Một Đời An Ca

Chương 1




Bữa tiệc tối chia tay được tổ chức vào ngày kết thúc kỳ thi Đại học, hầu hết các bạn học trong lớp, ngay cả giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn đều tham gia, chỉ thiếu duy nhất hai người là Triệu An Ca và Tần Mặc Bắc.

Lớp trưởng đã ngà ngà say liền la lên với mọi người trên bàn ăn, “Gọi hai người đó đến đây mới được.” Vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

Cả hai người đều không bắt máy, các bạn học đều bắt đầu xì xầm, có biến à nha.

Tình huống đúng là có, nhưng cụ thể là tình huống gì, đừng nói các bạn học ngồi ở đây, ngay cả hai nhân vật chính còn chẳng biết nữa là.

Nói về việc này thì phải nhắc đến hôm trước khi thi Đại học một ngày. Triệu An Ca mưu đồ đã lâu gửi tin nhắn cho Tần Mặc Bắc, hẹn anh buổi tối tám giờ đêm kết thúc kỳ thi Đại học gặp nhau ở quảng trường trung tâm thành phố.

Cô vốn dĩ cũng không ôm hy vọng lớn lao gì, dù sao thì theo đuổi ba năm cũng chưa thành công.

Thế nên cho dù bị từ chối cũng không khác bây giờ là bao, dù sao chỉ cần anh vẫn còn sống, còn độc thân thì cô cũng không sợ.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Triệu An Ca vẫn nằm trên giường nhìn chằm chằm vào di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn hồi âm của anh.

Ngày đó, cô sẽ dành tặng cho anh một kinh hỉ.

Mãi cho đến khi Tần Mặc Bắc trả lời lại một chữ, “Được.” Cô nhảy phắt xuống giường, đứng tại chỗ xoay vòng vòng rồi lại bò trên giường lăn lộn mấy cái mới kết thúc.

Vì một chữ này, ba ngày thi đại học Triệu An Ca phát huy hơn hẳn ngày thường, vượt xa đến khó tin. Từ trong trường thi đi ra, cô cảm thấy mình có thể thi đậu trường Thanh Hoa luôn đó chứ, còn tệ lắm thì cũng là Trường Đại Học Tây Nam hay Đại học Đông Nam.

Nói tóm lại là các trường đại học nổi tiếng là trâu bò cô đều có thể tự do lựa chọn, các trường hạng hai thì không mấy để tâm.

Triệu An Ca thi xong thì về nhà đi tắm rửa. Thời gian còn lại cô đều dồn hết cho việc trang điểm.

Đắp mặt nạ xong, sau khi đánh kem lót thì bắt đầu trang điểm, chọn son môi Dior màu số 999, … Kẻ thêm lông mày và viền mắt, cuối cùng là một lớp phấn má hồng.

Cô ngắm nhìn người đẹp trong gương, có thể so với chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Vóc dáng Triệu An Ca không thấp, cao một mét sáu tám, cũng được xem là cao so với những cô gái bình thường. Thế nhưng cô lại còn mang thêm một đôi giày cao gót tám centimet đi ra khỏi cửa.

Bảy giờ bốn mươi phút tối, cô đã xuất hiện ở bên cạnh bức tượng điêu khắc tại quảng trường trung tâm.

Triệu An Ca ngẩng đầu nhìn màn hình LCD bên cạnh tháp chuông đồng hồ, trên màn hình đang phát một video quảng cáo, ngôi sao nữ đang cầm một ly trà sữa và cười khúc khích, “Này, Ưu Nhạc Mỹ của bạn,” “Không, bạn mới là ưu nhạc mỹ.” *

(*) 优乐美: Tác giả chơi chữ Ưu Nhạc Mỹ là tên một sản phẩm trà sữa nổi tiếng của Trung Quốc với mục tiêu khách hàng là sinh viên nữ và người đại diện phát ngôn là Châu Kiệt Luân.

Còn chữ ưu nhạc mỹ thứ 2 không viết hoa là ý khen ngợi một người nào đó, Ưu là ưu tú, tốt đẹp – Nhạc là vui vẻ hạnh phúc – Mỹ là xinh đẹp duyên dáng.

