Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 138: Phiên ngoại 2




Ngu Diệu Kỳ cùng Lâm thị đã bôn ba hai tháng trên đường, hơn nửa tháng nữa là có thể đến Sóc thành. Sóc thành ngoại trừ một tòa thành trì đơn sơ thì chỉ còn lại sườn núi cao không thấy điểm cuối, bất kể là nhìn từ mặt đất nhìn sang hay từ trên cao nhìn xuống cũng chỉ là một mảnh hoang vu. Nam tử muốn sống sót ở đây thì chỉ có cách vùi đầu khai hoang, trồng đủ lương thực cung cấp cho mình; nữ tử thì chỉ có con đường phụ thuộc nam nhân. Bởi vì đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, nam tử ngay cả mình còn không nuôi nổi thì sao có thể nuôi sống vợ? Cho nên nữ tử nhiều khi bị coi là vướng bận, ngoại trừ sinh con dưỡng cái thì thường bị coi là công cụ để xả oán hận trong lòng hoặc giải tỏa dục vọng.

Không có nam nhân nào ở Sóc thành không thích đánh vợ, thời gian dài sống trong sự kham khổ cùng với bị ngược đãi, nữ nhân Sóc thành tuổi thọ rất ngắn, không có mấy người có thể sống qua bốn mươi tuổi.

Một đường Ngu Diệu Kỳ đều nghe ngóng tình huống ở Sóc thành, càng nghe được nhiều tin tức lòng càng lạnh. Ngày hôm đó, đội ngũ lưu vong dừng chân ở một trạm dịch hoang phế, mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống, ồn ào lấy lương khô trong túi ra gặm.

Lúc này trăng đã lên cao, từng khuôn mặt tiều tụy được ánh trăng chiếu rọi đều phủ một màu trắng ảm đạm, nhìn mà kinh hãi. Ngu Diệu Kỳ bỗng có cảm giác đứng ngồi không yên, quay đầu phát hiện là một gã canh ngục. Đối phương vừa nhai thịt bò khô vừa dùng đôi mắt đầy tơ máu nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt đen tối là dục vọng cùng bạo ngược ngập tràn không che giấu.

Trong số tất cả nữ tử, chỉ có Ngu Diệu Kỳ là nữ tử chưa lấy chồng, mà tướng mạo lại thanh lệ, tuy một đường dính phong trần nhưng trong đám bà tử dính đầy bụi đất thì vẫn rất nổi bật. Canh ngục kia nhẫn nhịn đã lâu, đã sớm không nhịn được, hai ba miếng nhai hết thịt bò khô, bước qua tóm lấy Ngu Diệu Kỳ lôi vào trong lùm cỏ.

“Ngươi muốn làm gì? Cứu mạng, mẫu thân cứu con!”. Ngu Diệu Kỳ nghẹn ngào thét lên.

Lâm thị vội vàng nhào qua lại bị lính canh kia đạp một cước, ôm ngực cả buổi không đứng lên được.

“Vội cái gì, thượng nàng xong đương nhiên sẽ đến lượt ngươi!”. Đối phương nhe răng cười giọng nói làm kinh sợ chim sóc trên cây.

“Ta là muội muội Ngu Quốc công, nếu ngươi đụng đến ta Ngu Quốc công nhất định chặt ngươi thành tám khúc!”. Ngu Diệu Kỳ hét khàn cả giọng, Lâm thị cũng vội vàng phụ họa, ý đồ để lính canh biết khó mà lui.

Canh ngụ do dự, giữ lấy gáy Ngu Diệu Kỳ, xoay người nhìn thủ lĩnh thị vệ.

“Nàng đúng là muội muội Ngu Quốc công, đừng giết chết là được, ta đã đáp ứng lão thái quân đưa các nàng còn sống đến Sóc thành”. Thị vệ không chút để ý khoát tay.

“Thật, là thật sao? Thật sự không chết là được?”. Canh ngục có chút hoài nghi tai mình. Hắn không phải người kinh thành, vì đắc tội quan trên, nên nửa đường mới được phái tới tăng cường, đối với án oan Ngu phủ náo loạn lớn như vậy nhưng cũng chỉ mới nghe qua chứ không biết nội tình.

