Một Đêm Bảy Năm

Chương 31: Hoảng loạn




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

____________________

Lúc Lan Ninh còn chưa lo được cho bản thân, tại La gia, Khương San San lại đang khóc không ra nước mắt.

Bản thân Khương San San vốn dĩ cũng uống khá nhiều, tuy không có say nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô ấy thật vất vả mới đem được con ma men La Tăng Bình quay về nhà anh ta, dọc đường đi gia hỏa này còn huyên thuyên cũng không biết đang nói cái gì, cũng không có giở trò quỷ gì, tóm lại Khương San San dùng hết tất cả thủ đoạn, gần như gục ngã, cuối cùng mới đem được cái tên La Tăng Bình này về đến nhà anh ta.

Không nhớ lắm, dọc đường đi La Tăng Bình tuy rằng say bất tỉnh, nhưng cũng không nôn ói, nơi nào nghĩ đến anh ta vừa vào cửa liền xôn xao ói ra đầy đất. Lúc này, không chỉ làm dơ nhà, còn làm trên người cô cũng dơ, bản thân La Tăng Bình cũng còn được không chạy lung tung. Sự dơ bẩn lan tràn cả người hai người, hơn nữa còn có cái mùi kia, quả thực suýt chút nữa gϊếŧ chết Khương San San.

Khương San San say đến mức muốn bỏ chạy, chỉ hận không thể quay đầu liền chạy, cuối cùng vẫn là bóp mũi đem người kéo vào nhà tắm, còn may cô ấy lúc trước cũng đã chăm sóc qua tên chồng cũ cặn bã kia, biết làm thế nào để rửa mặt, thay quần áo cho con ma men. La Tăng Bình đã nôn ói quá, khả năng người cũng thoải mái hơn chút rồi, vẫn còn vô cùng phối hợp, hai ba lần đã đem quần áo của chính mình cởi ra hết.

Khương San San cũng không rảnh mà xấu hổ, mở vòi sen, nhanh chóng rửa lên mặt La Tăng Bình, tên gia hỏa này lúc tắm lại không thành thật, đông vặn tây vặn, làm cả người Khương San San cũng ướt hết.

Nhìn La Tăng Bình giống con khỉ lớn, Khương San San tự hỏi một chút, dù sao gia hỏa này cũng say, chắc chắn sẽ không nhớ rõ những chuyện này, cũng chiếm không được tiện nghi của cô. Cô ấy dứt khoát đem quần áo dơ bẩn ướt đẫm cởi ra, phải mất rất nhiều công sức mới đem con ma men này và chính mình tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cô ấy lại đem La Tăng Bình quay về phòng, ngã nhào vào giường, La Tăng Bình cũng thành thật, mở rộng tay chân ra, nhắm mắt lại ngủ hò hò.

Quần áo tắm rửa của Khương San San để hết ở nhà Lan Ninh, lúc này rõ ràng cũng không thể đi lấy, đành phải tùy tiện kiếm áo thun ở nhà La Tăng Bình mặc vào, mới bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, nếu không dọn đồ đống bẩn thỉu trên sàn thì cô ấy không thể chịu được, sau khi dọn dẹp xong, cô ấy giặt sạch quần áo bẩn của cả hai người.

Chờ đến khi cô ấy làm xong hết mọi thứ, lúc cho rằng chính mình có thể nghỉ ngơi, La Tăng Bình ở trong phòng lại hét lên.

Khương San San biết gia hỏa này uống quá nhiều, lúc này chắc khát nước, đành phải nhận mệnh lại đứng dậy đi vào phòng bếp tìm được một lọ mật ong, bản thân cũng uống một ly sữa bò, pha thêm hai ly mật ong nóng đi hầu hạ La Tăng Bình uống.

Uống nước xong, La Tăng Bình lại trở tay ôm cô ấy vào lòng, rồi lại hò hò ngủ tiếp.

Khương San San cực kỳ mệt mỏi giãy dụa hai cái cũng không thoát ra được, đành phải nằm lại trước, kết quả một khi nằm liền trực tiếp ngủ luôn.

Bản thân Khương San San cũng uống chút rượu, lại mệt mỏi, một giấc này ngủ cực kỳ sâu.

Kết quả La Tăng Bình trong lúc nửa tỉnh tỉnh mơ, đụng phải người phụ nữ thơm mát mềm mại như trái cây trong lòng ngực, nơi nào còn nhịn được. Hai người đều thuộc về thời kỳ cửa sổ trống rỗng, cũng không phải người mới, tình cùng dục rất nhanh được khơi gợi lên.

Hai người lần này cũng coi như là ỡm ờ, tóm lại quá trình rất tuyệt vời, hai người cũng rất hưởng thụ. Chỉ là sau khi xong việc, hai người đều xấu hổ. La Tăng Bình muốn nói gì đó, Khương San San lại mở miệng trước, “Chúng ta lần này là uống quá nhiều.”

Cô ấy không nghĩ tới chính mình cư nhiên sẽ gặp phải loại chuyện bốn một chín. Đối tượng cư nhiên là La Tăng Bình, xem ra, thật đúng là thời kỳ trống vắng quá lâu, có chút đói bụng mà ăn quàng.

