liễu Mộng Dĩ đang định mặc vào, đúng lúc Liễm Quân nhìn thấy vệt máu dính trên áo y, tuy rằng không nhiều, nhưng trên nền vải trắng có thể thấy rất rõ ràng.

Liễm Quân cảm thấy căng thẳng, vội hỏi, “Là độc Ly Hồn...”

Liễu Mộng Dĩ theo ánh mắt hắn nhìn vào ống tay áo của mình, vô thức rụt tay lại, bình thản nói, “Không phải, đây chỉ là do lúc vận công trị độc khống chế không tốt. Không đáng ngại.”

Dường như là ngầm hiểu, hai người đều không nhắc lại chuyện hôm qua, sau khi sửa sang lại y phục, bọn họ rời khỏi hang động.

Mới đi được một đoạn không xa, đã thấy năm, sáu người đứng trước cửa sơn cốc, dẫn đầu trong số đó là một nữ tử vận áo hồng, ước chừng khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dung mạo diễm lệ, dáng người đầy đặn.

Một nữ tử quyến rũ yêu mị như vậy lại đứng giữa những hán tử vạm vỡ này, khiến cho nàng càng thêm nhu mì kiều kiễm, người này chính là một trong Thập nhị tinh tú Hoa Tập Y.

Liễu Mộng Dĩ vừa tới gần, nàng đã nở một nụ cười duyên dáng rồi hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến Các chủ.”

Liễu Mộng Dĩ chỉ đáp một tiếng “Ừm”, Hoa Tập Y đã sớm quen với sự lãnh đạm của y, nhưng khi ánh mắt vừa quét qua Liễm Quân, không tránh khỏi có đôi chút sửng sốt.

Nàng mỉm cười, “Thuộc hạ vẫn nghĩ người đến là Nguyệt sử, vậy nên chỉ mang đến một bộ nam trang và nữ trang.”

Liễu Mộng Dĩ thích sạch sẽ, cho dù là có chuyện phải xa nhà, nhất định cũng phải mang theo quần áo thay đổi, Hoa Tập Y biết bọn họ bị rơi xuống sơn cốc, cho nên đã chuẩn bị hai bộ quần áo để thay.

“Được rồi, thay bộ nam trang cho cậu ấy.”

Hoa Tập Y nghe vậy ngược lại có chút giật mình.

Trước đây đối với chuyện Liễu Mộng Dĩ và Tử Mâu dẫn theo một người trở về Bồng Lai đảo, nàng cũng sớm nghe nói qua, chỉ là không ngờ Liễu Mộng Dĩ lại cũng hắn gần gũi đến vậy.

Nàng đáp một tiếng “Vâng”, sau đó tự mình thay y phục sạch sẽ cho Liễm Quân, Liễm Quân vừa định nói không cần làm phiền, Hoa Tập Y lại giống như hiểu rõ tâm tư hắn, nàng nói, “Nếu Các chủ đã phân phó như vậy, ta cũng nên hầu hạ giống như với Các chủ, tuyệt đối không thể chậm trễ.”

Liễm Quân khẽ liếc Liễu Mộng Dĩ một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, âm thầm nghĩ, tên ngốc này đúng là diễm phúc không tệ, đi ra bên ngoài còn có một nữ tử xinh đẹp như vậy hầu hạ.

Đợi đến khi Hoa Tập Y giúp Liễm Quân thay xong y phục mới, Liễu Mộng Dĩ mới hỏi, “Chuyện về Trọng Tuyết cung tìm hiểu đến đâu rồi?”

Hoa Tập Y đáp, “Mấy hôm trước thu được tín hàm của Nguyệt sử, thuộc hạ đã phái người đi thăm dò. Tin tức có nói Nhật sử bởi vì tự ý xông vào Phong Hỏa đảo, nên mới bị Hàn Tình Thành bắt được, theo như cách mà Hàn Tình Thành nói là do Nhật sử trốn vào khuê phòng của muội muội gã, có ý đồ gây rối.”

Nói đến đây, Hoa Tập Y nhịn không được bật cười ra tiếng.

Liễu Mộng Dĩ nhíu nhíu mày, lại hỏi, “Vậy còn Cố Tập Phong?”

Hoa Tập Y đáp, “Các chủ vừa mới vào thành, Hàn Tình Thành đã nắm được tin tức, vừa vặn khi đó Cố Tập Phong đang ở trong thành, vậy nên đã huy động nhân mã mai phục trên núi.

“Có điều sau khi Các chủ nhảy xuống sườn núi, cậu ta nhận được mệnh lệnh của Hàn Tình Thành, phải chạy tới Linh Châu xử lý vài việc, chỉ để lại một số tên truy tìm Các chủ nhưng trên đường đã bị thuộc hạ thu dọn sạch sẽ.”

Liễu Mộng Dĩ gật đầu, “Chuẩn bị xe ngựa và thuyền.”

Hoa Tập Y thản nhiên cười, mềm nhẹ nói, “Trước khi tới đây thuộc hạ đã cho người chuẩn bị thuyền, xe ngựa cũng đã đợi sẵn bên ngoài.”