Thị vệ mỉa mai cười, “Nàng vì giúp Ly vương đoạt vị, bỏ chứng cứ phạm tội giả vào thư phòng Ngu Quốc công nhằm vu oan Ngu Quốc công cùng Thái tử mưu phản. Lúc Ngu Quốc công rơi xuống sông Ô Giang sống chết không rõ lại cùng mẫu thân liên thủ Tam thúc mưu hại Ngu Quốc công, một chậu lại một chậu nước bẩn dội lên, đừng nói là huynh muội ruột, sợ là kẻ thù giết cha cũng không hơn người này. Nếu không phải Ngu Quốc công may mắn còn sống còn đại thắng Tây Di, không bết Ngu gia sẽ bị nàng giết hạ đến tình trạng nào. Ngu lão thái quân giao phó, chỉ cần người sống còn cái khác mặc kệ, ngươi muốn làm thì làm, đừng làm quá giới hạn là được”.

“Cha mẹ ơi, trong thiên hạ còn có nữ nhân âm độc như thế ah, đúng là xứng với câu:

Thanh trúc xà nhi khẩu

Hoàng phong vĩ thượng châm

Lương ban giai khả độc

Tối độc phụ nhân tâm!”

Dịch nghĩa:

Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre nhỏ

Nọc trên đuôi ong bắp cày

Cả hai đều rất độc

Nhưng độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Canh ngục líu lưỡi, ánh mắt nhìn về phía Ngu Diệu Kỳ tăng thêm vài phần hung quang, kẹp lấy cổ nàng lôi tới phía sau cây, sau đó truyền đến tiếng quần áo bị xé rách cùng tiếng nữ nhân kêu gào thảm thiết.

Lâm thị muốn đi qua lại bị thị vệ giữ lại, khuyên bảo nói, “Hắn nhịn hai tháng nay như sói đói, ăn xong nàng ta mặc kệ no bụng hay không cũng sẽ bắt ngươi lót bụng. Ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng qua”.

Lâm thị lập tức cứng ngắc, ngồi xổm một lát cuối cùng từ từ lui vào trong đám người, vùi mặt vào bọc hành lý khóc nức nở.

Bởi vì quá mức hung hãn, lần thứ nhất rất nhanh xong việc, canh ngục nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục lật Ngu Diệu Kỳ lên làm tiếp, giằng co gần nửa canh giờ mới vừa kéo quần vừa đi ra, huýt sáo toàn thân đều thoải mái. Ngu Diệu Kỳ thì ngược lại, quần áo trên người đã sớm bị xé nát, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, lúc đi về phía Lâm thị hai chân vẫn còn run rẩy dường như không đứng vững được.

Náng tránh ánh mắt của nhóm nữ tử, đồng tình hoặc chết lặng hay hả hê, lấy một cái áo choàng ra bọc lấy thân thể, yên lặng rơi lệ. Nàng không thể nào nghĩ rằng thân thể trong sạch của mình lại bị một kẻ đê tiện như vậy chiếm đoạt. Mãi đến khi đối phương xé rách thân thể nàng còn không ngừng nhục nhã nàng nàng mới ý thức được rằng – mình không bao giờ… còn là đích nữ quý tộc nữa, mà là một tù nhân lưu vong, so với nô lệ càng khó sống hơn.

Còn chưa đến Sóc thành nàng đã rơi vào tình cảnh sống không bằng chết như vậy, những ngày tiếp theo trôi qua như thế nào đây? Trong tuyệt vọng vô tận cuối cùng Ngu Diệu Kỳ cũng đến tòa thành hoang phu sừng sững bên sườn núi.

Nhưng mà nàng cũng có chút may mắn, vì tướng mạo thanh lệ sạch sẽ nên được quản gia phủ thành chủ chọn làm tỳ nữ, Lâm thị cũng được chọn làm ma ma làm việc nặng, mỗi ngày phụ trách giặt quần áo cho chủ nhân.

Ngày phát tiền tiêu vặt hàng tháng Ngu Diệu Kỳ mua một hộp son phấn bôi lên. Nàng vốn không phải là người có tính cách sáng sủa, hiện tại rũ mắt càng lộ ra vẻ âm trầm, hàng lông mày cũng như bao phủ một tầng khí đen tối tích tụ lâu ngày không tiêu tan, càng nhìn càng làm người ta kinh hãi. Lâm thị lại càng không thích gần gũi nàng, thấy nàng trang điểm lại đổi bộ bộ quần áo có chút vẻ tục khí phong trần, không thể không cảnh giác hỏi thăm, “Ngươi muốn làm gì?”

“Làm chuyện có thể giúp chúng ta có ngày tốt”.

“Ngươi ngàn vạn đừng làm chuyện ngu xuẩn! Phu nhân là người lợi hại đấy, nếu để nàng bắt được ngươi thì ngươi xong rồi!”.