Triệu An Ca đứng ở bên tượng điêu khắc nhìn bốn bề xung quanh hai vòng, lát thì cúi đầu lát lại ngẩng đầu lên, cô đang tìm cho mình một góc nhìn tốt nhất.

Bảy giờ năm mươi phút, cách phần bắt đầu của trò hay chỉ mười phút nữa thôi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô lại không chút sốt ruột nào.

Tần Mặc Bắc sẽ không đến muộn, ít ra là trong ba năm học này, cô chưa từng thấy anh đi trễ bao giờ.

Cô chạy đến hỏi xin một tờ quảng cáo của người phát tờ rơi ở bên cạnh, trải  xuống bậc thềm bên cạnh tượng điêu khắc và ngồi xuống. Khuỷu tay chống lên trên đầu gối, hai tay nâng cằm, đôi mắt màu nâu tròn xoe sáng rỡ lấp lánh nhìn đám đông.

Cô đột nhiên nheo mắt lại mỉm cười, nghĩ rằng sau đêm nay hai người có thể sẽ phát sinh mối quan hệ mập mờ gì đó, ngay cả khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên cũng không phát hiện được.

Đúng là rất lạc quan không biết thẹn thùng.

Tần Mặc Bắc chạy đến, Triệu An Ca nhìn thấy anh, lề mề đứng dậy từ bậc thềm, chờ anh chạy đến.

Sở dĩ cô không chạy đến phía trước đón anh, là vì chỗ cô đang đứng ở đây là góc nhìn tốt nhất rồi.

Chọn rất lâu mới được đó.

Từ nơi này nhìn qua màn hình LCD bên kia, rất vừa vặn.

Tần Mặc Bắc mặt một chiếc áo thun màu xám, trên trán đều là mồ hôi. Không giống với tâm trạng vui vẻ sáng lạn trong lòng cô, sắc mặt của anh không tốt lắm, tối tăm ảm đạm, hoàn toàn không hề giống với người có hẹn.

Chờ đến khi anh lại gần, cô nhìn thấy rất rõ ràng, đôi mắt anh có hơi đỏ, trên khóe miệng còn có vết trầy da.

Anh không thoải mái, hôm nay không thích hợp để tỏ tình.

Triệu An Ca suy nghĩ, nếu không thì gọi điện thoại hủy tiết mục đó đi, cô ngước nhìn thời gian trên tháp chuông đồng hồ, chỉ còn 2 phút, không kịp nữa rồi.

Đã vậy thì lên thôi, cùng lắm là thất bại.

Tần Mặc Bắc đi tới, thở nghỉ mệt, đứng trước mặt cô, nhìn cô, không nói câu nào.

Anh không thể nói thành lời.

Triệu An Ca ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của anh, nói, “Cậu đã đến rồi.” Tuy rằng cô đã mang đôi giày cao gót tám centimet nhưng vẫn thấp hơn anh bảy tám centi.

Tần Mặc Bắc khẽ ừ một tiếng, gật gật đầu, nhưng không lên tiếng, phải là nói không nên lời mới đúng.

Tám giờ đúng, tiếng chuông từ tháp đồng đồng hồ reo lên tám lần, ngay sau đó là một đoạn nhạc ‘Đinh đinh đinh đinh, đinh đinh đinh…’

Là một đoạn nhạc mở màn rất quen thuộc trong đám cưới.

Tầm mắt của cả quảng trường đều bị thu hút bởi màn hình LCD, bước chân của bọn họ chậm dần, những đôi tình nhân không còn cãi vã, trẻ con cũng bớt ầm ĩ vui đùa.

Cả thế giới dường như là bị bấm nút tạm dừng.

Phía trên màn hình, một hàng chữ màu đỏ vô cùng nổi bật.

“Tần Mặc Bắc, em yêu anh!”

Sau một giây đồng hồ cả quảng trường im lặng đó, là tiếng ồn ào náo động, có vài người rảnh rỗi đùa giỡn húyt sáo ầm ĩ ở phía sau tượng điêu khắc.