Một câu của Khương San San đã chặn La Tăng Bình lại, hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ đành trơ mắt nhìn Khương San San vào nhà vệ sinh.

Khương San San đóng cửa lại liền kêu rên một tiếng: “Xong rồi, xong rồi. Quá xấu hổ rồi.”

Cô ấy vừa mở vòi hoa sen vừa mắng mình liên tục trong tiếng nước, mất một khoảng thời gian thật dài để xây dựng tâm lý, cuối cùng mới thuyết phục chính mình: “Coi như là hẹn một lần pháo, không tính là gì.”

Chính là nhìn trong gương thấy những dấu vết loang lổ, cùng với đau nhức nơi nào đó, cô ấy lại có chút dư vị, cô ấy không thể không thừa nhận, La Tăng Bình ở phương diện này thật sự rất mạnh, làm cô ấy cảm nhận được làm phụ nữ thật vui sướng, điều mà trước đây cô chưa từng trải nghiệm qua. Nếu không, cô ấy cũng sẽ không trầm mê mà hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, cuối cùng phối hợp với La Tăng Bình hoàn thành trận vận động sống chết này.

Lời này nói ra thì nghe không tốt lắm, bọn họ lần này nhiều nhất được coi là hợp tác cùng nhau làm bậy.

Chính là mở miệng thì cứng rắn lắm, mở cửa nhìn thấy La Tăng Bình chỉ mặc áo ngủ, Khương San San lại nhịn không được mà hoảng loạn.

Thật ra La Tăng Bình so với cô ấy còn hoảng loạn hơn, tìm kiếm niềm vui nhiều quá, quả nhiên ướt giày mà. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ ngủ với phụ nữ nhà lành, anh ta kỳ thật rất rõ, những người phụ nữ bên cạnh anh ta kia, đều là có thể chơi được, những người phụ nữ chơi không được anh ta sẽ không dính vào, mọi người đều là nhìn vừa mắt nhau mà ở bên nhau một khoảng thời gian, rất nhanh sẽ tan. Đương nhiên, lúc chia tay, phí chia tay anh ta đưa ra cũng rất sảng khoái.

Nhưng Khương San San không chỉ không phải người phụ nữ đó, mà còn là bạn tốt của Lan Ninh, anh ta quả thực hận không thể trở về đêm qua, tát mình một cái cho chết quách luôn.

Khương San San vội vàng thay quần áo của mình, cẩn thận trang điểm lại một phen, đảm bảo không để cho Lan Ninh và Song Thư Vân nhìn ra chính mình, liền chuẩn bị rời khỏi La gia.

Giờ phút này, La Tăng Bình cũng đã rửa mặt xong, thay một chiếc áo phông và quần tây đơn giản, bình tĩnh ngồi trên sô pha đợi cô ấy.

Hai người cũng không biết phải nói cái gì, La Tăng Bình há miệng thở dốc, ba chữ thực xin lỗi vẫn là không có nói ra. Nhìn bộ dáng anh ta rối rắm, Khương San San nói: “Đưa tôi về nhà Lan Ninh đi.”

“Ăn sáng trước đi.” La Tăng Bình vội nói.

Cuối cùng hai người trầm mặc ra ngoài ăn sáng, La Tăng Bình liền đưa Khương San San đến nhà Lan Ninh. Lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, Khương San San đi xuống mua thuốc, trực tiếp ở trên xe La Tăng Bình ngay trước mặt anh ta uống. Một bộ dáng hoàn toàn không muốn nhắc lại việc này, khiến La Tăng Bình vừa buồn cười vừa khó chịu, tóm lại trong lòng cực không dễ chịu.

Lúc hai người đến nhà Lan Ninh, hai người này cũng vừa mới ngủ dậy. Hiển nhiên đêm qua cũng giống nhau phóng túng.

Khương San San có chút xấu hổ, cũng không muốn lại quấy rầy Lan Ninh và Song Thư Vân, liền cầm hành lý chính mình rời đi.

“Còn sớm mà, gấp gì chứ?” Lan Ninh kinh ngạc nói. Vốn dĩ đã nói sẽ cùng cô ra ngoài chơi chơi mà.

“Sớm trở về một chút, nghỉ ngơi một chút ngày mai phải đi làm.” Khương San San tìm cái cớ, nói. Cô ấy qua đây cũng chỉ là vì giải sầu, lại không nghĩ tới còn rước thêm chuyện phiền lòng, nơi nào còn có tâm trạng chơi chứ.

Thấy thế, Lan Ninh cũng không giữ cô ấy lại nữa, hơn nữa bản thân cũng như cơ thể rất bủn rủn, không có tinh lực cùng cô ấy đi ra ngoài chơi.

“A Bình, cậu đưa San San ra sân bay đi. Hai chúng tôi buổi chiều còn có chút việc muốn đi làm.” Song Thư Vân quyết đoán mở miệng tiễn khách, hơn nữa đem chuyện tiễn khách ném cho La Tăng Bình.

“Lần sau lại gặp.” Khương San San cười cười, đi theo La Tăng Bình rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.