“Chỉ cần ta được thành chủ sủng ái, mang thai con nối dõi của thành chủ, nàng là một con gà mái không biết đẻ trứng sao có thể làm khó dễ được ta?”. Ngu Diệu Kỳ lơ đễnh, chầm chậm lắc eo nhỏ đi ra ngoài. Mất trong sạch, nàng dứt khoát vò mẻ lại sứt, chỉ cần một lần nữa có được cuộc sống phú quý an ổn, chuyện gì nàng cũng nguyện ý làm.

Lâm thị im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng nàng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Ngu Diệu Kỳ cũng có vài phần thủ đoạn, đi ra ngoài lượn lờ vài ba lần mê hoặc thành chủ thần hồn điên đảo, nửa năm sau thuận lợi mang thai. Miệng thành chủ phu nhân nhanh chóng nổi bên mấy cái mụn nước, vắt hết óc muốn giết chết hồ ly tinh này. Biểu ca nhà mẹ đẻ nàng là thương nhân, tin tức linh thông rất nhanh thăm dò được nguồn gốc của Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị, phái người báo cho biểu muội biết.

Thành chủ phu nhân cực kỳ vui mừng, đến thư phòng nói chuyện với thành chủ, “Món đồ chơi vong ân phụ nghĩa âm độc như vậy mà chàng cũng dám đưa lên giường, không sợ nàng sinh ra tiểu tử xong liền một đao đâm chết chàng chiếm lấy gia nghiệp chàng vất vả gây dựng sao. Chàng đừng cho rằng đối xử tốt với nàng thì Ngu Quốc công có thể nể tình, chàng không biết Ngu Quốc công là người máu lạnh như thế nào sao, đưa Ngu Diệu Kỳ đến đây chẳng qua là muốn nàng ta chịu khổ sở sống không bằng chết. Chàng thì tốt rồi, còn cho nàng ta vinh hoa phú quý. Sóc thành chúng ta tuy hoang vu nhưng lại là thành trì quan trọng ở biên giới, cách ba năm hoàng thượng đều phái quốc công gia đi tuần một lần, nếu để cho hắn biết chuyện tốt ngươi làm, đương nhiên không tha cho ngươi được!”.

Thành chủ nghe xong mồ hôi lạnh đầm đìa, nhanh chóng bồi tội với phu nhân, năn nỉ nàng lặng lẽ xử lý Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị. Thành chủ phu nhân chỉ đợi những lời này của hắn, quay về liền đem bán hai mẹ con này vào kỹ viện lớn nhất Sóc thành.

Lâm thị không chịu nổi công việc tay chân vất vả nên khuôn mặt già đi trông thấy, người mới hơn ba mươi mà nhìn như lão thái thái sáu mươi. Đây cũng thành điều may mắn của nàng, vào kỹ viện vẫn là phụ trách giặt quần áo cho các cô nương, giống ở phủ thành chủ.

Ngu Diệu Kỳ thì lại không được như vậy, hài tử bị thành chủ phu nhân làm rớt rồi, thân thể vừa dưỡng ổn thì đã bị tú bà ép tiếp khách. Mỗi lần khi nàng cho là mình đã đến lúc hết khổ thì vận mệnh lại cho nàng một kích trí mạng, để nàng liên tục giãy dụa trong biên giới tuyệt vọng.

Nàng muốn chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt trở lại sau đó là tra tấn tàn ác. Giằng co mấy lần thì nàng có kinh nghiệm, cắn răng nằm trên giường, mặc kệ người ta lật đi lật lại, dần dần cảm giác thẹn thùng bị mài đi hết nghiễm nhiên trở thành kỹ nữ đầu bảng của Sóc thành.

Qua ba năm, giá trị con người nàng đã tăng gấp đôi, sau đó Lâm thị cũng bị phái đến hầu hạ nàng, không phải giặt một chậu quần áo to giữa trời lạnh nữa.

“Trang điểm nhanh chút, hôm nay có khách quý đến!”. Tú bà đẩy cửa vào, mang đến một mùi hương sực nức theo.

“Là ai?”. Ngu Diệu Kỳ nhíu mi.

“Là khâm sai đại nhân phụng chỉ tuần biên, ngay cả thành chủ cũng nói đối phương quyền thế ngập trời, nếu ngươi lôi kéo được hắn sau này có thể hưởng vinh hoa phú quý vô song. Đến giờ rồi, nhanh chải đầu đi, thay đổi xiêm y ra ngoài”. Tú bà đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng.