Tần Mặc Bắc nhìn dòng chữ trên màn hình, anh cũng không ngạc nhiên, chuyện này quả thật là Triệu An sẽ làm được, nhưng anh không hề thấy vui vẻ.

Trong lòng anh đang phiền muộn vì một chuyện, mà chuyện này sẽ cản trở tương lai và số phận của anh.

Những chữ trong màn hình này, nhân vật chính có thể nhìn thấy, người xem náo nhiệt có thể nhìn thấy, thì đương nhiên kẻ xấu cũng có thể nhìn thấy.

Chắc chắn là Tần Mặc Bắc đang ở quảng trường này!

“Nó ở bên kia, các anh em mau đến đây, đừng để nó chạy!”

Chỉ nghe thấy một tiếng hét rất to từ trong đám đông, ba tên côn đồ nhanh chóng chạy đến, bọn họ chạy rất nhanh, nhanh đến mức Tần Mặc Bắc không kịp nói lời chào với Triệu An Ca.

Tên cầm đầu là kẻ có hình xăm con rồng trên cánh tay đứng ở phía trước, hắn giơ tay chỉ vào Tần Mặc Bắc, nói với mọi người đang vây xem, “Chính là thằng này, thiếu tiền người ta không trả, hơn tám trăm vạn đấy! Không có tiền thì đền mạng, dù sao cũng là đồ ăn hại, đáng lẽ phải chết sớm đi, nên chết cách đây ba năm rồi.” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi giọng điệu tràn đầy sự hận thù.

Trong đám người truyền đến tiếng bàn luận, “Đây vẫn còn là một đứa trẻ thôi mà, sao lại thiếu người ta nhiều tiền vậy chứ.”

“Cho dù không trả thì cũng không thể lấy mạng người chứ, vẫn còn luật pháp đấy.”

Lại có thêm giọng nói nhỏ: “Những người này không giống người tốt, có nên báo cảnh sát không?’

Tần Mặc Bắc đứng yên không động, lạnh lùng nhìn tên mặt sẹo

Anh bị đám người này chặn đường cả ngày, ròng rã một ngày trời.

Triệu An Ca nhìn Tần Mặc Bắc, cô thấy đôi mắt anh bỗng nhiên trở nên dữ tợn, hai tay anh cuộn chặt, đôi môi hơi run rẩy. Cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.

Rõ ràng anh là một người rất rộng lượng.

Triệu An Ca có hơi tự trách, nếu như vừa rồi, cô không để tên anh hiện lên trên màn hình LCD, anh sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh như thế này.

Cô quan sát ba người ở trước mặt, tên trước xấu xí hơn tên sau, răng còn vàng, không có cọng lông nào tốt, con mẹ nó, cả đám đều không phải người tốt.

Cô không biết Tần Mặc Bắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như có người dám làm khó dễ anh, cô là người đầu tiên không cho phép.

Cô tiến lên trước vài bước, giày cao gót dẫm cộp cộp trên mặt đất, kéo ống tay áo lên, lớn tiếng nói, “Hôm nay có bà nội cha mày ở đây, mau xéo ngay cho tao!” Nói xong liền lấy một dây buộc tóc màu đen trong túi xách ra, dùng răng cắn, hai tay gom những lọn tóc màu nâu  cho gọn lại, nhanh nhẹn thuần thục búi lại thành củ tỏi.

Như thế này rất thuận tiện đánh nhau.

Tần Mặc Bắc bình tĩnh một cách ngạc nhiên, anh kéo Triệu An Ca ra sau lưng mình, giương mắt nhìn người kia nói: “Đừng đứng đây, đổi nơi khác đi.”

Đế giày của cô rất cao, xém chút nữa là không đứng vững, kịp thời nắm lấy cánh tay của anh mới không bị ngã.

Đôi giày này vướng víu quá, lát nữa phải cởi ra.

Tên mặt sẹo  nhổ ngụm nước miếng xuống đất, cười lạnh một tiếng, “Không hổ là từng là đại thiếu gia, đánh nhau còn phải chọn địa điểm, đúng là cẩn thận.”

