Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Chương 10-2: Em thiếu tiền lắm sao? (2)




Giản Mạt không quen cách gọi “chị ba” của Lâm Hướng Nam, người khác không biết cô và Cố Bắc Thần là loại quan hệ gì, nhưng cô tin những người này đều biết, “Tôi, tôi cũng không biết.”

Cô không biết Cố Bắc Thần tức giận là vì chuyện cô bán bản thiết kế vào buổi chiều hay là sự kiện máu chó ngoài ý muốn vừa rồi của cô và trưởng phòng Hoàng. Nhưng từ lúc lên xe đến giờ, người đàn ông này không lên tiếng, cô cũng không phải con giun trong bụng anh, chắc chắn là không đoán được rồi.

“Tiểu Giản uống gì, kêu Lâm Hướng Nam đi lấy.” Lệ Vân Trạch phá vỡ tình huống bế tắc.

Lâm Hướng Nam cũng cảm thấy kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, chị ba uống gì?”

“Gì cũng được.” Giản Mạt ngại ngùng, “Cám ơn.”

“Đừng mà, đều là người nhà, khách sáo làm gì chứ?” Lâm Hướng Nam nhìn Cố Bắc Thần, “Anh ba, anh nói đúng không?”

Cố Bắc Thần vẫn nghiêm mặt như trước.

Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, cũng may đều đã quen, Long Kiêu nói: “Có gì thì giải quyết, chiến tranh lạnh như thế làm gì?”

Cố Bắc Thần dập thuốc lá, “Em đi trước, chi phí hôm nay tính cho em.” Nói xong, anh mạnh bạo kéo Giản Mạt đứng dậy, mặc kệ cô có đứng vững hay không cũng kéo ra ngoài.

Vừa rồi Giản Mạt bị trật chân, bây giờ còn bị anh kéo mạnh như vậy, đau đến nỗi đứng không vững. Nhưng thấy Cố Bắc Thần mặc kệ, cô cũng chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng không than thở.

Cố Bắc Thần đẩy Giản Mạt vào trong xe, lạnh lùng nói: “Quay về Lam Trạch Viên.”

Tiêu Cảnh nhìn kính chiếu hậu, khởi động xe chạy đến Lam Trạch Viên. Nhưng mà, dọc theo đường đi anh ta cảm thấy không khí ngày càng căng thẳng.

Tới biệt thự, Cố Bắc Thần bước xuống xe đi vào.

Giản Mạt xuống xe nhìn theo bóng lưng Cố Bắc Thần, cảm thấy oan ức, còn phải cố làm cho mình trở nên bình tĩnh.

Chịu đựng đau đớn từ mắt cá chân, vào phòng, Giản Mạt giả vờ thoải mái mà cười nói: “Anh đang giận sao?”

Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn Giản Mạt, đẩy cô ngã xuống sô pha, cũng đè xuống người cô.

Bởi vì trọng lực mà mắt cá chân Giản Mạt còn đau hơn, suýt nữa thì bật khóc.

“Giản Mạt, em thiếu tiền lắm sao?”

“Hả?” Giản Mạt bởi vì đau mà không phản ứng kịp.

Đôi mắt Cố Bắc Thần ngày càng u ám, “Vợ của Cố Bắc Thần anh mà phải đến phòng đấu giá bán bản thiết kế sao? Người phụ nữ của Cố Bắc Thần anh mà lại quan hệ bừa bãi với người như trưởng phòng Hoàng sao? Hả?”

“Em không có...” Giản Mạt đau đến nhíu mày.

“Không có?” Cố Bắc Thần cười giễu cợt, “Là không có bán bản thiết kế hay là không có quan hệ bừa bãi?”

“Một nửa tiền bán thiết kế được làm từ thiện.” Giản Mạt nói, trong lòng rất buồn nhưng tính tình cứng đầu làm cô không thể chịu thua, “Chỗ trưởng phòng Hoàng, em không có dụ dỗ ông ta... Anh tin thì tin, không tin thì thôi!”

Cô càng nói càng tủi thân, còn phải chịu đau ở mắt cá chân, đẩy Cố Bắc Thần, “Em mệt rồi, hôm nay có thể ngủ không?”

Cố Bắc Thần không cử động, chỉ đè bả vai Giản Mạt... Từ khi kết hôn đến nay, anh chưa từng quản lý cuộc sống của cô.

Có thể nói, thời gian bon họ ở chung còn không nhiều bằng lúc lên giường.

Nhưng người phụ nữ của Cố Bắc Thần anh lại cần tiền đến nỗi đi bán bản thiết kế sao? Bị người khác trêu chọc cũng chỉ có thể chịu đựng không nói gì sao?

Từ thiện quái quỷ gì chứ? Nếu chỉ đơn giản như thế thì buổi sáng cô cũng sẽ không né tránh anh!

“Ngày mai từ chức đi!” Cố Bắc Thần nói, “Loại công việc cần dùng quy tắc ngầm để leo lên, em còn làm làm gì?”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.