Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Chương 5-2: Đồng ý thả cửa, em lấy gì báo đáp anh đây (2)




"Vâng!" Giản Mạt đồng ý cúp điện thoại xong rồi mới nói với Hướng Vãn, "Chị chọn cái này, em dành thời gian bàn luận xem phương án thiết kế với chủ doanh nghiệp chút nhé."

"Vâng..." Hướng Vãn nhìn số thứ tự rồi nói, "Em đi ngay đây."

"Cốc cốc!"

"Vào đi..." Đường Hạo Dương đang ký giấy tờ, ngẩng đầu lên thấy là Giản Mạt đến, ra hiệu cô ngồi xuống, "Ngồi xuống trước đi."

Giản Mạt ngồi xuống đối diện Đường Hạo Dương, chờ anh ta ký giấy tờ giao cho thư ký xong rồi mới hỏi: "Giám đốc, có việc gì không?"

"Bên Đế Hoàng kia cô đã tính sẽ hành động từ phương diện nào rồi?" Đường Hạo Dương hỏi.

Giản Mạt do dự một hồi, hơi chột dạ nói: "Tạm thời vẫn chưa có tính toán phương hướng..."

Đường Hạo Dương lấy một tấm danh thiếp trong ngăn kéo ra, "Đây là danh thiếp trợ lý riêng của anh Thần mà tôi phải dùng quan hệ mới xin được... Cô xem thử đi."

Giản Mạt thầm nhíu mi, bất đắc dĩ muốn than một tiếng... Vấn đề không phải ở chỗ không đến tay người bên Đế Hoàng, mà vấn đề là Cố Bắc Thần không chịu thả cửa cho cô.

Ngay cả anh rể còn vô tình được nữa, huống chi cô chỉ là một người vợ trên hợp đồng thôi thì có là gì đâu?

"Tiểu Giản, tôi tin tưởng cô..." Đường Hạo Dương nghiêm túc nhìn Giản Mạt, cực kỳ kỳ vọng, "Tất cả mọi người trong ngành đều đang như hổ đói rình mồi, nếu Tường Vũ có thể lấy được hạng mục này, thì dù là công hay tư tôi cũng làm."

Trong lòng giống như đang có một đàn thảo nê mã đang gào thét chạy qua, Giản Mạt buồn bực muốn bùng nổ.

Nhưng cuối cùng cô vẫn giống như cảm ơn nhận danh thiếp, sau đó vờ tươi cười nói: "Giám đốc, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức mà."

Rời văn phòng Đường Hạo Dương với những suy nghĩ rối rắm hỗn loạn, Giản Mạt cảm thấy cả người không thoải mái... Đặc biệt là lúc nhìn đến danh thiếp của Tiêu Cảnh, càng dở khóc dở cười hơn.

Phòng họp ở tầng cao nhất của tập đoàn Đế Hoàng.

Ngón tay của Cố Bắc Thần yên lặng gõ lên mặt bàn, tiếng động nhẹ nhàng nhưng lại vì phòng họp đang lặng ngắt như tờ mà trở nên cực kỳ đi vào lòng người.

“Không ai có phương án giải quyết à?” Cố Bắc Thần nhẹ giọng hỏi, khẽ nâng mí mắt, ánh mắt thâm thúy lướt qua quản lý Cao đang ngồi.

Đám người quản lý Cao im như ve sầu ngày đông, lúc này ai nói trước thì sẽ chết trước… Không nói gì thì cùng lắm, sẽ bị mắng một lúc thôi.

Phòng họp lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, không khí nặng nề này làm mọi người đều không thở nổi, cảm thấy hơi thiếu oxy.

“Chủ tịch,” Tổng giám đốc chỉ có thể căng da đầu mở miệng, “Chuyện lần này…”

Đúng lúc đó, có di động run lên “Rè rè”. Mọi người đều run sợ, theo bản năng vội vàng xem xem có phải di động của mình hay không.

Nhưng nghĩ lại thì, lúc bắt đầu họp họ đã tắt âm hoặc tắt nguồn hết cả rồi.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Cố Bắc Thần, chỉ thấy anh cầm di động lên xem, hơi hơi nhíu mày, là tin nhắn của Giản Mạt.

Giản Mạt: Vợ anh đi làm vất vả lắm… Anh là chồng, có phải là nên hỗ trợ giúp đỡ vợ một chút không.

Ánh mắt Cố Bắc Thần hơi trầm xuống, trả lời: Ừm, em nghỉ việc đi, anh nuôi em.

Khóe miệng Giản Mạt co giật một lúc, lại gửi tin nhắn: Đừng có động một tí là kêu em từ chức, được không? Cô còn nhân tiện thêm một cái emoji dễ thương phía sau.

Cố Bạc Thần cong môi: Nói, có chuyện gì?

Giản Mạc: Nghe nói gần đây Đế Hoàng cần thiết kế một câu lạc bộ, hình như vợ anh cũng là một kiến trúc sư đó!

Cố Bắc Thần có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô lúc gửi tin nhắn này, ánh mắt sáng quắc như hồ ly vậy: Muốn anh cố ý thả cửa cho em, vậy em lấy gì báo đáp cho anh đây?

Giản Mạt vừa thấy tin nhắn hồi âm, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại vờ như lấy lòng trả lời lại: Vậy em lấy thân mình báo đáp được không?

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.