Kẻ này đúng là ngu ngốc, đánh nhau,ngay tại quảng trường trung tâm thế này, một hồi cảnh sát sẽ đến ngay.

Tần Mặc Bắc xoay người nói với Triệu An Ca, “Cậu về nhà đi, không cần đi theo tôi, cũng không được báo cảnh sát.”

Triệu An Ca mở to hai mắt nhìn anh, không nói gì.

Anh đành phải nói thêm, “Ngoan ngoãn về nhà, tôi sẽ đồng ý với cậu.”

Mặc dù những lời này, cô đã chờ đợi ba năm, chờ được rồi, nhưng không hề có một chút vui mừng nào cả, chỉ vì tình huống như bây giờ.

Cô sẽ không về, thế nhưng cô vẫn gật đầu.

Tần Mặc Bắc nhìn cô đi xa mới tách đám người đi một hướng khác, ba tên côn đồ đi theo sau.

Đám người xem náo nhiệt nhanh chóng giải tán, lời tỏ tình lãng mạn như vậy cứ thế mà kết thúc trong hỗn loạn.

Triệu An Ca đi không được bao xa liền quay đầu trở lại, cô cởi giày cao gót trên chân ra, đi chân đất, lặng lẽ theo sau.

Lúc cô đi quang qua quảng trường, bắt gặp các bạn học cùng lớp, bọn họ tụm lại thành tốp ba tốp năm, nói chuyện cười đùa đi vào một quán KTV.

Năm tháng thật yên tĩnh.

Triệu An Ca đi đến phía trước nhìn thấy Tần Mặc Bắc bị ba tên côn đồ vây quanh, nắm chặt giày cao gót trong tay.

Đôi giày này rất đắt tiền, cho nên rất cứng cáp, đế giày rất nhỏ và nhọn, lát nữa nếu tên nào dám đánh anh, cô sẽ lấy đôi giày này đập mạnh lên mặt tên đó liền.

Chửi cũng không được.

Mẹ nó lũ trứng thối, liếc thêm một cái cũng không chịu nổi nữa là!

Tần Mặc Bắc dẫn người đi vào bên trong một con hẻm tối, anh xoay người lại, khởi động ngón tay, “Chỗ này đi.”

Tên mặt sẹo đi lên đầu nói, “Để công bằng…, một chọi một. Đánh thắng thì hôm nay sẽ bỏ qua cho mày.” Theo quy tắc giang hồ, hai tên đàn em ở sau lưng lùi về phía sau.

Tần Mặc Bắc nhìn hắn ta một cái nói, “Được.” Nói xong liền nắm chặt quả đấm vọt đến, không cho thời gian để người ta kịp phản ứng.

Bởi vì những tên cặn bã này, tất cả mọi vất vả cố gắng của anh suốt ba năm qua, toàn bộ đổ sông đổ bể hết rồi.

Tên mặt sẹo né qua, trở tay túm được cánh tay Tần Mặc Bắc.

Tần Mặc Bắc nhân cơ hội này gắng sức đập vài cái lên bả vai và cánh tay sau lưng hắn, mỗi một cú đều ngay huyệt đạo quan trọng. Anh giỏi về mỹ thuật tạo hình, lại thường ăn nằm với môn giải phẫu cơ thể người, thế nên anh biết huyệt đạo nào có thể làm cho tay chân người ta lập tức tê dại.

Ba Ngân Nam là người quen đánh đấm, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, vung một cú đấm lên mặt Tần Mặc Bắc.

Anh không kịp né, cằm bị quẹt trúng một cái.

Triệu An Ca đang núp ở phía sau góc tường, lúc này cô không thể hành động, hai tên đàn em kia vẫn còn chưa lên, nếu như cô ngơ ngơ ngáo ngáo đi ra, thể nào cũng sẽ là gánh nặng của Tần Mặc Bắc.

Cô nhất định phải giữ bình tĩnh.

Tần Mặc Bắc và tên mặt sẹo đều không phân cao thấp, trên người cả hai đều đã bị trúng vài cú đấm.