“Ngoài ra, người của thuộc hạ cũng đã lấy được tín vật của tùy tùng bên cạnh Cố Tập Phong, như vậy có thể tiện cho Các chủ trà trộn vào Phong Hỏa đảo.”

Xưa nay Hoa Tập Y làm việc gì cũng rất thỏa đáng, Liễu Mộng Dĩ gật đầu tỏ ý khen ngợi.

Xe ngựa đứng đợi ngoài cửa sơn cốc, Liễm Quân vừa ngồi xuống, đau đớn dưới hạ thân khiến hắn phải đứng bật lên.

Liễu Mộng Dĩ thấy khó hiểu nên hỏi, “Sao vậy?”

Liễm Quân mặc dù biết Liễu Mộng Dĩ thực sự không hiểu, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi một trận buồn bực, hắn hung hăng trừng mắt liếc đối phương, mang bộ nữ trang Hoa Tập Y mang đến lót xuống chỗ ngồi.

Liễu Mộng Dĩ thấy vậy mới hiểu được đôi chút, hắn ngồi ở vị trí đối diện Liễm Quân, hiếm khi không nhìn ra bên ngoài, mà ngược lại ngồi nhìn Liễm Quân.

Sắc mặt Liễu Mộng Dĩ trước sau vẫn là thản nhiên, nhưng ngược lại Liễm Quân lại cảm thấy vô cùng lúng túng. Nhớ đến đêm qua trong hang động, những xúc cảm khi hai người da thịt thân cận, lúc này Liễu Mộng Dĩ vẫn còn mặc y phục cũ, từ bên ngoài mặc dù nhìn không ra, nhưng bên trong vẫn còn lưu lại dấu vết của tinh dịch.

Vừa nghĩ tới đây, Liễm Quân thấy mặt mình nóng bừng, hắn nói, “Liễu Mộng Dĩ, rốt cuộc huynh muốn nhìn đến khi nào?”

Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, một lát sau mới nói, “Đêm qua...”

“Chỉ là duyên sương sớm, Các chủ không cần phải để tâm.” Không đợi y nói xong, Liễm Quân vội nói.

Vừa mới dứt lời, liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Hắn không biết Liễu Mộng Dĩ muốn nói gì, nhưng rồi lại sợ y nói về chuyện đó.

Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ dừng lại nhìn Liễm Quân, hơn nửa ngày mới gật đầu.

Thấy Liễu Mộng Dĩ khôi phục lại thói quen thường ngày, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài xe ngựa. Trong lòng Liễm Quân có chút an tâm, nhưng rồi lại dấy lên một cảm giác rất khó tả.

Mặc dù Hoa Tập Y dáng dấp xinh đẹp, nhưng đích thực là một nữ trung hào kiệt, toàn bộ thuộc hạ trong phân đà làm việc rất chắc chắn, trên đường đi đã sớm dọn sạch người của Trọng Tuyết cung, ngay cả đội thuyền cũng đã sớm chuẩn bị ổn thỏa.

Hoa Tập Y sau khi đưa Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân lên thuyền, liền nói muốn đi cùng, nhưng bị Liễu Mộng Dĩ khước từ. Hoa Tập Y tuy vẫn nở nụ cười yêu kiều như hoa, nhưng vì không thể làm trái nên đành hậm hực ra về.

Phong Hỏa đảo cách thành trấn không xa, đội thuyền chạy một mạch đến chạng vạng là tới nơi.

Trước khi rời thuyền, hai người thay y phục đệ tử Trọng Tuyết cung mà Hoa Tập Y chuẩn bị sẵn, Liễu Mộng Dĩ chưa bao giờ qua lại với Trọng Tuyết cung, toàn bộ Phong Hỏa đảo cũng chỉ có Hàn Tình Thành cùng thiếp thân thuộc hạ của gã từng gặp qua y một lần trên Bồng Lai đảo, cho dù không hóa trang cũng không dễ dàng bị nhận ra.

Đứng ở bến sông là một gã da đen mày rậm, dáng người vạm vỡ thô kệch. Trên tay Liễu Mộng Dĩ cầm tín vật của của Cố Tập Phong, nói dối rằng mưu kế của bọn họ đã bị Hoa Nguyệt Các phát hiện, Cố Tập Phong cũng đã bị Các chủ Hoa Nguyệt Các bắt giữ.

Tên này vốn dĩ là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, vừa nhìn thấy tín vật kia, lại nghe Liễu Mộng Dĩ nói vậy, lập tức trở nên luống cuống, vội vàng dẫn Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân lên núi.

Phong Hỏa đảo được bố trí Ngũ Hành Bát Quái trận, trên đảo cài đặt rất nhiều cơ quan, tên đệ tử kia sợ hai người Liễu Mộng Dĩ dính phải cạm bẫy, nên rất cẩn thận quan sát xung quanh để dẫn đường.

Đi một mạch đến tận sườn núi, gã mới phát hiện không biết từ lúc nào, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân đã tụt lại phía sau, liền quýnh lên, quay đầu lại giục giã, “Hai người đi nhanh lên nào.”