Ngu Diệu Kỳ lập tức nổi tư tâm, thúc giục Lâm thị chải đầu cho mình. Trên đời nào có người mẹ nào trơ mắt nhìn con gái của mình bị bán ra ngoài? Lại có người mẹ nào lại mưu hại chính con đẻ mình? Lâm thị đã sớm nhận ra mình không xứng làm người, sở dĩ còn sống là vì chịu tội mà thôi.

Nàng thay con gái vấn tóc, trên khuôn mặt già nua là biểu tình chết lặng.

Ngu Diệu Kỳ ưu nhã bước bước nhỏ đến phòng khách, thấy rõ nam tử tuấn mỹ lạnh lùng ngồi trên chủ vị dường như có cảm giác bị sét đánh trúng, hồn cũng bay đi mất rồi.

“Đại ca?”. Nàng kinh hô ra tiếng.

Thành chủ lúc này mới nhớ thân thế Ngu Diệu Kỳ. Muội muội Ngu Quốc công lại là kỹ – nữ Sóc thành, quả thực như bị tát một cái vào mặt. Nếu Ngu Quốc công nổi giận, hắn cũng không cần sống nữa.

Thành chủ bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, đang vắt óc nghĩ nên ứng đối như thế nào, lại thấy Ngu Quốc công đặt chén rượu xuống nhàn nhạt mở miệng, “Mạo nhận quan hệ với quan viên là tử tội, ngươi không muốn sống nữa chăng?”.

Lúc này Ngu Diệu Kỳ mới nhớ mình đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Ngu gia, vội vàng quỳ xuống xin tha thứ, đầu rũ xuống cực thấp không dám đối mặt với Ngu Phẩm Ngôn.

“Đi xuống đi”. Ngu Phẩm Ngôn khoát tay, nói với thành chủ, “Bản quan không cần người hầu hạ, chỉ cần một bình rượu ngon uống một mình là được. Các ngươi tùy ý”.

Thành chủ thấy thái độ hắn khinh mạn như thế, nửa điểm tức giận với cách xử sự của phu nhân bay đi mất, đang khuyên khắn hưởng thụ một hai mỹ nhân lại nghe ái tướng tâm phúc của Ngu Quốc công trêu chọc, “Ngươi không biết ah, quốc công gia sợ vợ, dù là biên quan xa xôi cũng không dám xằng bậy tý nào, hạ quyết tâm phải thủ nhân như ngọc vì phu nhân đấy”.

Ngu Phẩm Ngôn mỉm cười, thừa nhận trước mặt quan viên lớn nhỏ Sóc thành, “Đúng là như thế”. Vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ, sợ vợ cũng là biểu hiện yêu vợ. (like)

Đương nhiên hắn tuyệt đối không nói rõ với mấy người tầm thường này, cũng không cần người ngoài hiểu, chỉ cần giữ vững điểm mấu chốt của mình là được.

Thành chủ không dám nhiều lời nữa, thấy đám người dưới của quốc công gia được kỹ nữ họ gọi tới hầu hạ vui vẻ cũng từ từ buông lỏng. Ngu Diệu Kỳ lui ra khỏi phòng đứng bất động hồi lâu, mãi đến khi thị vệ đi lên xua đi mới thất tha thất thểu rời đi.

“Ta gặp đại ca, hắn đang ở phòng khách, ngươi không tới nhìn sao?”. Ngu Diệu Kỳ tóm chặt Lâm thị, trong mắt lại có ánh sáng chờ mong. Ngu Phẩm Ngôn có thể mặc kệ chính mình, nhưng có thể mặc kệ mẹ ruột sao?

Lâm thị sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn, cười thảm nói, “Nhìn cái gì? Ta với hắn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ mẹ con. Ngươi nên thành thật ở đây ah, đừng mơ mộng gì nữa. Chúng là là kẻ tội đồ đấy, cuộc đời này tuyệt đối không thể rời khỏi Sóc thành!”.

Nàng giữ chặt bả vai con gái, dùng sức nhấn nàng ngồi lên đệm thêu, trong mắt là sự kiên quyết. Ngu Diệu Kỳ vùng vẫy hai cái, cuối cùng chán nản gục đầu xuống, đáy lòng trào lên hối hận vô tận. Nếu lúc trước không ganh đua với Ngu Tương, nếu lúc trước thuận theo lão thái thái gả ra ngoài, nếu lúc trước…

Nhưng mà nàng cũng không thể trở về lúc trước được rồi.

– Hết phiên ngoại 2 –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.