Cuối cùng, Triệu An Ca thấy Tần Mặc Bắc đấm một quyền vào bụng tên mặt sẹo, một cú này có lực sát thương rất lớn, tên mặt sẹo nằm dài trên mặt đất, thiếu chút nữa là không đứng dậy nổi.

Đến tận bây giờ Triệu An Ca chưa từng thấy Tần Mặc Bắc đánh nhau, cũng chưa từng nhìn thấy anh phẫn nộ đến như vậy, thoạt nhìn thật sự muốn đánh người cho tàn phế.

Tiếp đó Triệu An Ca nghe thấy Tần Mặc Bắc nghẹn ngào thét lên, “Vì sao phải phá hoại kỳ thi đại học của tao! Vì sao không thể chờ tao thì xong một môn cuối cùng hả!” Trong mắt anh tất cả đều là phẫn hận và không cam lòng, đầu nắm tay của anh hơi run lên.

Anh không thi môn cuối cùng.

Trái tim Triệu An Ca bỗng nhiên chùng xuống, anh không thi môn cuối cùng.

Anh học tập chăm chỉ như vậy, ngay cả khi ăn cơm trong căn tin trường cũng đều vừa ăn vừa học từ đơn. Mỗi ngày đều là người đầu tiên đến lớp,  lại là người cuối cùng ra khỏi phòng học.

Cuối cùng lại bỏ thi một môn.

Tần Mặc Bắc dường như không kiềm chế được, liên tiếp đấm vài quyền lên tên mặt sẹo. Hai tên đàn em ở bên cạnh xông lên, bắt đầu tấn công Tần Mặc Bắc.

Triệu An Ca vội vã chạy vọt qua, dùng hết sức, lấy đầu nhọn của đế giày cao gót đập lên hai người kia.

Một tên đàn em trong đó, vung nắm đấm xoay người muốn đánh vào người Triệu An Ca, nhưng được Tần Mặc Bắc kéo qua.

Anh kéo Triệu An Ca, chạy ra khỏi hẻm nhỏ.

Cô không mang giày, trên mặt đất không bằng phẳng, nhưng mà ngay cả khi dẫm phải đá vụn, đau như xát muối, cô cũng không hề kêu một tiếng.

Tần Mặc Bắc cúi đầu nhìn chân cô, dừng lại, để cho cô nhảy lên lưng anh, tiếp tục chạy về phía trước.

Đây chính là lần đầu tiên Triệu An Ca dựa gần anh như vậy, chỉ cần cúi đầu là có thể chạm phải tóc của anh.

Cách đó không xa có một đồn cảnh sát, chỉ cần dừng lại ở gần đó sẽ không có chuyện gì.

Tần Mặc Bắc dừng lại ở bên cạnh con đường ở sau lưng đồn cảnh sát, thả cô xuống đất, trên mặt anh có vết thương, từng chỗ trên cánh tay và các đốt ngón tay đều đau nhức.

Anh nhìn cô một cái, “Không phải nói cậu đừng đến rồi sao?”

Vừa rồi thật nguy hiểm.

Triệu An Ca đứng  dưới đèn đường, không trả lời câu hỏi của anh, qua thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nói, “Cậu không thi một môn cuối cùng.”

Tần Mặc Bắc không nói chuyện.

Chuyện này anh định nói với người khác, nói ra vô ích, giám khảo cũng không thể cho anh thi lại một lần nữa.

Triệu An Ca thật sự rất muốn khóc chuyện này so với việc cô bị anh từ chối vô số lần còn khó chịu hơn nhiều.

Người này luôn liều mạng cố gắng, gần như đã có thể gặt hái được thành quả, vậy mà lại bị người khác đập một gậy phá hoại tất cả, cảm giác này cô chưa từng trải qua, cũng không có tư cách nói chuyện đồng cảm với anh.

Nhưng chắc chắn là rất khó chịu, không thể tưởng tượng được.

Tần Mặc Bắc không tiếp lời cô, cúi đầu nhìn nhìn đôi chân trần của cô, ngồi xổm xuống cởi giày mình ra, đặt ở bên cạnh chân cô nói, “Mang vào đi, đi chân trần trông chẳng ra sao.”

