Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Chương 11-2: Xem biểu hiện của em (2)




Màn đêm mê người làm người ta lạc lối, thứ không thay đổi chính là tình dục điên cuồng.

“Đi tắm.”

“Không đi.” Giản Mạt nũng nịu.

Đôi mắt Cố Bắc Thần tối sầm, “Bẩn muốn chết.”

Giản Mạt nghe anh nói như thế, lập tức lăn lại ôm Cố Bắc Thần, “Bẩn thì bẩn, anh cũng thích mà... Em mệt quá, sáng mai tắm được không?” Nói xong, cô hôn trái cổ anh nịnh nọt.

“Đùa ra lửa thì anh cũng không ngại để em dập đâu!”

Sao Giản Mạt dám chọc anh nữa chứ?

Cơ thể của cô thật sự không chịu nổi. Là người đàn ông đẹp trai nhiều tiền lại có cơ bụng đại biểu cho việc có sức mạnh, Cố Bắc Thần đúng là có tư cách làm cho phụ nữ điên cuồng vì anh.

“Mệt quá, ngủ thôi...” Hai mắt Giản Mạt nhắm lại.

Cố Bắc Thần thấy cô mệt muốn chết cũng không ép cô đi tắm nữa, anh kéo cô vào lòng.

Lúc đèn tắt, Giản Mạt chậm rãi mở mắt, trên mặt dần lộ ra vẻ đau đớn.

Lúc đó ở sô pha bận quyến rũ Cố Bắc Thần, chủ yếu là muốn anh bén lửa, sau đó mặc dù được anh ôm lên lầu nhưng mắt cá chân vẫn rất đau, có lẽ là đã sưng rồi.

Cô không ngờ mình lại đốt lửa lớn đến như thế, sau khi bị anh chèn ép, mắt cá chân của cô đã đau đến chết lặng luôn rồi. Lúc này bình tĩnh lại mới cảm nhận được đau đớn, đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đôi mắt đen láy như chim ưng của Cố Bắc Thần sáng rực trong đêm, anh cũng biết người trong lòng đang trợn mắt. Không phải anh hiểu rõ Giản Mạt, mà là lông mi của cô quá dài, mi mắt khẽ động liền chạm vào da thịt anh, rất ngứa.

Giản Mạt sợ Cố Bắc Thần tỉnh, âm thầm cắn răng chịu đựng cơn đau, sau đó nhắm mắt lại... cho rằng nếu ngủ sẽ không còn đau nữa.

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, một lát sau Giản Mạt ngủ mất.

Sáng hôm sau, mọi vật bừng tỉnh khỏi cơn mê, Giản Mạt cũng quên mất chuyện mình bị trật chân.

“Shh...”

Giản Mạt đau đến nỗi không khống chế được mà hít sâu, trên trán cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

“Sao vậy?” Cố Bắc Thần vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Giản Mạt, lập tức hỏi.

Khóe môi Giản Mạt run rẩy, sau đó cười nói: “Vừa mới nằm mơ thấy anh tức giận đòi ly hôn, dọa em tỉnh ngủ. Sau đó nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh, cảm thấy đây là điều tốt đẹp nhất trên thế giới rồi!”

“Sợ anh ly hôn đến vậy à?” Cố Bắc Thần hỏi.

Giản Mạt nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên, sau khi ly hôn thì nhà lớn với đồ dùng xa xỉ đều không còn!”

Cố Bắc Thần hôn lên trán Giản Mạt, “Nếu ngoan thì sẽ không có chuyện đó.” Nói xong, anh xuống giường vào phòng tắm, “Mấy ngày nữa anh sẽ ra nước ngoài, tạm thời không về được.”

Giản Mạt thấp thỏm lên tiếng: “Vậy, chuyện thiết kế trung tâm thương mại...”

“Về rồi bàn tiếp!” Sau khi Cố Bắc Thần nói bốn chữ ngắn gọn thì cửa phòng tắm cũng đóng lại.

Giản Mạt giật mình, ý của anh là gì?

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.