Vừa dứt lời, đã thấy chưởng phong của Liễu Mộng Dĩ ập tới, tên này tuy đầu óc ngu dốt, nhưng võ công cũng không phải là tệ. Gã rút thiết đao bên mình ra, bổ thẳng về phía Liễu Mộng Dĩ.

Lực đạo vừa đủ, thân đao lại lớn, suýt nữa xé rách làn da của Liễu Mộng Dĩ, Liễm Quân đứng một bên nhìn mà tim đập thình thịch.

Cũng may khinh công của Liễu Mộng Dĩ cao hơn gã rất nhiều, vừa nhún một cái, thân hình đã nhẹ nhàng bay lên, khiến tên đó bị giật mình thảng thốt.

Liễu Mộng Dĩ biết rõ không thể gây rối ở đây, y lướt lên phía trước, tay trái làm động tác giả như muốn tấn công, quả nhiên gã này theo bản năng nghiêng người né tránh, nhưng lại không biết tay kia của Liễu Mộng Dĩ đã cầm bột phấn, lập tức phóng lên mặt tên đệ tử.

Tên này cảm thấy bỏng rát vội đưa tay lên che mặt, tay vừa chạm tới, Liễu Mộng Dĩ đã tóm lấy cổ gã.

Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ lạnh lùng, không có một tia cảm xúc, giống như đang làm nhiệm vụ, giơ tay đánh gã một chưởng trí mạng.

Liễm Quân bỗng nhiên nhớ ra ở chung đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Liễu Mộng Dĩ ra tay giết người, cho dù là đêm ở miếu hoang, Liễu Mộng Dĩ cũng chỉ thao túng độc vật mà thôi. Chẳng qua ở đây, nếu dùng biện pháp này, chắc chắn sẽ khiến cho bọn đệ tử chú ý.

Gã đệ tử nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nơi trí mạng ứa ra máu đen, trên cổ cũng hằn một vệt thâm tím, gương mặt lúc chết quả thực rất dữ tợn. Liễm Quân cảm thấy căng thẳng, bất giác nhìn về phía Liễu Mộng Dĩ.

Lúc này, Liễu Mộng Dĩ đang cầm địa đồ mà mật thám vẽ lại để nghiên cứu lộ tuyến, sắc mặt vẫn lãnh đạm không có hỉ nộ ái ố.

Liễm Quân không phải không biết tác phong của người trong giang hồ, Liễu Mộng Dĩ cũng không phải là kẻ duy nhất giết người, nhưng tận mắt nhìn thấy hành động tàn sát vô tình của y, vẫn cảm thấy kinh hãi.

Liễu Mộng Dĩ nói y chỉ biết võ công mà thôi, cũng chỉ vì luyện võ mà tồn tại. Khi nghe y nói như vậy, Liễm Quân tuyệt không có chút cảm giác, mãi tới hôm nay hắn mới thực sự hiểu được ý tứ của Liễu Mộng Dĩ.

Luyện võ, giết người, bất kể là bảo vệ chính mình hay bảo hộ người khác, đó đều là nhiệm vụ duy nhất của Liễu Mộng Dĩ suốt hai mươi mấy năm qua, thậm chí có thể nói đó là mục đích sổng của y.

Cho nên, ngoài chuyện đó ra y cái gì cũng không hiểu, cho nên, hình ảnh y luyện kiếm trong rừng cây hôm ấy, lại làm người ta cảm thấy thực cô quạnh.

Liễm Quân biết tâm tư của mình, nhất định đã vì người đó mà rung động.

“Liễu Mộng Dĩ.” Hắn vô thức gọi.

Liễu Mộng Dĩ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Liễm Quân không nói lời nào, y nói “Ta sẽ bảo vệ cậu.”

Liễm Quân thấy lòng chấn động, con tim tràn ngập sự ấm áp cùng vui sướng, khổ nỗi hắn xưa nay da mặt mỏng, ngoài miệng lại nói, “Bớt nói những lời này đi, lần trước bị rớt xuống núi là do ai làm hại chứ?”

Liễu Mộng Dĩ nhíu mày, vẫn không trả lời.

Hai người cứ thế đối diện, Liễm Quân rõ ràng là người dễ xấu hổ, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Liễu Mộng Dĩ, lại bất giác như say như si.

Một lúc sau, Liễu Mộng Dĩ mới thả lỏng chân mày, tiến lên vài bước, đứng trước mặt Liễm Quân.

“Sẽ không có lần thứ hai.”

Ngữ khí của y trước sau vẫn rất bình đạm, nhưng không hiểu sao lại cương quyết đến kỳ lạ, khiến người nghe không thể không tin tưởng.

Liễm Quân ngẩn người, nhất thời cảm thấy hô hấp của mình trở nên gấp gáp.

Nhìn thẳng vào Liễu Mộng Dĩ, hắn cắn chặt môi, mạnh bạo nói, “Liễu Mộng Dĩ huynh nghe đây, không phải ta muốn huynh bảo hộ, mà là do tính mạng của chúng ta đã là một.”

Hết chương 10

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.