Triệu An Ca hít mũi, ngồi xổm xuống mang giày vào. Cô không muốn khóc chút nào cả, chẳng qua là mũi cô chua xót.

Vắng mặt trong ngày thi đại học, đổi lại là người khác, ai cũng đều không chấp nhận nổi.

Tần Mặc Bắc đứng yên nhìn cô mang giày, “Chắc là rộng rồi, cột dây giày chặt vào, cố gắng chút là có thể về được đến nhà.” Khựng lại một chút, nói tiếp, “Không phải chỉ là không đi thi thôi sao, cũng đâu phải chết người, không phải là hơn tám trăm vạn thôi sao, đâu đến nổi không vực dậy được.”

Anh thấy cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, liền nói tiếp, “Bằng không thì bán cậu trả nợ thôi.”

Vừa nghe anh nói như vậy, cô mới tạm dễ chịu hơn một chút.

Cô ngẩng đầu lên hỏi, “Nếu cậu đem mình đi bán, vậy cậu làm sao bây giờ?”

Tần Mặc Bắc đứng ở dưới đèn đường, nhìn bóng người in trên mặt đất, nói, “Quan trọng là cậu phải bán được đi đã.” Nói xong bóp bóp bả vai, “Nặng.”

Giống như heo vậy, cõng cô chạy vài bước, bả vai muốn gãy luôn rồi.

Triệu An Ca mang giày, cột dây giày xong, đứng lên chùi mũi nói, “Mình còn không nặng bằng một nửa con lợn nhà mình nuôi nữa.”

Tần Mặc Bắc nhìn nhìn gương mặt cô nói, “Bên má trái, nước mũi còn chưa lau khô kìa.”

Triệu An Ca đưa tay lên sờ sờ, có gì đâu chứ. Lừa đảo.

Nếu như là bình thường, cô đã sớm ôm bụng cười nức nẻ, Tần Mặc Bắc vẫn chưa từng đùa giỡn thoải mái với cô, cho nên lần này xem như quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước rồi.

Nhưng mà hiện tại, cô không cười nổi nữa rồi, nghĩ đến việc anh không thi một môn cuối cùng, cô không vui vẻ được.

Cô lùi về sau hai bước, ngồi trên bồn hoa ở ven đường, ôm đầu, một hồi lâu cũng không nhúc nhích. Cho đến khi cô ngẩng đầu lên, anh đã đi mất rồi.

Bởi vì anh không mang giày, cho nên lúc bước đi không hề có tiếng động.

Triệu An Ca vẫn ngồi ở bồn hoa thêm một hồi, cô cúi đầu đùa nghịch đôi giày to của Tần Mặc Bắc, phía trên có dấn chân. chắc là lúc nãy đánh nhau bị đạp trúng.

Đúng là thứ xấu xa thối tha còn dám đạp lên.

Cô lấy một tờ khăn giấy lau đi lau lại ở mặt trên.

Đế của đôi giày này đã bị mài nên không còn bằng phẳng nữa, chắc là đã mang rất lâu rồi.

Nhưng mà dù có là vậy đi nữa, nó cũng là đôi hàng hiệu số lượng có hạn, có tiền cũng chưa chắc đã mua được loại này.

Điều này cũng tựa như con người, có một số người,trời sinh đã là ngôi sao trên bầu trời, ngay cả khi bị mây đen che khuất, thì anh vẫn chính là ngôi sao đó, vẫn là ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm tối đen kia.

Là ngôi sao đẹp trai nhất.

Triệu An Ca đứng dậy, mang giày rộng, đứng dưới ngọn đèn đường, lấy điện thoại cho tài xế  trong nhà đến đón.

Trong lúc chờ xe đến, cô chụp một bức ảnh bầu trời đêm, đăng lên dòng thời gian.

“Bảo bối lớn nhà tôi là đẹp trai và sáng chói nhất.”

Nhưng mà qua hai ba giây đồng hồ sau, trên vòng bạn bè của cô có cập nhật mới, là của Tần Mặc Bắc, phát bên trên tin của cô.

“Điểm thi Đại học cao nhất là 501 đến 601.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.